#3. 2018

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

// tiêu đề nói rõ hết cả rồi nhỉ.

mình viết những dòng này vào thời điểm chỉ hơn một giờ đồng hồ nữa là sang năm mới; lúc mà thời gian tới độ tấp nập và hối hả nhất, và lòng người cũng cứ trào dâng một thứ gì đấy cồn cào không rõ tên, có phải hay chăng là cảm giác người ta thường trải qua khi năm mới đã cận kề?

mình không rõ nữa. chẳng ai rõ vì sao, cũng chẳng ai buồn thắc mắc. bởi người ta đã quá quen với quy luật của thời gian, nó cứ vần xoay đều đặn ngày này qua tháng khác, hằn sâu trong trí óc như một điều hiển nhiên.  hẳn vậy, thời gian cứ như thế mà trôi qua, tựa như cảm giác nắm trong tay một vốc cát và cảm nhận từng hạt cát chảy qua kẽ bàn tay.

giờ này, người ta có thể đang đi chơi vi vu đâu đó bên người thân, người yêu, bạn bè, bất cứ ai thân thiết để chào đón khoảnh khắc đầu tiên ấy của năm mới, hoặc chắc sẽ có ai đấy như mình lúc này chẳng hạn, hoàn toàn chẳng làm gì cả nhưng vẫn có cảm giác tới là háo hức lẫn hồi hộp cho một năm sắp tới. 

thật là nhanh quá đi, thời gian một năm ấy.

mình vẫn nhớ năm 2017 này. một năm của toàn những điều biến động xảy ra trong cuộc đời mình. có quá nhiều điều để nói, có quá nhiều cảm xúc để giãi bày, có nhiều câu chuyện còn bỏ ngỏ và một vài suy nghĩ còn vương vấn. khá là đáng nhớ, mình nghĩ là vậy, dẫu cho mình vẫn chẳng phải là một con người hoàn hảo gì cho cam, và so với cái tuổi mười lăm, mình hoàn toàn ổn với điều ấy.  

mình nhớ những ngày tháng cuối cấp. nhớ diệp. nhớ khánh linh. nhớ an, nhớ trâm, nhớ lan chi, nhớ giao, nhớ khánh, nhớ hạnh trang, nhớ thảo, nhớ gia đình bé nhỏ ấy ở cấp hai. khi vào cấp ba rồi, thật sự mình không còn có những người bạn tốt như vậy nữa ở đây, các cậu là những con người với suy nghĩ vụng dại và ngây ngô, những người sẽ luôn lắng nghe mình, những người bạn đáng yêu mà đáng ghét vô cùng ấy, mình thật sự nhớ những tháng ngày ấy, nó ngắn ngủi quá, thật vậy. mình nợ các cậu một lời xin lỗi, một lời cảm ơn, à không, phải là rất nhiều mới đúng. vì tất cả những gì chúng ta có với nhau, đều là một phần tươi đẹp nhất trong quãng thời gian này.

mình nhớ những nỗi buồn, sự cô đơn và cảm giác chán nản tột cùng. mình ghét chúng. mình rất rất ghét chúng. nhưng đáng buồn là, năm vừa rồi lại là năm mà những cảm giác như vậy xâm chiếm mình nhiều nhất, những chuyện như thi cử, trường lớp, những suy nghĩ không thể nói ra hay nhiều khi chỉ là sự bồng bột nhất thời. chúng đều đè nặng lên mình, cảm giác cứ như muốn buông xuôi tất thảy, bất lực và vô vọng, ôi, thật sự là chúng đáng sợ lắm. mình còn chật vật với những suy nghĩ về yêu bản thân trong năm vừa rồi, có những lúc mình chẳng còn tin vào chính mình và cần ai đó ở bên, nhưng mình nhận ra mình không thể dễ dàng chia sẻ chuyện đó với bất kì ai. mình đã từng rất cô đơn, mình đã từng cảm thấy yếu đuối và nghĩ rằng mình chẳng thể làm được bất cứ chuyện gì, nhưng rồi mình vẫn ở đây. thêm một năm nữa, nhìn lại bản thân và tự an ủi rằng, "mày đã vất vả rồi." luôn có một động lực vô hình nào đó thúc giục mình tiếp tục tồn tại, tiếp tục sống, mình không biết nên miêu tả nó như thế nào, nhưng mình luôn vực bản thân dậy sau mỗi lần như thế. lại thêm một năm nữa, phải cố gắng nhiều hơn, nhất định rồi.

2017 có vẻ tồi tệ, có vẻ tốt đẹp - đối với mình nó thật sự không quá quan trọng, bởi chẳng phải cuộc đời cũng gồm hai mảng sáng - tối như thế? chẳng thứ gì là tuyệt đối, nên dẫu cho 2017 có thế nào, mình cũng hạnh phúc vì nó đã tới và đã qua, nó giúp mình trưởng thành hơn, từng chút từng chút một.

gửi 2018,

hãy yêu thương mình (hoặc chí ít hãy để mình yêu thương chính mình). mình không dám chắc mình sẽ là một con người mới hoàn toàn vào năm sau, nhưng mình vẫn mong mình có thể thay đổi từng chút một ở bản thân, sống tích cực hơn một chút, yêu thương mọi người nhiều hơn một chút, mở rộng lòng mình hơn một chút và chú ý tới sức khỏe của bản thân hơn một chút. (i need that, i really do.)

gửi tới bầu trời ngắt xanh của mình,

mình thương cậu. hãy đồng hành cùng nhau thật lâu trong năm mới nhé. 
cảm ơn cậu vì đã là một mảnh ghép xinh đẹp trong năm 2017 của mình.

gửi tới chị khánh chi,

chị như một chị gái lớn của em vậy, dù chúng ta mới biết nhau có vài tháng thôi nhỉ? cảm ơn chị vì đã luôn quan tâm đến em, với những cuộc trò chuyện về đủ thứ trên đời này, em nhận ra chúng ta thật sự rất hiểu nhau. hãy tiếp tục yêu thương nhau trong năm 2018 nhé, và đừng ngại để nói bất cứ chuyện gì với em.

gửi chị phương,

năm mới em không mong gì hơn, là chị thật mạnh khỏe, hãy yêu thương bản thân mình vì chị xứng đáng với những điều tốt đẹp ấy, và em sẽ luôn là người lắng nghe những suy nghĩ của chị mỗi khi chị cảm thấy cô đơn. đừng quên điều đó. 
cố lên chị. em thương chị nhiều.

gửi tới tất cả những người mình yêu thương,
mình mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với mọi người. hãy sống thật hạnh phúc và mạnh khỏe trong năm 2018 tới nhé :")

chúc mừng năm mới.
yêu thương và ấm áp thật nhiều.

// crlyv0711.

p.s. mình thật sự rất thích một dòng này trong Easy Easy:

"Cause if we're going through hell,

We just keep going."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro