Chương 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè năm đó vô cùng oi bức. Huang Renjun và Na Jaemin trước đó vài ngày đã nhận được giấy báo trúng tuyển đại học. Cả hai đăng kí học chung trường, chỉ là khác ngành. Cậu và anh đều rất mong chờ đến lúc được nhập học, thuê một căn trọ nhỏ, tìm công việc làm thêm, ngày ngày được ở bên nhau. Cùng nhau cố gắng cho tương lai của cả hai sau này.

Na Jaemin từ lâu đã luôn muốn giới thiệu Huang Renjun với mẹ anh. Anh nói, mẹ anh là người dễ tính. Thật ra anh cũng đã nói cho bà biết chuyện cả hai đang hẹn hò. Mẹ Na Jaemin không nói gì, chỉ bảo anh dắt cậu về gặp mặt bà trước.

Từ chỗ cậu đến nhà Na Jaemin không tốn quá nhiều thời gian, chỉ mất chừng mười mấy phút, nhưng trên đường đi, tim cậu cứ đập phập phồng, cảm thấy con đường ngày hôm nay thật sự quá dài.

Huang Renjun luôn ghi nhớ ngày hôm đó, một ngày nắng tháng tám giữa hạ, những bông hoa bên đường nở một màu sắc cam nổi bật, dây leo trên những bức tường dài, rũ xuống mái hiên, khẽ toả ra mùi thơm ngát chảy trong cơn gió nhẹ. Hoa có hình dáng giống chiếc đèn lồng nên có tên là Đăng Tiêu. Có một lần cậu từng đọc qua trong sách, người Hàn thường nói hoa Đăng Tiêu là biểu tượng cho danh dự và vinh quang, nên thời xưa chúng hay còn được gọi là hoa của nhà giàu.

Thật ra cậu đã từng đi ngang qua khu nhà Na Jaemin một vài lần, những căn nhà ở đây nhà nào nhà nấy đều to lớn, xây dựng rất kì công, nhìn trang nghiêm mà lộng lẫy. Mỗi lần đi qua đều không kìm được lòng mà ngưỡng mộ. Cho dù hiện tại đang đứng ngay trước cổng, chỉ là đứng ở bên ngoài thôi, đã thấy lồng ngực đập loạn xạ đến không thể thở nổi. Cánh cổng rất cao, rất lớn, khắc hoạ tỉ mỉ, bức tường xung quanh màu trắng nối liền kéo dài đến vô tận, cách bức tường chỉ có thể nhìn thấy vô số những lùm cây cao mọc xanh tốt, cả cánh rừng sau cổng dài thăm thẳm dường như không thấy đáy.

Cho đến tận lúc này, Na Jaemin vẫn nắm chặt tay cậu. Anh nói: "Đừng lo, mẹ không phải là người có lối tư duy bảo thủ, anh tin mẹ nhất định sẽ không phản đối hai chúng ta."

Huang Renjun cũng nắm tay anh thật chặt, cố gắng nở nụ cười một cách thoải mái nhất mà gật đầu.

Ánh nắng mùa hạ chói chang làm cả người cậu ướt đẫm mồ hôi. Trong không khí có thể nhìn thấy lấp ló những hạt bụi nhỏ dưới tia nắng ấm, giống như là rải xuống những bụi vàng lấp lánh nhỏ xíu, dưới bóng cây có hàng ngàn những quầng sáng vụn vặt, giống như là đôi cánh của những chú bướm phấn màu trắng, vô số chuồn chuồn nhỏ bé đậu trên những bông hoa cẩm tú cầu khổng lồ. Cậu luôn có cảm giác hơi hoảng loạn, cảm thấy chỉ cần tiến lên thêm một bước nữa, chuồn chuồn sẽ vỗ cánh bay đi.

Nhà của Na Jaemin là kiểu nhà Hanok truyền thống của người Hàn, không gian mở tươi xanh, trong lành, trồng rất nhiều hoa và cây cối. Kết hợp hài hoà giữa hiện đại và cổ điển. Vừa ấm cúng sang trọng, lại vừa trang nhã tôn nghiêm. Na Jaemin dắt cậu đến khu nhà dành cho khách.

Mẹ Na Jaemin xinh đẹp quyền quý đến không ngờ, Huang Renjun nhẹ nhàng hít một hơi, tự giới thiệu mình với bà: "Cháu chào cô, Cháu là Huang Renjun."

"Ngồi đi, hai đứa đều ngồi xuống đi." - Bà dò xét cậu một lúc, giọng nói vẫn rất khách khí, một bên gọi người làm mau đến rót trà.

Phòng khách rất lớn, thảm trải mềm mại tựa như không nghe có tiếng bước chân. Trong lòng Huang Renjun đang loạn như đánh trống, sau đó mới dần dần trấn tĩnh lại.

"Nghe nói cháu cũng đậu vào đại học A giống Na Jaemin phải không, thế cháu đăng kí học bên ngành nào?"

Huang Renjun hơi cúi đầu, cẩn trọng đáp: "Cháu đăng kí học bên ngành mỹ thuật ạ."

Lá trà được hãm trong chiếc cốc sứ trắng, mùi vị phảng phất, mẹ của Na Jaemin dường như đang suy nghĩ, câu hỏi luôn chứa ẩn ý dò la sâu xa: "Trường A là đại học danh tiếng, tuy là trường công nhưng hình như học phí cũng không hề rẻ nhỉ?"

Huang Renjun khẽ gật đầu, tự biết mình cũng chỉ là một quả trứng mỏng, không thể sánh với ngọn núi sống ở trên cao vời vợi, cậu chậm rãi nói:

"Vâng. Cháu được nhận học bổng toàn phần của trường, nên chuyện học phí xem như cũng đỡ được phần nào."

Na Jaemin cũng bổ sung thêm một câu: "Mẹ, Renjun rất giỏi, từng tham gia một cuộc thi vẽ tranh đạt giải nhất, nên được trường để mắt đến rồi gửi lời mời tuyển thẳng."

Mẹ Na Jaemin phớt lờ anh, rồi nhìn cậu mới hỏi một câu: "Ba mẹ cháu làm nghề gì?"

Huang Renjun cảm thấy hơi ngạt thở, bởi vì thấy bàn tay mẹ Na Jaemin xoay chiếc nắp cốc, từng vòng từng vòng, chiếc nắp màu trắng vẽ bông hoa đỏ, chiếc cốc trắng tinh như ngọc đang bị móng tay bà xoay xoay một cách vô thức, một lúc rồi lại một lúc. Dù thế cậu vẫn trả lời thành thật: "Cha cháu đang làm việc ở xưởng chế biến nông sản." Huang Renjun lại nói: "Mẹ cháu thì trước đây có mở một tiệm may nhỏ, nhưng dạo này sức khỏe không được tốt nên giờ chỉ ở nhà làm công việc nội trợ."

Nét mặt bà dường như có chút thay đổi, nhưng không quá lộ liễu, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi hỏi: "Nghe Jaemin kể cháu hiện đang sống với cô ruột, thế còn ba mẹ đang ở đâu?"

"Thật ra gia đình cháu trước giờ vẫn luôn sống ở Cát Lâm, Trung Quốc. Vì để tiện cho việc học nên từ lúc lên mười hai, ba mẹ cho cháu dọn đến đây sống với cô."

Mẹ Na Jaemin tay đang mân mê tách trà thoáng khựng lại, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc:

"Quốc tịch của cháu là người Trung?"

Huang Renjun đột nhiên có dự cảm không lành. Cậu gật đầu "Vâng."

Dường như căn phòng tiếp khách bỗng chốc trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng chim đậu trên cành cây phía bên ngoài cửa sổ. Chỉ là một con chim nhỏ màu nâu xám, hình dáng không mấy bắt mắt, nhưng tiếng hót trong trẻo, giống như một chuỗi tiếng chuông gió đẹp đẽ, làm đung đưa chấn động cả không khí, du dương lay động lòng người.

Bà đặt tách trà xuống thần sắc lãnh nhạt, một lần nữa nhìn Huang Renjun dò xét, Huang Renjun cảm thấy đáy mắt đó đã thay đổi một cách triệt để, ánh mắt nhìn cậu thậm chí còn lịch sự hơn cả lúc nãy, nhưng sự lịch sự đó lại có thêm sự xa vời ngàn dặm, tông giọng chất chứa đầy lạnh giá:

"Thật ra lúc đầu nghe giọng cậu Huang đây cảm thấy cháu nói tiếng Hàn rất sõi, nhưng chưa từng nghĩ qua cháu lại là người Trung Quốc."

Huang Renjun không biết mình đã nói sai ở điểm nào, nhưng tất cả đều không bình thường. Không khí trong căn phòng trong chốc lát dường như ngưng tụ lại, giống như là bị hàn keo, từng chút từng chút cô đặc lại.

Na Jaemin cũng cảm giác thấy, sắc mặt anh trầm lại, liền nói: "Mẹ đang nghĩ đến điều gì con đều hiểu rõ. Chuyện Renjun mang quốc tịch khác con cũng đã từng nghĩ qua. Nhưng dù sao sau này con cũng sẽ không làm việc bên quân đội. Nên con nghĩ chuyện đó không hề ảnh hưởng gì cả."

Huang Renjun ngồi đó, chăm chú lắng nghe, nghe rõ đến mức não bộ tưởng như trong thoáng chốc bị tê liệt, toàn thân không thể cử động. Cậu vốn không hiểu quốc tịch của cậu rốt cuộc là ảnh hưởng đến điều gì. Nhưng giờ càng nghĩ, lại càng mơ hồ dần dần hiểu rõ. Cậu lúc nhỏ đã từng nghe qua không ít những câu chuyện tình yêu ngang trái. Đại khái nói hai người yêu nhau nhưng khác tôn giáo, nhất định sẽ bị gia đình hai bên cấm cản. Hay một người làm trong quân đội, người kia chỉ cần có người thân trong gia đình từng bị truy tố hình sự, hay liên quan đến quốc tịch nước ngoài thì đều không thể đến được với nhau. Cậu có nằm mơ cũng không thể ngờ, câu chuyện tưởng chừng như oái oăm, nghiệt ngã này lại xảy ra đối với cuộc đời cậu.

"Thật hoang đường!" - Mẹ Na Jaemin lớn tiếng cắt ngang lời của anh, trong phút chốc liền nghĩ đến việc nhà đang có khách, bà thở dài tự trấn an rồi nói:

"Na Jaemin, chuyện con và cậu ấy quen nhau, mẹ còn chưa dám nói cho ba con biết!" - Bà lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái, Huang Renjun biết bà cũng là đang cố tình nói cho cậu nghe: "Chuyện con đang hẹn hò với một người là con trai, lại còn biết thêm cả chuyện cậu ấy mang quốc tịch khác. Con nghĩ xem liệu ba con ông ấy mà biết chuyện, có nổi trận lôi đình mà đánh chết con đây không hả?"

"Hai đứa còn quá trẻ, yêu đương hiện giờ đôi khi chỉ là nhất thời, không ai biết trước được tương lai có bên cạnh nhau nữa hay không. Mẹ chỉ khuyên hai đứa, nên biết có chừng mực. Đừng vì sự bồng bột trong phút chốc mà đánh đổi đi tất cả, sau này có hối hận cũng không kịp."

Na Jaemin lên tiếng giải thích: "Mẹ, việc con thích Huang Renjun không liên gì đến giới tính. Lại càng không để tâm đến hoàn cảnh hay xuất thân của cậu ấy."

"Bọn con thật lòng yêu nhau, tình cảm không phải chỉ là nông nổi nhất thời. Cả đời này con chỉ yêu Huang Renjun, ngoài cậu ấy ra con cũng không yêu ai cả. Sau này có hối hận, cũng là do con tự chịu trách nhiệm."

Nghe đến đây bà liền tức giận, quát lớn: "Na Jaemin!"

Huang Renjun cảm thấy hoàn cảnh hiện giờ càng ngày càng trở nên mất kiểm soát, không muốn để mọi chuyện dần đi đến hồi cãi vã, cậu vội vàng đứng dậy, liền nói:

"Cô à, cháu sai rồi, đáng lẽ cháu không nên đến đây mới phải. Bây giờ lại khiến cho Na Jaemin và cô đều phải khó xử, cháu thật lòng xin lỗi."

Mẹ Na Jaemin cuối cùng cũng dần bình tâm lại, bà không nhìn cậu, chỉ nói: "Cháu biết như thế là tốt, thôi hai đứa mau đi đi." Bà ấn ấn thái dương, sau đó căn dặn anh: "Lát nữa ba con sắp về ăn cơm rồi, con mau đưa cậu Huang về đi. Nhớ là phải về đây ngay lập tức. Mẹ còn có chuyện muốn nói với con."

Na Jaemin còn muốn nói thêm gì đó, Huang Renjun nhẹ nhàng giật giật gấu áo anh, nói nhỏ: "Vậy cô cứ nghỉ ngơi đi, cháu xin phép ra về."

Trên đường về có gió, những bông hoa Đăng Tiêu nhẹ nhàng lay động, đám chuồn chuồn bay ra tán loạn. Lúc nãy vừa nắng oi ả, mà giờ lại mây đen ùn ùn kéo đến, che lấp khoảng trời tối đen xám xịt. Khoé miệng cậu nhếch lên một cách bất lực, mọi thứ trên đời này đúng thật là không thể dự đoán trước được điều gì. Cuộc sống trước giờ vẫn luôn là như thế, một điều không thể ngờ dù là nhỏ nhất, hậu quả sẽ làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được. Giống như có người không thích nhìn thấy chuồn chuồn, vì họ rất ghét trời mưa u ám, còn bọn chúng thì mãi mãi cũng không hề biết rốt cuộc mình đã làm gì sai.

Huang Renjun cảm thấy sợ hãi, bởi vì trước giờ cậu luôn xem thế giới này quá dễ dàng. Như ếch ngồi đáy giếng, mãi mãi không biết trời đất rộng lớn thế nào. Bầu trời của cậu trước giờ quá nhỏ để biết rằng không phải ai cũng giống cậu, bước ra rồi mới thấy, cuộc sống này rất tàn nhẫn. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Muốn bước vào thế giới của ai đó, phải xem cậu rốt cuộc có đủ tự tin, hay bản lĩnh phải lớn cỡ nào. Thế giới của Na Jaemin không cần phải gồng mình cố gắng quá nhiều, chỉ việc thừa hưởng thành quả của người đi trước để lại. Còn cậu thì ngược lại, chỉ là một tên đứa nhóc con ngây thơ, đầu óc mê mụi vẫn còn đang tưởng bở đến chuyện tương lai sau này.

Lúc tạm biệt, Na Jaemin hôn lên trán cậu, đôi môi anh hơi lạnh, giống như một quả cam tươi, vừa có một cảm giác mát lạnh vừa làm cho người ta cảm thấy chua xót trong lòng. Anh xoa đầu an ủi cậu: "Huang Renjun, em không làm sai điều gì cả. Có lẽ hôm nay do tâm trạng mẹ không tốt, anh sẽ đi thuyết phục bà."

Cậu cười rạng rỡ, giả vờ như không hề để ý. Nhưng cậu biết rõ là không thể xoay chuyển được, mẹ của Na Jaemin không thích, thậm chí rất ghét cậu, cái kiểu chán ghét đến mức ngay cả lịch sự cũng không thể giả vời nổi, làm cậu cảm thấy chán nản tuyệt vọng.

"Mau vào nhà nghỉ ngơi đi, tối anh đến tìm em." - Na Jaemin dặn dò, nhìn cậu đang đứng sau cánh cổng sắt.

Cậu cũng ừ một tiếng. Sau khi bước vào nhà, ở nhà đều không có ai. Lúc mở cửa vào phòng, đầu óc lơ ngơ hậu đậu thế nào còn bị đụng trúng vào cửa một cái đau điếng. Nằm xấp trên giường, mặt mày đỏ hoe, đến ăn cơm cũng chẳng nổi.

Buổi tối không thấy cậu ăn cơm, cô ruột còn trêu đùa hỏi cậu là bị thất tình hay sao. Huang Renjun chỉ cười bảo rằng hình như mình bị sốt. Trời bên ngoài đùng đùng sấm chớp, một lát sau nước mưa trút xuống xối xả. Mọi thứ đều như thinh lặng, chỉ toàn là tiếng mưa rơi.

Suốt mấy ngày tăng ca làm việc bận rộn. Cuối tuần, Huang Renjun dành riêng cho mình một ngày nghỉ ở nhà. Hôm qua còn thức xem phim đến tận trời sáng, cứ thế ngủ nướng tới xế chiều. Thức dậy ăn uống qua loa, rồi cũng chỉ đứng thẩn thờ uống trà bên cửa sổ.

Sắc trời đã chiều tà, màu ráng chiều tím rực rỡ tươi đẹp khắp cả bầu trời. Tím đến xanh ngắt, giống như nhung tơ bị nhuộm màu. Đài phát thanh của trường học cạnh đó đang phát ca khúc "Happier", âm thanh thật đẹp, tựa như màu hoàng hôn cuối đông.

Bên dưới đều là người đi tản bộ, tụm lại nói cười vui vẻ, âm thanh đài phát thanh huyên náo như thế, dường như không có ai chú ý nghe. Xa xa là con đường dài rộng lớn, những cột nhà cổ kính thấp thoáng trong lùm cây xanh. Bản nhạc phía xa lại khẽ vang lên.

"Ain't nobody hurt you like I hurt you.
But ain't nobody love you like I do.
Promise that I will not take it personal, baby! If you're moving on with someone new..."

Âm thanh như đang tồn tại đơn độc, lại như đang xen lẫn vào nhịp sống hối hả.

"Cause baby you look happier, you do.
My friends told me one day I'll feel it too.
And until then I'll smile to hide the truth.
But I know I was happier with you....."

Tay cậu khẽ chạm lên cửa kính lãnh lẽo, còn mặt trời vẫn cứ lặn dần.

Huang Renjun còn nhớ, buổi tối ngày hôm đó trời mưa rất to. Đợi cả một đêm nhưng không thấy Na Jaemin gọi lại. Khắp người cậu toàn thân nóng như lửa đốt, tự vùi mình vào trong chăn, tủi thân đến mức bật khóc.

***

Nửa đêm tiếng chuông điện thoại reo lên làm Huang Renjun giật mình bò dậy, nhìn màn hình đang hiện sáng hai chữ "Tư bản", cảm thấy lạ lùng, nhưng vẫn ấn nghe máy.

Đầu dây bên kia đột nhiên truyền tới chất giọng trầm lạnh quen thuộc:

[Vẫn còn thức hả?]

"Hả?"

Nhận ra giọng cậu đang ngái ngủ, đối phương liền cảm thấy có chút không hài lòng:

[Huang Renjun, mới giờ này mà cậu đã leo lên giường đi ngủ rồi. Trong khi người khác đang đầu tắt mặt tối vì công việc đến mức không có lấy thời gian nghỉ ngơi, còn cậu thì lại đang thoải mái nằm trong nệm ấm chăn êm. Thật là không có tiền đồ.]

Huang Renjun ngồi im trên giường, đôi mắt nãy giờ vẫn đang nhắm nghiền, nghe Lee Jeno nói xong, liền chỉ biết thở dài một cách bất lực.

Cậu nhìn lên đồng hồ treo tường, bây giờ đã là hơn một giờ sáng, chẳng còn sức để mở miệng, mí mắt nặng trĩu đến không tài nào mở ra nổi:

"Giám đốc không ngủ được thì chạy mấy chục vòng sân cho bớt chán đi...Cậu chưa từng nghe câu, trời đánh tránh làm phiền lúc người khác đang ngủ hả?"

Lee Jeno dường như chẳng để tâm, lại thản nhiên nói:

[Chẳng phải lần trước cậu nói là mời tôi ăn cơm sao? Nhanh đến mời đi.]

Trong điện thoại, Huang Renjun bất chợt lặng thinh, cậu chính là bị Lee Jeno làm cho tới mức á khẩu. Trước giờ vẫn nghĩ cậu ta là một người rất đáng sợ, nhưng sự thật còn hơn cả đáng sợ, đó chính là vô cùng đáng hận.

"Sếp à...đã là lúc nào rồi mà cậu còn đùa giỡn như thế nữa hả...Tôi còn phải ngủ để sáng mai còn đi làm...Mời cơm thì để mai rồi hãy tính."

[Huang Renjun! Cậu nghĩ tôi rảnh để đùa với cậu chắc. Tôi vừa mới đáp xuống sân bay, bận rộn cả ngày trời còn chưa kịp bỏ thứ gì vào bụng nên bây giờ tôi đang đói sắp chết rồi đây. Đợi đến mai thì tôi lại hết đói rồi. Nhanh đến mời tôi ăn cơm đi!]

Nói chuyện với Huang Renjun lúc này cũng chỉ như nước đổ lá khoai, đối với cậu mà nói giấc ngủ luôn là thứ được ưu tiên hàng đầu. Thầm nhủ Lee Jeno chắc chỉ là đang mớ ngủ, toàn thân cậu rũ rượi cứ thế nằm xuống:

"Sếp tự về nhà mà nấu mì gói ăn đi..." - Điện thoại trên tay dần nới lỏng, giọng nói cậu yếu ớt: "Tôi bây giờ chỉ muốn ngủ..."

[Mau dậy! Hứa cho đã rồi định nuốt lời đó hả, Huang Renjun, cậu không được ngủ, mau xuống dưới lầu đi.]

Lee Jeno quả thật là một kẻ rất cứng đầu, cứ phải nhất định cố chấp cho tới cùng. Huang Renjun chính là bị cậu ta quấy rầy đến tức chết:

"Giám đốc Lee, cậu nói chuyện có lý một chút được không? Tại sao cứ một mực bắt tôi phải đi ăn vào cái giờ chết tiệt này hả?"

[Hôm nay là sinh nhật tôi.] - Lee Jeno đột nhiên hạ thấp giọng trong điện thoại.

Gương mặt Huang Renjun đang nằm trên giường bỗng đơ ra mấy giây, có chút hoảng hốt. Như một tia điện giật xuyên qua người nhanh đến mức không biết phản ứng sao cho kịp. Cậu rốt cuộc cũng bị làm cho tỉnh ngủ, lại có cảm giác như mình kiếp trước mắc nợ Lee Jeno thì phải, khẽ thở hắt một hơi, cậu bèn hỏi:

"Xuống đâu cơ?"

[Xuống dưới tầng...] - Lee Jeno khẽ cong môi đáp.

Huang Renjun hít một hơi khí lạnh, vội bước xuống giường xỏ dép, kéo rèm cửa sổ ra, trong cơn gió lạnh giữa đêm đông, ngay cả ánh đèn đường cũng đìu hiu vắng vẻ, hắt sáng lên chiếc xe hơi đơn độc đỗ trước khu chung cư.

Chỗ tầng của cậu quá cao, cậu nheo mắt không nhìn rõ người, chỉ nhìn thấy duy nhất một bóng đen mờ đứng ở phía trước.

Lee Jeno có hơi mất kiên nhẫn: [Không cần phải ăn diện quá đâu. Mau xuống nhanh đi, đợi cậu sửa soạn nữa thì tôi lạnh đến chết cóng mất.]

Huang Renjun cạn lời ấn tắt máy.

Không còn cách nào khác, cậu chỉ đành rửa mặt qua loa, thay quần áo rồi đi xuống dưới lầu. Đầu tóc rối tung, khuôn mặt thiếu ngủ cũng trở nên đờ đẫn.

Huang Renjun vội vội vàng vàng chỉ kịp khoác thêm chiếc áo khoác phao màu trắng, vào thang máy mới phát hiện đôi dép lê mang trong nhà còn chưa kịp thay ra. Thang máy vừa mở, xuyên qua tấm kính liền nhìn thấy Lee Jeno đứng tựa nghiêng lên chiếc xe Lamborghini màu đỏ, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác len màu đen mỏng, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng, hai tay đút vào túi quần tựa như phong thái nhẹ nhàng của công tử nhà giàu thời hỗn loạn. Cái dáng vẻ cao cao tự đắc giống như cuối cùng cũng đã khuất phục được người khác vâng lời. Tàn ác như cái cách tư bản dùng tiền để hành hạ cậu.

Buổi đêm cuối mùa lạnh như băng, lạnh đến nỗi phải nhảy lên liên tục để vận động cho ấm người. Gió bắc khua xào xạc, lạnh buốt vào tận trong tim, Huang Renjun không hận cậu quên mang giày mà chỉ thấy hận cục đá đang đứng ở phía trước mặt.

Lee Jeno cuối cùng cũng đợi được người đang đi ra. Từ xa, cảm giác như có một cục bông tròn xoe đang di chuyển. Huang Renjun nhảy lên nhảy xuống, y hệt như một chú thỏ trắng, rất ấm áp.

"Sao giám đốc biết chỗ tôi thế?" - Huang Renjun bước tới hỏi.

Lee Jeno mở cửa xe cho cậu, lạnh đến mức thở ra khói:

"Sơ yếu lý lịch của cậu không phải nộp chỉ để làm phế liệu thôi đâu."

Huang Renjun nhếch miệng ghét bỏ, nhìn bộ dạng Lee Jeno đang co ro như thế cũng không buồn đối đáp. Bước vào trong xe được sưởi ấm khiến tâm trạng đỡ hơn phần nào. Chỉ là suốt đường đi, mắt vẫn cứ lim dim nhìn trời còn tối lờ mờ. Kết quả quả là vừa xuống xe ngẩng đầu nhìn lên, nhà hàng ánh đèn sáng rực, nam thanh nữ tú trong quán đông nghẹt, nửa đêm vẫn còn xúng xính quần áo đi ăn đêm, trong chốc lát Huang Renjun cảm thấy ngạc nhiên:

"Đừng nói là sếp muốn ăn cơm ở đây đấy?"

Lee Jeno gật đầu: "Chứ cậu nghĩ tới đây để quẩy hả?"

Cảm thấy thật hết nói nổi, cậu nhất quyết phản đối:

"Sếp đang bóc lột dân đen đó hả. Làm sao mà tôi đủ tiền mời cậu ăn ở nơi này được chứ?"

Lee Jeno chẳng để tâm, chân bước đi tiếp liền mở miệng nói: "Mời cơm thì tất nhiên phải nhìn sao cho có thành ý một chút!"

Huang Renjun vội túm lấy tay áo người kia, ánh mắt kiên quyết: "Không được! Không được! Tôi là người trả tiền nên có quyền quyết định. Giám đốc mau quay xe, tôi dắt cậu đến chỗ khác, đảm bảo còn thú vị hơn chỗ này gấp nhiều lần!"

Lee Jeno xoay người nhìn cậu, rốt cuộc cũng có chút hứng thú: "Cậu có chắc không? Nếu không ngon là tôi bỏ về đấy."

"Sếp cứ tin tưởng ở tôi!" - Huang Renjun cười đắc ý, tự tin đáp.

Chiếc xe thể thao sang trọng dừng trước một quán đồ nướng, bao quanh là những tấm phông bạt màu cam dựng thành một quán nhậu ấm cúng. Huang Renjun tâm trạng thoải mái, vừa bước xuống xe vừa cảm thán:

"Đây chẳng là thiên đường của ăn đêm sao? Đến đây mới đúng là tuyệt nhất."

Lee Jeno đứng trước quán bình dân lụp xụp bản thân chưa từng đến bao giờ, cảm giác như vừa mới bị lừa, hắn khẽ cau mày nói:

"Chỗ này mà là cho người ăn đó hả?"

"Đừng nói là sếp chưa từng đến chỗ này bao giờ nha. Thật là, cứ y như mấy công tử bột. Lát nữa sếp nhớ ăn nhiều vào, bớt đánh giá lại, đừng để người ta nhìn với ánh mắt kì thị đi."

Trong quán đồ ăn đang nấu bốc khói nghi ngút, tiếng xì xèo trên vỉ nướng luôn khiến người ta kích thích vị giác. Huang Renjun kéo được người với gương mặt khó ở kia vào trong, yên ổn vị trí ngồi, không đợi được liền đi gọi một ít xiên thịt và vài chai rượu soju.

Huang Renjun quay trở lại ngồi được một lúc, sau đó cậu chợt nhìn Lee Jeno hỏi:

"Giám đốc có bật lửa đó không?"

Lee Jeno thắc mắc: "Cậu hút thuốc hả?"

Huang Renjun nói: "Không có. Chỉ là muốn mượn một chút."

Lee Jeno cũng chậm rãi lấy nó từ trong túi áo đưa cho cậu. Chiếc bật lửa đắt tiền màu xanh đen óng ánh, khắc hình đầu sói mạ vàng tinh xảo, đẹp đến mức khiến người khác mê mẩn. Một cái "tách" vang lên, Huang Renjun nhanh chóng đưa chiếc bật lửa ra trước mặt, vội hát một bài:

"Happy Birthday to you, Happy birth day to you. Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you!"

Ánh lửa nóng ran đột ngột đẩy đến trước mặt Lee Jeno, bài hát sinh nhật được hát một cách chóng vánh. Mọi việc dường như diễn ra quá nhanh, trong phút chốc tưởng chừng như có cái gì đó vừa mới vụt ngang qua. Gương mặt Lee Jeno lúc này bỗng chốc giật mình đến mức làm cho ngây người.

Huang Renjun cầm bật lửa trên tay, sợ bị lửa thổi cho phỏng, khẩn trương nói:

"Nóng quá! Nóng quá! Sếp mau mau ước nhanh lên đi!"

Lee Jeno trước giờ chưa từng nghĩ rằng bật lửa còn được dùng để làm nến sinh nhật. Cảm thấy hơi kì lạ, nhưng vẫn nghe theo.

"Gấp quá tôi vẫn chưa kịp nghĩ ra điều ước..."

"Sếp ước mau đi! Không có thời gian suy nghĩ đâu."

Lee Jeno miễn cưỡng nói: "Vậy thì tôi ước...."

Huang Renjun ngăn lại: "Đừng nói ra, như thế điều ước sẽ không có hiệu nghiệm."

Lee Jeno cảm giác thấy hơi buồn cười, cho là cậu còn nhập tâm tâm hơn cả hắn. Nhưng cũng nhắm mắt ước. Bên tai nghe giọng Renjun tiếp tục thúc giục:

"Thổi tắt lửa! Sếp thổi tắt lửa mau đi."

Lee Jeno vội mở mắt, liền nhanh chóng thổi tắt cái phựt.

Ngay một giây sau đó Huang Renjun chạy vội vào trong quán, đến khi Jeno kịp định thần lại thì cậu đã bưng ra một cái bát canh nóng hổi.

"Sinh nhật sếp nên không thể qua loa được. Đây là canh rong biển lúc nãy tôi có vào xin chủ quán cho nấu một ít."

Lee Jeno nhìn miếng rong biển còn y nguyên, nước sôi trong vắt. Chỉ biết khoanh tay chậc lưỡi, khá là quan ngại tài nấu nướng của Huang Renjun.

Còn cậu thì tỉnh bơ nói: "Ở quán không có rong biển tươi nên tôi đành lấy rong biển sấy khô để nấu, thêm một ít muối. Yên tâm, tôi nếm thử rồi, vị cũng không đến nỗi tệ."

Lee Jeno thoáng ngần ngại, húp thử một muỗng canh.

"Ngon không?" - Cậu hỏi.

Lee Jeno chẹp miệng nói: "Cũng tạm."

"Cảm thấy tôi nấu rất được có đúng không. Giám đốc không cần phải thấy cảm động đâu."

Lee Jeno khách sáo không đưa ra lời nhận xét thật lòng. Chỉ cảm giác trong đầu lưỡi vẫn còn đọng lại vị muối mặn.

"Lần đầu tiên trong đời tôi đón sinh nhật kì lạ như thế này đấy." - Lee Jeno vẻ mặt khó tin nói.

Quả là có một không hai. Chưa từng có một ai dám tổ chức tiệc sinh nhật qua loa như thế này cho hắn cả.

Huang Renjun tự hào, cất cao giọng:

"Tất nhiên rồi. Là tôi cố tình đấy, như thế mỗi lần sinh nhật sếp đều nhớ đến nhân viên cần mẫn như tôi đây. Hai giờ sáng còn đi ăn sinh nhật sếp."

Lee Jeno nói: "Xin lỗi nhưng tôi mau quên lắm."

Huang Renjun xì một tiếng, ánh mắt liếc đến đối phương đầy bất mãn.

Đồ ăn bưng ra đầy ắp, thịt xiên nướng thơm lừng. Lee Jeno lúc đầu là người luôn miệng chê bai nhưng giờ lại ăn rất ngon lành.

"Giám đốc rốt cuộc bị bỏ đói đến mức nào vậy hả?" - Huang Renjun hỏi.

Lee Jeno miệng vừa nhai thịt vừa nói:

"Không phải là tôi thích món này đâu. Tôi chỉ là đang tự ép mình ăn để không phụ tấm lòng của cậu thôi. Tôi nhịn đói cả ngày trời, đồ ăn nước ngoài quả thật là ăn không quen mà."

Huang Renjun bĩu môi thầm thì trong miệng, cậu độc ác chế giễu: "Đã xấu tính lại còn kén ăn."

Lee Jeno đột nhiên mặt lạnh: "Tôi nghe thấy hết đấy!"

Một lúc sau, đồ ăn trên bàn loáng cái đã hết sạch. Huang Renjun gọi ra thêm rất nhiều đồ ăn, cả hai vừa nói chuyện công việc vừa uống rượu, cảm thấy bây giờ hai người giống như con ma rượu thật sự. Cậu uống cũng gọi là tạm được, còn tửu lượng Lee Jeno cũng không đến nỗi tệ, nên cũng không đến mức ngà ngà say. Lee Jeno nói:

"Thôi không nói đến chuyện công việc nữa." - Cậu ta đột nhiên đề nghị: "Chúng ta chơi kéo búa bao phạt rượu đi."

Huang Renjun thích thú đồng ý: "Được, ai thua sẽ phải phạt uống rượu."

Lee Jeno nhăn mặt nói: "Như thế thì chán chết, người thua vừa phạt rượu vừa kể một câu chuyện thật của bản thân. Còn người thắng sẽ là người đặt ra câu hỏi."

Kết quả là lần đầu tiên Huang Renjun thua, cậu uống cạn hết một ly rượu, Lee Jeno đặt câu hỏi cho cậu: "Kể về một câu chuyện dở khóc dở cười mà cậu từng gặp đi."

Câu hỏi này quá dễ, Huang Renjun cũng không suy nghĩ quá lâu, liền bắt đầu kể:

"Mấy chuyện đó lúc nhỏ tôi gặp nhiều lắm. Nhưng thật ra cũng có một chuyện làm tôi cảm thấy ấn tượng nhất. Chuyện xảy ra rất lâu rồi, lúc tôi mới vào học cấp hai, khi đó tôi cũng là một người khá nổi tiếng được nhiều bạn nữ thầm thích lắm đấy! Lâu lâu dưới hộc bàn đều tìm thấy một bức thư tỏ tình."

Nghe đến đây, Lee Jeno khẽ bật cười: "Cậu là đang bịa chuyện đó hả?"

Huang Renjun lập tức vỗ bàn: "Tập trung! Tập trung nào!"

"Ok!"

"Nhưng điều đó không quan trọng, cái điều bất công ở đây là mọi người trong trường vì thế đều cứ nghĩ tôi là một kẻ đào hoa, quen hết người này đến người kia. Trong khi tôi còn bận học hành, bận tham gia văn nghệ đến nỗi còn chẳng có thời gian đi chơi thì lấy đâu ra người yêu để mà hẹn hò chứ!"

"Vào chuyện chính đi." - Lee Jeno nói.

Huang Renjun chậc lưỡi kể tiếp:

"Lần đó vẫn đi đến lớp như mọi khi, đột nhiên thấy dưới hộc bàn có một bức thư tỏ tình. Đó là bức thư kì cục nhất mà tôi từng nhận được."

"Giờ nghĩ lại, chẳng biết có phải gọi là thư tỏ tình không nữa, mà chắc là thư hăm hoạ thì đúng hơn."

"Thế trong thư viết gì?" - Lee Jeno tò mò hỏi.

Huang Renjun tất nhiên vẫn còn nhớ như in, tới mức thuộc lòng từng chữ.

"Huang Renjun, nói thử nghe xem rốt cuộc là cậu đã làm tổn thương trái tim của bao nhiêu người?"

"Rồi sẽ có một ngày, tôi nhất định sẽ trả lại cho cậu gấp đôi chừng ấy!"

Lee Jeno ngồi tại chỗ mà bật cười thành tiếng, cảm thấy tình yêu của đám nhóc con thời đó thật là thú vị.

Huang Renjun rầu rĩ thở dài: "Lúc đó tôi còn tưởng người ta định kéo người tới đánh tôi hay gì nữa cơ."

"Thế cậu có tìm được người viết bức đó không?"

"Tất nhiên là tôi cũng đã thử tìm người viết bức thư đó. Nhưng chỉ tiếc là chưa kịp tìm ra, thì tôi đã phải chuyển trường mất rồi."

Huang Renjun phủi tay bảo thôi đừng nhắc đến mấy chuyện trẻ con đó nữa. Cậu muốn chơi lại ván mới, nhưng cuối cùng lại vẫn để thua. Lee Jeno nhìn cậu uống cạn hết một hơi rượu, liền nói:

"Cậu kể câu chuyện vui khác đi. Chuyện vui lúc lớn lên chẳng hạn."

Lần này Huang Renjun nghĩ ngợi rất lâu, cậu chậm rãi nói:

"Vui nhất à!...Vui nhất là có một lần đón sinh nhật. Vì trước đó đã từng mua bánh kem ăn không hết, nên lần sau tôi rút kinh nghiệm thay thế bằng hai chiếc bánh chocopie, nhưng đầu óc lú lẫn thế nào lại phát hiện ra là chưa có nến."

Lee Jeno nhìn gương mặt cậu đang nói chuyện rất thật tâm, bèn chăm chú lắng nghe.

"Cuối cùng nửa đêm phải đi tới siêu thị để mua nến. Lúc hỏi nhân viên cửa hàng tiện lợi thì họ bảo là có bán, thế là cứ cắm đầu cắm cổ tìm mọi ngóc ngách nhưng đều không thấy. Cuối cùng mới biết, nến mà họ nói ở đây chính là loại dùng để đốt đèn cầy."

Dường như dáng vẻ cậu hơi thổn thức, thật ra đều đã qua cả rồi, vẫn luôn cho rằng, thời gian đẹp như vậy, tốt như vậy, vẫn còn lưu lại ở trong kí ức.

Không khí buổi đêm lành lạnh, thức ăn trước mặt toả khói nghi ngút, khiến lòng dịu lại, Lee Jeno hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Hết rồi." - Huang Renjun bình thản nói.

Cậu ta vẻ mặt bất mãn: "Chuyện đó không tính, kể ra chẳng có chút vui vẻ gì cả, không được tính!"

Cậu chỉ cười ngượng đáp: "Lúc đó đúng thật là thấy vui vẻ nhất."

Trải qua rất nhiều chuyện mới biết, những điều yên bình mới là điều hạnh phúc nhất.

Nhìn màn đêm bên ngoài, len lỏi qua ánh đèn hắt hiu. Có những thứ đâu phải nói quên là quên được. Cậu đã từng cùng Na Jaemin đi bộ vào đêm khuya vắng lặng, sánh vai nhau dưới những ngọn đèn đường, giữa chốn đông người nắm tay nhau không chút ngần ngại, và trao nhau nụ hôn dịu dàng trong góc khuất, cả hai đem lòng thương yêu, trân trọng nhau hơn cả sinh mạng. Cậu cũng đã từng tạo bất ngờ vào ngày sinh nhật Na Jaemin, cũng hát bài chúc mừng sinh nhật anh vào lúc nửa đêm khi chỉ có hai người. Buổi sinh nhật diễn ra chóng vánh như thế nhưng Na Jaemin nói với cậu rằng anh đã rất cảm động.

Huang Renjun của ngày đó cứ tưởng rằng, chỉ cần cậu và Na Jaemin cùng nhau cố gắng vượt lên nghịch cảnh thì nhất định sẽ có được hạnh phúc viên mãn bất tận. Về sau mới biết, hoá ra tại thời điểm đó, cậu được ở cùng Na Jaemin đã là điều hạnh phúc nhất. Vậy mà cậu của lúc ấy cứ mãi mơ tưởng đến tương lai sau này. Cũng là thực tại bây giờ, cả hai đã không còn bên cạnh nhau nữa.

Cuối cùng trong đôi mắt dâng lên một lớp sương mù mỏng, Huang Renjun nhai một xiên thịt cho vào miệng, thịt vừa dai vừa thơm, giống như là không hề để ý, vội khua tay nói:

"Lại nào! Lại nào!"

Lần này đến lượt Huang Renjun thắng, đợi Lee Jeno uống cạn một ly, cậu hỏi: "Kể về mối tình đầu của giám đốc đi."

Lee Jeno lắc đầu nói: "Không có."

Huang Renjun nghiễm nhiên là không chịu:

"Không tin, tại sao lại không có chứ? Trong lòng mấy tên trai đểu đều luôn có một tình yêu sâu kín thầm lặng, cho nên sau này mới trở thành những tên đểu cán chuyên gia đi lừa tình. Sếp đừng ngại, cứ nói đi, tôi một khi đã uống say thì ngày hôm sau nhất định sẽ lập tức quên hết mọi chuyện."

"Cậu là đang mắng tôi đó hả?" - Lee Jeno nghiêm mặt nói.

Huang Renjun vẻ mặt trơ trơ chỉ biết ngồi đó cười. Vội nói không phải, không phải, chỉ là ví dụ minh hoạ thôi.

Lee Jeno cúi đầu thở dài, biết là có chơi có chịu, ai bảo lúc đầu hắn nghĩ ra trò này. Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng nói: "Đối với tôi những mối tình không có kí ức đẹp, đều chẳng được tính là một mối tình." - Vẻ mặt có chút bối rối, tay cầm một xiên thịt, nhai xong lại nâng lên uống tiếp thêm một ly rượu nữa. Huang Renjun vốn đang nhịn cười, cảm thấy Lee Jeno đã hơi ngà say, cậu lần đầu tiên biết có một Lee Jeno lúc say lại buông bỏ mọi phòng bị dễ dàng đến thế.

Cậu vẫn chưa từ bỏ, nhìn Lee Jeno chăm chú: "Vậy kể tôi nghe xem rốt cuộc là mối tình đó buồn đến mức nào."

Lee Jeno ngẩng đầu, nghĩ một lúc lâu:

"Tôi cũng không nhớ rõ lắm. Hồi đó tôi vẫn còn nhỏ, chắc là tầm 12,13 tuổi có thích một người học cùng trường nhưng khác lớp."

Huang Renjun lập tức bật ngón cái: "Cái này được, tình yêu tuổi mới lớn, thích lúc đó mới thật sự là đơn thuần nhất."

"Nhưng lúc đó ngờ nghệch, có một lần bị người đó chọc quê nên từ đó cũng chẳng dám thổ lộ."

Huang Renjun vô cùng thỏa mãn: "Giám đốc mà cũng có ngày bị như thế sao?"

Lee Jeno trong lòng chứa đầy men rượu, có chút hậm hực đáp: "Giờ nghĩ lại mới thấy lúc đó tôi ngu ngốc thật, bị người khác trêu đùa tình cảm."

"Thế đó là lí do bây giờ giám đốc trở thành một kẻ tồi tệ sao?"

Lee Jeno trưng mặt lạnh, liếc nhìn cậu đe dọa: "Tôi là cấp trên của cậu đấy!"

Huang Renjun chỉ cười khì khì:

"Nhưng mà lý do giám đốc ghét người ta là gì vậy?"

Lee Jeno cúi thấp đầu tay xoay xoay chiếc cốc, nhìn những giọt rượu trắng trong suốt như nước lã, phảng phất xộc lên mũi. Lần này lại bị nó làm cho say khướt. Cũng giống như tâm sự chồng chất nếu có ngày mà lên men, cũng dần dần sẽ ủ thành vị cay thơm đắng chát. Mới đầu khi uống vào không cảm thấy gì, sau đó dần dần như từng sợi từ họng lan đến dạ dày, vừa buồn bã vừa dễ chịu, cảm giác nóng bỏng dần dần thấm vào trong, một cảm giác choáng váng nhè nhẹ, có lẽ là vận mệnh đã định trước.

"Người ấy nói tôi cười lên trông rất ngốc." - Lee Jeno chậm rãi nói.

Huang Renjun cuộn tay che miệng, tự dặn lòng mình không được cười, vội nói:

"Đâu, giám đốc thử cười lên tôi xem."

Lee Jeno cảm thấy có chút gượng ép nhưng vẫn thử cong môi mỉm cười, ánh mắt híp lại không thấy mặt trời. Đúng là trông có chút ngốc thật. Renjun thật sự đang rất cố gắng mím môi để bản thân không bật cười lớn thành tiếng. Nếu không phải một giây sau đó nhìn thấy biểu cảm ghét bỏ của Lee Jeno thì cậu đã ngay lập tức đập bàn cười muốn tắc thở.

"Không có đâu, tôi thấy dễ thương mà." - Huang Renjun cười cười đáp.

Gương mặt Lee Jeno chẳng có cảm xúc nhìn cậu, dường như không tin.

Huang Renjun liền vội an ủi:

"Nếu người thực sự yêu giám đốc thì cậu làm gì cũng đều thấy đáng yêu, nếu đã ghét thì cho dù giám đốc chỉ thở đi chăng nữa cũng vẫn không thấy vừa mắt."

Kẻ ngay từ đầu đã ghét thì sẽ luôn nghĩ mọi cách tìm ra cớ để chối bỏ. Còn người muốn ở lại thì chỉ hận không thể tìm ra trăm vạn lí do.

***

Tối qua quả thật đã uống quá nhiều rượu, đến cuối cùng Huang Renjun không biết là mình đã về nhà đi ngủ như thế nào nữa.

Huang Renjun tỉnh dậy ở ghế sô pha, trên người vẫn đắp tấm ga trải giường mỏng manh, không khí ấm trong căn phòng thổi lên, ngủ say đến mức ê ẩm hết cả cơ thể. Cậu chợt nhận ra đây không phải là nhà của cậu.

Vội đi đến nhìn ra bên ngoài cửa sổ, xung quanh đều là những tòa nhà rộng lớn, phân cách giữa những tòa nhà là những bãi cỏ và hàng cây xanh mướt, trong thời buổi giá đất đắt đỏ như thế này lại có thể nhìn thấy những thảm cỏ xanh rộng lớn, quả thật làm cho người khác cảm thấy quá xa xỉ. Huang Renjun không biết đây là tầng mấy, có lẽ là tầng trên cùng của chung cư. Căn phòng không quá lớn, không đến 100m2, bố trí rất gọn gàng, có thể thấy rằng đây chính là nơi điển hình của một người sống độc thân, chỗ cửa ra vào ngay cả đến một đôi dép đi trong nhà dành cho khách cũng không có. May mà sàn nhà đều bằng gỗ lại có không khí ấm từ dưới nền nhà, nên cũng đỡ lạnh được phần nào.

Không ngờ Lee Jeno lại ở trong căn hộ như vậy, nhưng chỉ có một mình đều muốn một nơi như thế này cũng là điều dễ hiểu. Căn hộ không quá lớn, bố trí lại đơn giản, trên tường không có một bức tranh nào. Chiếc ghế sô pha nhung đen tỏa ra một màu xám xanh thẫm bóng láng, rất thoải mái. Còn có cả phòng khách, phòng bếp, và phòng ngủ riêng biệt. Rất giản dị nhưng cũng không quá sơ sài.

Cậu đi đến trước cửa phòng Lee Jeno, tối qua chắc chắn cậu ta cũng đã uống quá nhiều, cả người đắp chăn dày dặn, tay còn rũ xuống một bên, bộ quần áo lụa tơ tằm trên người đã bị nhăn giống như dưa muối, thoải mái gối trên một chiếc gối ôm, trong lòng còn ôm một chiếc gối khác, từ trước đến nay cậu ta rất chú ý ăn mặc, cho dù là mặc quần áo ngủ cũng có thể có khí chất phóng khoáng, nằm ngủ như thế này nhìn rất buồn cười, dường như đổi thành một người khác. Không còn thấy đáng sợ, hay khó gần nữa.

Lee Jeno cựa quậy trong chăn, đột nhiên cảm thấy sự lờ mờ của ánh sáng và hình bóng, cuối cùng cảm giác thấy cậu đang đứng bên ngoài, liền mơ hồ tỉnh giấc.

Huang Renjun nhìn theo từng nhất cử nhất động của người kia đang có vẻ ngoài lộn xộn đến như vậy nhưng lại không hề xấu một chút nào, ngược lại làm cho người ta cảm thấy một khí phách ngang tàn.

"Không ngờ giám đốc lại để mặc tôi ngủ ở ghế sô pha đấy." - Cậu đứng trước cửa phòng lên tiếng.

Lee Jeno dụi mắt, giọng trầm thấp: "Đương nhiên là cậu ngủ ở đó rồi, cậu cho rằng tôi sẽ nhường giường của mình cho cậu hay sao?"

Huang Renjun cũng không bắt bẻ, chỉ hỏi:
"Tối qua làm cách nào chúng ta về được đây thế?"

"Chủ quán gọi người lái xe thuê. Gọi mãi nhưng cậu không dậy, tôi không biết cậu sống ở tầng mấy, nên đành bảo đưa về nhà tôi." - Lee Jeno mệt mỏi nằm trên giường đáp.

Tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang cuộc đối thoại của hai người. Huang Renjun ngây ngô định đi ra mở cửa, liền nhớ ra đây không phải nhà của mình. Cuối cùng trợn mắt, hoảng sợ đến mức toát hết mồ hôi.

"Giám đốc! Có người bấm chuông cửa."

Lee Jeno mơ màng vội đẩy chăn, đứng dậy đi ra, một bên dùng tay ra hiệu cho cậu "Mau trốn đi", một bên vội vàng chạy ra cửa. Huang Renjun không nghĩ được gì nhiều, cậu cứ thế mà chạy xộc xộc vào trong phòng ngủ, thu mình lại trốn trong chăn. Sau đó chỉ nghe một tiếng "cạch" cửa phòng đã bị đóng lại.

Cậu nằm gọn trong chiếc chăn bông, vẫn còn hơi ấm của Lee Jeno. Rất thơm, không phải mùi của nước hoa quá nồng, tựa như là mùi cơ thể tự nhiên, rất nam tính. Một buổi sáng như vậy chỉ cảm thấy trong lành như sương, làm cho người ta thất thần. Huang Renjun lúc này mới nhận thấy có gì đó hơi sai sai, tại sao Lee Jeno lại bảo cậu trốn đi cơ chứ.

Cậu lúc này chỉ có thể lắng tai nghe thấy tiếng động bên ngoài. Có người đang nói chuyện, đi đi lại lại. Huang Renjun không dám thở mạnh, ôm gối, lo lắng đến nổi da gà. Trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, rõ ràng là không làm việc gì xấu cả, tại sao lại giống như ăn trộm.

Người đó ở bên ngoài, chỉ nghe thấy Lee Jeno nói chuyện, một lúc sau khóa cửa kêu lạch cạch, Renjun hoảng đến mức tim muốn rớt ra ngoài.

Lee Jeno đột nhiên ló đầu xuất hiện nói cậu yên lặng, giống như một đứa trẻ mưu tính làm chuyện xấu, không cần cậu ta dặn dò, có mời cậu ra cậu cũng không có ý định đi ra. Cậu vẫn chưa rửa mặt chải tóc, cơ thể vẫn còn mùi rượu. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cánh cửa đóng kín một lần nữa đột nhiên được mở ra cùng với giọng nói xa lạ. Huang Renjun chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều, vội trùm chăn lên lần nữa.

"Ông nội, sao ông lại tự ý vào phòng cháu như thế chứ?" - Lee Jeno cố tình nói lớn để cậu nhận ra: "Thật sự là không có ai đâu mà."

Bước chân dần đi đến gần hơn, lồng ngực cậu đập như trống đánh, trong lòng thầm thì, kỳ này toi rồi, toi rồi. Bên tai nghe giọng Jeno buồn phiền đến bất lực, ngăn cản cũng không nổi. Chỉ biết giây sau tấm chăn của cậu bị lật tung lên.

Không ai có thể xui xẻo hơn cậu được nữa. Mới sáng sớm, quần áo xộc xệch, trong lòng còn ôm một chiếc gối to màu trắng, nằm trên chiếc giường rộng lớn của Lee Jeno, một chiếc gối khác sắp rơi xuống, chăn thì kéo lòng thòng từ trên giường xuống dưới đất, nhìn thấy cảnh này đều có thể làm cho người khác thỏa sức tưởng tượng.

Huang Renjun lâm vào thế bí nhìn người trước mặt, cậu trưng ra nụ cười bất đắc dĩ mà gọi hai tiếng:

"Ông nội!"

Vừa dứt lời xong, cậu liền nhận ra mình gọi bị hớ. Ông của Lee Jeno bị doạ bỗng chốc ngây người, còn cậu ta thì dựa người vào cửa, không thể nhịn được mà chỉ đứng đó cười.

Đã qua nhiều năm như thế mà Huang Renjun vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi Na Jaemin dắt cậu về ra mắt mẹ của anh. Không khí ngột ngạt đáng sợ đó cậu không muốn nhắc lại, nhưng giờ lại một lần nữa cậu ngồi trước mặt ông của Lee Jeno, dù cả hai chẳng có quan hệ yêu đương gì nhưng cậu vẫn thấy lo sợ. Bởi vì biết rõ gia thế của Lee Jeno nên lại càng dè chừng hơn.

Lee Jeno ngồi tựa lưng trên ghế sô pha một cách thoải mái:

"Ông nội à, trời bên ngoài đang lạnh thế mà ông nội lại đến đây làm gì?"

Ông có vẻ ngoài bảy mươi nhưng trông vẫn rất khoẻ khoắn, nhanh nhẹn. Mặc dù Huang Renjun chưa từng gặp ông của Jeno bao giờ, nhưng cậu biết rất rõ, ông đã từng là chủ tịch tập đoàn xây dựng, hiện giờ cha của Lee Jeno là người đang nắm giữ. Công ty cậu đang làm hiện tại, thực chất cũng chỉ là công ty con của tập đoàn lớn đó. Và cậu biết rất rõ, có lẽ Jeno sau này sẽ là người kế vị tiếp theo.

Nhưng trái với sự uy nghiêm của một vị cựu chủ tịch từng lãnh đạo cả một tập đoàn lớn mạnh, ông của Jeno bây giờ rất giản dị, mặc quần tây rộng, áo thun kẻ sọc, khoác chiếc áo phao rộng thùng thình. Trông chẳng khác gì những người lớn tuổi cậu hay gặp ở những công viên tập thể dục buổi sáng, gương mặt ông rất phúc hậu hiền lành, đem đến cảm giác gần gũi.

"Ông không đến thì làm sao mà biết được cháu đang giấu người ở đây hả?" - Ông hầm hừ nhìn Lee Jeno một cái, rồi lại quay sang cậu, giọng ôn tồn hỏi:  "Cháu tên là gì?"

"Cậu ấy tên là Huang Renjun." - Lee Jeno lên tiếng đáp.

Ông nội không thèm đếm xỉa đến Lee Jeno, lại tiếp tục hỏi cậu:

"Renjun, thế cháu đang làm công việc gì?"

Lee Jeno tiếp tục trả lời: "Cậu ấy chỉ là cấp dưới của cháu thôi..."

"Im lặng. Ta không có hỏi cháu." - Ông nội mắng Lee Jeno một tiếng, Huang Renjun như bị dọa sợ, tay run run cầm ly nước, đưa lên miệng uống một hớp để lấy lại bình tĩnh.

Ông nội lườm Lee Jeno xong, liền sau đó quay sang cậu chậm rãi hỏi:

"Hai đứa tiến triển tới đâu rồi?"

Huang Renjun bị bất ngờ đến sặc cả nước vội nói "Cháu xin lỗi!" - Lại vội vàng giải thích: "Thật sự không phải như ông nghĩ đâu. Giữa bọn cháu không có gì cả!"

Lee Jeno cũng bị ông làm cho bất ngờ, tay vỗ vỗ lưng Huang Renjun lo lắng: "Ông làm cậu ấy sợ rồi đây này!"

Huang Renjun kéo tay Lee Jeno nói nhỏ: "Giám đốc mau giải thích với ông đi."

Lee Jeno trấn an cậu: "Biết rồi, biết rồi." - Sau đó quay sang nhìn ông: "Ông nội nghe cháu nói đã..."

"Còn ngồi đó làm gì, mau pha trà cho ta đi!" - Ông nội cau mày nói.

Lee Jeno không biết ông là đang có suy tính gì nữa, chỉ biết thở dài thườn thượt:

"Nhà cháu thì làm gì có trà chứ."

"Vậy còn không mau đi mua đi."

"Tự nhiên khi không lại bắt cháu sáng sớm đi mua trà."

Ông nội nghiêm nghị, nhăn mặt lại: "Còn không đi mau!"

Lee Jeno bất lực đứng dậy, bị đuổi ra ngoài trong chính căn nhà của mình. Bên tai còn đang nghe ông cằn nhằn:

"Lớn tần ngần tuổi này rồi mà chưa dắt được người nào về ra mắt cả. Việc gì cũng phải tới tay cái thân già này lo liệu hết..."

Lee Jeno định phản bác nhưng lại nhìn ánh mắt đáng sợ của ông, liền ngậm mồm ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Đợi tiếng "cạch" đóng cửa, ông chỉ lặng lẽ thở dài, ánh mắt chứa đầy sự lo lắng, giọng ông trầm khàn, chậm rãi lên tiếng gọi cậu:

"Huang Renjun, ông hỏi thật, cháu có thật sự nghiêm túc với Jeno nhà ông không? Bởi vì ông nghĩ Jeno không phải kiểu người dễ thân thiết, nhưng chỉ có cháu là nói chuyện với nó rất thoải mái."

Ông lại thở dài, tâm sự với cậu:

"Ba mẹ của Jeno li dị từ lúc nó còn nhỏ. Bởi vì không được nhận tình yêu thương của ba mẹ nên nó từ nhỏ đã luôn là một đứa khó bảo, cứng đầu. Nên nhìn nó bề ngoài vô tâm thế thôi, chứ nó cũng là một đứa rất tình nghĩa hiếu thuận, một khi đã quan tâm đến ai nhất định sẽ dồn rất nhiều tình cảm cho người đó."

"Từ trước đến giờ, ông chưa từng thấy nó dắt một người nào về căn nhà của nó cả. Dù là thư kí, bạn bè, hay ngay cả ông nó cũng không thích một ai bước vào chỗ ở của nó. Chỉ có cháu là người đầu tiên đến đây, cho nên ông nghĩ cháu có lẽ là một người vô cùng đặc biệt với nó."

"Jeno trước giờ chưa từng đặt hết tâm tư vào chuyện tình cảm dành cho ai cả, cũng chưa từng dắt ai về ra mắt ông một lần nào. Nhưng cháu yên tâm, đây đã là thời đại nào rồi chứ, nếu hai đứa mà thực sự yêu nhau, ông tuyệt đối sẽ không cấm cản gì cả."

"Ngày xưa cũng vì hôn nhân sắp đặt mà mà ta đã khiến các con của ta sống khổ sở, Jeno cháu của ta cũng chịu nhiều đau khổ. Renjun à! Nếu có thể mong cháu hãy yêu nó thật lòng. Cháu nhất định đừng khiến Lee Jeno phải tổn thương..."

***

Taxi giờ cao điểm rất khó bắt, cả hai tiễn ông xong, Lee Jeno nói muốn chở cậu đến công ty, nhưng cậu lại từ chối, nói muốn về nhà thay đồ trước. Kết quả đúng như dự đoán, cậu lần đầu tiên đi muộn giờ làm. Lúc bước vào công ty, không tránh khỏi ánh mắt bất ngờ của mọi người.

Huang Renjun đứng đợi máy pha cà phê, nhìn ra tấm cửa kính lớn bị ánh nắng chiếu sáng đến chói mắt, bên ngoài là những toà nhà cao chọc trời tráng lệ. Cậu có chút ngẩn người, nhớ lại cuộc nói chuyện với ông của Jeno lúc sáng.

Ông trò chuyện với cậu rất nhiều. Tựa như rất gần gũi, rất giống ông bà của cậu. Huang Renjun cẩn thận nghe từng lời ông nói, chỉ là cậu thật sự không biết phải nên giải thích với ông thế nào. Trên đời này Huang Renjun sợ nhất là trách nhiệm. Cậu không muốn người khác kì vọng quá nhiều ở mình, lại càng sợ làm người khác phải thất vọng.

"Huang Renjun!"

Giọng lảnh lót sáng sớm của Lee Haechan khiến lần nào cũng đều làm cậu phải giật mình, xém chút nữa là đã làm đổ cốc cà phê trên tay.

Cậu ta tiến đến gần, ánh mắt cười giảo hoạt: "Thành thật khai mau, tối qua cậu ngủ ở nhà Lee Jeno đúng không? Nhìn khuôn mặt mệt mỏi, thiếu ngủ như thế này rốt cuộc là tối qua hai người đã làm gì hả?"

"Chuyện đó sao cậu lại biết?"

"Cậu quên là tôi cũng có tai mắt hả? Tài xế Kim kể tôi nghe hết rồi. Lúc sáng anh ta đến đón Lee Jeno đi làm thì thấy hai người bước ra cùng nhau. Quần áo cậu lôi thôi, xộc xệch, đầu tóc rối mù. Tôi đoán chỉ có thể là cậu tá túc nhà giám đốc thôi. Nhìn mặt cậu hoảng như vậy có nghĩa là tôi đã nói đúng rồi đúng không? Làm sao có thể thoát qua con mắt tinh tường của tôi được."

Huang Renjun nhanh chóng giải thích: "Hôm qua sinh nhật Lee Jeno, tôi mời cậu ta bữa cơm thôi. Lúc sau do tôi uống say quá, nên Lee Jeno đành đưa tôi về nhà cậu ta."

"Nhưng cũng có thể nhờ người đưa cậu đến khách sạn mà. Đâu nhất thiết là phải tới tận nhà cậu ta đâu."

"Chỉ là tá túc một đêm thôi mà, cần gì phải đến tận khách sạn chứ. Lỡ đắt quá thì tôi lấy đâu ra tiền mà trả."

Haechan vội lắc đầu: "Huang Renjun cậu suy nghĩ đơn giản quá. Lee Jeno thiếu gì người bên cạnh mà lại gọi cậu cơ chứ?"

"Thì là do lần trước tôi bảo mời cơm cậu ta nên hôm qua mới gọi tôi để trả nợ. Cậu đừng suy diễn lung tung, giữa bọn tôi không có gì cả."

Lee Haechan vẫn lắc đầu không tin, nhìn Huang Renjun, chỉ thành thực hỏi:

"Nếu, chỉ là nếu thôi. Nếu giám đốc có ý với cậu. Cậu định sẽ thế nào?"

"Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu." - Cậu nghĩ một lúc rồi nói:

"Vả lại tôi bây giờ cũng không có hứng thú gì với chuyện yêu đương cả."

Lee Haechan còn đang định nói thêm gì đó, liền có việc bị gọi đi, Huang Renjun cầm cốc cà phê lên, hớp một ngụm để cho đầu óc tỉnh táo.

Từ lúc rời xa Na Jaemin, cậu vẫn luôn cho rằng, bản thân mình đã không còn có duyên với hạnh phúc.

Lúc còn trẻ, ngây thơ cho rằng muốn có được thứ gì thì chỉ cần cố gắng là có thể nắm giữ trong tay, hạnh phúc cũng thế. Giống như việc học toán, chỉ cần chăm chỉ học thuộc lòng công thức, giải thật nhiều các dạng bài tập khác nhau, thì nhất định sẽ đạt được điểm cao. Sau này lớn lên mới biết, ngay cả kẹo cao su nhai mãi cũng phải hết ngọt, thì trên đời này chẳng có gì gọi là mãi mãi. Hạnh phúc càng đơn giản, càng dễ lụi tàn.

Sau mấy ngày trời mưa tầm tã, Na Jaemin cuối cùng cũng đến tìm cậu.

Cậu lặng lẽ ngắm nhìn anh. Như thể cả hai đã xa nhau cả một mùa hè dài đằng đẵng.

Trước đây Renjun luôn cảm thấy anh cao, nhưng giờ phút này, anh vừa cao vừa xa, ngay cả ngước đầu nhìn anh, cậu cũng thấy mệt.

Cậu trải qua một trận sốt cao nằm ba ngày liền, nghĩ là bộ dạng của cậu lúc này thật thê thảm, nhưng khi cậu nhìn thấy anh, gương mặt hốc hác, chẳng có chút sức sống. Cậu lại thấy xót xa nhiều hơn.

Giọng anh nói rất trầm, rất nghiêm túc, tựa chẳng còn thân thiết, dường như rất xa cách:

"Huang Renjun, anh đưa em đến một nơi."

Buổi đêm mùa hè, gió thổi mát lạnh, đi theo anh, gió thổi mạnh hơn, thổi tung mái tóc. Huang Renjun bắt đầu cảm thấy lạnh, nhưng cậu không nói ra.

Na Jaemin cũng không nói gì cả.

Từ một hàng cây đến một hàng cây, đi ra khỏi khu nhà cậu, ra đến đường quốc lộ. Cứ thế chạy thẳng vào trung tâm thành phố.

Lúc tới nơi, anh nắm tay cậu thật sự rất chặt, có chút đau, băng qua từng dòng người, cuối cùng mới nói: "Đến rồi!"

Quảng trường lúc này vẫn còn chưa quá đông người, Huang Renjun bây giờ mới nhận ra, cậu vô tình quên mất anh và mấy người bạn thành lập một ban nhạc, mùa hè rảnh rỗi sẽ đứng ở quảng trường, nơi những thanh niên trẻ tụ tập lại với nhau, thực hiện niềm say mê một cách đầy hứng khởi. Na Jaemin để lại cậu đứng đó, vội chạy vào với mọi người đang bắt đầu chuẩn bị đồ diễn.

Anh đứng ở trung tâm của quảng trường náo nhiệt, ánh đèn thắp sáng trên đầu như ánh trăng rực rỡ dịu dàng, tay anh nâng chiếc đàn guitar yêu thích màu nâu gỗ trầm quen thuộc. Đám đông người náo nhiệt đang dần quay quanh lại, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn như thể anh là nhân vật chính.

Na Jaemin đứng giữa dòng người trong quảng trường. Hôm nay anh mặc chiếc quần jean trắng, áo sơ mi xanh dương nhạt, tóc đen khẽ bay trong gió, vai đeo đàn ghi-ta, tay điều chỉnh dây đàn, thử một vài nốt.

Tay cầm micro, mới đầu là tiếng sột soạt vì gió thổi vào, sau đó giọng trầm ấm của anh vang lên giữa quảng trường rộng lớn:

"Tôi muốn dành tặng bản nhạc này đến một người vô cùng đặc biệt đối với mình. Chính là những lời mà tôi vẫn luôn muốn nói với người ấy."

Huang Renjun xen lẫn đứng giữa dòng người trong bóng tối, ánh trăng lờ mờ chảy trên vai cậu. Cậu trước giờ vẫn luôn nghĩ Na Jaemin như một vị hoàng tử được người người yêu thích, còn cậu thực chất chỉ là một người vô hình đi ngang qua đường, tình cờ được anh để vào trong mắt. Nhưng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi thoáng qua.

Ánh mắt cậu vẫn luôn dõi theo anh. Na Jaemin ngày đó vẫn còn rất trẻ, vẫn còn rất nhiều ngày tháng tươi đẹp ở phía trước. Chính những điều đó khiến cậu mê mẩn, đắm chìm đến không thể rời mắt.

Anh đứng ở trung tâm của nguồn ánh sáng, lông mày và ánh mắt rất rõ ràng, mỗi đường nét trên khuôn mặt đều rõ ràng đến thế. Dưới ánh đèn chiếu sáng như tuyết, tựa một chiếc ti vi bị làm cho nhoè đi. Ngay cả anh, đều giống như một giấc mộng ảo, tất cả như một giấc mơ, đẹp đẽ và không có thực.

Anh đánh đàn rất hay, khúc dạo đầu chầm chậm nhẹ nhàng, giống như là cơn gió thổi đến, từng nốt nhạc uyển chuyển nhảy múa trên dây đàn, dường như từng bông hoa mùa xuân nở giữa mùa đông khắc nghiệt, hoa nở đẹp như áng mây hồng đang chìm sâu vào chốn hư vô.

Cậu nghe rõ giọng anh, từng nốt trên tiếng đàn, cảm thấy cả sân khấu giống như một chiếc thuyền giấy, trôi trên dòng mưa, lênh đênh đối đầu với ngọn nước, chỉ có một mình cậu lạc giữa thế giới này mà chăm chú nhìn anh.

"Vào những ngày mưa rơi thánh thót, anh nguyện là chiếc ô chở che cho em. Nếu bóng tối len lỏi độc chiếm, anh sẽ là tia sáng vì em. Còn khi mùa đông lạnh lẽo chớm về, anh nguyện là bếp sưởi đời em. Vậy nếu là những ngày nắng gắt oi nồng, anh sẽ là ngọn gió xào xạc. Anh sẽ ôn nhu vuốt ve làn tóc em cho tới khi cơn mộng lành tìm đến. Mỗi khi em cảm thấy ưu phiền sợ hãi thì anh sẽ ở cạnh em. Giả như em bất chợt muốn dứt áo ra đi, dù mai đây có chuyện gì xảy ra chăng nữa, anh cũng sẽ cất bước đi theo em..."

Ánh mắt anh luôn nhìn cậu, rất thật lòng. Thế giới tựa hồ như chỉ có cậu và anh, bên tai cậu nghe rõ mọi người xung quanh hoà mình vào bài hát, đồng thanh hát vang, ngay cả Huang Renjun cũng vô thức hát theo.

"Marry me, em sẽ nắm lấy đôi tay chứ?
Marry me, đến bên anh và sống cùng anh trọn đời em nhé?
Cả quãng đời còn lại của anh, anh ước ao mình chỉ là người đàn ông duy nhất của riêng em mà thôi.
Marry me, Darling! Em sẽ kết hôn cùng anh chứ?"

Huang Renjun chẳng còn nhớ lúc đó bản thân có rơi nước mắt hay không nữa, chỉ nhớ rằng khoảnh khắc đó cậu quá đỗi hạnh phúc, tựa như là người có được cả thế gian. Trái tim đau thắt của cậu mấy ngày qua cuối cùng như được chữa lành, nhẹ nhõm hơn phần nào. Na Jaemin như điều ước mà ông trời đã ban tặng cho cậu, đến xoa dịu trái tim cậu được yên bình.

Sau khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, mọi người đều vỗ tay rất lớn. Rất lâu, rất lâu sau, Huang Renjun mới nhớ ra vỗ tay.

Anh đứng đó, mỉm cười về phía cậu. Sau đó cúi chào mọi người, như là phong cách của những nhà diễn tấu khi chào cảm ơn.

Cả đời này Huang Renjun mãi mãi không thể quên, mãi mãi cũng không bao giờ quên khung cảnh đẹp rực rỡ ấy. Anh cùng cậu, sau đó đứng trên thành cầu muôn vàn ánh đèn lấp lánh nhấp nháy treo trên cao, ở dưới dòng nước long lanh tựa như kim cương đủ màu sắc. Bên tai dường như còn có giai điệu của tiếng đàn piano vang ở phía xa. Rất lãng mạn.

Na Jaemin tháo chiếc vòng tay của anh, đeo lên tay cậu, vừa cài lại vừa nói:

"Sau này nhất định sẽ mua nhẫn kim cương cho em."

Huang Renjun nhìn chiếc vòng màu nâu, được làm bằng da, trải qua nhiều năm như thế, nó vẫn còn rất nguyên vẹn, cậu liền thấy có chút không nỡ:

"Đây chẳng phải chiếc vòng anh hay đeo hộ thân bên người sao? Món đồ quan trọng như thế sao lại đưa cho em?"

Na Jaemin điềm tĩnh nói: "Bà anh căn dặn, nếu sau này gặp được người mà anh yêu, thì nhất định phải trao chiếc vòng này cho người đó xem như tín vật định ước. Bây giờ gặp được em rồi, anh muốn tặng nó cho em."

Nghe vậy cậu liền nói đùa rằng: "Biết đâu sau này anh đổi ý thì sao?"

"Bộ em nghĩ anh nhỏ nhen như thế hả? Ai lại cho đi rồi mà còn đòi lại chứ." - Anh hơi nghiêng người nhìn thẳng vào mắt cậu: "Huang Renjun, em biết anh thực sự nghiêm túc mà. Ngay cả khi quyết định muốn quen em anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Anh nói muốn bên cạnh em không phải chỉ bây giờ mà là đến tận tương lai. Bởi vì anh đã chọn dành cả đời này để yêu em, cũng không muốn thay thế bằng người nào khác, chỉ một mình em là đủ rồi."

Na Jaemin lại hỏi: "Em có đồng ý lấy anh không?"

Huang Renjun cười tinh nghịch: "Anh nói gì cơ? Em không nghe rõ."

Ánh mắt Na Jaemin cười với cậu quá đỗi dịu dàng, vội đứng thẳng người, lại nhìn ra phía xa, không gian yên tĩnh, chỉ có gió đêm thổi êm đềm, trong lồng ngực hít một hơi thật sâu, anh hét thật to:

"Huang Renjun! Em có đồng ý gả cho Na Jaemin không?"

***

"Giám đốc tìm tôi có chuyện gì thế?" - Lee Haechan vội đẩy cửa bước vào.

Lee Jeno hỏi: "Đối tác mà Donghyun giới thiệu cậu lo đến đâu rồi?"

"Đây là thông tin dự án mà bên đó gửi đến. Dự án Xây dựng doanh trại Sở chỉ huy quân khu." - Lee Haechan đưa đến tập hồ sơ cho Lee Jeno: "Chủ đầu tư là bộ tư lệnh quân khu. Nghe nghệ nhân Donghyun nói cậu ấy có một người bạn làm chức cao ở đó nên đã giới thiệu công ty chúng ta."

Dự án này là dự án vô cùng quan trọng, hiện giờ vẫn đang tập trung vào bản thiết kế. Qua năm mới sẽ bắt đầu khởi công.

Lee Haechan lại nói: "Cuối tuần này tôi cùng Renjun và một vài người bên tổ thiết kế sẽ đến đó xem sơ qua làm bản phác thảo. Giám đốc hôm đó có cuộc họp nên không cần đến cũng được."

Lee Jeno liếc nhìn thấy cái tên người hỗ trợ chỉ đạo "Na Jaemin", cảm giác cái tên này không thể có nhiều người trùng tên với nhau được. Nhất định chính là người mà hắn đang nghĩ đến.

Trong lòng liền thấy khó chịu tựa như sôi sục, Lee Jeno khẽ cau mày nói:

"Tôi cũng đến!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro