three - recovery

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" 𝔴𝔦𝔰𝔥 "


Đã ba ngày kể từ khi Renjun được đưa đến phòng ngủ của Jeno ở Địa ngục. Ba ngày mà hình bóng Jeno hoàn toàn chiếm hết tâm trí cậu. Đó thực sự là một trải nghiệm thú vị, một trải nghiệm mà cậu sẽ lặp đi lặp lại cho đến cuối đời. Nhưng bên cạnh đó, ý nghĩ về "nghĩa vụ ấy" khiến má cậu ửng hồng.

Và tất nhiên Renjun cũng nhanh chóng kể cho Donghyuck - người bạn thân nhất mọi chuyện đã xảy ra.

"Hyuck, tao nghiêm túc đấy. Tao đã gọi tên hắn ta và hắn xuất hiện, ngay trong phòng ngủ của tao. Tụi tao đã nói về bản thỏa thuận và sau đó đột nhiên tao ở trong phòng của hắn ở Địa ngục. Và tao biết được chuyện này! Hắn hình như là con trai của Satan!" Renjun giải thích, hai tay đặt lên bàn và mở to mắt. Donghyuck vừa ném miếng khoai tây vào miệng, ánh mắt lộ rõ vẻ hoài nghi.

"Con trai của Satan? Tao không biết nữa, Junnie. Hắn ta rõ ràng là một con quỷ, đúng không? Làm thế nào để mày biết Satan có một đứa con, có lẽ hắn ta đang nói dối." Donghyuck lên tiếng. Và cảm thấy thật khó để tin tưởng, toàn bộ tình huống đều không thể tin được nhưng nó càng bất khả thi hơn khi phát ra từ miệng Renjun. Tuy nhiên, anh cũng đã chấp nhận nó. Sau cùng đó là bạn thân nhất của anh ấy.

"Hắn ta chắc chắn là một con quỷ. Và hắn ta là một con quỷ tốt." Renjun dừng lại, nhấm nháp ly sữa lắc và ít khoai chiên để giữa bàn, "Bác sĩ nói rằng kết quả xét nghiệm của mẹ tao lần đầu tiên xuất hiện bất thường trong 11 tháng trở lại, có sự thay đổi cần phải được thảo luận. Đó là sự sụt giảm liên tục trong một thời gian dài, và bây giờ đột nhiên có thay đổi? Điều này không ai khác ngoài Jeno làm." Donghyuck chỉ gật đầu, đồng ý rằng có gì đó hơi lạ. Renjun nhìn xuống một lúc, trước khi tiếp tục với một tông giọng thỏ thẻ, "Nhưng u-uh còn gì đó nữa cho thỏa thuận." Donghyuck nhìn môi Renjun khi cậu nói, lo lắng rằng mình sẽ bỏ lỡ điều gì đó do giọng nói khàn khàn của cậu ấy khi bắt đầu nói.

"Về cơ bản, J-Jeno đã nói mỗi đứa con của Satan là hiện thân của bảy tội lỗi chết người. Jeno là Dục Vọng. Và tao phải phục vụ hắn ta suốt đời, hai lần một tuần." Renjun nói nhỏ để những vị khách khác không nghe thấy, cậu rất xấu hổ vì những điều cậu ấy nói.

Donghyuck mở to mắt, "Vì vậy, S.E.X? Tất cả các loại?" Renjun chậm rãi gật đầu, một nụ cười dần nở trên khuôn mặt cậu khi nghĩ đến cảm giác Jeno rời bỏ cậu chỉ vài ngày trước.

Donghyuck cười gần như độc ác, "Không thể nào... Vậy hôm trước hai người có làm gì không?" Đôi mắt anh ấy mở to vì tò mò và thích thú. Renjun không nói gì nhiều, đôi bàn tay nhỏ bé đan vào nhau trước khuôn miệng tươi cười khi cậu gật đầu một cái.

Donghyuck cười khúc khích như một đứa trẻ, nó có vẻ hào hứng với vụ này hơn cả Renjun. Cái tên Jeno đã được họ nhắc đi nhắc lại suốt buổi tối khi họ tiếp tục nói về Renjun và thỏa thuận của cậu ấy, và những trò hề trong tương lai của họ.
Thang máy kêu hai lần trước khi cửa mở, để lộ ra một hành lang đông đúc. Đế giày màu trắng của Renjun ma sát ken két trên sàn khi cậu đi qua hành lang quá đỗi quen thuộc, ngang qua những cánh cửa mà cậu đã đi qua vô số lần, đa số là giữ những người mới đến ở lại viện vài tuần.

Hôm nay là ngày mà Renjun sẽ gặp bác sĩ đang đảm nhận ca bệnh của mẹ cậu ấy, và tất nhiên là đến thăm bà. Renjun không thể kìm được cơn lo lắng sôi sục trong bụng khi cậu càng ngày càng tiến gần hơn đến phòng bệnh, hy vọng một cách tuyệt vọng rằng Jeno đã làm như giao ước.

Khi bước vào căn phòng quen thuộc, nó mang lại một cảm giác khác hẳn so với bình thường. Trước kia, nó tối và ảm đạm. Nhưng hôm nay, rèm cửa được mở ra, giường của mẹ cậu được kê lên, người phụ nữ xinh đẹp ngồi thẳng nói chuyện với vị bác sĩ lâu năm của mình. Tiếng cười to và gần như đáng ghét của cô ấy vang lên trong phòng, làm nó bừng sáng hơn cả những gì Renjun từng thấy. Năng lượng trong phòng khiến Renjun mỉm cười khi bước vào.

Bác sĩ quay lại và nhìn Renjun, một nụ cười nở rộ trên bộ râu trắng bạc. Ông ấy là một người đàn ông tốt, người đã tình cờ trở nên thân thiết với mẹ Renjun trong thời gian bà điều trị, và Renjun biết ơn ông ấy.

"Ôi! Renjun! Con phải nghe tin này!" Mẹ Renjun rạng rỡ nói, vỗ vào chỗ trống bên cạnh bà. Cậu ôm bà thật lâu và đầy yêu thương như mọi lần, trước khi ngồi thoải mái trên giường bệnh, quay lại nhìn bác sĩ của bà.

"Chà," bác sĩ bắt đầu, lật xem sơ đồ bệnh viện của bà, "Có vẻ như mẹ của cậu là một phép màu. Tôi chưa bao giờ thấy điều gì như thế này trong cả sự nghiệp của mình. Khối u dường như đang thu nhỏ lại, và sức khỏe của mẹ cậu cuối cùng đã tốt lên thay vì đi xuống." Renjun mỉm cười, nhìn xuống mẹ mình và làn sương mờ dâng trào trong đôi mắt sâu tuyệt đẹp của bà.

"Chúng tôi tin rằng bà ấy đang trên quá trình hồi phục."

Renjun có cảm giác như đang dạo quanh những cánh đồng hoa tuyệt đẹp cả ngày. Ánh nắng mặt trời chiếu khắp nơi và hạnh phúc dường như tràn ngập trong lồng ngực của cậu. Hắn ta đang cứu mẹ cậu.

Mặc dù cậu không chắc điều gì sẽ xảy ra với hắn nếu hắn ta cứu mẹ mình, nhưng cậu rất vui. Jeno đã giữ lời, và đang cứu chữa cho bà. Đó là tất cả những gì Renjun có thể nghĩ cả ngày nay. Cậu rời bệnh viện, ghé qua cửa hàng ở góc khu phố, rồi vào trong nhà của mình.

Khi Renjun chuẩn bị tắm rửa, cậu nhìn chằm chằm vào gương, những dấu vết đỏ tím trên cổ đến xương quai xanh của cậu đang chuyển sang màu vàng và nâu, nó đang lành lại một cách nhanh chóng. Renjun không thể mỉm cười trước những dấu vết này, sự tò mò và lo sợ về tương lai đã choáng ngợp tâm trí cậu khi cậu nhìn những dấu hôn. Cậu thấy vui mừng hơn cả khi cứu được mẹ mình, nhưng giờ mới là phần khó khăn: Cậu sẽ phải phục vụ con quỷ dục vọng suốt đời.

Có gì đó giống như ngọn lửa từ đêm trước bùng cháy trong Renjun mỗi khi cậu nghĩ về tương lai mờ mịt. Những cái vuốt ve liên tục, cơn cực khoái run rẩy mà cậu trải nghiệm chỉ vài đêm trước, và nhiều hơn thế nữa. Chỉ nghĩ đến cách Jeno kiểm soát cơ thể của mình đã khiến cậu rùng mình, phía dưới của cậu bắt đầu đứng lên khi cậu cố gắng rũ bỏ suy nghĩ của mình và bắt đầu tắm.

Nhưng vòi hoa sen không giúp được gì. Những suy nghĩ đó quẩn quanh trong đầu cậu, ngay cả khi cậu đã ra khỏi phòng tắm và thay một chiếc áo sơ mi quá khổ cùng đồ lót. Cậu biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể ngủ được nếu cứ tiếp tục suy nghĩ về nó, Renjun nằm lên giường. Chỉ một lần sẽ không làm tổn hại bất cứ điều gì.

Bàn tay nhỏ và gầy của cậu chạy dọc xuống hông, chạm vào thứ cứng rắn bên dưới. Hơi thở của cậu run lên khi nghĩ về cách Jeno chạm vào cậu, cách mà hắn khẩu giao cho cậu. Cách hắn ta xoa nắn và cắn ở phía trên, và cách hắn nhẹ nhàng để lại từng dấu vết trên người cậu. Với một tay chậm rãi vuốt lộng trên cậu bé đã rỉ nước của mình, tay còn lại chạm vào đầu ngực một cách vô thức, nhớ lại cách Jeno đã làm với hai hạt đậu hồng. Những tiếng rên rỉ nho nhỏ thoát ra từ cổ họng, hai tay kéo cạp quần lót xuống, cậu bé của cậu ngay lập tức đứng thẳng lên. Hơi thở Renjun trở nên dồn dập hơn, quan sát bản thân với đôi mắt khép hờ, tâm trí cậu chỉ toàn là đôi mắt đỏ ngầu quen thuộc, mái tóc đen, những ngón tay thon dài và cái miệng điêu luyện.

"Hhng... T-thật t-tốt..." Hình ảnh Jeno choáng ngợp tâm trí của cậu, Renjun nhắm mắt lại khi bàn tay cậu vẫn cẩn thận lên xuống. Cảm giác không giống như khi có Jeno, không có gì gần gũi, nhưng nó vẫn là một cái gì đó.

"J-Jeno .. H-hmm. C-ch ch-chủ nhân. T-tôi... m-muốn....." Tinh dịch rỉ ra từ đầu khấc hồng hào, âm thanh vuốt ve gợi tình của tay cậu trên thứ ướt át nhanh chóng tràn ngập khắp căn phòng. Renjun nâng hông lên cao, đầu gối uốn cong và các ngón chân co lại. Những lời nói và tiếng rên rỉ tên Jeno rơi khỏi môi cậu như thác nước, tưởng tượng hắn gần như đã ở đó.

Ngay khi chân cậu bắt đầu run rẩy, cơn cực khoái của cậu chỉ cách một khắc, mắt cậu mở ra, và đáp xuống bóng người đứng ở cuối giường. Một hình bóng quá đỗi quen thuộc.

Nhưng Renjun không thể dừng lại, một cái vuốt cuối cùng chỉ một giây sau khi cậu nhận ra ai đang đứng trước mình, cơn cực khoái tấn công cơ thể cậu, những sợi tinh trắng đáp xuống vùng bụng phẳng lì nơi áo cậu được đẩy lên để cậu có thể chạm vào hai đầu ngực nhạy cảm của mình. Và tất nhiên, tên của kẻ đứng phía chân giường đã rời khỏi môi cậu lần cuối cùng trong hơi thở run rẩy, "J-Jeno."

"Well, nhìn cưng kìa." Renjun nhớ đến giọng hắn trầm và mượt như bơ, chiếc quần jean da bó sát ôm lấy đôi chân vạm vỡ của hắn như thể mạng sống của chúng phụ thuộc vào nó. Và đôi mắt hắn ta rực lên một màu đỏ tươi kỳ lạ. Renjun có thể cảm thấy cơ thể mình nóng rực lên, không nghi ngờ gì nữa, má, cổ và vành tai của cậu đỏ bừng.

Jeno lên tiếng khi Renjun không trả lời, "Trông cưng thật xinh đẹp khi tên ta tuôn ra một cách không kiểm soát từ cái miệng thảm hại của cưng." Jeno tiến lại gần Renjun, nhìn thẳng đôi mắt ngạc nhiên của cậu.

"T-tôi-không-biết ch-chủ nh..." Jeno cắt ngang câu nói lắp bắp của Renjun, gần như muốn thủ thỉ với sự lo lắng và xấu hổ của cậu ấy.

"Cưng biết đấy mỗi khi cưng nói tên ta, ta có thể nhìn thấy cưng trước mặt ta và nghe những điều cưng nói. Cũng giống như đêm hôm đó, lần đầu tiên cưng triệu hồi ta. Nó giống như một hồi chuông thông báo nhỏ trong tâm trí ta." Jeno tiến thêm một bước nữa, lúc này hắn đang đứng ở bên giường Renjun, "Cưng không thể ngừng nói về ta, hm? Ngay cả với bạn của cưng?"

Renjun cứng đờ, mọi lúc mọi nơi?

Jeno nhếch mép trước phản ứng của cậu, nhìn chằm chằm vào mớ hỗn độn mà cậu đã tự tạo ra, tất cả chỉ vì cậu đang nghĩ về những điều Jeno đã làm với cậu và những điều hắn có thể làm cho cậu mãi mãi. Và cậu bé, đã hoàn toàn kích thích dục vọng của Jeno. Ngay bây giờ, Jeno không muốn gì hơn là đặt cậu ta úp mặt xuống giường, và bắt cậu gọi tên mình trong tiếng rên rỉ ngọt ngào tuyệt đẹp mà cậu ta đã làm. Nhưng hắn không thể, không phải hôm nay. Vì vậy, thay vào đó, hắn đã lùi lại.

"Hãy tắm rửa sạch sẽ và nghỉ ngơi. Hãy triệu hồi ta vào ngày mai, nếu không..."

/13.07.21/
Reup : 08/09/22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro