Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 20: Một người khác nhà họ Chu.


Tuy Chu Toản luôn miệng nói điều anh để ý thực chất không phải là Kỳ Thiện đi xem triển lãm văn vật với Chu Tử Khiểm, mà là chính thái độ của Kỳ Thiện làm anh bực bội, nhưng khi "thực chất" này đang xảy ra, một mình anh ở nhà chơi nick phụ bỗng có cảm giác cô đơn hiu quạnh. Anh tính đợi Kỳ Thiện đi xem triển lãm trở về sẽ phê bình cô một trận, ai ngờ đợi đến khi ăn cơm tối, trên bàn ăn chỉ có mẹ Thiện, chú Định ba người bọn họ. Kỳ Thiện xem xong triển lãm thì về thẳng trường luôn, bố mẹ cô đã biết từ sớm, chỉ có mình anh giống như tên ngốc nghĩ đầy cả bụng những lời mắng chửi cô nhưng giờ không có chỗ để trút ra.

Anh gửi tin nhắn cho Kỳ Thiện, nói: "Cậu đúng là quá bất hiếu! Bản thân chơi bời bên ngoài, còn tôi ở nhà ăn cơm với bố mẹ cậu."

Trước khi đi ngủ Kỳ Thiện mới trả lời anh: "He he."

Rất nhanh liền đến lễ giáng sinh. Năm nay công ty Chu Khởi Tú làm ăn phát đạt, dù sao vẫn chưa đến tết, ông quyết định tổ chức cho những cán bộ trung tầng và nhân viên cốt cán suất sắc bay đến Tam Á "tổng kết cuối năm", cũng có ý định khao cấp dưới. Vợ chồng Thẩm Hiểu Tinh vốn dĩ đã định đưa con gái đến bờ biển thư giãn, nhưng có lời mời của Chu Khởi Tú, bọn họ cũng quyết định đi cùng, cùng ở trong khách sạn mà công ty Chu Khởi Tú đặt từ trước.

Trước đó, Phùng Gia Nam từng bảo Kỳ Thiện và Chu Toản cùng nhau đến Hồng Kông đón giáng sinh với bà. Khó khăn lắm Chu Toản mới trở về, đêm bình an vừa đúng vào thứ sáu, hôm đó Kỳ Thiện chỉ có hai tiết học buổi sáng, cộng thêm hai ngày cuối tuần cũng đủ để đi đi về về. Chu Toản không chịu đi, ngoài miệng anh nói là Hồng Kông nhỏ có tí tẹo giáng sinh đâu đâu cũng là người, chẳng có gì vui, thực tế anh đoán được Phùng Gia Nam sẽ mượn cơ hội này đưa "tên mặt trắng" kia lên sàn, anh không thèm phối hợp. Còn chẳng bằng đi Tam Á đổi gió, ngắm gái đẹp mặc bikini.

Trước khi xuất phát, Thẩm Hiểu Tinh đội mưa đi mua những vật dụng thiết yếu cho chuyến du lịch, không ngờ sau khi trở về thì bị cảm nặng, sốt cao, toàn bộ các thớ thịt trên người đều đau nhức. Bà tự than mất hứng, nhưng cũng chỉ đành từ bỏ ý định với chuyến đi lần này. Kỳ Định thương vợ, đương nhiên muốn ở lại chăm sóc bà. Kỳ Thiện còn non trẻ vì thế vợ chồng Thẩm Hiểu Tinh hy vọng cô nên ra ngoài nhìn ngắm đó đây, đừng suốt ngày nhốt mình trong đống sách vở. Hoạt động lần này do Chu Khởi Tú chủ trì, lại có mặt Chu Toản. Mặc dù Chu Toản và Kỳ Thiện thường hay cãi cọ, nhưng vợ chồng Thẩm Hiểu Tinh biết anh tuyệt đối sẽ không để người ngoài bắt nạt Kỳ Thiện, về mặt an toàn bọn họ coi như hoàn toàn yên tâm.

Biết được bố mẹ không đi, Kỳ Thiện vốn dĩ cũng tính ở nhà. Nhưng Chu Toản nghe nói cô định trả vé, mặt mày đen sì, một mực cho rằng Kỳ Thiện thấy anh chướng mắt, muốn xa lánh anh. Chuyện đi xem triển lãm văn vật lần trước, thật ra là Tử Khiểm đề nghị trước, Kỳ Thiện cũng cảm thấy có hứng thú. Cô cảm thấy khó xử ở chỗ: Nếu gọi Chu Toản đi, anh chắc chắn sẽ không để Tử Khiểm dễ chịu, nếu không gọi anh, trong lòng anh sẽ không thoải mái, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể ra kế sách này, rốt cuộc cũng vẫn khiến anh buồn bực không vui.

Kỳ Thiện cho rằng Tử Khiểm là một người bạn không tồi, chung đụng với anh cũng rất hòa hợp. Nhưng cô với Chu Toản dù sao cũng có giao tình từ hồi bọc tả lót đến nay, cho dù có bao nhiêu buồn bực và rối rắm, lùi một bước mà nói, bọn họ vẫn là bạn bè thân thiết hơn bất cứ người nào xung quanh, trong lòng của mỗi người đều có vị trí không thể thay đổi dành cho đối phương. Nếu Chu Toản hi vọng cô cùng đi Tam Á, vậy thì cô đi là được. Qua giáng sinh này, anh phải về lại trường, lần sau gặp mặt không biết là đến khi nào, cũng không biết hai người sẽ có sự thay đổi gì, cần gì phải khiến đối phương không vui trong thời gian chung đụng ngắn ngủi này.

Máy bay đáp chuyến ở Tam Á đã là buổi chiều, đoàn người nối đuôi nhau làm thủ tục nhận phòng, sau khi nghỉ ngơi một lúc thì đến phòng ăn của khách sạn tập hợp, chuẩn bị buổi tối liên hoan đầu tiên. Hóa ra lần này không chỉ có người nhà và cấp dưới đắc lực của Chu Khởi Tú, mà còn có một số bạn bè làm ăn và khách hàng của ông. Kỳ Thiện là con gái nên Chu Khởi Tú đặc biệt dặn dò một cô gái trẻ tuổi làm bên bộ phận hành chính chăm sóc cô. Dưới sự hướng dẫn của cô gái đó Kỳ Thiện vừa tìm được chỗ ngồi, phát hiện Long Hung cũng có mặt, chú ba của Chu Toản đang nói cười với anh ta ở phía sau.

Kỳ Thiện vừa tính quay đầu giả vờ như không nhìn thấy, thì Long Hung đã nhìn về phía bên này của bọn họ dưới sự nhắc nhở của chú ba. Đuôi mày anh ta nhếch lên rồi bước nhanh về phía bên này. Kỳ Thiện thầm kêu hỏng bét, Chu Toản ngồi bên cạnh cô, mà Tử Khiểm cũng đang ngồi cùng một bàn.

"Là cậu..." Giọng nói của Long Hung hiển nhiên cũng bộc lộ sự kinh ngạc. Trong lòng Kỳ Thiện âm thầm cầu nguyện, chú A Tú đã dám để "kẻ thù" Long Hung và Tử Khiểm tập trung ở đây, đáng lẽ phải có biện pháp ứng phó chứ.

Điều bất ngờ là, Long Hung không nhào về phía Tử Khiểm, mà trực tiếp đi về phía Kỳ Thiện. Anh ta bỗng nhiên bật cười, dùng sức vỗ lên bả vai Chu Toản, "Hóa ra tiểu tử cậu là con trai của chú A Tú, sao không nói sớm!"

Trên máy bay Chu Toản không uống nước mấy nên giờ khát muốn chết, đang ôm trái dừa tươi uống không ngừng, thình lình bị Long Hung vỗ một cái, ống hút suýt chút nữa cắm thẳng vào trong cổ họng. Anh bị sặc một ngụm nước dừa, xuôi xuôi liền mắng: "Em gái anh chứ! Muốn tôi chết hả? Anh không hỏi tôi, tôi nói cái khỉ giề?"

Chu Khởi Tú đang định trách con trai nói chuyện không đúng mực, nhưng nhìn thấy Long Hung không hề để bụng, ngược lại còn cười tươi ôm lấy bả vai của Chu Toản, vừa nhìn liền biết bọn họ đã quen nhau từ trước.

"Anh bảo sao chúng ta lại có duyên thế chứ, thế giao đó!" Long Hung thoải mái cười nói.

Chu Toản vẫn là bộ dạng chán chết, gỡ tay Long Hung ra nói: "Trước mặt bàn dân thiên hạ, không ôm ôm ấp ấp thì anh chết đi à?"

"Hôm nay sao lại trinh liệt như thế?" Long Hung nhìn xung quanh, ánh mắt rơi xuống Kỳ Thiện đang ngồi bên cạnh Chu Toản, "Hử... Ơ... À! Tôi nhớ ra rồi, hèn gì tôi cảm thấy em quen mặt, hóa ra là..."

Lần này đổi lại là Chu Toản dùng sức gô lấy cổ Long Hung, cưỡng ép anh ta đi sang một bên, miệng nói: "Cái gì mà ồ với chả à, đừng có mà hát kịch nữa. Lâu ngày không gặp, chúng ta ôn chuyện riêng!"

Anh ở trước mặt mọi người lôi kéo anh chàng Lung Hung đang cứ muốn nói chuyện với Kỳ Thiện đi ra bên ngoài nhà ăn. Đại ca Long Hung không muốn, "Cậu kéo anh làm gì? Có gì xấu mặt hả? Anh chỉ nói từng gặp cô ấy, chẳng qua là nhớ nhầm. Cô ấy chẳng phải là cô em ngực phẳng trong điện thoại của cậu à?"

"Em gái anh!" Chu Toản lại muốn mắng người, anh quay đầu nhìn một cái, xác định chính mình đã đến nơi an toàn, người trên bàn ăn vô tình hữu ý nhìn về phía bọn họ, "Sao anh giống đàn bà thế, chuyện rách nát đó mà anh cũng muốn hét cho cả thế giới đều biết luôn à?"

"Anh nói cho cậu hay, chính vì cái chuyện rách nát đó của cậu, mà sau gáy của anh đây bị khâu hai mươi mấy mũi đây này, bây giờ vẫn chưa cắt chỉ đâu!" Long Hung càng nói càng cảm thấy vết thương đang liền sẹo sau gáy lại bắt đầu đau âm ỉ.

Bất luận là Chu Khởi Tú hay Kỳ Thiện đều không nhắc với Chu Toản về xung đột của Tử Khiểm và Long Hung hôm đó, cho nên mới đầu Chu Toản chẳng hiểu ra sao. Quá trình Chu Toản và Long Huynh quen biết nói ra phải kể đến hồi học cấp ba, Chu Yến Đình nghe nói Chu Toản hát hò không tệ, cực lực thuyết phục anh đến hát thử ở quán bar mà người quen cũ của cô ấy làm quản lý. Cô ấy cảm thấy Chu Toản có hứng thú với phương diện này, thiên phú không nên bị chôn vùi. Nếu như có thể đến quán bar hát, đối với việc Chu Toản không muốn sống theo qũy đạo mà bố mẹ sắp đặt thì chưa chắc không phải là một chuyện tốt, cũng phù hợp với nguyện vọng vào trường nghệ thuật mà cô ấy định báo danh.

Hôm đó Chu Toản đang cảm thấy nhàm chán, bèn cùng Chu Yến Đình đến quán bar mà cô ấy nói. Tên của quán bar dung tục đến nỗi khiến tim gan của Chu Toản run rẩy, cái gì mà "Hoàng gia công quán", bên trong trang trí vàng son lộng lẫy, làm ăn thế mà tốt vô cùng. Chu Toản và Chu Yến Đình cùng nhau đi tìm người bạn trong đoàn cũ đang làm giám đốc ở đây nói chuyện vài câu, rồi ngồi dưới sân khấu xem một tiết mục của đoàn biểu diễn người Thái chuyển giới. Giữa chừng Chu Toản đi vệ sinh, đúng lúc gặp phải ông chủ Long Hung đến thị sát quán bar.

Long Hung lớn hơn Chu Toản mấy tuổi, đang ở độ tuổi coi trời bằng vung, không thiếu tiền, lại mở mấy quán bar, cả ngày lăn lộn ở chốn thượng vàng hạ cám, phóng túng thả ga. Anh ta mê cờ bạc, mê rượu chè, mê gái gú, đương nhiên, đàn ông mà thuận mắt anh ta cũng không bỏ qua. Bấy giờ anh ta uống rượu với bạn bè cũng say đến bảy phần, rượu say lờ đờ, thì nhìn thấy Chu Toản đang đi tiểu bên cạnh anh ta.

Chu Toản kéo khóa quần xuống, phát hiện có một tên say rượu đứng ở bồn tiểu kế bên đang nhìn về phía mình, trong lòng bỗng dưng vô cớ bốc hỏa. Từ nhỏ anh chưa từng sợ ai, từ từ đi tiểu xong, rồi liếc mắt nhìn người kế bên nói: "Học sinh trường giáo dục đặc biệt ra hả? Đi tiểu cũng không biết, muốn ông đây cầm tận tay dạy cho không?"

***Chú thích (người dịch): Trường giáo dục đặc biệt là trường dành cho các học sinh bị khiếm khuyết về trí não, khiếm thính, khiếm thị,....

Long Hung nhân cơ hội giở trò đê tiện, cười tủm tỉm nói: "Lại đây!"

Chu Toản cúi đầu nhìn anh ta, cười nhạo nói: "Hôm nay không đeo mắt kính, tôi sợ tìm không thấy!"

Thân hình Long Hung không tệ, nhưng Chu Toản đủ để so.

Anh cao hơn một cái đầu, cũng không phải là một người yếu ớt. Long Hung tự biết bản thân mình ép buộc quá đáng chưa chắc đã chiếm được thế thượng phong, gọi đàn em đến trấn áp thì lại mất đi tình thú, không phải phong cách của anh ta. Cho nên tạm thời cho qua, đi theo Chu Toản ra đại sảnh. Sau khi giám đốc giới thiệu mới biết Chu Toản đến để hát thử, lúc này biểu hiện càng thêm hứng thú dạt dào.

Giám đốc cho rằng hình tượng của Chu Toản rất chiếm ưu thế, chỉ cần anh hát không tệ thì có thể ở lại. Nhưng trong thời gian ngắn ngủi Chu Toản đã chán nản nhận ra rằng lời nói của Kỳ Thiện là đúng, anh không thích hợp sinh tồn mưu sinh trong thế giới này, không phải tất cả các ông chủ của quán bar đều dâm tiện như Long Hung, mà là Chu Toản anh căn bản không phải là người có thể nhìn sắc mặt của người khác để làm việc, không phải là người ưa bợ đỡ, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, đã định không phải là người ăn bát cơm này. Trước khi anh đến đây ôm một cục tức với Kỳ Thiện và mẹ anh, bây giờ ngay cả tâm trạng lên hát thử cũng chẳng còn, mặc cho Chu Yến Đình khuyên nhủ thế nào anh cũng không chịu lên sân khấu.

Long Hung không hề để bụng, cứ một mực muốn lôi kéo Chu Toản uống rượu, ai ngờ Chu Toản ương bướng, không uống dù chỉ một giọt. Long Hung sử dụng đủ loại biện pháp cứng mềm đều không có tác dụng, cuối cùng cũng bốc hỏa, người bên cạnh anh ta bắt đầu có sắc mặt không tốt đối với Chu Toản. Chu Yến Đình cảm thấy không ổn bèn kéo Chu Toản định đi, nhưng bị Long Hung kéo trở lại. Long Hung mượn rượu giả say cứ ép Chu Toản phải chơi một trò chơi với anh ta mới được, Chu Toản thua thì ngoan ngoãn uống rượu, bảo uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, thắng thì muốn thế nào cũng được.

Chu Toản gạt tay Chu Yến Đình ra, chơi với Long Hung ba ván phi tiêu, kết quả anh thắng. Long Hung nói lời giữ lời, Chu Toản thắng lợi hoàn toàn đi ra khỏi "Công quán Hoàng Gia". Qua chuyện này, hai người ngược lại trở nên quen thuộc. Long Hung dặn dò giám đốc quán bar thông báo cho Chu Yến Đình bảo Chu Toản có thời gian thì đến chơi, Chu Toản cũng dám đến thật. Hôm đó tà niệm của Long Hung đối với Chu Toản chỉ là nhất thời, thực sự thì anh ta vẫn thích phụ nữ hơn, muốn tìm đàn ông cũng không phải là không có, anh ta cảm thấy Chu Toản thú vị bèn triệt để thu hồi lại phần tâm tư kia, xưng huynh gọi đệ cùng Chu Toản. Theo Chu Toản thấy, Long Hung tuy có chút đê tiện, nhưng cũng chưa xấu đến mức không thể chấp nhận được, ở phương diện nào đó bọn họ còn có thể chơi cùng nhau, từ đó bèn làm bạn, Long Hung trở thành "Long Huynh" trong miệng Chu Toản, chỉ là Chu Toản chưa từng nhắc về gia đình của mình, vì thế Long Hung đương nhiên cũng chưa từng liên hệ anh và Chu Khởi Tú với nhau.

Trước khi xuất ngoại có một khoảng thời gian Chu Toản thường xuyên lêu lổng với Long Huynh. Có một lần anh ở bên đường chụp được một chiếc xe mô tô cực kỳ phong cách, vừa hay Long Huynh cũng có hứng thú với thứ này. Sau khi Chu Toản đến quán bar, bèn mở album ảnh trong điện thoại đưa cho Long Huynh xem. Tay của Long Huynh không thật thà, xem xong chiếc mô tô, tiện tay bấm xem mấy tấm ảnh khác trong điện thoại của Chu Toản, vừa hay anh ta lật đến hai tấm ảnh của Kỳ Thiện. Một tấm là Kỳ Thiện đang bị thất thần trên sân lúc tập thể dục giữa giờ, động tác không giống với những người khác; Một tấm khác là ở nhà Kỳ Thiện, cô cắn đầu bút máy rầu rĩ suy nghĩ đề toán trên bàn.

Hai tấm ảnh này đều là chu Toản tiện tay chụp chơi, anh chỉ là cảm thấy Kỳ Thiện lúc ấy trông ngốc nghếch vô cùng, chứ không có ý gì khác. Rơi vào trong mắt Long Huynh lại thành một trận truy hỏi đùa cợt, nói trông anh chẳng chút nào giống với người có khẩu vị thanh đạm thế cả, cô em gái kia nhìn thì có vẻ đoan chính thôi, canh suông nước lọc, đặc điểm lớn nhất chính là ngực phẳng.

Chu Toản không nói năng gì, đỏ mặt tía tai xóa ảnh trong điện thoại. Anh không ngờ là, Long Huynh lăn lộn ở quán bar nhiều năm, bản lĩnh khác không có, nhưng thế mạnh lớn nhất của anh ta chính là sẽ lưu lại ấn tượng đối với những khuôn mặt đã từng gặp qua. Hôm đó anh ta đến nhà Chu Khởi Tú tặng đồ, ánh mắt đầu tiên nhìn Kỳ Thiện liền cảm thấy quen mặt, chẳng qua lúc anh ta nhìn tấm ảnh kia thì đã uống rượu vào rồi, cho nên bị lẫn lộn giữa người thật và người trong ảnh, chỉ biết bản thân mình chắc chắn đã từng gặp cô em này rồi, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ ra được là khi nào. Kỳ Thiện càng tránh né, Long Huynh càng muốn chứng thực, kết quả bị Tử Khiểm xem là tên háo sắc, trên đầu có thêm một vết thương, quả thật là hơi oan uổng.

Chu Toản và Long Huynh cùng nhau trở lại, Chu Khởi Tú quả nhiên hỏi nguyên do bọn họ quen biết nhau. Long Huynh đã được Chu Toản nhắc nhở, chỉ nói là bạn đá bóng chung ngày xưa. Kỳ Thiện căn bản chẳng tin, hai người này vừa nhìn đã biết là bạn rượu bạn thịt, sao bọn họ không nói là kết bạn lúc học ở thư viện luôn đi? Càng khiến cô cạn lời đó lá, chú A Tú thế mà cũng tin luôn.

Đã gặp nhau trực tiếp thế này, Tử Khiểm cũng không tránh né, anh xin lỗi Long Huynh vì những chuyện trước đây, nhưng chỉ là vì chuyện động thủ thôi, không phải là nguyên nhân xảy ra sự việc. Long Huynh cũng biểu hiện cực kỳ hào sảng, khoát tay nói: "Không đánh không quen, nếu đã là hiểu lầm, thì đừng nhắc đến nữa." Sau đó anh ta chỉ lo nói chuyện cười đùa với Chu Toản.

Quan hệ xã hội của Long Huynh phức tạp, tuy rằng vì công việc mà Chu Khởi Tú không thể không đi lại, nhưng trong lòng không hề thích phong cách làm việc của anh ta, cũng không quá tình nguyện cho Chu Toản làm bạn với anh ta. Nhưng cảnh cười đùa này không thể không nói đã giải quyết được mối tâm sự của Chu Khởi Tú.

"Ngại quá, em gái à, anh phải giải thích một chút mới được, anh tuyệt đối không phải là tên háo sắc gì đâu! Lần trước anh trai cho rằng em là.... Ôi trời!" Long Huynh đang nói chuyện với Kỳ Thiện, vẫn chưa nói xong, thì bị Chu Toản đạp mạnh một phát vào chân.

Kỳ Thiện ngồi kế bên, nhìn thấy rõ ràng động tác của bọn họ, trong lòng càng buồn bực. Cô áp chế cảm giác xa lạ đối với tên Long Huynh này, cẩn thận hỏi: "Anh từng gặp em sao?"

"Cậu đến quán bar của anh ta rồi à?" Chu Toản hỏi ngược lại Kỳ Thiện.

"Không có." Kỳ Thiện thật thà đáp.

"Vậy không phải sao! Anh ta nói nhận nhầm người, cậu còn cứ hỏi, ngốc hả!" Chu Toản tức giận dập tan ý nghĩ tò mò của cô.

Kỳ Thiện không được như ý, ngẩng đầu nhìn thấy Long Huynh vẫn đứng bên cạnh Chu Toản, gác tay lên lưng ghế nói chuyện. Cô tự giác nhường vị trí ngồi của mình, khách sáo nói với Long Huynh: "Anh ngồi đi ạ." Cô ngồi sang vị trí trống kế bên, vừa hay ngồi kế bên Tử Khiểm.

Long Huynh quan sát sắc mặt của Chu Toản một chút, cố ý nói: "Anh ngồi hay là không ngồi đây?"

"Cút. Không ngồi thì xéo!"

"Lấy tôi trút giận hả!"

Mọi người đều ngồi vào vị trí, chú ba của Chu Toản cũng ngồi vào bàn của bọn họ, ông ta nghe nói Chu Toản và Long Huynh đã quen biết từ trước thì cũng kinh ngạc không thôi. Chu Khởi Tú phát biểu vài câu, sau một hồi cụng ly, không khí dần dần trở nên sôi nổi. Rất nhanh, có người đến kính rượu ở bàn tiệc chính, Chu Khởi Tú không hề nghi ngờ đã trở thành mục tiêu của mọi người. Chu Khởi Tú ở thương trường lăn lộn nhiều năm, tửu lượng cũng coi như tạm ổn, gần đây bắt đầu suy xét đến việc dưỡng sinh, cộng thêm công ty đã đi vào quy mô, không cần thiết phải liều mạng như trước nữa, cho nên cũng rất hạn chế đối với bia rượu. Hôm nay tâm trạng được thả lỏng, hiếm khi vui vẻ, hơn nữa những người đến kính rượu đa số là cấp dưới cũ, biết ông thích nghe những lời lẽ gì. Sau đó Chu Khởi Tú cũng không từ chối nữa, uống với từng người. Mọi người càng đến kính rượu nhiều hơn, tầng tầng lớp lớp đứng ngồi không yên, đều vây quanh lấy Chu Khởi Tú, mặc dù Chu Khởi Tú đã chuẩn bị tâm lý nhưng cũng cảm thấy có chút không chịu nổi.

Trước đây Tử Khiểm chưa từng gặp tình huống này, ngồi một bên, nhìn mọi người tầng tầng lớp lớp đến kính rượu Chu Khởi Tú, nghĩ đến ông nói với mình không chỉ một lần về bệnh đau dạ dày để lại di chứng từ hồi còn trẻ, không khỏi lộ vẻ lo lắng.

Lão tam nhân cơ hội nhắc nhở Tử Khiểm, nói: "Đừng ngồi im như khúc gỗ thế nữa, làm con trai người ta thì phải thế nào? Ông ấy không uống được nhiều vậy đâu, cháu còn không mau đi giúp ông ấy?"

Lão tam trước giờ luôn đối xử không tệ với Tử Khiểm, Tử Khiểm biết chú ba có lòng tốt nhắc nhở anh nắm bắt tất cả cơ hội thể hiện bản thân trước mặt Chu Khởi Tú. Tử Khiểm không muốn chơi trội, điều làm anh lo lắng là chú hai nhất thời cao hứng, uống nhiều vào rồi sau đó chịu khổ.

Chu Khởi Tú vừa uống xong một ly, đứng trước mặt ông giờ đây là nữ phó giám đốc bộ phận thị trường hơn ba mươi tuổi, thân hình cao ráo đầy đặn, ngũ quan xinh đẹp diễm lệ, khóe mắt tuy đã có nếp nhăn mờ mờ nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ta. Mồm miệng nhanh nhảu, làm việc cũng phóng khoáng dứt khoát, cười cười nói nói ép Chu Khởi Tú phải uống với cô ta hai ly. Chu Khởi Tú trước giờ vẫn luôn ưu ái phái nữ, huống hồ là cấp dưới đắc lực của mình, không muốn khiến đối phương mất mặt, nhưng ly rượu này vừa uống xong, ly thứ ba lại rót đến trước mặt, lý do vô cùng đầy đủ, ngoài lòng cảm tạ đối với ơn tri ngộ trong công việc, lại dùng thân phận là nữ cấp dưới biểu đạt lòng kính mến đối với phong thái của Chu Khởi Tú. Mọi người xung quanh nhân cơ hội này ầm ĩ, buộc ông chủ phải tiếp nhận phần tình cảm này, Chu Khởi Tú cười lắc đầu, uống cũng không phải, không uống cũng không phải.

Bấy giờ có một cánh tay đưa ra từ phía sau Chu Khởi Tú nhận lấy ly rượu thay ông.

"Tâm ý chú hai đã nhận rồi ạ, còn rượu cháu thay chú ấy uống." Giọng nói của Tử Khiểm không lớn, nhưng rất rõ ràng mạch lạc. Anh không đợi mọi người phản ứng lại, liền uống cạn ly rượu kia. Mọi người ở đây đại đa số điều biết người thanh niên trẻ tuổi này là cháu trai của ông chủ, cũng không tiện nói năng gì, chỉ đành vỗ tay khen ngợi hậu sinh khả ủy. Lại có nhân viên nữ tán gẫu vài câu, nói cái gì mà gen di truyền của nhà Chu tổng quá tốt, bản thân mình là đối tượng vạn người mê của công ty, con trai, cháu trai đứa nào cũng cũng sinh ra để "tàn sát" trái tim thiếu nữ.

Chuyện này có tiền lệ, sau đó liền dễ xử lý. Nếu như lại có người kính rượu thì Chu Khởi Tú đều chỉ nhấp môi một ngụm nhỏ, nếu như đối phương vẫn một mực cố chấp, sẽ có Tử Khiểm đứng ở phía sau như hình với bóng thay mặt uống giúp ông. Mọi người đều thấy ánh mắt Chu Khởi Tú nhìn Tử Khiểm có sự vui mừng, khó tránh khỏi càng lưu tâm để tán thưởng khen ngợi Tử Khiểm nhiều hơn. Bất luận là nịnh bợ hay là vui đùa, sắc mặt Tử Khiểm vẫn như thường, anh chỉ lo uống rượu thay chú hai, những thứ khác không liên quan đến anh.

Long Huynh tự giải sầu rót cho mình một ly rượu, nói với Chu Toản đang cúi đầu chăm chú ăn canh: "Này, cậu đường đường là con trai sao lại không đi giúp bố cậu uống mấy ly, đúng là để cho người ngoài chiếm lợi rồi!"

Chu Toản không mặn không nhạt đáp: "Tôi không biết uống."

Long Huynh bó tay, "Được, cậu được đấy. Không uống thì thôi, coi như ông đây chưa nói gì."

Ngồi ở kế bên, Kỳ Thiện đang hiếu kỳ nhìn Tử Khiểm uống rượu thay cho chú A Tú. Cô chưa từng nhìn thấy Tử Khiểm uống rượu, ban đầu còn sợ Tử Khiểm không trụ được, bây giờ đã uống liên tục nhiều ly vào trong bụng vẫn không có gì khác thường, sống lưng vẫn thẳng tắp, ngay cả ánh mắt cũng vẫn tỉnh táo. Kỳ Thiện tỉ mỉ quan sát phát hiện, khi có nữ nhân viên đến kính rượu trêu chọc anh vài câu, sắc mặt anh vẫn như thường nhưng ánh mắt lại có sự lúng túng và không kiên nhẫn, đằng sau gáy cũng hơi ửng đỏ. Bất kể Tử Khiểm có biểu hiện chững chạc vững vàng thế nào, trên thực tế anh cũng chỉ là chàng thanh niên chẳng lớn hơn Kỳ Thiện là bao, Kỳ Thiện nghĩ thầm, da đen một chút cũng tốt, nếu không mặt mà đỏ lên bị người ta phát hiện ra sẽ không trụ được nữa.

Ban nãy Kỳ Thiện nhàm chán, nhấp trộm một ngụm rượu đặt trước mặt mình, ngoại trừ vị cay thì không nếm ra bất kỳ vị gì khác nữa, cô thật lòng khâm phục tửu lượng của Tử Khiểm. Nhưng cô nào biết, Tử Khiểm lớn lên ở vùng quê, những người dân tộc thiểu số ở thôn bên cạnh rất giỏi ủ rượu, những ngày lễ tết bất kể là người già hay thanh niên, rượu là thứ tuyệt đối không thể thiếu. Loại rượu tự ủ kia nồng mà nặng, cách khiến người ta say cũng rất trực tiếp, giống như tiếng sơn ca róc rách nơi khe suối ngày xuân, cũng giống như đôi mắt của thiếu nữ lấp ló dưới tua trang sức vàng bạc trên đầu. Nhà người bạn tốt nhất thuở nhỏ của Tử Khiểm luôn trữ mấy bình rượu lớn quanh năm suốt tháng, bấy giờ anh nghịch ngợm, thường len lén uống trộm, len lén say, rồi lại len lén tỉnh dậy. Mấy ly rượu này đối với Tử Khiểm mà nói không hề có lực sát thương, chỉ là uống quá gấp gáp, rượu xộc lên khiến anh nhíu mày.

Nhân lúc Chu Khởi Tú nói chuyện với người ta, Tử Khiểm quay đầu, Kỳ Thiện vừa vặn bắt gặp ánh mắt tìm kiếm của anh, kịp thời đưa cho anh một tờ giấy ăn, thuận tay đặt một ly trà lên chiếc bàn kế bên tay của anh. Tử Khiểm lau mồ hôi, ly trà kia khiến anh thoải mái không ít. Ở đây có nhiều người nên anh không nói cảm ơn với Kỳ Thiện, chỉ cười với cô, Kỳ Thiện cũng cong khóe miệng.

Long Huynh hóng chuyện không sợ cháy nhà vội vàng cứa vào vết thương của Chu Toản, "Em gái ngực phẳng kia... Không phải, em gái kia, các cậu có quan hệ gì? Ông già nhà cậu nói cô ấy là cháu gái, trong điện thoại của cậu có hình của cô ấy, nhưng cô em cậu đưa đến quán bar lại là người khác. Chẳng phải cậu với cô bé này tốt lắm sao? Nghe nói cùng nhau cởi truồng tắm mưa từ nhỏ đến lớn, theo lý mà nói hai người chẳng phải cái gì mà "thanh mai trúc mã" sao, nhưng tôi thấy cô ấy lại có quan hệ không tồi với tên nhóc kia, tên nhóc kia còn ra mặt đánh nhau thay cô ấy. Tôi chẳng hiểu nổi, cậu giải thích tôi xem nào."

"Tôi cần phải giải thích với anh à?" Chu Toản mất kiên nhẫn bỏ chiếc thìa xuống, "Quản nhiều thế làm gì? Thích thế nào thì thế ấy!"

"Chết mà còn để ý đến mặt mũi thì sống phải chịu tội đấy!" Long Huynh mới không thèm để ý đến chiêu này của Chu Toản, vẫn cợt nhả như trước, "Đừng trách anh không nhắc nhở cậu, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tai ương, đạo lý này chỗ nào cũng xài được. Chỉ cần cậu do dự một lúc thôi, đến phân cũng chả có mà ăn!"

***Chú thích (người dịch): Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tai ương: Nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế, ra tay sau chỉ có nước chịu thiệt.

Chu Toản đặt toàn bộ sự chú ý vào ăn uống, đũa vừa đụng đến món gan ngỗng tháp táo, bỗng chốc dừng tay, mắng: "Mẹ kiếp, anh dám ghê tởm thêm chút nữa xem... Anh nói ai là phân? Phân cũng không thối như miệng của anh!"

Chu Khởi Tú bên kia ngừng một chút, lão tam cũng xuất hiện khuyên mấy người đến kính rượu, nói để Chu Khởi Tú nghỉ ngơi một lúc, ăn uống gì đó đã. Chu Khởi Tú được ngồi xuống, xoa xoa thái dương, than thở: "Không nhận là mình già cũng không được, uống một chút đã hoa cả mắt. May mà có Tử Khiểm ở đây."

Ông nhìn về phía Tử Khiểm, lại nói: "Con mau ăn cái gì đó đi."

"Con vẫn ổn ạ." Tử Khiểm nói.

Lão tam cười nói: "Đứa trẻ này đúng là quá thật thà, chẳng biết nói năng gì cả."

"Tôi biết nó là đứa trẻ ngoan." Chu Khởi Tú nói, bảo phục vụ rót cho Tử Khiểm ly trà, "Uống chút gì đó nóng nóng đi, đợi lát nữa có ai đến con cũng không được phép uống nữa."

"Bây giờ anh mới biết thương Tử Khiểm, còn chẳng bằng Tiểu Thiện. Tiểu Thiện người ta đã rót trà cho Tử Khiểm từ lâu rồi."

Kỳ Thiện suýt chút nữa bị mắc nghẹn, chú ba này đúng là chẳng đàng hoàng tí nào, chẳng qua cô chỉ là tiện tay mà thôi, lời nói ra từ miệng ông ấy, cứ cảm giác có chỗ nào đó sai sai.

"Tiểu Thiện, cháu lại chẳng rót cho chú A Tú một ly." Chu Khởi Tú đã uống không ít, gương mặt tuấn tú trắng nõn nay đã phủ một tầng đỏ hồng, cũng trêu chọc Kỳ Thiện.

"Anh hai, anh còn sợ không uống được trà của Tiểu Thiện sao? Yên tâm đi, là chuyện sớm muộn mà thôi." Lão tam nói. Ông ta bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, lại cười hà hà, thấp giọng bên tai Chu Khởi Tú: "Em lại nhớ đến một chuyện. Trước đây thấy A Toản không có ý này, trong lòng em còn nhủ thầm, dưa hái xanh không ngọt, chẳng lẽ là Vương đại tiên nói sai hay sao. Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, Vương đại tiên nói Tiểu Thiện sẽ gả vào nhà họ Chu chúng ta, làm con dâu của anh hai. Tử Khiểm chẳng phải cũng là họ Chu à, Nó cũng là... chẳng lẽ..."

"Tôi thấy chú uống nhiều rồi!" Chu Khởi Tú không nặng không nhẹ ngắt lời lão tam.

"Ở đây cũng đâu phải toàn người ngoài". Lão tam cười, cũng không nói gì nữa.

Nhưng lời nói của ông ta đã sớm lọt vào lỗ tai của tất cả những người ngồi ở đây. Kỳ Thiện hơi ngượng ngùng đặt đũa xuống, "Chú ba, chú nói bừa gì thế!"

"Chú Ba con thích nói đùa, con đừng để bụng." Chu Khởi Tú trấn an đáp.

Tử Khiểm làm như không nghe thấy. Long Huynh không rõ nguyên do, nghe một hồi cảm thấy hồ đồ, theo bản năng lướt về phía Chu Toản.

Chu Toản cũng chẳng có phản ứng gì, cúi đầu dùng đũa nghịch mấy hạt sen trong bát, không biết đang nghĩ ngợi gì, dần dà, động tác của đôi đũa kia cũng dần chậm lại. Long Huynh muốn hỏi Chu Toản sau khi ăn xong có muốn đi chơi bời gì không, chợt phát hiện gân xanh nổi lên trên mu bàn tay đang cầm đôi đũa của anh.

- Shen dịch –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nous