Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 32: Cần phải cố gắng thì đều chẳng phải thật lòng.


Mãi đến khi xe chạy đến chân núi, ánh đèn và hơi người tràn vào, xua tan đi cảm giác căng thẳng quỷ dị. Đây là một trấn nhỏ, nhỏ đến mức không được tính là thị trấn, tổng cộng không quá hai trục đường trung tâm. Ban ngày bọn họ đi ngang qua bên hông trấn này, cảm thấy đường xá yên ắng, bình thường vô cùng, giống như một người phụ nữ lười biếng ngồi bên bếp lò, ai ngờ đêm đến lại bỗng nhiên trở nên sống động tựa như thay da đổi thịt. Hàng quán trong chợ đêm bày biện dài ngoằng trên trục đường chính, những sạp nhỏ rao bán quần áo giá rẻ, tiệm ăn khuya nấu nướng chiên xào, tốp năm tốp ba người đi đường chen chúc trên con đường vốn chật hẹp, đan xen với ánh sáng trên đỉnh đầu dệt thành một khung cảnh náo nhiệt hỗn loạn mà thế tục.

Chu Toản đỗ xe ở bên cạnh khu chợ rau quả đã đóng cửa, cùng đi bộ với Kỳ Thiện qua con đường của khu chợ đêm, định tìm một cửa hàng tạp hóa ở khu sầm uất. Kỳ Thiện rất hiếm khi được thấy kiểu chợ đêm thế này, khẽ liếc bóng lưng của Chu Toản, anh thỉnh thoảng ngoảnh đầu, vừa đi vừa dừng lại chờ cô.

Đi ngang qua một nhà hàng nhỏ, đại khái có lẽ vừa kết thúc một bữa tiệc cưới của người bản địa, một đám khách khứa cơm no rượu say ồ ạt bước ra từ nhà hàng, một số người đang xỉa răng bàn tán về đồ ăn của bữa tiệc tối nay, một số người thì trò chuyện tạm biệt với cô dâu chú rể đang đứng tiễn khách ở cửa, lối đi bỗng chốc kẹt cứng. Kỳ Thiện định đợi đám người tản bớt rồi mới đi qua, nên đứng lại thưởng thức bộ lễ phục kính rượu đỏ sẫm trên người cô dâu và bầu không khí đang tràn ngập sự vui vẻ mà ngay cả lớp trang điểm nhợt nhạt cũng không thể nào che đậy được. Chu Toản lại chẳng rảnh rỗi như thế, nhẫn nại một lúc, tìm một chỗ trống lách qua, còn không quên quay đầu kéo Kỳ Thiện đang thất thần cùng nhau đột phá vòng vây.

Kỳ Thiện bị Chu Toản túm cánh tay khó khăn bước tới, đúng lúc đó một cô gái trẻ tuổi mặc đồ phù dâu hấp tấp chạy ra từ nhà hàng, hình như đang ôm trong lòng chiếc váy cưới màu trắng của cô dâu vừa thay ra. Chiếc váy cưới lòa xòa, nên phù dâu gần như ôm không xuể, cô nàng lướt qua bên cạnh Chu Toản, vạt váy cưới chạm vào người anh, Chu Toản tiện tay phất một cái, Kỳ Thiện đứng phía sau liền gặp nạn, lớp vải voan mỏng tang bị kẹp tóc của cô móc vào.

Chiếc kẹp tăm màu đen kia Kỳ Thiện dùng để cố định mớ tóc con bay loạn xa, đuôi của chiếc kẹp nhọn nên đã xuyên một lỗ nhỏ trên váy cưới, ban đầu phù dâu chưa phát giác, nên vẫn tiếp tục đi về phía trước, Kỳ Thiện vội vàng giữ chặt chỗ bị vướng vào. Người chung quanh vây lại hóng chuyện, vừa cười vừa hò hét, Kỳ Thiện luống cuống tay chân, dưới sự giúp đỡ của phù dâu nọ mới rút được chiếc kẹp tóc ra, giải cứu bộ váy cưới và mái tóc của cô.

"Đừng nói là bị móc hỏng rồi chứ, đợi chút nữa phải trả cho tiệm chụp ảnh đó!" Phù dâu vội vàng kiểm tra chỗ bị móc vào trên váy. Kỳ Thiện không ngừng xin lỗi, may mà sau khi vuốt phẳng váy cưới thì không còn nhìn rõ chỗ bị rách nữa, cô mới thở phào một hơi. Khiến cô bực mình hơn là kẻ đầu sỏ Chu Toản lại đứng ngoài cuộc, chẳng những không đến giúp đỡ, còn đứng cười toe toét cùng với đám người ồn ào kia.

Kỳ Thiện tức giận chưa được bao lâu, Chu Toản phát hiện phía trước khoảng hơn mười mét có một siêu thị mini bán vật dụng hàng ngày mà bọn họ đang cực khổ tìm kiếm. Anh mỉm cười kéo Kỳ Thiện đi vào, lại bị Kỳ Thiện đuổi sang một bên, bảo anh đứng đợi là được rồi.

Siêu thị mini không có nhiều đồ đạc lắm, chẳng có mấy sự lựa chọn, Kỳ Thiện cầm thứ đồ cô muốn mua đến quầy thanh toán, mới phát hiện trên người không có ví tiền. Chu Toản đưa tiền cho ông chủ, cợt nhả nói với Kỳ Thiện: "Coi như tôi tặng cậu."

Kỳ Thiện chẳng buồn để ý đến trò đùa kém cỏi của anh, hỏi ông chủ siêu thị mượn nhà vệ sinh, rút một miếng từ chiến lợi phẩm của cô, số còn dư đều đưa cho Chu Toản cầm. Chu Toản cúi đầu nghiên cứu sự khác biệt của hai bọc đồ trong tay, một bọc có mặt trời, một bọc có mặt trăng, anh dường như giác ngộ được ngọn nguồn, đang nghĩ đến việc lại học được kiến thức mới từ chỗ cô, bỗng nhiên nghe thấy có người cười trộm. Anh ngẩng đầu, hai cô gái sống ở trấn này đang che miệng đi qua cửa siêu thị, ghé tai bàn luận.

Lúc này Chu Toản mới cảm thấy có chỗ không ổn, anh ngoảnh đầu nói với ông chủ: "Cho tôi một cái túi."

"Nhỏ thì một xu, lớn thì ba xu."

Bọn họ không quẹt thẻ, Chu Toản hào khí ngút trời vỗ tờ 50 đồng lên bàn, bị ông chủ từ chối một cách không thương tiếc.

"Không thối được, đưa tiền lẻ đi."

"Vậy cho tôi 500 cái túi nhỏ!"

Cuối cùng ông chủ cảm giác được sự bực tức ngút trời của Chu Toản, nên quyết định không tính toán với anh, bố thí cho một cái túi nhỏ, màu hồng, trong suốt.

Kỳ Thiện đang còn lề mề trong nhà vệ sinh. Chu Toản bèn cầm túi đựng đồ chắp tay sau lưng, đứng ở cửa siêu thị giống như môn thần gác cửa chờ cô. Chưa đến chín giờ, vì để mời chào khách, cái loa ở trước cổng siêu thị mở nhạc inh ỏi. Chu Toản nghe từ đoạn "Trên người anh có mùi nước hoa của cô ấy", rồi đến "Ở trong lòng anh, tự do bay lượn", nhưng vẫn chưa thấy cô bước ra. Trong lòng anh lo lắng, nghĩ đến quy trình lúc làm việc kia của phụ nữ, sau đó tính toán tính hợp lý về khoảng thời gian nãy giờ của cô. Trong lúc đó có một người trung niên mang dáng vẻ dung tục lắc lư đi tới, hỏi thăm anh có cần "Tiểu thư" không. Chu Toản mặt không đổi sắc giơ chiếc túi trong tay lên, nói: "Hôm nay không tiện."

Người trung niên bỏ đi giống như trông thấy một kẻ bệnh tâm thần. Kỳ Thiện vẫn chẳng thấy tăm tích. Chu Toản sốt ruột muốn từng chút từng chút thổ lộ sự lo lắng ban nãy với cô, sao cô vẫn chưa đến, vẫn chưa đến... Nhưng anh không thể đi, cũng sẽ không đi, nên cứ thế đợi cô, đợi cô.

Phòng vệ sinh của siêu thị nằm trong tầm mắt của anh, không thể xảy ra sự cố gì. Chỉ cần Kỳ Thiện không rơi xuống hố thì nhất định sẽ đi ra. Chu Toản biết bản thân mình chắc chắn có thể đợi được cô, cô sớm muộn gì cũng sẽ trở về bên cạnh anh. Đương khi anh khẽ thầm thì theo tiết tấu đến đoạn "Hán tử chăn ngựa uy vũ hùng tráng", sự chờ đợi của Chu Toản đã được buông lỏng, anh dần dần đã đợi được tâm đắc, đợi được sự thỏa mãn.

"Đi thôi." Cuối cùng Kỳ Thiện đã đi về phía Chu Toản. Đại sự trong lòng cô đã được giải quyết, nên sắc mặt cô dịu đi không ít, chuyện ngoài ý muốn là Chu Toản cầm hai bọc băng vệ sinh, tâm trạng thế nhưng trông có vẻ cũng không tệ lắm.

"Xong rồi?" Anh hỏi khẽ.

"Ừ." Kỳ Thiện mất tự nhiên gật đầu.

Chu Toản nói: "Vậy chúng ta về thôi."

Người ở chợ đêm phía trước bất giác đã thưa dần, có một chiếc xe tải nhỏ bóp còi chậm rì rì chạy qua. Chu Toản nhìn thấy hình ảnh của anh và Kỳ Thiện ở trong kính chiếu hậu, bọn họ sóng vai nhau, trong tay cầm túi nhựa đựng vật dụng hằng ngày đi trong chợ đêm xa lạ mà huyên náo, bước chân không nhanh không chậm, giống như mọi bạn đồng hành thế tục với khuôn mặt mơ hồ.

Xe hàng nhỏ đi vào con hẻm đen kịt, Chu Toản lại mong đợi nhìn vào tấm gương sát đất ở tiệm cắt tóc bên cạnh, thợ của tiệm cắt tóc này đúng là lười như quỷ, bụi bám đầy trên mặt kính cũng chẳng chịu lau. Nhưng điều này không quan trọng, bây giờ cô đang ở bên cạnh, ngoảnh đầu là có thể nhìn thấy. Không biết ở chợ đêm này có thể đào ra được món đồ nào cô thích hay không. Chu Toản bừng tỉnh, tại sao anh chẳng buồn để mắt đến tật xấu yêu thích mấy vật nhỏ kia của cô, nhưng lại vui vẻ không biết mệt nhọc giúp cô tìm kiếm. Kỳ Thiện không hay cười, nhưng dáng vẻ khi chìm đắm vào sự vui vẻ của cô rất đẹp. Sự say mê quyến luyến ấy cũng từng thuộc về anh, chỉ là đã cách trở quá xa xôi, trở thành vật sưu tầm, được trưng bày trong chiếc kệ của ký ức, chỉ có thể hoài niệm, không thể chạm vào.

Tối nay Chu Toản rất không bình thường, hoặc là anh đã tìm ra đầu mối mà bản thân luôn suy ngẫm trong thời gian này. Anh đã phạm phải sai lầm lớn nhất của người thông minh, đó là trọng điểm của vấn đề đều nằm trên sự vật, anh luôn chỉ để ý đến phương thức giải quyết vấn đề mà quên mất để ý đến cảm nhận. Anh lúc nào cũng muốn giữ Kỳ Thiện ở bên cạnh, gặp chiêu hóa giải chiêu, cảm xúc mãnh liệt như vậy từ đâu mà ra, nhưng anh chưa từng muốn nghiên cứu kỹ.

Lần cuối cùng Kỳ Thiện rơi nước mắt vì anh vẫn rành rành ngay trước mắt. Điều cô muốn là tình yêu, Chu Toản trong lòng hiểu rõ, nhưng yêu là gì, anh rất mờ mịt, từ đầu chí cuối cũng không chịu tin. Nhưng ngay cả người phụ tình như bố anh cũng đã từng yêu, mẹ của anh đau khổ như thế cũng chưa bao giờ triệt để lãng quên, anh ngay cả bọn họ cũng không bằng sao?

Kỳ Thiện bị Chu Toản nhìn chằm chằm khiến cho dựng cả tóc gáy, vội kiếm chuyện hỏi: "Sáng mai cậu tính làm gì?"

"A Tiêu nói trên núi có một câu lạc bộ dù lượn, tôi đi xem thử." Chu Toản nói.

"Quá nguy hiểm." Kỳ Thiện lẩm bẩm một tiếng.

"Cậu không muốn tôi đi?"

Cô hiển nhiên bị ngẩn người vì câu hỏi này của anh, tự giễu đáp: "Tôi không muốn cậu đi thì cậu không đi à?"

Chu Toản sẽ chẳng nghe lời cô đâu. Anh bướng bỉnh lắm, bướng với người quan tâm anh, cũng bướng với chính mình.

Tâm tư của Chu Toản luôn bị sự kiêu ngạo trói buộc. Trước đây anh phản cảm với gông cùm của mẹ, bà càng kiểm soát, anh càng phản nghịch. Sau đó người mà anh chống đối là Kỳ Thiện. Cô trách anh lăng nhăng, thì anh phóng túng cho cô xem; Cô không thích anh không làm việc đàng hoàng, anh lại cứ dạo chơi nhân gian; Cô muốn yên ổn, anh chẳng chịu đứng yên một chỗ; Cô lo lắng chuyện nguy hiểm anh cứ phải thử một chút. Hình như làm vậy để chứng minh bọn họ vốn dĩ không thích hợp ở bên nhau, mà chẳng phải là cô không cần anh nữa.

Bây giờ Chu Toản vẫn không xác định được tình yêu mà Kỳ Thiện muốn rốt cuộc là gì. Nhưng điều này đã không còn quan trọng nữa, trước cửa nhà hàng nhỏ đó, anh nhìn thấy lớp voan rẻ tiền kia vướng lên đầu cô, anh phát hiện cả đời này anh không thể nào chấp nhận cô đội khăn voan đứng bên cạnh một người đàn ông khác. "Yêu chính là trói buộc", Chu Toản không thể nào quên được câu nói này của mẹ. Anh dần dần có được sự lý giải của riêng mình: So với mất đi, anh càng hy vọng được cô kiềm chế.

"Đi hay không tùy cậu. Chẳng qua căn gác nhà tôi không đựng được cái dù lượn nào đâu." Kỳ Thiện nghĩ ngợi xong bèn nói.

Trước đây lúc anh say mê lặn hang động Kỳ Thiện cũng phản đối, lên mạng tìm đủ mọi bài viết nói về tính nguy hiểm của trò chơi này cho anh xem. Ánh sáng của bóng đèn ở xe đẩy hàng rong bấy giờ không bình thường lắm, mấy tia sáng vụn vỡ chiếu vào trong mắt Chu Toản, anh nói: "Tôi sẽ không chết ở bên ngoài đâu."

Kỳ Thiện tức giận không thôi, nhưng lại không muốn trù ẻo anh, hùng hổ nói: "Có trò nào mà không phải cậu nổi hứng nhất thời hay không, đừng có mang phiền phức tới cho tôi là tốt lắm rồi."

Chu Toản cười vô lại, ""Mang phiền phức tới cho cậu" cái sở thích này chẳng phải là tôi luôn duy trì đến tận bây giờ sao?"

Kỳ Thiện cạn lời với anh, xị mặt đi về phía trước. Chu Toản mỉm cười. Cả người anh đều lay động không yên, chỉ có cô là sự tồn tại cố định vĩnh viễn.

Kỳ Thiện đi mãi đi mãi, cảm giác có người phía sau kéo cô lại.

"Kỳ Thiện, tôi không muốn cậu và Chu Tử Khiểm ở bên nhau." Chu Toản đứng ở chỗ cũ nói một câu không đầu không đuôi.

Sự kinh ngạc của Kỳ Thiện không giống như trong tưởng tượng của Chu Toản, cô ngoảnh đầu im lặng nhìn anh.

"Cậu muốn kết hôn, tôi cưới cậu!"

Chu Toản cho rằng đây là một chủ ý hay. Nếu như cứ nhất định phải kết hôn mới được, thì anh và Kỳ Thiện ở bên nhau có gì không tốt cơ chứ?

Ông chủ quán hàng rong mua mì hoành thánh hắt nửa chậu nước bẩn xuống đường, Chu Toản kéo Kỳ Thiện tránh sang một bên, mới không khiến cho ống quần gặp nạn. Kỳ Thiện đứng vững, cúi đầu cười.

"Đừng cười nữa, nói chuyện!" Chu Toản không hài lòng với sự hy sinh của mình mà bị đổi lại phản ứng này của cô.

Kỳ Thiện nói: "Tôi không biết cậu đang tâng bốc tôi hay là đang xỉ nhục tôi."

"Đương nhiên là cảm thấy cậu tốt. Cầu hôn chẳng phải là sự tán dương lớn nhất đối với một người phụ nữ hay sao?"

"Vậy tôi cảm ơn cậu."

Chu Toản dùng tay đang xách hai bọc băng vệ sinh chặn lại Kỳ Thiện đang xem như không có chuyện gì xảy ra mà đi về phía trước, từng chữ từng chữ một nói: "Tôi không đùa đâu!"

Kỳ Thiện xoa xoa cánh tay có chút lạnh, nói với Chu Toản: "Tôi rất nghiêm túc trả lời cậu: Tôi từ chối."

"Cậu tưởng mình đã tìm được lang quân như ý sao? Tôi dám cá, Chu Tử Khiểm theo đuổi cậu hơn phân nửa là để làm bố tôi vui lòng, phần còn lại là ganh đua với tôi."

Kỳ Thiện nghe anh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ xong, đờ đẫn ngoảnh mặt đi. Cô nói: "Chuyện hẹn hò với Tử Khiểm tôi đã suy nghĩ rất lâu, tôi không phải là muốn chọc tức cậu. Tôi là thật lòng cảm thấy phù hợp với Tử Khiểm..."

"Nam nữ muốn cấu kết với nhau, đến nỗi đánh rắm cũng bảo là ăn ý. Các người đều hít thở, đều ăn uống đái ỉa, đây có tính là duyên phận không? Nực cười. Nếu nói như thế, với mức độ thân mật của hai chúng ta chẳng lẽ là thành vợ chồng mấy đời à?"

"Chu Toản, cậu muốn tôi nói bao nhiêu lần, trước đây chúng ta rất thân thiết, nhưng bạn bè có khoảng cách của bạn bè, chúng ta phải học cách vì người bên cạnh mình mà suy nghĩ."

"Chó má! Đừng có lấy mớ đạo lý kia của cậu lừa gạt tôi. Cần phải cố gắng thì đều chẳng phải thật lòng." Chu Toản hoàn toàn không nghe lọt tai lời của Kỳ Thiện, anh nói, "Huống hồ Chu Tử Khiểm còn có một chân với cô phục vụ Ngụy Thanh Khê kia, đó mới là kiểu mà anh ta thích. Nếu như anh ta vì cậu mà bỏ rơi Ngụy Thanh Khê, tương lai sớm muộn gì cũng sẽ vì một người phụ nữ có ích hơn mà bỏ rơi cậu!"

Kỳ Thiện nói: "Những chuyện chưa phát sinh chúng ta đều không thể khẳng định được. Nếu như có một ngày Tử Khiểm bỏ rơi tôi giống như lời cậu nói, thì chí ít tôi còn biết được là tại sao."

Trên đường về, Chu Toản lục lọi trong cốp xe được một chiếc áo gió trùm lên đầu Kỳ Thiện, nói: "Lần trước lúc đi bộ để lại trên xe, chưa giặt đâu, cậu xài tạm đi." Nói xong lại đưa cho cô chai nước, hỏi cô: "Nhiệt độ thường không sao chứ?"

Kỳ Thiện nhận chai nước, lại túm lấy quần áo, vẫn khó mà thích ứng được với sự thay đổi thái độ của anh. Trước đây không phải là Chu Toản đối xử với cô không tốt, nhưng cách thể hiện sự quan tâm của anh lúc nào cũng mang theo gai nhọn, rõ ràng biết anh có ý tốt nhưng vẫn khiến người ta không thoải mái. Chẳng biết tối nay anh trúng phải cơn gió nào. Anh cứ một hai muốn gì nói nấy, nói xong lại quẳng ra sau đầu.

Về đến sơn trang, người ở nhà ăn vẫn chưa rời khỏi, ngược lại tụ tập vây quanh lại một bàn càng ồn ào náo nhiệt hơn. Long Huynh nhìn thấy Chu Toản đi vào, hào hứng vẫy tay với anh, "Cuối cùng đã về rồi! Chu Toản, cậu mau xem đây là ai."

Người đứng ở chính giữa đám người từ từ đứng dậy, mấy người chắn trước mặt cô ấy cũng biết điều tránh sang hai bên. Kỳ Thiện liếc mắt một cái đã nhận ra là ai. Mơ hồ còn có thể nhìn ra hình dáng năm đó, nhưng lại cảm thấy chẳng giống mấy với trước đây. Cô ấy ăn mặc rất tùy ý, trên mặt cũng chỉ trang điểm nhẹ, nhưng dáng vẻ đứng trong đám đông của cô ấy dường như bẩm sinh đã được tung hô chào đón như vậy. Cô ấy không còn là chú vịt xấu xí Chu Yến Đình bị bạn học bắt nạt cô lập nữa, mà là đóa hoa trong gương mà thường ngày chỉ có thể thưởng thức qua màn hình ti vi.

Chu Toản cũng cười rồi bước lên phía trước, bày ra vẻ mặt kinh ngạc, "Hóa ra là đại minh tinh giá đáo."

Chu Yến Đình mỉm cười: "Đợi cậu suốt cả buổi."

"Thế nào, tiểu thư Yến Đình sau này là người đại diện của sơn trang chúng ta đấy." Long Huynh sắc mặt hồng hào. Anh ta quen biết Chu Yến Đình và Chu Toản cùng một lúc. Sau khi Chu Toản xuất ngoại, Chu Yến Đình làm ca sĩ hát ở Hoàng Gia Công Quán của anh ta hơn một năm, chất giọng của cô ấy bình thường, nhưng xinh đẹp, phong cách sân khấu mỹ lệ, khiến cho tiếng tăm của quán bar của Long Huynh tăng thêm không ít. Sau khi Chu Yến Đình tốt nghiệp đại học bôn ba về phía bắc, hai năm gần đây dần dần đạt được thành tựu, Long Huynh cũng cảm thấy được thơm lây, còn đắc ý treo một tấm ảnh cực lớn của Chu Yến Đình ca hát năm ấy ở quán bar mới khai trương. Lần này sơn trang của bọn họ sắp đi vào hoạt động, vì muốn nâng cao sự nổi tiếng của thị trường du lịch trong nước, nên vừa mới tổ chức một cuộc thi người mẫu lớn, hiệu ứng quảng cáo rất tốt, có người đề nghị Long Huynh tiếp tục đi theo con đường này, tìm thêm một người đại diện nổi tiếng. Không hề nghi ngờ Chu Yến Đình là một sự lựa chọn đúng đắn, cô ấy là người bản địa, quen biết Long Huynh từ lâu, gần đây đang trên đà nổi tiếng. Long Huynh liên hệ với người quản lý của cô ấy, ban đầu còn mang thái độ thử xem sao, không ngờ Chu Yến Đình đồng ý chuyện này một cách rất sảng khoái.

"Tôi muốn nói chuyện này từ sớm, nhưng sợ Yến Đình không lên kịp chuyến bay tối nay e rằng sẽ mất vui. Bây giờ vừa hay cho mọi người một bất ngờ!" Câu nói này của Long Huynh là nói với Chu Toản, nửa đêm nửa hôm Chu Yến Đình "thân thiết" trò chuyện với bọn họ, ngoài lý do tiền bạc, hơn phân nửa còn là vì người nào đó. Long Huynh vẫn chưa đến nỗi cho rằng là vì bản thân mình. Anh ta nhường vị trí gần Chu Yến Đình nhất ra, "Hai người mấy năm rồi chưa gặp ấy nhỉ? Nào, nào vừa hay ôn lại chuyện cũ."

Một người đàn ông trung niên giọng điệu ỏng ẹo nói đùa rằng: "Ông chủ Long chớ tạo tin đồn cho Yến Đình của chúng tôi."

Chu Yến Đình lại không hề để bụng, dường như lúc này cô ấy mới nhìn thấy Kỳ Thiện đứng bên ngoài, mỉm cười chào hỏi: "Kỳ Thiện, cậu chẳng thay đổi gì cả."

"Xin chào, Yến Đình. Cậu ngày càng xinh đẹp hơn." Kỳ Thiện nói lời thật lòng.

"Vị này cũng là bạn học thời cấp ba của tôi, trước đây là ủy viên học tập của lớp." Chu Yến Đình giới thiệu Kỳ Thiện với người quản lý, lại nói, "Bây giờ cô ấy là nữ tiến sĩ, nhân viên quản lý thư viện ở trường đại học, là người có học thức."

Người quản lý phụ họa qua loa. Kỳ Thiện cười cười, cụp mắt không đáp. Chu Toản không khách sáo ngồi vào vị trí Long Huynh vừa nhường, cười tủm tỉm hỏi Chu Yến Đình: "Sao cậu không giới thiệu tôi vậy?"

Chu Yến Định cười duyên, "Cứ bắt tôi phải nhắc đến chuyện đau lòng. Nhìn dáng vẻ của cậu và Kỳ Thiện, hai người cuối cùng đã hẹn hò rồi nhỉ? Chúc mừng, chúc mừng!"

Cô ấy đã liên lạc với Long Huynh từ trước, lại đã đến được một lúc, làm sao không biết chuyện của Chu Toản và Kỳ Thiện? Chẳng qua là biết rõ rồi còn hỏi mà thôi. Chu Toản nhướng mày, vừa đùa vừa trêu nói, "Tôi nói không phải, cậu thất vọng hay vui mừng đây!"

"Đã không còn liên quan tới tôi từ lâu rồi." Chu Yến Đình cũng ngồi xuống. A Lung vui vẻ phấn khởi đi đến xin chụp ảnh cùng, Chu Yến Đình hào phóng đồng ý, nở nụ cười tiêu chuẩn kề sát vào A Lung rồi nhìn vào camera.

Kỳ Thiện trông thấy Tử Khiểm đi đến bên cạnh mình, cô giơ tay ra, anh kịp thời nắm lấy.

"Đi thôi, không thoải mái thì về phòng nghỉ ngơi trước nào."

Tử Khiểm đi sau lưng Kỳ Thiện, ra khỏi nhà ăn, anh hỏi: "Em không thích gặp cô nghệ sĩ kia sao?"

"Đâu có. Chẳng qua là hơi bất ngờ." Kỳ Thiện trả lời. Bình tĩnh mà nói, Kỳ Thiện không hề phản cảm với Chu Yến Đình, thậm chí cảm thấy cô ấy có thể phấn đấu đến địa vị ngày hôm nay quả thực rất không dễ dàng. Kỳ Thiện mâu thuẫn chỉ là đoạn ký ức có liên quan đến Chu Yến Đình kia, điều này khiến cô nhớ lại bản thân mình đã từng chìm đắm vào vai độc diễn một cách nực cười. Sự xuất hiện của Chu Yến Đình là chuyện tốt, Kỳ Thiện có thể rút lui từ sự hoang mang ngắn ngủi kia. Cái người ban nãy còn thề non hẹn biển nói muốn cưới cô bây giờ đang trò chuyện hồ hởi với người tình cũ, cô biết anh rất nhanh sẽ quên mất lời mình từng nói, chỉ là không ngờ sẽ nhanh đến mức này. Cô làm sao có thể tin tưởng anh đây, cho dù trong lời nói của anh có vài phần giả dối. Ký ức đã xa xôi giống như một cuốn tiểu thuyết ảm đạm mà tối nghĩa, Kỳ Thiện không hề muốn xem lại lần nào nữa.

Bọn họ đi qua hành lang, dưới chân là chiếc thảm hoa văn tối màu mới tinh dày cộm. Khi bước lên trên chưa thể hoàn toàn mất đi tiếng động, tiếng động khe khẽ mà trầm lắng ấy ngược lại giống như chiếc búa được bao bọc bởi lớp vải mềm va đập vào chỗ nào đó trong tim. Đã đến phòng của Kỳ Thiện, cô nghịch chiếc thẻ phòng trên tay, tự kiểm điểm nói với Tử Khiểm: "Tử Khiểm, thật ra tối nay em không thoái mái là do... chút chuyện nhỏ của phụ nữ. Ban đầu em ngại nên không nói với anh. Xin lỗi."

Rất lâu sau cô không đợi được phản ứng của Tử Khiểm, mới ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện nụ cười của Tử Khiểm có thâm ý khác. Anh nói: "Em vì chuyện này mà nói "xin lỗi", người không biết còn cho rằng trước đó chúng ta có tư tưởng gì khác đấy."

Kỳ Thiện câm nín. Lời nói khốn kiếp của Chu Toản lại văng vẳng bên tai, cô hỗn loạn giải thích: "Em không phải nói anh có ý kia, em cũng không có, ý của em là..."

Giọng nói trầm thấp của Từ Khiểm vang lên bên tai cô, anh ghé lại gần ôm lấy cô, giam cô vào giữa lồng ngực và cánh cửa, "Em có hay không anh không biết, nhưng anh vốn dĩ là có."

Mặc dù Tử Khiểm đối xử với Kỳ Thiện luôn luôn ôn hòa, cho cô cảm giác an toàn, nhưng trong cảm giác của Kỳ Thiện, anh giống như một loại kim loại nào đó, ổn định, kiên cố, rắn chắc, kiên cường, thậm chí có vài phần tiết chế. Những từ hình dung này không hề có liên quan đến mềm yếu suồng sã. Chu Toản nói đúng, Kỳ Thiện chưa từng nghĩ đến việc Tử Khiểm không mặc quần áo sẽ có dáng vẻ thế nào, còn chưa kịp nghĩ. Cho nên lúc anh nói lời này, Kỳ Thiện ngoài việc tim đập thình thịch còn cảm thấy bất ngờ.

Thứ cô muốn không phải là tấm lá chắn bằng kim loại, mà là một người đàn ông để gửi gắm cả đời. Kỳ Thiện thả lỏng cơ thể, yên tâm dựa vào Tử Khiểm, anh dùng cằm của mình cọ vào tóc cô, cô cảm giác được nhịp tim và hơi nóng toát ra từ cơ thể anh. Cảm giác tồn tại này chân thật rõ ràng, xua tan đi sự lo sợ nghi hoặc và sự chán nản của cô. Cô không thể để cho Chu Toản dễ dàng châm ngòi li gián nữa, cho nên có một số thứ cô bắt buộc phải chứng thực.

"Tử Khiểm, anh có thể nói cho em biết Ngụy Thanh Khê là ai không?"

- Shen dịch –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nous