Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 34: Ý nghĩa của thời khắc này.


Sau khi Long Huynh xuống núi gọi thì Chu Toản ra ngoài uống rượu, thứ anh ta uống là rượu, còn trong ly của Chu Toản lúc nào cũng là các loại trà nóng vừa mới pha. Long Huynh cho rằng người như Chu Toản không uống rượu quả thật là chuyện nuối tiếc lớn nhất của đời người, anh ta từng thấy "một ly gục", nhưng chưa từng thấy đàn ông đàn ang mà còn có thể "một ngụm ngất". Nhưng đối với Chu Toản mà nói, không uống được là không uống được, những chuyện không làm được anh không ép uổng bản thân, cũng như những chuyện anh không tình nguyện thì rất ít khi miễn cưỡng.

"Sao tôi thấy anh mập lên ấy nhỉ?" Chu Toản vừa ngồi xuống liền liếc Long Huynh một cái, vì vậy mới phát hiện cái gọi là "mập lên" thật ra là hai bên gò má bị sưng lên, nhìn kỹ còn có dấu vết của bàn tay.

Tuy rằng sau khi uống say Long Huynh thường khiến người ta muốn đánh anh ta vì những hành động lỗ mãng, nhưng tốt xấu gì anh ta cũng coi như là một nhân vật có máu mặt, mọi người đều biết anh ta là cậu út của ai, vuốt mặt thì phải nể mũi, người thực sự dám đánh vào mặt anh ta không nhiều. Chu Toản cố ý "giám định và thưởng thức" vết bàn tay trên mặt anh ta, chậc chậc lấy làm hiếu kỳ: "Ai đánh thế, còn rất cân xứng nữa."

Long Huynh dùng tay xoa xoa chỗ đau, nhưng chẳng hề nổi giận, ngược lại còn trông có vẻ như đang hồi tưởng. Anh ta thần bí nói với Chu Toản: "Anh dạo này ngủ với một em thú vị lắm. Vừa phóng đãng, vừa to miệng chào hỏi gương mặt của anh đây, đánh mạnh đến nỗi anh suýt nữa chịu không nổi."

"Không cần nói chi tiết với tôi, cảm ơn." Chu Toản ngăn chặn Long Huynh tiếp tục miêu tả, ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: "Dạo này chẳng phải anh đang bận rộn chuyện của Minh Đỉnh sơn trang sao, làm gì mà rảnh rỗi cấu kết khắp nơi thế?"

Long Huynh không chịu nói, cười rồi khoác tay lên vai Chu Toản, "Chuyện này thì cậu khỏi hỏi."

Vết bàn tay rất mới, tên Long Huynh này mấy ngày trước đều ở trên núi. Trong lòng Chu Toản rất nhanh đã lờ mờ có đáp án, đặt ly trà xuống ngạc nhiên nói: "Đừng nói với tôi là Ngụy Thanh Khê!"

Tiếng cười "hềnh hệch" của Long Huynh đã nói lên tất cả. Anh ta sợ Chu Toản bốc hỏa, vội vàng biện bạch: "Anh không hề ép uổng gì cô ấy cả, tuyệt đối là chuyện anh tình tôi nguyện. Anh đảm bảo không làm hỏng chuyện của cậu được chưa? Cậu khỏi nói, cô ấy làm ở chỗ anh bao nhiêu năm, anh đều chưa từng để mắt đến cô em này, không ngờ cỏ gần hang cũng có mặt hàng ngon nghẻ thế này."

Chuyện đã đến nước này, Chu Toản cũng chẳng thể nói gì thêm, anh không hề trông mong Ngụy Thanh Khê có thể hoàn toàn giữ được Chu Tử Khiểm. Vừa vạch trần chuyện của Kỳ Thiện và Chu Tử Khiểm, dù trong lòng hay ngoài mặt anh cũng chịu không nổi, kéo Ngụy Thanh Khê ra làm rối loạn cục diện, để khiến cho Chu Tử Khiểm tinh thần bất định. Với cách làm người của Tử Khiểm, Chu Toản chưa từng nghĩ đến anh ta sẽ không giữ vững được lập trường trước mặt Ngụy Thanh Khê, Ngụy Thanh Khê cũng không nói với Chu Toản về chuyện tối hôm đó ở phòng trọ. Bây giờ trong lòng Chu Toản đã có chủ ý, những chuyện này đều không còn quan trọng nữa. Anh nói với Long Huynh: "Anh đừng quá đáng quá, cô ấy cũng chẳng dễ dàng gì."

"Ôi chao, dạo này cậu đi theo con đường tiểu thanh tân hả. Kỳ Thiện đã đi theo Chu Tử Khiểm rồi, bước tiếp theo cậu có tính toán gì chưa?" Long Huynh không quên "quan tâm" động thái tư tưởng của Chu Toản, "Chu Yến Đình vẫn chưa đi, cậu tán lấy cô ấy, không chừng là được đấy."

Chu Toản duỗi lưng, mỉm cười nói với Long Huynh: "Tôi tự có tính toán của mình."

"Nói anh trai nghe thử nào." Long Huynh thấy ánh mắt Chu Toản đã quét sạch vẻ ủ dột của mấy ngày qua, có đôi chút trời quang mây tạnh, nhịn không được cũng cảm thấy tò mò. Sự thám thính của anh ta xuất phát từ quán tính, nhưng với tác phong của Chu Toản, chuyện không muốn tiết lộ, hỏi một ngàn lần cũng sẽ chẳng có được đáp án, cho dù có nói ra cũng chưa chắc là lời thật lòng. Long Huynh không hề ôm tâm lý chuẩn bị là có thể moi móc được "tin tốt" gì từ anh, cho nên lúc Chu Toản không cần nghĩ ngợi gì quăng ra câu "Tôi sắp kết hôn rồi", Long Huynh cười đến mức còn vui vẻ hơn Chu Toản, chuyện này không hề nghi ngờ là đang trêu đùa anh ta. Nhưng cười mãi cười mãi, Long Huynh cảm thấy không bình thường, Chu Toản cũng đang cười, trong nụ cười kia hoàn toàn không thấy sự tinh nghịch thường ngày, ngược lại giống như đang rạo rực mang niềm vui ra chia sẻ với người bên cạnh, bởi vì quá mức thẳng thắn vô tư và quá mức hoang đường mà không giống như nói dối.

Ngụm rượu bị mắc trong cổ họng một lúc, mới nhớ đến việc nuốt xuống, ngẩn ngơ hỏi: "Với ai?"

"Nói thừa."

Theo giọng điệu của Chu Toản, dường như Long Huynh không nên hỏi vấn đề hiển nhiên như vậy. Long Huynh vẫn mơ mơ màng màng, Kỳ Thiện và Chu Tử Khiểm đang trong giai đoạn yêu đương nồng thắm, Chu Yến Đình bên kia cũng chưa chắc nói kết hôn thì kết hôn được ngay, tóm lại chắc không thể nào đổi thành A Lung đâu nhỉ? Anh ta vội vàng hỏi lại một lần: "Nói đi, rốt cuộc là với ai?"

Chu Toản chân thành đắm đuối nhìn Long Huynh: "Đương nhiên là với anh."

Cả ngày hôm nay Kỳ Thiện kiểm kê đối chiếu lại lô sách mới nhập, đợi đến khi tan ca, cô ngẫm nghĩ chốc nữa đi trung tâm thương mại mua gì đó cho Tử Khiểm mới được. Hai người đã hẹn hò một khoảng thời gian rồi, nhưng Kỳ Thiện vẫn chưa tặng quà gì cho Tử Khiểm.

Vừa đi ra khỏi khu lầu của thư viện, Kỳ Thiện rất khó để không chú ý đến chiếc xe bắt mắt đến mức phách lối đang đậu ở cạnh vườn hoa, mí mắt bỗng nhiên giật một cái. Cô ôm tâm lý may mắn lết qua đó, người trong xe đang tập trung tinh thần bắn máy bay trên điện thoại, dạo này anh đang say đắm trò này.

Chu Toản chú ý đến Kỳ Thiện đang đứng ở bên ngoài cúi đầu ngó vào, hân hoan xuống xe, "Hôm nay tan ca đúng giờ nhỉ."

"Xe này ở đâu chui ra vậy?" Kỳ Thiện chịu không nổi. Chu Toản tự khen mình là người trong nghề đối với những chiếc xe tiện dụng, trông chiếc xe này không giống với kiểu cách ngày thường của anh, đây không giống với phẩm vị của anh đối với xe cộ từ xưa đến nay.

Chu Toản nói: "Xe của A Tiêu mới mua đó, bảo tôi giúp cậu ta chạy thử. Tý nữa cậu định đi đâu?"

"Chẳng phải đã nói là đừng đến nơi làm việc của tôi rồi à!" Kỳ Thiện ảo não. Chu Toản quen thói rêu rao, sóng yên biển lặng cũng phải kiếm cho ra chuyện, trước đây hồi học đại học Kỳ Thiện không thích anh đến trường học tìm cô, sợ vô duyên vô cớ khiến người khác nghĩ nhiều. Hôm nay thì hay rồi, anh kiếm ra chiếc xe còn huênh hoang hơn cả anh. Cô từ chối nói cho anh biết hành tung của mình, nghiêm mặt nói: "Chút nữa tôi còn có việc."

Chu Toản càng cười tươi hơn, anh chưa kịp mở miệng, phía sau Kỳ Thiện vang lên giọng nói kinh ngạc của Triển Phi: "Em tưởng anh đợi em ở cổng trường."

"Cô ấy nói có một nhà hàng tư nhân làm món Nhật ngon lắm, vừa hay tôi cũng có hứng thú."

Sắc mặt của Kỳ Thiện thoắt đỏ thoắt trắng, lời giải thích của Chu Toản càng khiến cô cảm thấy ngượng ngùng, ấy vậy còn phải ngậm đắng nuốt cay chẳng dám hó hé nửa lời. Anh không hề nói hôm nay sẽ đến tìm cô. Chẳng trách Triển Phi trang điểm đặc biệt trẻ trung xinh đẹp, Kỳ Thiện nghĩ, bản thân mình cũng quá hồ đồ, hai hôm trước lẽ ra phải nhìn ra manh mối rồi chứ, Triển Phi không ngừng nói bóng nói gió hỏi cô những vấn đề liên quan đến sở thích của Chu Toản, anh thích ăn gì, khoảng thời gian nào rảnh rỗi, thích nhất phụ nữ trang điểm theo kiểu nào. Một là Chu Toản là chủ đề dạo này Triển Phi luôn miệng nhắc đến, hai là Kỳ Thiện chưa từng nghĩ đến việc Chu Toản sẽ đồng ý với lời mời của Triển Phi, hôm đó sau khi xuống núi anh đưa cô đến cổng nhà, lúc xuống xe, anh còn dặn dò Kỳ Thiện một lần nữa, nói cái gì mà trước khi anh thay đổi ý định, Kỳ Thiện muốn kết hôn thì đều có thể đến tìm anh. Anh lúc nào cũng càn quấy một cách đường hoàng, Kỳ Thiện cũng không thể phân biệt được câu nào là thật, câu nào là giả. Nhất thời sơ ý, lại bị anh trêu ghẹo một hồi.

"Chị Kỳ Thiện, chị cũng đi cùng đi ạ." Triển Phi kéo cánh tay của Kỳ Thiện nói.

"Không đâu, lát nữa chị còn có việc." Chuyện không có mắt này Kỳ Thiện sẽ không bao giờ làm lần thứ hai. Triển Phi nếu như có lòng muốn mời cô cùng đi, thì cũng sẽ không nhắc một chút gì về chuyện này cả ngày hôm nay.

"Chị nói với cậu ấy vài câu được không?" Kỳ Thiện trưng cầu ý kiến của Triển Phi, đi qua một bên, Chu Toản rất phối hợp đi theo.

"Ngại quá, ban nãy là tôi tự mình đa tình rồi." Cô ổn định lại cảm xúc, sắc mặt khôi phục lại như thường, nhưng ngoài miệng lại mang giọng điệu chất vấn, "Cậu đã đồng ý không ra tay với đồng nghiệp của tôi rồi còn gì, sao lại nuốt lời?"

"Tôi chẳng qua là có hứng thú với nhà hàng Nhật kia thôi, làm gì mà nghiêm trọng như cậu nói chứ?" Chu Toản lúc nào cũng có lý lẽ của riêng anh, cười đáp: "Nếu mà tính toán, cậu cũng đã từng nói không tìm đàn ông nhà họ Chu. Cậu có thể nuốt lời, sao tôi lại không được?"

Kỳ Thiện nói không lại anh, chỉ đành nhỏ giọng nhắc nhở: "Tôi không cản trở hai người, nhưng cũng hy vọng cậu nhớ kỹ, tôi xác định là sẽ làm công việc này cho đến lúc nghỉ hưu luôn, đừng có mà làm cho tôi không được thoải mái ở nơi làm việc."

Cô nói xong, đoạn mỉm cười với Triển Phi, "Chị đi trước nha, chúc hai người dùng bữa vui vẻ."

"Cậu không đi thật à?" Chu Toản lại hỏi cô.

Triển Phi tùy mặt gửi lời, cũng nhiệt tình giữ Kỳ Thiện lại, nói: "Nhà hàng kia tuyệt lắm chị, đặt chỗ trước ba ngày cũng chưa chắc đã đặt được. Trong sảnh nhà hàng này có một bể cá công cộng nho nhỏ, ngoài việc có rất nhiều loại cá nhiệt đới ra, nghe nói còn có cả cá heo nữa. Em thích cá heo nhất luôn, thông minh, đáng yêu, còn biết giao tiếp với con người, thật là muốn sờ vào nó."

Triển Phi dù sao cũng có vài phần tính trẻ con, vừa mở miệng liền thao thao bất tuyệt. Kỳ Thiện kiên nhẫn lắng nghe, Chu Toản bày ra dáng vẻ rất hứng thú, cười tủm tỉm nhắc đến anh từng cho cá heo ăn ở đảo nào đó của Australia, khiến Triển Phi càng thích thú.

Từ khi Triển Phi bị Chu Toản mê hoặc, Kỳ Thiện không chỉ một lần ám thị với cô nàng, Chu Toản không phải là sự lựa chọn đáng tin, nhưng Triển Phi không nghe lọt tai, nói càng nhiều, ngược lại giống như Kỳ Thiện có rắp tâm gì đó. Kỳ Thiện sợ sau này sẽ nhìn thấy nước mắt của Triển Phi, cô đợi Chu Toản nói xong, bổ sung một câu: "Thú vị là, nhà khoa học phát hiện cá heo là tên cuồng tình dục trời sinh, nó hưng phấn đến độ còn cưỡng ép giao phối với cả rùa biển."

Tối nay Tử Khiểm lại phải tăng ca, Kỳ Thiện đi dạo một lúc ở trung tâm thương mại, chọn cho anh một món quà nhỏ, cảm thấy bản thân có hơi hướng chuẩn bị cảm cúm, nên về nhà sớm. Thẩm Hiểu Tinh nấu cho cô chén trà gừng, cô đang chọn giấy màu để gói quà tặng cho Tử Khiểm ở trong phòng, thì nghe thấy bố cô gọi ở dưới lầu.

"Chu Toản đến rồi." Kỳ Định chỉ tay ra ngoài cửa, ánh mắt chưa từng rời khỏi ti vi.

Kỳ Thiện đi ra, Chu Toản dựa vào hông xe, trong tay xách mấy hộp đồ ăn. Anh vừa thấy Kỳ Thiện, nhíu mày chỉ vào khẩu trang y tế cô đang đeo trên mặt: "Bị sao vậy?"

"Cảm cúm, cứ hắt xì mãi." Kỳ Thiện nói.

"Thời tiết thế này mà cũng bị cảm cho được, ở bên ngoài làm chuyện tốt gì à?" Chu Toản ám chỉ, nhưng Kỳ Thiện không đáp lời, dùng tay xua đuổi mấy con côn trùng bay đến do bị ánh đèn đường hấp dẫn.

"Cho cậu." Chu Toản tự làm chuyện cụt hứng, đưa đồ trong tay cho Kỳ Thiện, nói: "Nhà hàng Nhật hôm nay cũng khá lắm, vốn dĩ định mang về cho cậu, nhưng sợ dạo này cậu không ăn được đồ sống lạnh. Trong này toàn là đồ ngọt, của tiệm bà cụ đó, chè đậu đỏ trần bì còn nóng, tôi dặn bảo dùng đường đỏ để nấu, cảm cúm ăn cũng được."

Kỳ Thiện nhận lấy trong sự ớn lạnh, anh đổi bộ mặt khác, cho nên cô nhất thời không biết nên chống đỡ thế nào. Ngẩn người một lúc, mới hỏi: "Triển Phi đâu?"

"Đưa cô ấy về nhà rồi, chút lịch sự này tôi vẫn phải có chứ." Chu Toản nói như chuyện hiển nhiên, "Cậu cho rằng tôi thật sự là cá heo sao?"

Kỳ Thiện mất tự nhiên nói: "Cậu đừng có so bì vớ vẩn"

Chu Toản bật cười, "Khổ đại thâm thù, cậu lại chẳng phải rùa biển."

Nhác thấy anh càng nói càng chẳng ra làm sao, Kỳ Thiện cố ý quay đầu nhìn vào phòng khách, nói: "Cậu có muốn vào nhà ngồi không? Không vào thì tôi lên lầu đây."

"Vội gì chứ? Tôi còn có lời muốn hỏi cậu." Chu Toản thấy cô muốn chạy, tiến lên phía trước hai bước, "Là cậu nói với Triển Phi thật ra chúng ta cũng chẳng mấy thân thiết, chỉ là quan hệ của trưởng bối hai nhà tốt, nên mới không thể không đi lại thường xuyên?"

"Đúng vậy, tôi nói thế có gì sai không?"

"Bản lĩnh mở mắt nói dối cũng học được ở trong sách à?"

"Tôi sẽ luôn nói như thế với mỗi một cô bạn gái hoặc đối tượng mập mờ của cậu, nếu cậu cứ nhất định muốn đưa bọn họ đến chỗ tôi. Ai mà biết được cậu cứ chơi mãi chơi mãi rồi có ngày thành thật, nếu lỡ như trong đó có một người trở thành đối tượng kết hôn của cậu, sau này không thể tránh khỏi việc giáp mặt nhau, tôi không thể tự gây rắc rối cho mình được, cũng không muốn cậu thêm ngột ngạt. Đương nhiên tôi cũng sẽ nói sao làm vậy." Kỳ Thiện nghiêm mặt nói.

"Cậu quả là biết suy nghĩ cho tôi."

"Đây là nghĩa vụ cơ bản của người làm bạn. Không cần cảm ơn, trước mặt Tử Khiểm cậu cũng phải như thế mới được."

Chu Toản thấy ghê tởm còn hơn ăn phải phân, "Hóa ra là như vậy. Đáng tiếc đã phụ lòng tốt của cậu, tôi chẳng có gì với Triển Phi cả." Anh không nói nốt nửa câu sau ở trong lòng ra, "Cậu với Chu Tử Khiểm cũng như thế."

"Cậu biết rõ là không thể nào, cớ sao phải kéo người khác xuống nước?" Kỳ Thiện không thể nào hiểu nổi cách suy nghĩ của anh.

"Chẳng qua chỉ ăn bữa cơm mà thôi, nghĩ đi đâu rồi." Chu Toản thấy Kỳ Thiện lại muốn đi vào trong nhà, nói nhanh, "Tôi muốn cho cậu biết bình thường tôi ở bên ngoài như thế nào, nói nhiều thì cậu cũng chẳng tin."

Kỳ Thiện càng thêm mơ hồ. Chu Toản cũng chẳng quan tâm vẻ mặt của cô dưới lớp khẩu trang, nói tiếp: "Bạn gái chính thức của tôi thì Chu Yến Đình coi như là một, sau đó cô gái người Ukraine cậu cũng biết đó. Người thứ ba là đàn chị hồi học đại học, là người rất được chào đón ở trong giới người Hoa bên kia, tôi thừa nhận cũng có chút hư vinh, tóm lại qua lại hơn nửa năm, cô ấy đá tôi. Sau khi trở về đi tập lặn quen biết một nhiếp ảnh gia, sau đó cô gái tiếp viên hàng không quấn lấy tôi một thời gian, bị cậu nhìn thấy, thật ra tôi không đồng ý. Cô gái bán trái cây cậu tính vào cũng được, tuổi tác của cô ấy quá nhỏ, tôi cũng chẳng phải cầm thú. Cặp chị em họ bạn thời đại học của cậu, em họ thì miễn cưỡng có thể tính, còn chị họ chỉ đi ăn chung có vài bữa cơm mà thôi. Gần đây thì là cô chuyên viên định phí bảo hiểm kia, cô ấy nói muốn kết hôn nên mới hẹn hò, tôi cũng không muốn làm lỡ dở người ta. Cậu bấm ngón tay đếm đi, cũng chỉ có mấy người này, còn lại đều không tính!"

"Mấy người?" Kỳ Thiện bình tĩnh hỏi anh.

Chu Toản quả nhiên nghẹn họng, lại lặng lẽ đếm trong đầu một lượt. Kỳ Thiện cười chua chát, bản thân anh ngay cả con số cụ thể cũng không nhớ rõ, còn dám nói "cũng chỉ có mấy người".

"Nghe có vẻ cũng không ít, nhưng cậu đừng quên thời gian cũng phải có khoảng mười năm, tính bình quân cũng không nhiều như trong tưởng tượng của cậu đúng không? Tính tình của tôi tốt, gánh chịu hư danh cũng chẳng sao, đại đa số đều là người ta đá tôi."

"Bọn họ cũng nhìn ra cậu chỉ nhìn được mà không xài được hả?"

Chu Toản muốn mắng người, lại sợ phá hỏng đường đã lót sẵn, chỉ không vui đáp: "Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu, cậu đừng có châm chọc tôi. Tốt xấu gì tôi đều nói với cậu rồi, đại đa số không phải là bọn họ hiểu lầm, thì chính là cậu hiểu lầm. Cậu đừng có nghĩ xấu cho tôi."

Kỳ Thiện trầm mặc, anh trách người khác hiểu lầm, nhưng chưa từng nghĩ đến bản thân mình có từng vô tình hữu ý làm gì đó khiến người ta có không gian suy nghĩ sâu xa hay không. Những năm tháng kia của cô chẳng phải cũng là một sự hiểu lầm dài đằng đẵng hay sao. Trước mắt điều quan trọng nhất là, cô không hiểu tại sao Chu Toản lại liệt kê với cô những chuyện này. Từ hôm xuống núi, anh cố ý nhắc đến việc bản thân mình chơi game cả đêm ở trong phòng, Kỳ Thiện liền mơ hồ cảm giác được anh đang muốn giải thích một số chuyện, tuy rằng không tình không nguyện.

Cô dùng ngón tay quấn lấy quai của túi đồ ăn, ảm đạm nói: "Chu Toản, nếu đã như thế, có muốn tôi cũng nói một lượt "tình sử" của tôi không? Sau khi tốt nghiệp, đi xem mắt hai lần, bạn bè cũng từng giới thiệu cho tôi một người đàn ông không tệ. Hai lần trước đều bị cậu quấy rối làm cho thất bại, người sau cùng nói không thể chấp nhận bên cạnh tôi có "người bạn thân" như cậu. Tôi chấp nhận Tử Khiểm có một nguyên nhân rất quan trọng là anh ấy sẽ không dễ dàng bị sự quấy rối của cậu mà cả nghĩ hay hiểu lầm. Anh ấy và tôi đều hiểu rõ con người cậu. Tìm bao nhiêu bạn gái là tự do của cậu, tôi chưa từng can thiệp vào, cũng hy vọng cậu đừng tiếp tục ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của tôi."

"Chuyện của tôi là cậu không chịu hỏi han, sao cậu biết tôi sẽ không nghe theo ý kiến của cậu. Lại nói, tôi trước giờ chưa từng bởi vì có bạn gái mà xa cách với cậu!"

"A Toản sao không vào phòng ngồi? Dạo này cũng không đến ăn cơm, bận gì hả con?" Tóc Thẩm Hiểu Tinh chưa khô hẳn, nên chùm khăn tay đứng ở cửa hiên nói vọng ra.

Chu Toản thầm thở dài một hơi, cầm chiếc túi vẫn đang móc trên tay Kỳ Thiện từ nãy đến giờ, lấy ra một phần, còn lại đưa hết cho Thẩm Hiểu Tinh, nói: "Bên ngoài mát mẻ. Mẹ Thiện, bánh sữa trứng hai lớp mua cho mẹ, chè thưng không đường mua cho chú Định, chú ấy có thể ăn một chút."

"Coi như con vẫn còn lương tâm." Thẩm Hiểu Tinh cười nhận lấy, lại hỏi, "Không vào thật à? Chú Định của con có trà ngon đấy."

"Con nói với Tiểu Thiện chút chuyện." Chu Toản dứt khoát ngồi xuống bậc thềm ở cổng sân, tiện thể kéo Kỳ Thiện một cái, lại giúp cô mở hộp ra, nói, "Cậu ăn ở đây luôn đi."

Thẩm Hiểu Tinh chầm chậm trở vào phòng khách. Kỳ Định bưng ly chè thưng của Chu Toản hiếu kính, lo lắng hỏi: "Trong sân nhiều muỗi như thế, bọn nó có cái gì mà cứ phải nói ở đấy?"

"Ăn của anh đi, bớt quan tâm." Thẩm Hiểu Tinh liếc chồng một cái. Bà đi sấy tóc, nhác thấy bỗng nhiên Kỳ Định cầm cái vợt muỗi bằng điện đi ra ngoài, bà muốn kêu lại nhưng đã không kịp. Kỳ Định cũng có đôi phần bệnh cố chấp của người trí thức, Chu Toản mang điểm tâm cho ông, hiếm khi người trẻ tuổi có tấm lòng này, bánh ít đi bánh quy lại, ông không làm chút chuyện gì thì hình như trong lòng không thoải mái lắm, ngẫm nghĩ một lúc bèn đưa ra cho Chu Toản cái vợt muỗi.

Kỳ Thiện ngồi trên bậc thang, trong tay bưng bát chè đậu đỏ Chu Toản cứng rắn đưa sang nhưng không hề có khẩu vị. Bố cô đang truyền thụ phương pháp dùng vợt muỗi, cái vợt đang không ngừng vung qua vung lại, phát ra tiếng nổ tanh tách của xác muỗi, âm thanh kia khiến ông bị nghiện, thỉnh thoảng cũng chẳng buồn ngó đến phim truyền hình nữa. Chu Toản bẻ nhành cây khiêm tốn học hỏi, hiếm hoi lắm mới được yên ắng một lúc. Kỳ Thiện vừa ngượng ngùng, vừa buồn cười.

"Chú Định, con biết dùng thế nào rồi, để con ạ." Chu Toản bẻ cho tứ phía đều là mảnh gãy của nhánh cây, cuối cùng không thể nhịn được nữa cầm lấy cái vợt, Thẩm Hiểu Tinh cũng đánh tiếng với Kỳ Định bảo ông nhanh chóng vào nhà.

Bà đóng cửa lại trách móc nói: "Em bảo anh đừng nhiều chuyện rồi mà! Nếu như chúng nó nói chuyện gì đó quan trọng, anh bảo A Toản tay cầm vợt muỗi chẳng phải là làm mất hứng hả?"

Tình cảnh bên ngoài đúng y như những gì Thẩm Hiểu Tinh nói, Kỳ Thiện lặng lẽ ngồi im, Chu Toản im lặng cầm vợt muỗi quơ qua quơ lại hai bên chân bọn họ. Cái vợt muỗi thần kỳ này, cầm lấy nó, cho dù có bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt, dường như thốt ra miệng đều trở nên cổ quái lạ kỳ.

Kỳ Thiện cử động cái cổ cứng ngắc. Bọn họ đã kề vai ngồi cạnh nhau ở bậc thang này không biết bao nhiêu lần, từ khi nào bọn họ đơn độc ở cạnh nhau lại trở nên mất tự nhiên thế này, rất nhiều lời, nói ra còn chẳng bằng không nói. Từ góc độ của cô nhìn lên, bầu trời đêm chật chội chỉ lác đác vài ngôi sao mờ nhạt. Hồi còn nhỏ Kỳ Thiện và Chu Toản tham gia lớp ngoại khóa hợp xướng, có một bài hát hát thế này: "Ngôi sao trên bầu trời vì sao lại đông đúc giống như đám người vậy? Còn người dưới đất vì sao lại xa xôi giống như ngôi sao trên bầu trời kia thế?"

Bấy giờ bọn họ chẳng hiểu ý nghĩa của lời bài hát. Hóa ra đi đến trái tim của người gần nhất, lại là một lộ trình xa xôi nhất.

Kỳ Thiện muốn đặt chén chè đậu đỏ sang một bên, Chu Toản thấy thế, chế giễu nói: "Ngay cả cái này cậu cũng không còn thích nữa sao? Con người thay đổi nhanh thật đấy!"

Kỳ Thiện sao mà không hiểu ý trong lời nói của anh, nhưng đâu phải bây giờ bọn họ mới thay đổi? Cô dùng mất nhiều năm mới học được cách nói chữ "Không" với một người, quá trình này đối với cô quả thật không tính là nhanh.

"Đau họng." Cô giải thích nguyên nhân bản thân không ăn được.

"Vậy thì càng phải ăn nhiều một chút, trần bì nhuận phổi." Giọng điệu của Chu Toản vẫn luôn không chấp nhận sự cự tuyệt. Kỳ Thiện từ chối cho ý kiến, tuy rằng biết rõ khuôn mặt kia dưới lớp khẩu trang vẫn không có cảm xúc gì, miệng cũng câm như hến, nhưng Chu Toản vẫn không chịu được giữa hai người bị cách trở bởi cái lớp kia, "Ở nhà đeo khẩu trang làm gì!"

"Ba ngày đầu cảm cúm truyền nhiễm mạnh nhất..."

Vẫn chưa dứt lời, một bên quai của khẩu trang đeo ở tai Kỳ Thiện bị Chu Toản gỡ ra. Động tác tay của anh linh hoạt nhẹ nhàng, sượt qua vành tai của cô, làm cho người ta bực bội giống như lời nói của anh.

"Truyền nhiễm cái gì? Cứ như là tôi sẽ hôn cậu không bằng."

Chu Toản như ý nguyện nhìn thấy Kỳ Thiện khẽ bĩu môi, phối hợp với ánh mắt của cô, mới là biểu cảm quen thuộc của Kỳ Thiện trước mặt anh. Sự quen thuộc này khiến cảm xúc và động tác của Chu Toản càng thêm linh hoạt hơn, anh nhặt một thứ màu trắng trên đùi Kỳ Thiện xuống, "Đây là cái gì?"

Kỳ Thiện nhìn lướt qua, "À, là mảnh vụn của băng keo hai mặt, tôi đang gói chút đồ."

Chẳng bao lâu nữa là sinh nhật của hai người bọn họ. Chu Toản hỏi: "Năm nay cậu định đón sinh nhật với Chu Tử Khiểm à?"

Kỳ Thiện gấp lại mảnh băng keo màu trắng nhỏ nhắn kia, ậm ừ đáp một tiếng "Ừ", "Tôi đồng ý với anh ấy rồi. Hôm ấy vừa hay cũng là ngày kỷ niệm một tháng quen nhau của bọn tôi."

Anh không nói chuyện, cứ ấn công tắc của chiếc vợt muỗi, âm thanh đó khiến người ta phiền lòng. Một lúc sau Chu Toản mới cười khẩy đáp: "Học hành nhiều thế mà vẫn tầm thường như vậy. Cái kiểu ngày kỉ niệm này vô vị chết đi được, có ngày nào trôi qua mà không phải một đời chỉ có một lần cơ chứ? Bây giờ là ngày nào tháng nào, giờ nào phút nào? Đợi nó trôi qua rồi, đời này chẳng lẽ cậu còn có thể gặp lại được tổ hợp con số y hệt như thế này sao? Hay là cũng kỷ niệm một chút ngày hôm nay nhé?"

Kỳ Thiện không cho là đúng nói: "Vậy thì phải có ý nghĩa mới được chứ."

"Kỳ Thiện, chúng ta quen biết nhau bao lâu rồi? Cậu ở cùng tôi không hề có ý nghĩa gì sao?"

Câu hỏi này với Kỳ Thiện mà nói vốn dĩ nó cũng chẳng có ý nghĩa gì. Muỗi thích bu vào cô, nên Chu Toản vừa dừng vợt lại, chỗ lộ ra bên ngoài ở cổ của cô liền bị cắn một phát.

"Cậu mau về đi. Tôi cũng đi ngủ đây, ngày mai còn phải đi làm."

Kỳ Thiện lặng lẽ dọn dẹp lại chiếc hộp đồ ăn ở bên chân. Chu Toản oán hận vợt mấy con muỗi bay qua bay lại, lại có âm thanh tanh tách truyền đến, khoái cảm của tiếng nổ tung và vỡ vụn giống như tự hành hạ chính mình. Chu Toản quăng vợt muỗi xuống, bỗng nhoài người sang mổ một cái lên môi Kỳ Thiện.

Đây là lần đầu tiên anh khẽ hôn cô trong lúc tỉnh táo.

"Thế này có ý nghĩa chưa?" Chu Toản hỏi.

- Shen dịch –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nous