Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 35: Sự điên cuồng trong bóng tối.


"Chị Kỳ Thiện!" Giờ ăn trưa, Triển Phi ngồi đối diện với Kỳ Thiện, oán trách nói, "Em đang nói chuyện với chị đó."

Kỳ Thiện vội vàng nhìn cô nàng, "À, chị uống thuốc cảm, nên hơi choáng. Em nói gì cơ?"

"Cảm cúm cũng làm người ta ngẩn người luôn được hả?" Triển Phi bán tín bán nghi, "Chắc không phải do hôm qua em đi ăn cơm với Chu Toản, nên chị không vui đấy chứ?"

"Sao thế được!"

Lời nói của Triển Phi có chút kỳ quái, nhưng luẩn quẩn trong đầu Kỳ Thiện quả thật không hề có liên quan đến Triển Phi. Cô cảm thấy nếu mình không hỏi thăm về chuyện ngày hôm qua và cảm nhận của Triển Phi thì hình như càng kỳ cục, bèn hỏi: "Món Nhật ăn vui không?"

Triển Phi nói: "Vui ạ. Tiểu Kiều của chị biết cách trêu con gái lắm!"

"Của chị?" Kỳ Thiện muốn biện bạch, bỗng dưng không dám nắm chắc, bởi cô không biết Chu Toản có nói hưu nói vượn gì trước mặt Triển Phi hay không.

"Chị là chủ đề nói chuyện tốt nhất giữa bọn em đấy ạ." Triển Phi cắn đũa nói, "Thật ra vui lắm, nhưng chỉ vui vẻ mà thôi, chẳng có gì khác nữa."

Kỳ Thiện nhớ lại lời nói tối qua của Chu Toản, anh nói muốn cho Kỳ Thiện nhìn thử anh ở bên ngoài có bộ dạng gì. Trước đây Kỳ Thiện không hề có hứng thú với "quan hệ xã giao" của anh, cô nghĩ, đơn giản là "Ba cái lãng đãng": Lãng mạn, lãng phí, phóng đãng.

"Cậu ta không làm chuyện gì xấu đó chứ?"

"Làm gì có." Triển Phi cười, "Nhưng em cảm thấy ở trước mặt anh ấy em rất ngốc. Em muốn làm gì hình như anh ấy đều hiểu rõ, nhưng trong lòng anh ấy nghĩ thế nào, em hoàn toàn không hề có khái niệm. Cứ như mình đánh mạt chược với người ta vậy, anh ấy đoán được tại sao mình lại thả xuống con bài này, nhưng trong tay anh ấy có cái gì thì mình lại chẳng thể biết rõ được. Đánh bài với người như vậy một, hai lần thì cảm thấy rất kích thích, nhưng càng về lâu về dài thì cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì nữa. Dù sao thì, nếu anh ấy không chủ động hẹn em, em sẽ không đi chơi với anh ấy nữa. Đâu thể nào cứ làm kẻ nã pháo mãi cho người ta được cơ chứ."

"Ừ," Kỳ Thiện gật đầu. Trong lòng Triển Phi không còn vướng mắc thì Kỳ Thiện thấy yên tâm hơn rồi.

"Chị Kỳ Thiện, chỗ này của chị bị làm sao vậy?" Triển Phi bỗng nhiên chỉ lên mặt Kỳ Thiện hỏi.

May mà Kỳ Thiện nín nhịn lắm mới không bụm lấy miệng của mình. Tối qua cô đã soi gương rồi, không để lại vết tích gì. Chu Toản bất thình lình làm như vậy khiến Kỳ Thiện giật mình, mãi đến khi anh lái chiếc xe huênh hoang kia rời khỏi, cô cũng không nghĩ đến chuyện mắng anh. Trên miệng nóng rực, cô còn nghi ngờ sau chuyện kia cô đã tự cắn mình, động tác lúc bấy giờ của anh quả thực rất nhẹ. Rốt cuộc là rất nhẹ, hay là rất mạnh đây? Cô cũng không rõ nữa.

Chuyện Triển Phi hỏi thật ra là vết muỗi cắn nhức mắt trên cổ Kỳ Thiện. Kỳ Thiện phản ứng lại, vội đáp: "Muỗi nhà chị độc lắm."

Vết muỗi cắn kia của Kỳ Thiện ba ngày vẫn chưa bớt, hôm sinh nhật cô Tử Khiểm đến đón, cũng hỏi vấn đề này.

"Em đi đâu mà dụ được con muỗi lợi hại thế?" Tử Khiểm cười đáp.

Kỳ Thiện chỉ hận mùa hè không mặc được áo cổ cao, rầu rĩ đáp: "Lần sau bảo bố em phun thuốc diệt muỗi ở trong sân."

Bọn họ đã đặt địa điểm ăn tối. Sáng nay ra khỏi cửa, Thẩm Hiểu Tinh và Kỳ Định nói với con gái "Sinh nhật vui vẻ", sau lại hỏi cô tối nay muốn ăn gì. Kỳ Thiện dứt khoát mượn cơ hội này ngửa bài với bố mẹ cô về chuyện của cô và Tử Khiểm. Vợ chồng Thẩm Hiểu Tinh trao đổi ánh mắt, chỉ hỏi bọn họ ở bên nhau bao lâu rồi. Kỳ Thiện thật thà trả lời. Kỳ Định vốn dĩ tính hỏi "A Toản có biết không?" Chữ "A" kia vừa ra miệng, liền bị Thẩm Hiểu Tinh nhéo một cái, sửa thành: "Chú A Tú của con biết không?"

Kỳ Thiện nói: "Hai người biết thì chú A Tú tự nhiên cũng sẽ biết thôi ạ."

Cô gọi điện thoại ở văn phòng nói với Tử Khiểm về chuyện này, không ngờ Tử Khiểm trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Chúng ta hủy bàn đặt trước với nhà hàng đi. Hôm nay là sinh nhật em, nếu bố mẹ em đã biết quan hệ của chúng ta rồi, mà anh còn đưa em ra ngoài thì không thỏa đáng. Nếu bọn họ không phản đối, anh muốn đến nhà em một chuyến."

Kỳ Thiện cảm thán Tử Khiểm có quá nhiều điều băn khoăn. Trông anh có vẻ lạnh lùng ít nói, thật ra rất để ý cách nhìn của người bên cạnh, đặc biệt là trưởng bối hai nhà. Kỳ Thiện cũng hiểu anh, thân thế không rõ ràng là khúc mắc trong lòng Tử Khiểm, anh mong mối nhân duyên này có thể nhận được sự ủng hộ và chấp nhận của người nhà, không muốn thất lễ ở bất kỳ điểm nào. Nói ra thì đây cũng là biểu hiện xem trọng đối với Kỳ Thiện của anh, Kỳ Thiện dường như không hề có lập trường để phản đối. Sau đó cô cũng nói suy nghĩ của Tử Khiểm với bố mẹ, Thẩm Hiểu Tinh bảo cô tối nay đưa Tử Khiểm về nhà ăn cơm tối.

"Sao lại nhìn anh? Trông anh kỳ quái lắm hả?" Tử Khiểm lái xe, phân tâm hỏi Kỳ Thiện bên cạnh.

Kỳ Thiện mím môi cười. Trên người anh có mùi hương sữa tắm nhàn nhạt, có lẽ là tan ca sớm rồi về nhà chuẩn bị một lúc, quần áo cũng chọn kiểu dáng trang trọng. Thần sắc tướng mạo của Chu Toản sau khi trưởng thành càng giống với huyết thống bên nhà mẹ anh hơn, xương cốt đoan chính, ngũ quan bắt mắt, dễ dàng nhận ra từ cái nhìn đầu tiên trong đám người, nhìn lâu thì sẽ cảm thấy rét lạnh thấu xương, giống như rượu nặng. Nhìn kỹ thì Tử Khiểm càng giống với khí chất hào hoa nội liễm trên người chú A Tú hơn, chỉ là lông mày ánh mắt, đường nét cằm rắn rỏi hơn một chút, tạo cho người ta có ấn tượng đầu tiên không dễ thân cận, sau khi thân thiết sẽ cảm thấy càng nhìn càng đẹp.

Sau khi đến nhà Kỳ Thiện, Thẩm Hiểu Tinh đang chuẩn bị mọi thứ trong phòng bếp, nghe nói Tử Khiểm muốn đến thăm, bà đặc biệt xin nghỉ phép nửa ngày. Tử Khiểm không thể nói không thân thuộc với bọn họ, nhưng vẫn trịnh trọng chuẩn bị quà gặp mặt. Hai người lớn trò chuyện với bọn họ một lúc trong phòng khách, sau đó Thẩm Hiểu Tinh đi chuẩn bị cơm tối, Kỳ Định bảo Tử Khiểm uống trà, cầm điều khiển tivi hỏi anh muốn xem kênh gì.

"Bố, bố tự coi là được rồi." Kỳ Thiện do dự trong thoáng chốc, hỏi Tử Khiểm có muốn lên lầu ngồi một lúc không. Tử Khiểm đương nhiên đồng ý, anh sống bên cạnh Chu Khởi Tú nhiều năm, là hàng xóm với Kỳ Thiện, nhưng chưa từng nhìn thấy khuê phòng của cô.

Ấn tượng đầu tiên mà căn phòng của Kỳ Thiện mang đến cho Tử Khiểm là tủ sách cao đến trần nhà, có máy chơi game thoạt nhìn cực kỳ phức tạp, còn có chiếc tủ nhiều ngăn mang phong cách cổ xưa đặt đối diện với giường ngủ. Anh ngồi ở chiếc ghế cạnh bàn máy tính, lấy món quà đưa ra cho Kỳ Thiện, nói: "Dạo này bận quá, không thu xếp được nhiều thời gian để chọn quà, hy vọng em không chê."

Kỳ Thiện cẩn thận mở món quà ra trước mặt Tử Khiểm, trong hộp là sợi dây chuyền kim cương hàng hiệu, trong điều kiện ánh sáng bình thường cũng đã rực rỡ lấp lánh.

"Ôi, quá quý trọng rồi ạ!" Kỳ Thiện tiện thể bảo Tử Khiểm đeo lên giúp cô, dùng tay nhẹ nhàng sờ mặt đá mát lạnh mà cứng rắn, nói lời cảm ơn chân thành. Một lúc sau cô lại tự gỡ xuống, cười nói: "Vì để an toàn cho cái cổ của em, "trọng khí" như thế này nên cất đi mới được. Lần sau không được tiêu pha thế này nữa nhé."

"Cất đi đâu? Chẳng lẽ trong phòng em còn có bảo khố?" Tử Khiểm cười đáp. Anh bỗng nhiên nhớ lại có một lần chú hai tiện miệng trêu Kỳ Thiện, nói rằng đừng thấy cô không thích dạo phố cũng không thích mua túi hàng hiệu, sở thích tốn kém cũng không hề ít, trong nhà sưu tập không ít đồ tốt. Nghĩ đến đây, Tử Khiểm hơi tò mò, nói với Kỳ Thiện: "Khó khăn lắm mới đến đây, không cho anh thưởng thức bảo bối của em một chút sao?"

Kỳ Thiện hơi ngại ngùng, nhưng cũng không từ chối. "Em thích sưu tầm mấy thứ đồ nhỏ thôi, không được xem là bảo bối." Cô thấy Tử Khiểm thật sự có hứng thú, bèn đi tới trước chiếc tủ, mở ra ngăn tủ lớn nhất trong đó ra, bên trong đó quả nhiên là một chiếc két sắt cỡ trung.

"Quả nhiên là có một bảo khố nhỏ." Tử Khiểm chống tay lên bàn máy tính cười bảo.

Trong két sắt đáng chú ý nhất là những chiếc hộp ngăn nắp chỉnh tề, Kỳ Thiện lấy ra một cái trong đó, cẩn thận đặt sợi dây chuyền Tử Khiểm vừa tặng bỏ vào bên trong. Tử Khiểm thấy trong hộp trang sức này mỗi một ô vải nhung đệm phía dưới đều đặt dây chuyền, chất liệu kiểu cách mỗi loại đều khác nhau. Dây chuyền vàng lần đầu tiên anh tặng cô cũng ở trong đó.

"Chẳng lẽ nhẫn, vòng tay cũng gom đầy một hộp sao?" Tử Khiểm trêu cô.

Nếu đã mở tủ rồi, Kỳ Thiện cũng chẳng giấu giếm, cô giống như đứa trẻ bày la liệt đồ chơi mình thích ra trước mặt Tử Khiểm. Không xem thì không biết, những chiếc hộp này phân biệt chủng loại đặt nào là, vòng tay, tràng hạt, ngọc, đồ chơi nhỏ, con dấu và đủ thứ các loại đồ vật nhỏ linh tinh, không phải nhất định tất cả đều quý giá, nhưng đều vô cùng tinh xảo, có một số thứ còn rất có cảm giác niên đại, để chung với nhau muôn màu muôn vẻ. Tử Khiểm cũng biết từ nhỏ gia cảnh nhà Kỳ Thiện sung túc, bố mẹ yêu thương có thừa, bố của cô có danh tiếng trong giới sưu tập, nên cô có một số bảo bối cũng chẳng kỳ lạ. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy những thứ này bày ra trước mặt, vẫn cứ vượt ra ngoài sức tưởng tượng của anh.

"Màu sắc của mặt dây chuyền đỏ san hô này có phải đẹp lắm không? Anh ngửi thử sợi trầm hương này xem, trong mùi vị thơm mát trong veo còn cả mùi sữa nữa, là trầm hương của Dalagan đó... còn nữa, viên đá hổ phách này, là tự em mài đấy, lần sau em làm cho anh một chiếc vòng tay, hay là anh thích tử đàn hay đá mã não gì không?" Kỳ Thiện nói chuyện say sưa, giới thiệu với Tử Khiểm từng thứ một, những thứ này trong mắt cô giống như những viên bi đẹp đẽ tinh xảo. Anh không thể xác định được trước đây cô có từng thao thao bất tuyệt một đoạn dài với anh bao giờ chưa, Kỳ Thiện trong ấn tượng của Tử Khiểm lúc nào cũng ôn hòa trầm tĩnh, cô bây giờ ngồi khoanh chân trước một đống đồ chơi, trong mắt dường như có ánh sáng.

Có lẽ Kỳ Thiện cũng cảm thấy bản thân hơi thất thố, cười thẹn thùng, nói: "Mấy thứ đồ này đa số đều không đáng giá, đặc biệt là so sánh với bảo bối của bố em, dùng lời nói của Chu Toản mà nói chính là một đống rách nát. Chẳng qua là chơi cho vui mà thôi. Chơi đồ văn hóa là một cái động không đáy, khiến người ta hận không thể mọc thêm tám cái thận."

"Anh rất ít nhìn thấy em đeo trang sức." Tử Khiểm đi tới ngồi xổm bên cạnh Kỳ Thiện nói. Trên người cô thường thấy nhất là trên cổ tay điểm xuyến chuỗi tràng hạt.

"Đồ quá quý giá em không quen đeo lên người, giống như sợi dây chuyền kim cương anh tặng, em phải bảo quản thật tốt."

"Những thứ đồ này em sưu tập được từ đâu?" Tử Khiểm thân mật cọ lên mũi của cô.

Kỳ Thiện nói: "Có một số là bố em cho, còn có một số..."

Cô không nói tiếp, nhưng Tử Khiểm lại hiểu rõ trong lòng. Anh bình tĩnh đáp: "Chu Toản tặng không ít đúng không?"

"Cũng không phải là tặng, chỉ là cho để chơi thôi, rất nhiều thứ đều là đồ hồi nhỏ. Còn có một số là cậu ấy để ở chỗ em mà thôi." Kỳ Thiện ngập ngừng nhìn Tử Khiểm, lông mi hơi hơi chớp. Tuy cô biết lo nghĩ cho người khác, nhưng dù sao thì bản tính thuần hậu, không giỏi nói dối.

Tử Khiểm nhìn ra sự lo lắng của Kỳ Thiện cho cảm nhận của anh, anh không hề trách Kỳ Thiện. Kỳ Thiện và Chu Toản quen biết trước anh từ rất lâu, từ ngày theo đuổi cô, anh đã từng nghĩ Chu Toản là sự tồn tại mà bọn họ chẳng thể bước qua. Tử Khiểm có hảo cảm với Kỳ Thiện, thậm chí gần tới mức yêu thích. Cô là người bạn đời lý tưởng của anh, bất luận là phương diện nào của cô cũng đều có thể khiến Tử Khiểm tiếp cận gần hơn với mục tiêu của mình. Cho nên anh nhẫn nhịn Chu Toản, như là hưởng thụ lúc mặt trời tiếp nạp bóng đêm.

Anh tin tưởng bản thân mình cuối cùng sẽ có một ngày có thể dần dần xua tan diện tích của bóng tối này, cũng đã từng nghĩ sẽ sống đàng hoàng cả đời này với Kỳ Thiện, trân trọng cô, đối xử tốt với cô. Nhưng lúc này lại có một giọng nói đang nhắc nhở Tử Khiểm, quan hệ của Kỳ Thiện và Chu Toản sâu đậm nhiều hơn so với tưởng tượng của anh. Bất kể cô có né tránh và che giấu thế nào, thì trong lúc vô tình cũng sẽ nhắc đến Chu Toản, ví như đều là cho tặng, món quà anh tỉ mỉ lựa chọn mới là "tặng", còn Chu Toản bên kia chỉ là một chữ "cho" nhẹ nhàng thoải mái. Chu Toản có tư cách tiêu tiền như nước, nhưng chân tướng ẩn bên trong là bọn họ không phân biệt của anh của tôi, cho nên Kỳ Thiện mới chẳng cần nghĩ ngợi liền đưa tiền tiết kiệm của mình cho Chu Toản sử dụng. Cô đại khái chắc là không biết Chu Toản mới mở công ty làm về ngành nghề gì. Sự thân mật của bọn họ đã có từ khi sinh ra, dường như dung nhập vào xương máu cốt tủy, ngay cả linh hồn cũng đều có sự cộng hưởng với nhau.

Mỗi lần Kỳ Thiện nhận được quà của Tử Khiểm đều sẽ ca ngợi một phen, đó chẳng qua là bởi vì suy xét đến cảm nhận của Tử Khiểm, nhưng đối với cô mà nói, dây chuyền kim cương có đúng thật là món đồ đáng để cô vui sướng nhảy nhót hay không? Tử Khiểm không hề có một chút chắc chắn nào. Anh căm hận cảm giác bất lực này, nhưng anh buộc phải thừa nhận rằng anh không hiểu Kỳ Thiện. Anh không nắm bắt được ánh sáng trong mắt cô, bóng tối phía sau cô tùy lúc đều có thể cuốn lên.

Trong một phút chốc, Tử Khiểm bỗng nhiên nghĩ đến A Lung, dạo này A Lung suốt ngày quấn lấy anh, anh thấy phiền phức vô cùng, nhưng chỉ cần anh khẽ nói lời ngon tiếng ngọt, thì A Lung sẽ rất vui vẻ.

"Còn gì nữa không?" Tử Khiểm trục xuất A Lung ra khỏi đầu, trêu Kỳ Thiện.

Trong góc của két sắt chỉ còn thừa lại một cái tráp Kỳ Thiện vẫn chưa mở, thoạt nhìn đáng nghiên cứu hơn những hộp trang sức khác. Kỳ Thiện im lặng một lúc, lựa chọn có sao nói vậy. Cô nói: "Đó là món đồ dì Gia Nam để lại, A Toản để ở chỗ em."

Tử Khiểm cũng rơi vào suy nghĩ sâu xa. Nếu Chu Toản trong mắt Tử Khiểm là bóng đêm, thì Phùng Gia Nam là vực sâu tăm tối. Tử Khiểm và bà dường như không cùng nhau xuất hiện, nhưng anh khó mà khống chế được sự kính sợ, tưởng tượng, tò mò về người phụ nữ xem anh như là cái gai trong mắt. Bà cường thế ép người như lửa bỏng, mặc dù đã chết, nhưng chưa từng bị dập tắt trong lòng chú hai – người mà Tử Khiểm quan tâm nhất.

"Anh... có thể xem thử không?" Tử Khiểm không thể nén nổi sự tò mò, ngay cả chữ cuối cùng của câu nói cũng hơi run rẩy. Phùng Gia Nam chưa từng nhìn thẳng vào anh, dường như chỉ cần Kỳ Thiện mở cái tráp kia ra, thì Tử Khiểm có thể trộm nhìn được thế giới của người phụ nữ này trong chốc lát.

Trong chiếc tráp toàn bộ là trang sức quý giá, có nhẫn và khuyên tai ruby, sapphire, mặt dây chuyền kim cương, dây chuyền ngọc lục bảo và vòng tay phỉ thúy. So với những món này, mấy thứ đồ rực rỡ muôn màu của Kỳ Thiện toàn bộ trở thành đồ chơi đồ hàng của trẻ con.

"Chu Toản cũng đưa cả mấy thứ này cho em." Tử Khiểm than thở.

"Không, không!" Kỳ Thiện lập tức giải thích. Sau khi Phùng Gia Nam qua đời, có một khoảng thời gian tâm trạng của Chu Toản sa sút cực độ, lúc luật sư đi cùng với anh đến ngân hàng lấy những thứ mẹ anh để lại trong két bảo hiểm, sự đau buồn của anh có một phần chuyển thành phẫn hận. Bà đến lúc chết cũng muốn khống chế anh, khiến anh không thể nào thoát được sự áy náy, đem hết thảy không thể phân trần giao vào tay anh, chỉ duy nhất không cho anh cơ hội bù đắp.

Chu Toản chẳng hề có chút hứng thú nào đối với trang sức, anh bảo Kỳ Thiện mang đi, lý do là nếu mẹ anh còn sống, người bà muốn đưa cho nhất chính là cô. Kỳ Thiện làm sao dám nhận, thoái thác một hồi, Chu Toản liền bực bội, tuyên bố nói cô không nhận cũng được, sau này mỗi một cô gái hẹn hò với anh, anh đều sẽ tặng một món, rất nhanh sẽ thanh lý hết mớ trang sức kia. Đây là những vật yêu thích của dì Gia Nam thời còn sống, Kỳ Thiện làm sao có thể trơ mắt nhìn anh làm bậy? Cuối cùng trong ánh mắt đắc ý của Chu Toản, cô đem chiếc tráp đựng trang sức cất vào két sắt của mình, vừa bỏ vào liền để đó tám năm.

Sau khi Tử Khiểm nghe xong lời giải thích của Kỳ Thiện cũng chẳng nói lời nào, anh phát hiện trong cái tráp còn có một chiếc đồng hồ, không nhịn được hỏi: "Chiếc đồng hồ nam này cũng là... của dì ấy?"

Kỳ Thiện suýt chút nữa quên mất chiếc đồng hồ "xuân cung tam vấn" Chu Toản để lại chỗ cô. Tử Khiểm bỗng nhiên nhắc đến, cô thầm kêu khổ, vòng vo trả lời: "Đây, đây là Chu Toản thế chấp cho em!"

Tử Khiểm trông thấy sắc mặt cô khác lạ, lại nghe nói là đồ của Chu Toản, mỉm cười cầm chiếc đồng hồ lên tay.

"Thế chấp gì vậy? Cậu ấy thích Blancpain?" Mặt chính của đồng hồ bình thường không có gì khác lạ, Tử Khiểm không nhìn ra điểm đặc biệt, sau đó dưới vẻ mặt muốn nói lại thôi của Kỳ Thiện anh lật sang mặt sau, có lẽ là thị giác bị tập kích quá mức mãnh liệt, anh ngẩn người trong phút chốc.

"Chu Toản chính là tên điên." Kỳ Thiện sụp bả vai, "Chỉ có cậu ta mới sưu tập mấy thứ đồ điên rồ này thôi."

Ngón cái của Tử Khiểm chạm vào xuân cung đồ được chạm khắc trên mặt sau của đồng hồ bằng vàng nguyên chất. Đúng là thú vị, anh lại càng không thể hiểu nổi Chu Toản nữa rồi. Anh khẽ điều chỉnh thời gian trên đồng hồ, ba tiếng chuông du dương cất lên, hai cơ thể trần trụi trên mặt đồng hồ bắt đầu chậm rãi chuyển động, bỗng chốc xuân sắc khôn cùng. Kỳ Thiện tuy đã từng được nhìn thấy, nhưng trước mặt Tử Khiểm vẫn không dám nhìn thẳng, đỏ mặt thu dọn đồ đạc trên sàn nhà.

Khi không còn động tĩnh, Tử Khiểm đặt chiếc đồng hồ về chỗ cũ, bỗng cười nói: "Tay nghề của nghệ nhân chế tạo ra chiếc đồng hồ này quả là tinh xảo. Nếu không nhìn kỹ thì cô gái đó trông có hơi quen mặt, giống em."

Cho dù tính tình Kỳ Thiện có tốt đến mấy, nghe thấy lời này cũng không thể ngồi yên được nữa.

"Nói gì thế!"

"Giận hả? Đùa chút thôi mà."

Tử Khiểm xoa xoa tóc trên đỉnh đầu Kỳ Thiện. Kỳ Thiện mang theo sự bất mãn dọn dẹp chiếc đồng hồ kia, cầm lên nhìn kỹ, muốn chứng minh câu nói đùa của Tử Khiểm thái quá cỡ nào. Cô nhớ mẫu mã của series đồng hồ này đều là người đẹp Âu Mĩ, trừ phi là...cố ý đặt riêng. Trước đây cô không kịp nhìn kỹ, lần này mới phát hiện cô gái ở mặt sau của đồng hồ thân hình nhỏ gầy, mắt mày tinh tế, mái tóc một bên hơi dài, một bên ngắn.

Kỳ Thiện giống như bị rơi xuống hồ băng, mà trong lồng ngực lại bị người ta dùng dầu nóng đổ vào.

- Shen dịch –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nous