Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 36: Tên ký sinh và kẻ xâm nhập.


Tử Khiểm và Kỳ Thiện song song xuống lầu. Thẩm Hiểu Tinh nói với bọn họ: "Ngồi thêm một lúc nữa, cơm tối sắp xong rồi đây."

Kỳ Định quay lại phòng vẽ tranh tiếp tục sáng tác tác phẩm chưa hoàn thành của ông, phòng bếp thiết kế theo kiểu mở rộng đang có thêm một người ở trong đó. Kỳ Thiện không thể nhịn nổi nữa, cô tìm cho Tử Khiểm một cuốn tạp chí để đọc giết thời gian, cũng chẳng buồn để ý đó là tạp chí y học định kỳ của mẹ mình, bản thân nhanh như chớp đi vào phòng bếp. Chu Toản đang làm trợ thủ cho Thẩm Hiểu Tinh, Thẩm Hiểu Tinh đang quan sát độ lửa của nồi thịt bò hầm, anh đang bận rộn trộn đậu bắp. Kỳ Thiện tới gần, Chu Toản ngay cả đầu cũng chẳng ngẩng, nói: "Hai người cứ tiếp tục tình chàng ý thiếp đi, ở đây không có việc của cậu đâu."

Kỳ Thiện không thể hiện thái độ ra mặt, đây là trạng thái cô vẫn duy trì từ lúc trên lầu xuống tới giờ. Nhưng nếu miễn tội chết cho cô, cô sẽ ấn đầu của Chu Toản vào trong bếp lửa, sau đó dùng con dao chặt đi những bộ phận còn lại của anh. Cô kéo mẹ mình đến ban công nhỏ phía sau phòng bếp, dùng giọng điệu giống như sắp bật khóc hỏi: "Sao mẹ lại để cho cậu ta đến đây thế?"

Thẩm Hiểu Tinh lau tay vào chiếc tạp dề, bà cũng cảm thấy oan uổng, "Ai? A Toản? Mẹ đâu có bảo nó đến. Chẳng lẽ nó chạy đến đây rồi, mà mẹ còn đuổi nó ra ngoài?"

"Đuổi ra ngoài thì sao? Mẹ rõ ràng biết là Tử Khiểm đang ở đây, muốn ép con chết hả?" Kỳ Thiện khổ không thể tả.

Thẩm Hiểu Tinh không ngờ Kỳ Thiện lại đặt nặng chuyện này đến vậy, nên khó hiểu nhìn con gái, "Mấy đứa lại làm chuyện quái gì vậy? Mấy hôm trước vẫn còn nói chuyện đàng hoàng. Sinh nhật mấy năm trước năm nào nó cũng đến đây ăn cơm, năm nay con bảo mẹ phải mở miệng thế nào đây?"

Nói tiếp nữa chắc chắn sẽ lôi định luật vạn năng "Nó đã không còn mẹ nữa" ra. Kỳ Thiện khẽ oán trách: "Mẹ, mẹ cố ý dung túng cậu ta! "

Tiếng nhắc nhở của Chu Toản từ trong phòng bếp truyền ra: "Mẹ Thiện, món bò hầm của mẹ trào rồi."

"Đến đây." Thẩm Hiểu Tinh đáp lời, trước khi đi bà nói với Kỳ Thiên, "Mẹ là vì ai hả? Chỉ có mẹ dung túng nó hả?"

Món ăn đã dọn lên bàn, Kỳ Định cũng đi rửa màu vẽ dính trên tay. Tử Khiểm khăng khăng giúp Thẩm Hiểu Tinh dọn bát đũa, Chu Toản đã ngồi xuống bàn ăn, đồng tình nói với Tử Khiểm: "Tìm một người phụ nữ ngay cả nấu ăn cũng không biết, anh phải chuẩn bị tâm lý đi. Con người của Kỳ Thiện, nói cô ấy nghệ sĩ nhưng lại chẳng thoát được thế tục, trông có vẻ là cô gái nhà lành nhưng thật ra chẳng hiền tuệ chút nào. Anh chắc là không thể nào ngờ được trước đây hồi hai người bọn tôi ở nhà, là tôi nấu ăn cho cô ấy đâu nhỉ?"

"Bớt khoác lác đi, chút nữa còn phải ăn cơm!" Kỳ Thiện nghiêm mặt giúp đỡ Tử Khiểm.

Chu Toản nói: "Tôi không đổ oan cho cậu đấy chứ?"

Kỳ Thiện làm chuyện gì cũng đều rất nghiêm túc, chỉ duy nhất phương diện việc nhà thì hơi qua loa. Vợ chồng Thẩm Hiểu Tinh cũng không bắt buộc cô phải học, cho nên cô cũng để mặc điểm lười biếng này của bản thân. Vậy mà cô lại có chút bệnh ưa sạch sẽ, trong tình huống không có ai giúp đỡ, cô làm theo nguyên tắc thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, những việc không dễ dọn dẹp thì sẽ cố gắng không làm, những đồ ăn quá rắc rối cũng cố gắng không ăn. Trong "Hồng lâu mộng", "Kim Bình Mai" và "Tùy viên thực đơn" liên quan đến điển cố ăn uống cô đều thuộc nằm lòng, nhưng lại rất ít khi vào bếp.

Chu Toản từng ăn qua đồ ăn Kỳ Thiện nấu, anh nói mấy món ăn kia và ấn tượng hiền lương thục đức cô dành cho người khác quả là hoàn toàn khác biệt. Mấy món anh biết nấu cũng chỉ là mấy món trứng xào các loại, thỉnh thoảng có thể làm món rau trộn, bò bít tết, được cái là trình độ nhuần nhuyễn. Tuy anh xấu miệng và thích hành hạ Kỳ Thiện, nhưng trong sinh hoạt ngày thường của hai người, anh lại là người biết chăm sóc đối phương hơn.

Anh bắt chuyện với Kỳ Thiện và Tử Khiểm, nói: "Có muốn nếm thử món "đậu bắp nộm chua kiểu Ấn Độ" tôi làm không?"

Kỳ Thiện bĩu môi, chẳng qua chỉ là "đậu bắp trộn", thế mà còn dùng cái dĩa to nhất trong nhà ra để bày. Có tiếng không có miếng chính là phong cách trước giờ của anh. Bọn họ không hùa theo, Chu Toản tự nếm một miếng, Thẩm Hiểu Tinh đập một cái lên cánh tay anh, "Con rửa móng vuốt chưa? Cũng chẳng sợ Tử Khiểm cười cho."

Kỳ Thiện làm như không thấy, cô dịch cái bát, từ chối việc Chu Toản múc canh cho mình, lại chủ động gắp cho Tử Khiểm một miếng thịt bò, nói: "Anh ăn cay được, nên em đặc biệt bảo mẹ em bỏ ớt khô vào đấy." Hai người nhìn nhau cười, trong mắt Tử Khiểm có cảm kích.

Chu Toản cũng bỏ một miếng thịt vào trong miệng, không mặn không nhạt nói: "Ngấy quá đi, tôi sắp ói ra rồi."

"Mau ói đi, ói ra tôi xem thử." Kỳ Thiện tức giận không thôi.

"Hai đứa còn nhỏ quá hả?" Thẩm Hiểu Tinh lên tiếng chấm dứt cuộc đấu võ miệng.

Ăn cơm xong, trời đã tối, bình thường vào thời gian này Thẩm Hiểu Tinh và Kỳ Định nhất quyết phải đi tản bộ, sau đó Kỳ Định còn phải tranh thủ chạy về nhà để xem phim chiếu lúc tám giờ tối cho kịp giờ. Thẩm Hiểu Tinh nhanh chóng thu dọn xong bát đũa, Chu Toản rất quan tâm hiểu chuyện, anh bảo mẹ Thiện và chú Định cứ đi bộ như ngày thường, chén bát để đó cho anh. Thẩm Hiểu Tinh cười nói: "Hôm nay không đi nữa, Tử Khiểm khó khăn lắm mới đến một lần."

Kỳ Thiện nhìn không quen mắt Chu Toản làm bộ làm tịch, cô nói với bố mẹ: "Bố mẹ đi mau lên, lát nữa con với Tử Khiểm cũng muốn đi xem phim." Dứt lời lại nói với Chu Toản, "Cậu rửa bát là đúng rồi, chỉ làm có mỗi món rau trộn, mà dùng đến cả bốn năm cái dĩa."

"Được rồi, được rồi, con nói nó cái gì, nó còn chịu làm, chứ con có làm gì đâu." Thẩm Hiểu Tinh đập nhẹ con gái một cái. Cô con gái này của bà ai trông thấy cũng bảo là ôn hòa rộng rãi, chỉ duy nhất lúc đối xử với Chu Toản thì không chịu buông tha, "Cũng chẳng sợ Tử Khiểm cười cho."

"Chẳng phải cậu ấy muốn thể hiện sao? Con tác thành cho cậu ấy." Kỳ Thiện lầm bầm.

Thẩm Hiểu Tinh nói: "Nó biểu hiện cho ai coi?"

Chu Toản chẳng hề để bụng, nắm lấy bả vai Thẩm Hiểu Tinh đẩy bà ra cửa, "Mẹ Thiện, đi sớm về sớm." Vợ chồng Thẩm Hiểu Tinh dặn dò bọn họ vài câu, lại bảo Tử Khiểm "Rảnh rỗi thì đến chơi", sau đó thì đi khỏi. Kỳ Định còn lề mà lề mề, Thẩm Hiểu Tinh nhắc nhở ông muộn rồi thì chỉ có thể xem phim truyền hình phát lại thôi, tốc độ thay giày của ông nhanh lên hẳn.

Kỳ Thiện muốn trở về phòng thay quần áo, Chu Toản gọi cô lại, ném cho cô một tuýp thuốc, nói: "Bôi vào chỗ bị muỗi cắn, đã mấy ngày rồi, vết muỗi cắn còn chưa tan. Đừng có mà đổ lên đầu tôi nữa."

Kỳ Thiện nhận lấy, nhất thời cũng không biết nói gì. Chu Toản cười nói: "Nhìn cái gì? Chẳng lẽ bắt tôi bôi cho cậu?"

"Mau cút đi rửa bát đi." Kỳ Thiện lườm anh một cái, muốn lên lầu, trông thấy Tử Khiểm đang ngồi ở sô pha xem tạp chí, lại hơi do dự. Chu Toản nhìn thấu tâm tư của cô, trong lời nói mang theo sự khinh thường: "Không thể rời một giây phút nào à, sợ tôi ăn thịt anh ta?"

Kỳ Thiện vừa đi được đến nửa cầu thang, nghe thấy Chu Toản và Tử Khiểm trò chuyện, hỏi dạo này có phim gì hay. Tử Khiểm trả lời. Chu Toản thờ ơ nói: "Vẫn là xem phim tốt, đỡ phải đứng ở ngoài cho muỗi ăn thịt. Thể chất dễ để lại sẹo của cô ấy rắc rối lắm. Anh phải cẩn thận, gặm một cái là ngày hôm sau đảm bảo cả thế giới đều biết."

"Chu Toản, cậu câm miệng cho tôi!" Kỳ Thiện vịn vào lan can mắng, sự cảm kích ban nãy đối với tuýp thuốc anh cho trong chớp mắt không còn sót lại chút gì.

"Cái gì cũng không được nói, hai người thuần khiết đến thế à?" Chu Toản không chịu nhận. Đợi Kỳ Thiện đi lên lầu, anh cũng đi về phía nhà bếp, không quên hiếu kỳ hỏi Tử Khiểm: "Cô ấy nói chuyện với anh ngay cả mấy từ như "gặm một cái" cũng đều không được dùng hả?"

Tử Khiểm nhàn nhạt đáp: "Những chủ đề cô ấy không muốn nói tôi sẽ tôn trọng cô ấy."

"Vậy anh sai rồi." Chu Toản bật cười, "Xương cốt của Kỳ Thiện ấy à phóng khoáng hơn bộ mặt phần tử trí thức kia của cô ấy nhiều. Cô ấy là tên khốn mặt lạnh, bề ngoài ôn hòa lương thiện, nhưng bên trong độc địa lắm, giống như ni cô mặc nội y khiêu gợi ấy."

Tử Khiểm ném tạp chí trong tay sang một bên, nhăn mày nói: "A Toản, cậu có thôi đi không!"

Chu Toản ngả ngớn huýt sáo, "Tôi lại nói gì sai à?"

"Cậu có nói nhiều bao nhiêu đi chăng nữa cũng chẳng thể nào thay đổi được một sự thật, rằng Tiểu Thiện cô ấy không muốn ở cùng cậu. Quan hệ trước đây của hai người có tốt mấy đi nữa cũng vô dụng."

"Anh biết trước đây tôi và cô ấy "tốt" cỡ nào sao?"

"Cô ấy không chọn tên khốn như cậu quả thực rất sáng suốt."

Tử Khiểm hiếm khi buông lời nặng nề với Chu Toản, Chu Toản cũng chẳng để bụng, vẫn mang vẻ mặt ôn hòa nói: "Nói ra thì anh và Ngụy Thanh Khê trước đây cũng tốt lắm, đáng tiếc... À, tôi quên hỏi, chủ đề Ngụy Thanh Khê này có thể nói không?"

"Chuyện này không liên quan đến cô ấy!" Sự trầm ổn của Tử Khiểm xuất hiện vết nứt, ngữ khí cũng thêm phần hung dữ. Anh biết ngay chuyện của Thanh Khê không thể thiếu phần của Chu Toản mà.

"Quan hệ của hai người đã hết rồi, nhưng tôi và cô ấy vẫn là bạn bè." Chu Toản rót một ly nước, dựa vào kệ bếp, "Cô ấy nói với tôi rất nhiều chuyện thú vị ở dưới quê, ví dụ..." Chu Toản hồi tưởng, trong đầu lật lại cái từ khó đọc kia, "Đúng rồi, gọi là "gõ cửa trái tim", anh chắc chắn là đã từng nghe."

Tử Khiểm mờ mịt một lúc lâu mới nhớ ra ý Chu Toản nói là gì. Đó chỉ là truyền thuyết của mấy cô gái dân tộc Miêu chỗ Thanh Khê. Cô gái dân tộc Miêu đa tình, vì để tình lang vĩnh viễn không thay lòng, họ có cách thức cổ xưa. Nghe nói nam nữ đã từng có quan hệ thân mật chỉ cần lấy một nhúm tóc của hai người, tết lại rồi đốt thành tro, rồi vào lúc thích hợp uống cùng với máu trong tim, thì có thể mãi mãi không chia lìa. Phương thức này lưu truyền đến hôm nay, cho dù có người còn nhớ, cũng đã sớm trở thành một hình thức gửi gắm ký thác. Nếu thật sự có hiệu quả, thì trên thế gian này làm gì có lắm nam si nữ oán như thế. Tử Khiểm không hiểu vì sao Chu Toản lại nhắc đến chuyện này với anh.

"Tôi nghe Thanh Khê nói, cô ấy đã từng có cơ hội thử trên người anh, nhưng cô ấy không nỡ, nhỡ không may linh nghiệm thật, cô ấy không muốn trong tình huống anh không tình nguyện mà trói buộc anh cả đời. Nói nghe có vẻ hay ho, hai người rốt cuộc đã từng ngủ với nhau chưa?" Chu Toản cũng chẳng quan tâm đến sắc mặt đã tái xanh của Tử Khiểm, một lúc sau lại nói, "Hôm nào bảo cô ấy thử với Long Huynh xem, trói được Long Huynh mới đúng là có bản lĩnh thật sự."

"Long Huynh?"

"Anh vẫn chưa biết Thanh Khê đã đi theo Long Huynh rồi sao?" Chu Toản khoa trương cảm thán, "Hai bọn họ ở cùng nhau đúng là tuyệt phối, tôi nghe nói bây giờ Long Huynh căn bản không cho cô ấy đi làm, còn thuê nhà cho cô ấy. Thanh mai của anh quả là mạnh mẽ, dấu tay trên người Long Huynh chưa dứt bao giờ. Chi tiết thì thôi không nói nữa, tôi cũng chẳng chịu được."

Nhân lúc Tử Khiểm vẫn đang còn kinh ngạc, Chu Toản thảnh thơi thổi hơi nóng trong ly, tự nói tự nghe, "Kỳ Thiện thích nghe nhất là mấy chuyện bàng môn tả đạo, anh nói xem, chuyện "gõ cửa trái tim" này cô ấy có tin không? Dù gì tôi cũng không tin, có điều thử một chút cũng chẳng hề gì."

Tử Khiểm không thể nào ngồi yên được nữa, tất cả những chuyện anh không muốn nghĩ đều lấp đầy trong lồng ngực, anh nói: "Chu Toản, cậu đừng ép người quá đáng!"

Chu Toản nói: "Chê tôi chướng mắt? Thế là đúng rồi, chúng ta vốn dĩ chính là cái gai trong thịt đối phương, cần gì phải bày ra vẻ anh em tốt."

"Đừng đắc ý, tất cả những gì cậu có được chẳng qua là bởi vì tốt số thôi, có cái nào là nhờ nỗ lực của bản thân không? Loại người như cậu có khác gì ký sinh trùng đâu, rời khỏi ký chủ cậu chẳng là gì cả." Tử Khiểm vô cùng phẫn nộ, cũng chẳng để ý nói ra đánh giá trong lòng mình từ trước đến nay về Chu Toản.

"Chẳng lẽ anh cho rằng tôi đã bá chiếm "chú hai" tốt của anh và cả Kỳ Thiện? Tôi là ký sinh trùng, bởi vì đó vốn dĩ là thứ thuộc về tôi, gia đình của tôi, tình cảm của tôi, mỗi một thứ anh đều muốn gia nhập vào, vậy có phải tôi cũng có thể xem anh là kẻ xâm nhập không?" Chu Toản đáp lại một cách mỉa mai. Khác với sự căng thẳng của Tử Khiểm, dường như anh còn nghĩ đến chuyện khác, trong khe hở của tủ bếp và kệ để dao lục lọi một hồi, rất nhanh, anh tìm được thứ cần tìm, quay lưng lại với Tử Khiểm phát ra tiếng suýt xoa cực nhỏ.

Tử Khiểm cắn răng đáp: "Cậu chưa từng trân trọng những thứ cậu có được, cũng chẳng xứng đáng có được. Ví như chuyện của Kỳ Thiện..."

Chu Toản xoay người, sắc mặt đã sa sầm xuống, "Tôi có khốn nạn thế nào cũng là chuyện giữa tôi và cô ấy, ít ra tôi và cô ấy ở bên nhau chẳng phải là vì khiến cho người khác vui lòng. Nói thêm một lần nữa, tôi để mặc cô ấy làm mình làm mẩy, cho cô ấy thời gian để đầu óc thông suốt, nhưng từ trước tới giờ cô ấy chưa từng là của anh."

"Có từng nghe nói rùa và thỏ chạy thi chưa?" Trên mặt Tử Khiểm có hàm ý chế giễu, đứng trước mặt anh ta giờ đây chẳng phải là một con thỏ kiêu căng và tự phụ sao?

Chu Toản đáp lại bằng điệu cười khẩy: "Anh muốn làm rùa tôi chẳng có ý kiến, nhưng đừng cho rằng lần nào con thỏ nó cũng ngủ quên."

Lúc Kỳ Thiện xuống lầu bọn họ vừa kết thúc màn đối chọi gay gắt, sắc mặt hai người không tốt lắm. Cô chẳng hiểu ra sao, trước tiên lấy Chu Toản ra khai đao, nói: "Chẳng phải cậu bảo phải đi rửa bát sao?"

Chu Toản giơ tay ra tố khổ với cô, "Tay tôi bị thương rồi, mười ngón liền tâm, cậu còn muốn tôi làm việc!"

"Lại tìm cớ." Kỳ Thiện đau đầu nhìn một mảnh hỗn độn trong bồn rửa bát, "Cậu không rửa thì nói sớm đi chứ."

Cô sợ sau khi mẹ trở về sẽ nổi đóa, nên bảo Tử Khiểm đợi một chút, cầm chiếc tạp dề, thầm muốn tốc chiến tốc thắng. Chu Toản đưa chiếc ly đã vày vò một lúc lâu trong tay cho cô, ngoài mặt nịnh bợ, "Nước mật ong sau bữa cơm của cậu này, hôm nay vẫn chưa uống nhỉ?"

"Vô sự lấy lòng." Kỳ Thiện không thèm để ý đến anh.

"Tôi tốt bụng pha cho cậu đó, mau uống, uống đi, uống đi..." Chu Toản đưa ly nước lên miệng Kỳ Thiện. Bình thường anh cũng thế này, lúc vui vẻ thì vô cùng bám người, lúc trở mặt không nhận người cũng rất nhanh. Kỳ Thiện bực bội, sợ anh càng gây sự càng quá đáng, hai tay của cô đều đeo găng tay rồi, định nhấp một ngụm để đuổi anh đi, miệng vừa chạm vào chất lỏng trong ly, Tử Khiểm bỗng nhiên xông lên, không đợi Kỳ Thiện hoàn hồn, một nắm đấm mạnh mẽ rơi xuống mặt Chu Toản, nước mật ong toàn bộ văng lên trước ngực Kỳ Thiện, dọc theo tạp dề tí tách rơi xuống.

Chu Toản lảo đảo lùi bước, thân thể chống lên kệ bếp, anh cười quỷ dị một tiếng, nghiêng đầu lau vết thương trên khóe miệng, nhanh chóng đáp trả, hai người bỗng chốc lao vào một chỗ. Đợi Kỳ Thiện phản ứng lại trong sự kinh ngạc và bối rối ban đầu, bát đũa trên kệ bếp đã tung tóe đầy trên sàn nhà, chậu cây xanh bố cô đặt ở trong bếp cũng xiêu xiêu vẹo vẹo. Hai người có thân hình và thể trạng tương tự nhau nên ai cũng không thể hoàn toàn áp chế đối phương, trên mặt Chu Toản vừa bị đấm một cú, dùng khuỷu tay đấm mạnh vào ngực Tử Khiểm, nhân cơ hội xoay người đè anh ta lên cửa tủ lạnh. Kỳ Thiện tiến lên phía trước kéo anh ra, muốn hai bọn họ tách ra.

"Hai người uống lộn thuốc rồi hả... Chu Toản, cậu làm gì thế!"

Cánh tay đang giơ lên của Chu Toản do dự trong phút chốc, bèn bị Tử Khiểm đẩy ra, suýt chút nữa đè ngã cái cây vô tội kia. Tử Khiểm nhân cơ hội phản đòn, Kỳ Thiện kéo cánh tay của anh ta, rồi đứng chặn vào giữa hai người đang đánh hăng đến đỏ cả mắt, hét lên một tiếng: "Muốn đánh nhau thì ra ngoài đánh!"

Trong phòng bếp hỗn độn chỉ còn lại tiếng hít thở gấp gáp dồn dập của hai người đàn ông. Tử Khiểm dừng bước không tiến lên phía trước nữa, Chu Toản đứng thẳng người, phủi đất cát trên người. Trước sau không quá một phút đồng hồ, bọn họ giống như đã làm một chuyện mà bản thân đã muốn làm từ rất nhiều năm trước, có điều là chẳng ai chiếm được lợi lộc gì, hai người đều bị nếm mùi đau khổ, sau khi ngừng tay từ đầu chí cuối ánh mắt họ đều từ chối nhìn về phía đối phướng.

"Anh không sao chứ?" Từ góc độ của Kỳ Thiện, trán và xương gò má của Tử Khiểm bị sưng đỏ rõ ràng, hai cúc áo sơ mi cũng không thấy tăm hơi. Tử Khiểm thở dài một hơi, chầm chậm lắc đầu.

"Rốt cuộc là làm sao?" Kỳ Thiện lại hỏi một câu. Cô vẫn mông lung mơ hồ, rõ ràng trước khi lên lầu hai người vẫn còn bình an vô sự, cô đã dùng tốc độ nhanh nhất đi xuống, tuy rằng cảm thấy không khí cổ quái, nhưng sự không vui vẻ đó chỉ dừng lại trên mặt, tại sao chẳng chút báo hiệu liền giống như kẻ điên xông vào động thủ? Chu Toản là tên ưa kiếm chuyện, nhưng rốt cuộc là chuyện gì khiến Tử Khiểm không thể nhịn nổi chứ?"

Không có ai định trả lời câu hỏi của cô, so với sự kịch liệt ban nãy, ba người trong phòng bếp rơi vào sự yên tĩnh lạ thường.

"Tử Khiểm?"

Đối diện với ánh mắt trưng cầu của Kỳ Thiện, Tử Khiểm lộ ra nụ cười ảm đạm, tay của anh cũng chầm chậm rút ra khỏi sự kiềm chế của Kỳ Thiện, bước vài bước về phía phòng khách, cầm áo khoác ngoài trên sô pha, quay đầu nhìn về phía Kỳ Thiện, nhưng không lên tiếng, rồi vội vàng đi về phía cửa.

Đợi đến lúc Kỳ Thiện đuổi theo, Tử Khiểm đã khởi động xe, anh nhìn Kỳ Thiện ngẩn người đứng bên cạnh xe, thở dài một hơi, rồi nói: "Sinh nhật vui vẻ. Xin lỗi, anh biết tối nay mọi người không được vui vẻ gì mấy."

Trong lúc Kỳ Thiện giống như du hồn trở vào nhà, Chu Toản quay lưng lại với cô đứng trong nhà bếp.

"Cậu còn chưa đi?" Kỳ Thiện hỏi.

Chu Toản ném mớ khăn giấy vào trong thùng rác, lại kéo mấy tờ sạch chặn lên tay, ngoảnh đầu nhìn cô, "Tại sao tôi phải đi? Cậu chưa giải thích gì với tôi đâu đấy."

"Giải thích?"

"Đương nhiên. Kỳ Thiện, cậu cản bọn tôi mà chỉ túm lấy mỗi mình tôi, cậu không cảm thấy hổ thẹn? Rõ ràng là anh ta động thủ trước!" Chu Toản bình tĩnh lên án.

"Chẳng lẽ cậu không làm gì cả?" Kỳ Thiện vẫn giữ vững lập trường, cô quá hiểu anh.

Chu Toản lại thay miếng khăn giấy khác bịt lên vết thương, gật đầu nói: "Cậu đối xử với tôi thế hả!"

"Thế là còn nhẹ đó!" Kỳ Thiện rốt cuộc vẫn đi tới, lật tấm khăn giấy đang đậy trên vết thương của anh ra. Lòng bàn tay của Chu Toản bị cứa một vết lớn, có lẽ ban nãy lúc anh bị ngã đã dùng tay chống xuống đất, đúng lúc chống phải mảnh vỡ của chén bát. Cô không để ý đến Chu Toản la oai oái, lôi bàn tay bị thương của anh đến vòi nước rửa, miệng nói: "Cậu không gây sự, người ta đánh cậu mới lạ đó. Anh ấy bị cậu đánh cũng không nhẹ. Cứ như con nít mà đánh nhau, cậu còn mặt mũi la đau hả!"

Cô ôm một bụng tức tối, cằn nhằn lải nhải dạy dỗ anh, giống như đang trách mắng đứa trẻ gây họa. Trước đây Chu Toản bởi vì cô thiên vị Tử Khiểm, lúc nào cũng chỉ biết hỏi Tử Khiểm có bị gì không, đối với anh thì tức giận quát mắng, sự mất mát hụt hẫng ấy giờ đây tiêu tán vô hình. Trước đây anh ở bên ngoài giằng co với đứa trẻ khác, người bênh con như mẹ anh cũng truy cứu lỗi của anh trước, xem đối phương có bị anh đánh bị thương không, sau đó lại đau lòng anh chịu thiệt thòi. Điều này không phải là bọn họ đối với anh không tốt, ai là người nhà mình, ai là người ngoài, vào lúc quan trọng trong lòng tự nhiên hiểu rõ.

Chu Toản cúi đầu nhìn Kỳ Thiện đang nghiêm mặt, tóc mái mướt mồ hôi cùng với đôi tay đang xử lý vết thương cho anh. Thể chất của Kỳ Thiện mát mẻ ít chảy mồ hôi, trừ khi là vận động mạnh mới thấy mồ hôi bị thấm ra, con người của cô cũng không giỏi biểu đạt cảm xúc, chuyện gì cũng giấu dưới vẻ ngoài điềm tĩnh kia. Nhưng Chu Toản vô cùng chắc chắn, cô để ý đến anh, mà lúc này đây trong lòng không hề dễ chịu. Nghĩ đến đây, vết thương đang bỏng rát nơi lòng bàn tay cũng hân hoan vui vẻ lên mấy phần, thậm chí Chu Toản còn cảm thấy mạch máu chảy trong người cũng nhanh hơn, chẳng trách máu chảy ở vết thương làm thế nào cũng không ngừng được. Anh giống như chú mèo trở về nhà và được vuốt ve sau khi vừa trải qua một trận ác chiến, thỏa mãn, lại có hơi tủi thân, không nhịn được muốn cọ cọ vào cô, lời nói trong lòng cũng không kìm được mà thốt ra khỏi miệng: "Tôi vẫn luôn không tin trong lòng cậu tôi không bằng Chu Tử Khiểm."

Kỳ Thiện nghe vậy cũng phản ứng lại, cô buông tay anh ra, lẳng lặng nhìn anh, sâu sắc nhìn anh. Trong lòng Chu Toản giống như mỡ bò trong nồi từng chút từng chút bốc hơi, lời nói thẳng thắn hơn có lẽ sắp bộc bạch, bỗng nhiên một tiếng giòn giã vang lên, mặt của anh bị trúng một cái tát ướt nhẹp.

Anh cứng họng ôm lấy chỗ đau, sự đau đớn kia chồng chéo lên vết thương có sẵn bên khóe miệng, chỗ bị đau ở lòng bàn tay lại nội ứng ngoại hợp, lúc vui chảy không ngừng, lúc buồn bã càng chảy không thôi.

"Cậu làm... làm gì vậy?" Chu Toản lắp bắp hỏi người hành hung.

Kỳ Thiện mặt lạnh như sương, "Tên khốn kiếp không biết xấu hổ!"

- Shen dịch –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nous