Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 37: Người bạn đời định mệnh.


Vết thương trên tay Chu Toản vừa dài lại vừa sâu, làm thế nào cũng không thể cầm máu được, cuối cùng bị Kỳ Thiện đuổi đi bệnh viện. Anh không thể tự lái xe, may mà lúc Kỳ Thiện nhét anh vào taxi, tự mình cũng ngồi vào luôn. Bác sĩ trực ca ở phòng cấp cứu khâu vết thương cho anh, ngay cả thuốc tê cũng không tiêm, đau đến nỗi mắt mũi anh dồn thành một cục, cũng chẳng buồn để ý đến việc giữ hình tượng trước mặt cô ý tá xinh đẹp nữa. Kỳ Thiện thờ ơ đứng nhìn, chỉ còn thiếu nước chưa hừ mũi ra hai chữ "đáng đời" thôi.

Nhân lúc Kỳ Thiện đi đóng tiền nhận thuốc, cô y tá giúp Chu Toản xử lý vết thương trên mặt, trêu chọc nói: "Vị kia nhà anh ra tay nặng thật đó."

Cơn đau của Chu Toản vừa giảm bớt, kéo vết thương nơi khóe miệng quẳng ra nụ cười thương hiệu của anh, "Vết thương ở chỗ khác còn nặng hơn, tôi thấy ngại nên không cho em xem được."

Bác sĩ kê thuốc tiêu viêm, trên tay Chu Toản treo bình truyền dịch, bình dịch đã truyền được một phần ba, Kỳ Thiện mới cầm bệnh án và hóa đơn đóng tiền ngồi xuống bên cạnh anh, giữa hai người còn cách hai chiếc ghế trống. Phòng truyền dịch ở phòng cấp cứu ban đêm vắng vẻ, ngoài hai người bọn họ, chỉ có một cụ già ốm yếu, gục đầu xuống giống như đã ngủ quên, thỉnh thoảng lại ho vài tiếng. Kỳ Thiện yên lặng dựa vào ghế, trên mặt hiện nét mỏi mệt, cô không hiểu được ý của Chu Toản, nhưng cô vẫn chưa đi, may thật.

"Này!" Chu Toản hắng giọng, muốn bảo Kỳ Thiện ngồi gần lại để nói chuyện, cuối cùng lại tự mình kéo bình truyền dịch nhích đến chỗ cô, dè dặt hỏi: "Tôi không biết xấu hổ chỗ nào cơ?"

Ở trên taxi anh đã không kiềm chế được định hỏi, nhưng vì có người ở đấy nên Kỳ Thiện chắc chắn sẽ không trả lời, anh cũng chẳng làm chuyện tốn công vô ích.

"Đánh cũng đã đánh rồi, tôi cũng phải biết làm sao mình chết chứ." Anh dùng khuỷu tay đụng vào cánh tay của Kỳ Thiện.

Kỳ Thiện nói: "Cậu làm chuyện đáng xấu hổ nhiều quá, nên mới không nhớ được."

Chu Toản câm nín, anh không dám nói vào lúc này trong đầu của anh quả thật có mấy hạng mục dự bị, chỉ là không dám chắc hôm nay bị moi ra chuyện nào, nên không tùy tiện mở miệng. Trước mặt Kỳ Thiện, anh luôn có yêu cầu rất thấp đối với đạo đức của mình.

"Là bởi vì... hôm ấy ở trong sân nhà cậu tôi đã hôn cậu?" Kỳ Thiện lại không nói nữa, Chu Toản chỉ đành chọn một chuyện an toàn nhất để thăm dò. Anh ngồi cách một cái tay vịn của chiếc ghế cố gắng ghé sát vào cô, khẽ truy hỏi: "Đúng không?"

Cho dù có phải hay không, thì giờ đây anh đang rất mất mặt, hơi thở khi nói chuyện đủ để làm lay động tóc mai bên tai của Kỳ Thiện. Kỳ Thiện lẩm bẩm: "Chu Toản, làm bạn bè không phải như thế này đâu!"

"Chuyện làm bạn bè trước giờ toàn là cậu tự nói tự làm, chứ tôi chưa bao giờ nói." Chu Toản nói, "Cậu muốn yên tâm thoải mái, tôi phối hợp với cậu thôi!"

Kỳ Thiện giương cằm định phản bác lời nói vô sỉ của anh, nhưng cô cố gắng nhớ lại, trừ hồi ở tang lễ của dì Gia Nam anh từng nói "Tôi tưởng chúng ta "ít nhất" vẫn là bạn bè", cô quả thực không nhớ được có lúc nào Chu Toản chủ động nhắc đến vụ "bạn bè" này. Nhưng chẳng lẽ đây không phải là sự thật đôi bên ngầm hiểu với nhau hay sao? Cho dù là bộ quần áo mới của hoàng đế, thì bọn họ cũng ăn ý mà cùng nhau mặc vào.

***Người dịch chú thích: "Bộ quần áo mới của hoàng đế" là truyện ngắn của nhà văn Hans Christian Andersen kể về việc hai người thợ dệt hứa với vị hoàng đế là sẽ dệt cho ông một bộ quần áo mà khi ông mặc vào thì những kẻ ngu ngốc, bất tài hoặc không xứng với địa vị của họ sẽ không thể nhìn thấy. (Tìm hiểu thêm để biết chi tiết)

"Nếu không phải là bạn bè, thì tôi cũng không cần thiết phải tiếp tục ở lại đây nữa."

Kỳ Thiện đứng lên, Chu Toản dùng bàn tay bị quấn băng kéo cô lại, chặt đến mức lông mày của hai người đều nhíu lại.

"Kỳ Thiện, tôi hỏi cậu, cậu định nghĩa thế nào về chuyện kia giữa nam và nữ? Đừng có thảo luận với tôi về Plato!"

Kỳ Thiện cười hoảng hốt, "Tại sao tôi phải nói với cậu chuyện này?"

Chu Toản nói: "Bởi vì chuyện này liên quan trực tiếp đến việc tôi có đáng phải chịu cái bạt tai kia hay không. Cậu không nói, thế thì để "Tên khốn kiếp không biết xấu hổ" là tôi đây nói trước vậy. Tôi nói cho cậu biết thế nào là "bạn bè", Long Huynh là bạn bè của tôi, mấy tên bạn bè lêu lổng trong mắt cậu cũng tính, ngay cả A Lung và Triển Phi cũng tính nốt, nhưng cậu thì không tính. Tôi không ngủ với bạn bè, cũng sẽ không kết hôn với bạn bè của mình."

Kỳ Thiện bỗng nhiên nóng ruột như lửa đốt, cánh tay đang rủ xuống bên hông không tự chủ được khẽ run. Không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, mà cụ già truyền nước đang ngủ gục dường như cũng mơ hồ tỉnh dậy.

"Cậu nói gì vậy hả, ngoài chuyện này ra cậu không còn gì để nói nữa à, thế thì khỏi nói nữa, im miệng im miệng!" Kỳ Thiện hỗn loạn sắp xếp câu chữ.

Chu Toản cứ như cố ý không bỏ qua cho cô, "Thánh nhân còn có con trai nữa kìa, chuyện này có gì không thể nói? Tình yêu chẳng qua là tình dục được bao bọc bởi lớp giấy màu sắc sặc sỡ bên ngoài, sớm muộn gì cũng phải xé rách thôi."

Hô hấp của Kỳ Thiện hỗn loạn kháng cự với sự tẩy não của anh, cô bỗng vô cớ nghĩ đến câu nói kinh điển của Schopenhauer – Tất cả tình cảm xuất phát từ đôi bên, cho dù biểu hiện đau khổ triền miên đến thế nào, đều là nguồn gốc của bản năng tình dục. (tạm dịch)

"Cậu cứ như là nhà triết học trong đám lưu manh ấy!" Kỳ Thiện vừa thán phục vừa khinh thường Chu Toản.

Chu Toản cười tủm tỉm đáp: "Khách sáo, khách sáo. Về phương diện lừa mình dối người, học vị tiến sĩ của cậu nên lấy được từ lâu rồi mới phải."

"Cậu có ý gì?"

"Cậu xem, lại nữa, tôi vẫn đánh giá thấp cậu rồi, ít ra phải phong cho cậu đến bậc thầy hướng dẫn của tiến sĩ. Tôi có ý gì chẳng lẽ cậu không biết? Khi ấy cậu nói giữa chúng ta không xảy ra chuyện gì cả, tôi thuận theo cậu. Cậu không nhắc, tôi cũng không nói tới nửa lời. Nhưng sự thật chính là sự thật, cậu không thừa nhận không có nghĩa là tôi không nhớ gì. Chúng ta từ lâu đã chẳng phải bạn bè chó má gì cả!"

Lớp băng gạc ở lòng bàn tay của Chu Toản ma sát vào mu bàn tay của Kỳ Thiện, Kỳ Thiện co rúm lại hất ra. Đây là hồi ức mà ngay cả lúc ở một mình trong đêm khuya thanh vắng cô cũng không dám tìm tòi suy ngẫm, bí mật được khóa ở nơi sâu thẳm nhất, bảo vệ quá nghiêm ngặt kín kẽ, nên cô đã bắt đầu tin rằng không hề có chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ lại bị anh mang ra bàn luận không hề kiêng nể.

"Cậu đi thì đi đi, dù sao thì đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên trở mặt không nhận. Cậu không nhớ tối hôm đó cậu đã nói..." Chu Toản chưa kịp nói xong, đã bị Kỳ Thiện người đã xách túi bước vài bước, đằng đằng sát khí vòng ngược trở lại kịp thời ngăn chặn. Mặt của anh lại bị lệch sang một bên, ngay cả che cũng chẳng buồn che, bỗng dưng nhớ đến "lạc thú" của Long Huynh, Chu Toản đột nhiên bật cười, nói: "Đừng cứ đánh mãi một bên được không hả?"

Đầu óc Kỳ Thiện đã trống rỗng, mắt thấy chuẩn bị tác thành cho anh, Chu Toản vội vàng ngăn lại bàn tay sắp vung tới của cô, "Thật ra lúc ấy cậu chẳng nói gì cả, cậu quên rồi à?"

Cô chỉ gọi tên của anh. Tiểu Kiều, Chu Thìa và A Toản, A Toản, A Toản,...

Bàn tay Chu Toản dùng để ngăn cô lại đang gắn kim truyền dịch, giơ quá cao, nên máu ở tĩnh mạch sắp bị chảy ngược về bình dịch. Kỳ Thiện vùng ra cũng không được, mà không vùng ra cũng không xong, buồn bã tột cùng, bàn tay còn lại che lấy mặt, run giọng nói: "Tôi nói không có chuyện gì, chính là không có! Không cần phải để ý, cậu cũng không cần phải chịu trách nhiệm, mọi người đều tốt cả."

Chu Toản nhảy dựng lên, khiến giá đỡ của bình truyền dịch kêu loảng xoảng, anh mắng đáp: "Cậu đừng có mà ngậm máu phun người chứ! Lỗ tai nào của cậu nghe thấy tôi nói sợ phải chịu trách nhiệm hả? Nếu không phải tôi sợ trong lòng cậu có khúc mắc, thì tôi sẽ hùa theo ý cậu mà nói sao? Cậu nói gì thì là thế ấy, cậu không nhắc, tôi dám ép cậu hả? Đừng có tưởng chỉ có mỗi mình cậu chịu thiệt, ông đây lúc đó cũng thuần khiết lắm lắm, từ đầu chí cuối đều là cậu nằm bên trên tôi."

Kỳ Thiện ngồi xuống ghế, chẳng buồn để ý đến hình tượng ngồi bó gối, vùi đầu vào bả vai, dường như làm như vậy thì có thể không nghe không thấy gì cả, trong lòng không còn trở ngại. Cô không hối hận vì chuyện đã xảy ra, nhưng sự chớp nhoáng nhẹ nhàng bâng quơ lúc ấy của anh từ đầu đến cuối là khúc mắc trong lòng mà cô không thể buông bỏ, vì vậy càng cắn chặt răng không hề đề cập tới.

Tối đó cô say hơn cả Chu Toản, chuyện mà anh nhớ cũng sẽ nhiều hơn cô. Kỳ Thiện nhớ đến bức vẽ trên mặt đồng hồ xuân cung tam vấn, mắng anh: "Cậu là đồ biến thái kinh khủng khiếp!"

Đối mặt với sự lên án mới, Chu Toản lại nhanh chóng tiến hành kiểm tra kiểm điểm một lượt trong lòng, một lúc sau, anh ngờ vực hỏi: "Ý cậu là chuyện áo tắm?"

Kỳ Thiện bị anh làm cho tức giận đến mức nản lòng thoái chí, buồn bực lôi chiếc đồng hồ đầu sỏ gây sự kia trong túi ra, đập mạnh vào ngực Chu Toản. Từ khi cô chú ý đến sự khác thường của mặt sau đồng hồ, bèn hận không thể tìm cơ hội nhét nguyên chiếc đồng hồ vào miệng anh, chỉ có trái tim đen tối thối rửa khẩu vị nặng như anh mới có thể tiêu hóa được thứ đồ chơi biến thái này.

Chu Toản giữ lấy chiếc đồng hồ kia, trên mặt bỗng chốc vui vẻ, "Đừng ném đi, chiếc đồng hồ này hiếm lắm đó, lúc ấy tôi phải đợi nguyên cả một năm. Cậu phát hiện khi nào thế?"

"Lúc Tử Khiểm nhắc nhở tôi." Kỳ Thiện lạnh lùng đáp.

"À... chẳng trách!" Chu Toản chẳng mấy tiếc nuối, rất nhanh liền khôi phục mặt mày hớn hở, nhìn kỹ "bảo bối" của anh một lúc, đưa chiếc đồng hồ đến trước mặt cô tranh công, "Tôi tự mình cung cấp bản vẽ đó, hoàn toàn dựa vào trí nhớ để vẽ. Tôi cảm thấy tôi vẽ cậu tương đối chuyên tâm."

Kỳ Thiện nhắm chặt mắt, cô cảm nhận được hơi nóng từ cánh tay của anh truyền đến, muốn bảo anh cút ra xa một chút, thì khuôn mặt của anh lọt vào phạm vi tầm nhìn, nhưng đã thu lại vẻ ngả ngớn.

"Kỳ Thiện!" Chu Toản muốn nói lại thôi.

Trên người Kỳ Thiện khẽ nổi lên một lớp da gà, không biết anh lại muốn làm cái quái gì đây, chỉ nghe thấy anh nói: "Tôi muốn đi vệ sinh."

Y tá trực ban nói không có giá truyền di dộng, Chu Toản sống chết không thể nhịn được đến lúc truyền xong bình này, anh được như ý nguyện, Kỳ Thiện tiễn phật tiễn tới Tây Thiên. Khiến Chu Toản ngạc nhiên đó là, đối với chuyện này Kỳ Thiện không hề bày ra vẻ nhăn nhó bực bội, gương mặt của cô thờ ơ giống như đã từng gặp Diêm Vương, thì cũng chẳng còn để ý đến mấy tên tiểu quỷ nhảy ra hù dọa nữa.

Kỳ Thiện giơ bình truyền dịch lên cao đứng dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo trong nhà vệ sinh nam, quay lưng lại với Chu Toản. Chu Toản đứng trước bồn đi tiểu, một tay quấn băng, một tay cắm kim tiêm truyền dịch, lề mề một lúc lâu cũng chưa làm xong công tác chuẩn bị đầu kỳ, vừa định thử lên tiếng gọi: "Này..."

"Một vừa hai phải." Kỳ Thiện bình thản.

Vốn dĩ Chu Toản cũng chỉ muốn đùa một chút, thấy cô phản ứng như vậy cũng không dám được voi đòi tiên, biết điều ngậm miệng lại. Bỗng nghe thấy giọng nói không nặng không nhẹ của Kỳ Thiện truyền tới từ phía sau, "Chu Toản, tôi muốn cậu đồng ý với tôi hai chuyện."

Chu Toản kinh ngạc ngoảnh đầu, sau khi phát hiện không thích hợp lại kịp thời quay nguời lại, may mà cô xoay lưng lại với anh, "Cậu nói trước đi."

"Chuyện tối hôm đó tôi có một nửa trách nhiệm, tôi... không trách cậu. Mọi chuyện cũng đã qua, trước đây có thể coi như chưa từng xảy ra, sau này cũng không cần nhắc lại."

"Tại sao tôi phải đồng ý?"

Kỳ Thiện đã sớm đoán được anh sẽ nói như vậy, tiếp tục đáp: "Cậu đồng ý, tôi cảm ơn cậu. Nếu cậu không đồng ý, giống như những gì cậu nói, chúng ta lẽ ra đã không nên làm bạn bè từ lâu rồi, cũng không cần thiết phải miễn cưỡng."

Trả lời cô là tiếng nước chảy, trong không gian yên tĩnh dường như có thể nghe thấy tiếng róc rách hết sức rõ ràng. Kỳ Thiện kiên nhẫn chờ đợi, một lúc sau, anh thở phào nhẹ nhõm trong tiếng xả nước.

"Chu Tử Khiểm biết rồi sao?"

"Cậu nói vì sao anh ấy đánh cậu trước đã."

"Được, Kỳ Thiện, tôi có thể câm miệng. Nếu Chu Tử Khiểm chất vấn chuyện chiếc đồng hồ hoặc là có lòng nghi ngờ, thật ra cũng đơn giản, chỉ cần cậu không thừa nhận, cứ coi như tôi dâm dục, chuyện này cũng chẳng tính là gì. Cũng không cần cậu phải cảm ơn, tôi chẳng phải là vì tác thành cho hai người. Tôi muốn cho cậu biết, tôi không cần dựa vào chuyện cũ năm xưa này. Các cậu sau này không thành đôi được, cũng đừng đổ tội lên đầu tôi."

Kỳ Thiện trầm mặc, Chu Toản thong thả sửa soạn lại bản thân, nói: "Cậu lúc nào cũng nghĩ tôi khác người. Trước đây cậu đi xem mắt hai tên, một tên thì trông như đàn bà, một tên thì ba câu không rời khỏi chủ đề sưu tầm của bố cậu. Đồng nghiệp của cậu giới thiệu tên tiến sĩ hải ngoại kia chưa cắt đứt rõ ràng với bạn gái cũ. Cậu thì hay lắm, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu tôi."

"Tốt hay xấu, thành hay không thành không đến lượt cậu nói!" Bóng lưng Kỳ Thiện cứng đờ.

Chu Toản nói: "Tôi thấy chướng mắt cậu tự mâu thuẫn, luôn treo tình yêu ở trên miệng, nhưng những người mà cậu tìm là người cậu yêu sao?"

Kỳ Thiện tức đến nỗi bật cười, "Chữ "yêu" này từ miệng cậu thốt ra quả là buồn cười."

Trong lời nói của Chu Toản cũng có sự hoang mang, "Dục vọng và ỷ lại, những thứ này chúng ta đều không thiếu, còn chưa đủ sao?"

Vòi nước ở bồn rửa tay kế bên tí tách không ngừng, nước ở bồn đi tiểu cũng chảy róc rách, nhà vệ sinh nữ kế bên hình như có người đi vào, bước chân nhẹ nhàng, tiếng chốt cửa rõ ràng bên tai, trong không gian nửa khép kín hòa lẫn giữa hỗn hợp của mùi nước khử trùng và mùi tanh tưởi. Kỳ Thiện nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày cô sẽ thảo thuận "Chân lý tình yêu" với Chu Toản ở trong nhà vệ sinh.

Không biết từ lúc nào anh đã quay người lại, đứng sát vào cô, "Kỳ Thiện..." Anh lại gọi cô một tiếng, bàn tay do dự chạm vào vai cô. Cô vẫn còn giơ cao bình truyền dịch, Chu Toản mong sao bình nước kia cứ chảy mãi không hết.

"Cậu rửa tay chưa?" Kỳ Thiện lắc vai tránh khỏi tay của anh, không thể nhịn được nữa, "Tôi muốn cậu đồng ý chuyện thứ hai: Nói chuyện đàng hoàng, không được đến quá gần!"

Y tá rút kim tiêm ra giúp Chu Toản, Kỳ Thiện đứng ở bên ngoài gọi điện thoại, ánh mắt của Chu Toản thỉnh thoảng nhìn về phương hướng cô đi ra ngoài. Sau khi trở về từ nhà vệ sinh, ngay cả trong lòng anh cũng đã có một loại cảm giác sảng khoái, giống như một người vừa bỏ ra 99% mồ hôi cuối cùng đã tìm được một phần vầng sáng cuối cùng kia. Anh ném miếng bông gòn dùng để đè lên vết kim tiêm vào thùng rác một cách chuẩn xác, cụ già ngồi cạnh quan sát vẻ mặt vui phơi phới và vết thương trên người anh, đưa ánh mắt đồng tình, "Tạo nghiệt mà!"

Chu Toản đeo chiếc đồng hồ kia lên cổ tay mình, anh trước giờ chưa từng kiêng dè sự điên cuồng của bản thân về chuyện này. Vào lúc Long Huynh vô tình nhắc tới sự tồn tại của chiếc đồng hồ này, anh liền tràn đầy hứng thú: Không cần chủ đề vĩ đại, chỉ cần vô lý và thẳng thắn nhiệt tình quấn quýt. Bản năng giỏi tìm kiếm lối ra hơn bất kỳ cảm xúc nào, anh bằng lòng khiến thời gian của anh dừng lại vào thời khắc đáng nhớ nhất, cho dù là vào lúc không người, mặt đồng hồ lạnh lẽo dán vào da thịt, cũng mềm mại nóng bỏng ở một nơi mà người khác không nhìn thấy.

Kỳ Thiện gọi điện thoại mãi mà không có người nhấc máy, lúc Tử Khiểm rời đi rất dứt khoát, nên khiến cô cảm thấy bất an. Mà Tử Khiểm lúc này đang dừng xe ở con đê ven sông. Mọi người đều nói cảnh đêm ở chỗ này đẹp vô cùng, anh và Kỳ Thiện cũng từng hẹn nhau đi bộ ở đây, đáng tiếc bấy giờ trong lòng anh cứ mãi nghĩ làm thế nào để khiến bầu không khí thân thiết hòa hợp hơn, nên chẳng có lòng nào để nhìn ngắm kỹ phong cảnh.

Tử Khiểm lúc nào cũng bận rộn, bận rộn chuyện của công ty, bận rộn khiến chú hai hài lòng, bận rộn chuyện hôn nhân đại sự của bản thân, có lúc còn phải đối phó với lòng tham của chú ba. Ghé sát vào cửa kính bị ẩm ướt bởi sương khuya, ánh đèn tờ mờ bên đê, anh dừng lại ở đây không hề có ý nghĩa gì, cũng không hề có mục đích, anh dường như chưa từng mệt mỏi rã rời đến vậy. Giữa chừng có một đôi tình nhân dựa sát vào nhau đi ngang qua, anh dừng xe ở đây như phá đám, rước lấy hai cái trợn mắt. Nơi này cách nhà Kỳ Thiện không xa, cô và Chu Toản lớn lên ở đây. Tử Khiểm rất khó để mà không tưởng tượng, cũng phong cảnh này nhưng trong mắt bọn họ là như thế nào.

Trận ẩu đả của Tử Khiểm và Chu Toản giống như một trò khôi hài, mà trước khi trò khôi hài này xảy ra là một vở kịch hoang đường. Anh ngồi trên bàn ăn ở nhà bạn gái, ngồi dùng bữa cùng là bố mẹ vợ tương lai và người anh em cùng cha khác mẹ của anh, duy nhất chỉ có anh là giống người ngoài. Tử Khiểm vất vả theo đuổi Kỳ Thiện, ngoài việc tìm cho bản thân một người bạn đời phù hợp, khiến chú hai vui vẻ, chẳng lẽ không phải là muốn cho Chu Toản nếm trải mùi vị thất bại sao, không ngờ khiến mình cảm thấy ghê tởm. Đồng hồ của Chu Toản, cùng với ám thị "gõ cửa trái tim", chẳng có cái nào không ám chỉ sự thân mật của Chu Toản và Kỳ Thiện. Nếu nói Tử Khiểm đố kỵ, chi bằng nói anh mất mát. Sự quan tâm của chú hai, tên trong gia phả, vị trí ở công ty, ngay cả Kỳ Thiện, chẳng có cái nào hoàn toàn thuộc về anh, mà những thứ này còn đều là kết quả mà anh cố gắng tranh giành, chẳng thể oán trách ai. Anh không trách Kỳ Thiện, cũng tin rằng Kỳ Thiện thật sự muốn nghiêm túc ở bên cạnh anh, tình cảm trong quá khứ của cô, nếu đổi thành người đàn ông khác, chỉ cần không phải là Chu Toản, thì Tử Khiểm đều có thể nhắm mắt cho qua, bản thân anh cũng chẳng phải tờ giấy trắng. Nhưng nếu nguyên do không phải là Chu Toản, thì Tử Khiểm không dám đảm bảo rằng, chỉ dựa vào một chút hảo cảm với Kỳ Thiện, mà anh có thể cố chấp nhiều năm như vậy. Luẩn quẩn một vòng, anh tự mẫu thuẫn với chính mình.

Điện thoại đặt trước mặt rung lên, là điện thoại của Kỳ Thiện gọi tới. Vào khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào điện thoại Tử Khiểm đã thu tay về, để mặc nó giãy giụa. Ít nhất đêm nay, anh không muốn nghe thấy giọng nói của cô.

Lúc điện thoại ngừng hẳn, Tử Khiểm mới cầm lên, đêm nay anh không say, nhưng ma xui quỷ khiến anh gọi tới một số điện thoại. Lần thứ nhất không có ai nghe, lần thứ hai đối phương trực tiếp ngắt máy, gọi thêm lần nữa đã hiển thị tắt máy. Anh nên cảm thấy vui mừng, vì Thanh Khê đã nghe lời của anh, cô nàng không còn quan tâm đến một người đàn ông vào lúc bơ vơ không nơi nương tựa mới nhớ đến mình, cũng sẽ chẳng vì một câu nói của anh mà vội vàng chạy đến gõ cửa xe lúc đêm khuya nữa.

Chu Toản nói Tử Khiểm là kẻ xâm nhập vào cuộc sống của anh, Chu Toản với Kỳ Thiện là "chúng tôi", Tử Khiểm là "anh". Tử Khiểm nhớ lại, bản thân mình và Thanh Khê cũng từng là "chúng tôi". Nếu không phải Chu Toản nhắc đến "gõ cửa trái tim", thì Tử Khiểm đã sớm quên mất đôi mắt như làn nước và khuôn mặt ửng hồng của Thanh Khê lúc ngồi dựa vào bức tường trong hầm rượu kể cho anh nghe về truyền thuyết này. Nếu anh mãi mãi không biết bố ruột của mình là ai, có lẽ anh đã cưới Thanh Khê từ lâu, sinh con đẻ cái, tiếp tục kinh doanh hầm rượu, sẽ vì vậy mà cảm thấy vui vẻ không chút hối tiếc. Bọn họ là bạn đời định mệnh của nhau, tự tay cắt đứt hạnh phúc. Long Huynh không phải là sự lựa chọn tốt, còn có thể quang minh chính đại giữ cô lại bên cạnh, ngay cả Long Huynh anh cũng chẳng bằng.

Chiếc điện thoại nóng ran dần dần nguội lạnh trong lòng bàn tay, anh không gọi đi nữa, cũng chẳng có ai gọi vào, thế giới cuối cùng đã yên tĩnh rồi. Tử Khiểm ngả người dựa lên ghế lái, ánh đèn neon và bóng cây lập lòe ngoài cửa sổ, hóa ra phong cảnh ở đây thật sự rất đẹp.

- Shen dịch –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nous