Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 39: Người em cần không phải là anh.


Giờ làm việc, Kỳ Thiện vừa bận rộn xong một lúc, phát hiện Triển Phi gửi cho cô một email, đặt tiêu đề vô cùng kinh khủng, "Trắc nghiệm tâm lý một tỷ người trên toàn thế giới đều nói là chuẩn xác, bạn không thử sẽ hối hận cả đời", phía sau còn thêm vài dấu chấm than. Triển Phi luôn thích mày mò mấy thứ kỳ quái này, Kỳ Thiện đang rảnh rỗi, bèn bấm vào xem thử. Giao diện chính của cái gọi là trắc nghiệm tâm lý chẳng qua chỉ có mười câu hỏi đơn giản, ví như "Bạn thích kiểu hôn nào nhất", "Thích cùng với người mình thích đi đến nơi nào nhất", đại loại như vậy, chẳng thú vị gì cả.

Kỳ Thiện dùng ba phút để trả lời xong câu hỏi, bấm vào "gửi đáp án". Cô chẳng mong đợi gì với kết quả trắc nghiệm, chẳng qua chỉ có mấy loại "abcde", mỗi một loại đều rất ba phải, thể hiện vô cùng đầy đủ "Hiệu ứng Barnum" trong tâm lý học, áp đặt lên bất cứ người nào cũng chẳng sai được.

Giao diện xuất hiện màn hình chờ, bỗng nhiên có một cửa sổ nhảy ra, bên trên hiển thị: Kết quả trắc nghiệm ban nãy đã gửi thành công đến email người trong lòng của bạn.

Kỳ Thiện bỗng dựng thẳng sống lưng, trong lòng buồn bực kinh khủng. Cô đã điền email của đối phương lúc nào, chẳng lẽ là Triển Phi đã cài đặt từ trước rồi? Cô mau chóng lấy lại bình tĩnh, cho rằng chuyện này không thể nào, trừ phi trong máy tính có một con ma đang núp ở bên trong. Cô tắt giao diện trắc nghiệm, lại tiếp tục nhảy ra một cửa sổ, "Dưới đây mới là kết quả của trắc nghiệm này: Ban nãy chủ nhân của email xuất hiện đầu tiên trong đầu bạn chính là người trong lòng bạn." Ngay sau đó giao diện xuất hiện rất nhiều bong bóng tình yêu màu hồng.

Yêu cái quỷ á! Kỳ Thiện sợ bóng sợ gió một phen, trắc nghiệm tâm lý này, có thể nói trò đùa dai này quá vô vị. Vốn dĩ không chuẩn, mà còn buồn cười. Cô xóa email, lại chuyển đến thùng rác xóa vĩnh viễn nó, cho dù là vậy, trong lòng vẫn cảm thấy bực bội vì bị trêu đùa.

Cách thời gian nghỉ trưa mấy phút, Triển Phi phấn khởi chạy đến văn phòng của Kỳ Thiện, hỏi: "Chị Kỳ Thiện, cái trắc nghiệm tâm lý kia chị làm chưa? Em cảm thấy siêu siêu siêu chuẩn luôn!"

Kỳ Thiện nói: "Lần sau không được gửi mấy thứ này cho chị nữa."

Cô không gọi đồ ăn bên ngoài với Triển Phi, tự đi đến căn tin trường học ăn cơm trưa. Vừa đi ra khỏi dãy lầu của thư viện, cảm giác "gặp ma" kia lại lần nữa xuất hiện. Chu Toản đứng ở cạnh vườn hoa nghịch điện thoại, lần này anh không lái xe. Tầm mắt của hai người giao nhau, Kỳ Thiện thận trọng hỏi: "Lại đến tìm Triển Phi à?"

"Tìm cậu." Chu Toản lắc lắc điện thoại, "Vừa hay, tôi đang định gọi điện cho cậu."

"Có chuyện gì?" Kỳ Thiện không dừng bước.

Chu Toản hỏi: "Cậu vội cái gì?"

"Tôi đi lấy cơm, muộn nữa là phải xếp hàng."

"Đi cùng đi, tôi cũng chưa ăn gì."

Chu Toản đi theo, Kỳ Thiện phát hiện hôm nay anh không cà lơ phất phơ như ngày thường, giọng điệu khi nói chuyện cũng đàng hoàng đứng đắn, dáng vẻ nom như có tâm sự.

"Rốt cuộc là có chuyện gì, cậu cứ nói thẳng đi." Kỳ Thiện xoay người hỏi anh. Căn tin số bốn nằm ngay kế bên thư viện, Kỳ Thiện thường xuyên giải quyết bữa trưa ở đây, tuy không phải là căn tin chuyên dụng của nhân viên trong trường, nhưng những người tới đây cũng có nhiều người quen mặt, Kỳ Thiện đã trông thấy ánh mắt hứng thú của một đồng nghiệp ở bộ phận lưu thông và hai học sinh quen mặt truyền tới. Cô vẫn không cho rằng với thói kén ăn của Chu Toản mà lại đặc biệt đến đây để ăn cơm.

"Nghe nói cậu muốn đi." Chu Toản cũng không nói nửa lời thừa thải.

Vấn đề này quả nhiên khiến Kỳ Thiện rơi vào trầm mặc. Hôm qua cô mới nói chuyện riêng với phó phòng nhân sự. Phó phòng nhân sự là đàn em khóa dưới của Thẩm Hiểu Tinh, bình thường rất quan tâm chiếu cố đến Kỳ Thiện, con người bà cũng hòa ái dễ gần và lý trí. Kỳ Thiện chỉ hỏi thăm tính khả thi của việc điều tạm đến thư viện của trường tỉnh bên, phó phòng khuyên cô nên cân nhắc lại. Kỳ Thiện cho dù thiếu lòng thăng tiến trong công việc, nhưng trình độ chuyên môn không thể bới móc, đối với bổn phận công việc cũng cẩn trọng tận tụy, trong một thư viện thu nhận không ít con em của lãnh đạo, những năm gần đây cô là một trong những người cống hiến nhiều nhất về luận văn học thuật có giá trị, về công về tư lãnh đạo đều không hy vọng cô có ý định rời khỏi.

Chuyện này Thẩm Hiểu Tinh cũng biết, bà không khuyến khích cũng không ngăn cản, còn đồng ý với Kỳ Thiện tạm thời sẽ không tiết lộ với người khác. Là chú A Tú nghe phong thanh từ chỗ phó phòng bên kia? Ông cũng là khách quen của của hội bạn học ở trường cũ. Hoặc có lẽ là Triển Phi? Tin tức của cô nàng lúc nào cũng linh thông nhất. Không phải Kỳ Thiện cố ý lén lén lút lút, chỉ là cô vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng, không muốn làm mọi chuyện rắc rối hơn, chẳng ngờ nhanh như vậy mà Chu Toản đã ngửi được động tĩnh.

Nếu đã như vậy, Kỳ Thiện cũng không tránh né, cô nói: "Đúng là có suy nghĩ này."

Ánh mắt Chu Toản nhìn cô giống như nhìn một kẻ điên, "Hồi thi đại học cậu thi được số điểm như thế cũng không hề nghĩ đến việc đi xa, bây giờ vì Chu Tử Khiểm mà cậu muốn tới một nơi lạ nước lạ cái, ngay cả người thân và công việc cũng không màng nữa?"

Kỳ Thiện ngoảnh mặt đi, đây cũng là điểm khiến cô do dự. Cô hưởng thụ cuộc sống mà cô đã quen thuộc bấy lâu, lưu luyến hiện trạng, huống hồ tuổi tác của bố mẹ ngày càng lớn, chỉ có mỗi một mình cô là con gái. Tử Khiểm mong cô gật đầu, cô cũng từng nghĩ rời khỏi nơi này cùng anh mới là biện pháp tốt nhất để duy trì tình cảm của hai người, nhưng quả thật rất khó để cô dứt bỏ tất cả nói đi là đi, suy đi tính lại, cũng dềnh dàng chưa cho Tử Khiểm một câu trả lời.

"Là ai nói bản thân mình không có chí lớn, làm một chú chim yến tước yên phận ở chiếc tổ của mình đã tốt lắm rồi? Một mớ tuổi rồi mà còn mơ mộng cao chạy xa bay." Chu Toản nghe thấy cô thừa nhận, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn tức đến nỗi không giữ được mồm miệng của mình.

"Yến tước cũng cần có đôi có cặp chứ." Kỳ Thiện mặc kệ Chu Toản móc mỉa mình. Cô không cầu mong Chu Toản có thể hiểu, anh là người tự do tự tại, nơi nào cũng có chỗ để dừng chân, muốn đi là đi, chưa từng có khái niệm canh tổ, cũng không biết cảm giác cô độc khi một mình trải qua mùa đông, nhưng lại nhận định rằng cô nên mãi mãi đứng ở chỗ cũ.

"Tình yêu của cậu vĩ đại như vậy, thế thì dứt khoát cùng nhau tự tử vì tình luôn đi, có lẽ còn có thể hóa thành bươm bướm đấy." Thấy cô bình thản đối đáp, Chu Toản càng bốc hỏa, "Nói chuyện đi, cậu bị câm hả?"

"Tôi đợi cậu nói xong trước, muốn nói thế nào thì nói thế ấy." Kỳ Thiện đờ đẫn nhìn sân thể dục phía sau lưng anh, "Tôi chẳng có gì để nói."

"Kỳ Thiện, có phải chỉ cần có một tên đàn ông chịu thích cậu, trêu ghẹo cậu vài lần, thì chuyện gì cậu cũng đều chấp nhận, nơi nào cũng chịu đi với hắn?" Chu Toản cười khẩy buông những lời ác độc, "Cậu thèm muốn đàn ông đến phát điên rồi hả?"

Anh thấy Kỳ Thiện cúi mặt không nói nửa lời, hơi thở trở nên nặng nề, cũng chỉ có vài lượt, rất nhanh đã bình tĩnh như thường. Cô đang nhẫn nhịn anh, giống như mỗi lần bọn họ cãi nhau. Chu Toản cũng không biết tại sao bản thân mình càng để ý đến một người, lại càng không nhịn được mà tổn thương cô ấy. Anh vì muốn giữ vững trái tim của mình, thà rằng khiến cô buồn bã, nhưng khi thấy dáng vẻ buồn bã của cô, anh dường dư lại không thể giữ vững được trái tim kia nữa rồi.

Dáng vẻ bây giờ của Kỳ Thiện khiến Chu Toản nhớ đến sau trận khóc lóc vật vã của cô tám năm trước, lần đó cô cũng bình tĩnh lạ thường, sau đó bứt đứt chuỗi tràng hạt, rồi không còn xem anh là một nửa của mình nữa. Từ khi hiểu rõ lòng mình, Chu Toản đã cố gắng thay đổi thói sĩ diện trước mặt Kỳ Thiện, tật xấu phóng lao phải theo lao và nghĩ một đằng nói một nẻo. Cô không còn là một phần vững chắc trong thế giới của anh, luôn luôn tha thứ cho sự càn rỡ, ngông cuồng và tùy ý làm bậy của anh. Anh sợ cô sẽ đi, sợ hãi là tâm ma lớn nhất.

Anh không nói năng gì, Kỳ Thiện lại chờ một lúc, "Nói xong rồi? Vậy tôi đi lấy cơm đây."

"Tiểu Thiện, cậu muốn tôi phải làm sao?" Chu Toản đi đến bước đường cùng, khẽ nói, "Nếu tôi nói là tôi... tôi... tôi yêu cậu, cậu có tin không?"

Anh nóng vội đến nỗi quả thật là lời gì cũng đều nói ra được. Kỳ Thiện vẫn cầm khay cơm trống không, ánh mắt cũng trống rỗng.

"Tự hỏi bản thân cậu xem có tin không."

Trước đây Chu Toản không tin. Tình yêu quá hư vô, anh kháng cự tất cả định nghĩa có liên quan đến nó. Anh có thể cưới cô, có thể thay đổi vì cô, đó là anh muốn chiếm hữu. Lúc Kỳ Thiện cầm bình truyền dịch đi cùng với Chu Toản vào nhà vệ sinh, anh vẫn còn đang tẩy não cô, nói cái gì mà dục vọng và ỷ lại anh đều có. Trong không gian khép kín và ngại ngùng ấy, anh quay lưng lại với cô, bỗng nhiên kéo cả bản thân mình vào trong đó: Dục vọng và ỷ lại song hành với nhau chẳng lẽ còn không phải là yêu sao? Yêu thì yêu, có gì ghê ghớm chứ, những thứ cô muốn anh đều có, đều sẵn lòng cho.

Chu Toản giống như đã phá vỡ ma chú, giả vờ không phát hiện lỗ tai đang nóng bừng, lời nói ra tiếp theo càng mạnh miệng hơn.

"Nếu cậu nói không phát hiện ra chút gì, vậy cậu chính là tên lừa đảo không hơn không kém!" Chu Toản nắm chặt lòng bàn tay, chỗ vết thương vẫn chưa khỏi hẳn bắt đầu đau âm ỉ, nhắc nhở anh đau dài chi bằng đau ngắn, hôm nay phải nói cho rõ ràng, "Cậu không thể nào chỉ xem tôi như bạn bè. Nếu là như vậy cậu sẽ không đeo khối ngọc mẹ tôi tặng trên người, buổi tối hôm đó cũng sẽ không uống rượu mà tôi chuốc, trong lòng cậu hiểu rõ hơn ai hết. Kỳ Thiện, nếu cậu thật lòng muốn ở bên Chu Tử Khiểm thì tội gì phải kéo dài đến tận sắp ba mươi tuổi? Người cậu đợi không phải là anh ta."

Anh thật ích kỷ, anh cũng biết cô sắp ba mươi tuổi, kể từ khi có ký ức cô đã ở bên cạnh anh, trong lòng anh hiểu rõ, vậy mà vẫn để mặc cô lãng phí tuổi xuân. Đây chính là "tình yêu" của anh, không hề có từ bi.

Trước căn tin số bốn đã có không ít giáo viên và học sinh cố ý đi chậm lại. Kỳ Thiện dùng một tay che lấy đôi mắt, lòng bàn tay chạm đến nơi lạnh lẽo ướt đẫm. Cô nói: "Cậu sai rồi Chu Toản à, tôi đã không còn đợi cậu từ lâu rồi, cũng sẽ không ở bên cậu."

"Khóc sao?" Chu Toản hoang mang gỡ tay Kỳ Thiện ra. Trước giờ anh không tin Kỳ Thiện sẽ yêu người khác ngoài anh, nước mắt lúc này của cô cũng đồng nghĩa với mặc nhận, "Tại sao?"

Kỳ Thiện nức nở nói: "Bởi vì điều tôi cần là một người bạn đời ổn định, một mối quan hệ ổn định... không phải cậu!"

"Ổn định?" Chu Toản giống như nghe không hiểu mờ mịt lặp lại.

Có lẽ anh yêu cô, Kỳ Thiện bằng lòng tin tưởng. Nhưng yêu thì sao? Anh đa tình hay thay đổi lại không hề kiêng nể. Kỳ Thiện sợ rồi, người đàn ông như anh có lẽ là niềm hạnh phúc với người lạ, nhưng lại là ác mộng của người yêu. Anh giống như một chiếc diều bắt mắt, bản tính tiêu dao trời sinh. Trong tay cô nắm sợi dây, chiếc diều này dù đẹp đẽ bao nhiêu, bay cao thế nào, người người ngước mắt, thế thì có ích gì chứ. Cho dù gió từ phương nào thổi tới, anh không ở bên cạnh, thứ cô có được chỉ là sợi dây đó mà thôi.

"Tôi muốn một người đàn ông mà tôi không cần phải đoán câu nói nào của anh ấy mới là thật lòng, anh ấy sẽ không một phút trước vừa dỗ dành tôi, vừa ngoảnh đầu nói đi là đi, một lời không hợp liền mở miệng làm tổn thương người khác. Tôi cũng không muốn vì một đoạn tình cảm mà phải lo âu sợ hãi, vừa tỉnh dậy không biết anh ấy đã đi đâu, không phân biệt được rõ ràng mình rốt cuộc là người bạn gái thứ mấy của anh ấy. Ổn định chính là đường đường chính chính đối xử tốt với tôi, yêu thì thẳng thắn nói ra. Cậu không làm được."

Kỳ Thiện sẽ không tiếp tục lừa mình dối người nữa, bao nhiêu năm nay cô đều tất bật cứu hỏa, mỗi khi phát hiện thấy một mồi lửa, cô sẽ lập tức sợ hãi gấp mười lần muốn dập tắt nó, chẳng ngờ xung quanh toàn là lửa, cô chỉ đành chạy vội thoát thân, để mặc ngọn lửa ở phía sau cháy lan tràn khắp nơi, kiểu gì cũng sẽ có ngày tự tắt.

Cô nói xong, Chu Toản ngây người trong chốc lát. Trông thấy bên cạnh có thêm nhiều người đang dỏng tai lắng nghe, Kỳ Thiện cũng không định bước vào căn tin đông nghịt kia nữa, có nói tiếp thì cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.

"Kỳ Thiện!" Chu Toản đứng ở phía sau gọi Kỳ Thiện lại, nếu anh để cô đi như vậy, sau này sẽ không còn hy vọng. Anh bước lên vài bậc thang, đứng ở chỗ cao của cửa căn tin số bốn, lớn tiếng nói: "Chẳng phải cậu cũng chưa từng nói ra tiếng lòng của mình sao? Tôi vẫn luôn yêu cậu, cậu hài lòng chưa? Có gan thì cậu nói gì đó đi, cậu muốn thẳng thắn ở đâu?"

Kỳ Thiện đứng lại, nhưng không hề ngoảnh đầu. Cô biết tất cả nguyên lý triết học và sinh vật học liên quan đến tình yêu, có lẽ còn có thể dùng ba thứ tiếng kể ra hàng trăm điển cố về tình yêu, nhưng bao nhiêu năm như vậy duy nhất không nói ra được một câu yêu anh. Chuyện đơn giản nhất, cũng là chuyện khó khăn nhất, khó khăn biết bao, ngậm bỏng rát ở trong miệng, nghẹn trong cổ họng không thể thở được. Nhưng không thể so với việc sau khi nói ra, anh đi mất, không còn nữa, ngay cả ẩn náu trong lớp vỏ bọc của tình bạn để ăn may ngày qua ngày cũng chẳng còn tồn tại.

Chu Toản không đợi được nữa, chạy vòng đến trước mặt cô, phát hiện cô cúi gập người xuống khóc.

"Đúng, tôi cũng yêu cậu, tôi vẫn không quản được bản thân mình. Cho nên tôi càng không chịu được, cũng không dám... Cậu không phải người tôi muốn tìm, tôi không chịu được cậu!"

Cô không che mặt nữa, tướng khóc quả thật không dám khen. Đây vẫn là tướng khóc không hề kiêng kỵ của Kỳ Thiện hồi còn nhỏ, Chu Toản không chỉ một lần cười nhạo dáng vẻ xấu xí nhất này của cô, giống như cá bơn. Kể từ sau khi biết làm dáng Kỳ Thiện đã cố ý sửa lại. Anh lúc nào cũng bới móc cô, cười lớn cũng nói khó coi, chau mày cũng bị chế giễu. Cô vừa trưởng thành, vừa học cách gói gọn cảm xúc vào trong lòng, như vậy có lẽ anh sẽ không ghét bỏ nữa nhỉ? Cô tức giận hay vui vẻ, cũng chẳng hề thể hiện ra mặt.

Tại sao cô phải quan tâm đến cảm nhận của anh? Cô từng là của anh, nhưng anh chưa từng là của cô.

"Cậu xem, kia có phải cô giáo Kỳ không?"

"Cãi nhau với bạn trai!"

"Đúng là không nhìn ra được."

"Không phải sao? Này cũng cãi dữ lắm chứ bộ."

...

Những người xem náo nhiệt đứng xa đứng gần có cả, Chu Toản không hề để ý đến ánh mắt của người khác. Anh và Kỳ Thiện đứng ở lối đi cạnh vườn hoa, anh cúi đầu, bên chân có ụ cây được mài bằng, trông giống như một đôi mắt mọc trong lòng anh đang lẳng lặng quan sát sự hoang mang rối loạn của anh. Anh bước lên một bước, đạp "đôi mắt" kia xuống dưới lòng bàn chân. Anh nghĩ, ai ai cũng khát vọng tình yêu, cặp vợ chồng bất hòa như bố mẹ anh cũng không phủ nhận đã từng vui vẻ và động lòng thuở yêu nhau. Kỳ Thiện cuối cùng đã thừa nhận anh, nhưng lại dùng cách khóc đau đớn nhất, tình yêu tốt đẹp không nên như thế.

- Shen dịch –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nous