Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã lần theo dấu vết dựa vào đá dạ quang. Tôi đã đến sau khoảng 10 phút đi bộ với những bước nhỏ. Đích đến khá gần.

Miệng núi lửa lõm rộng tan chảy vào địa hình xung quanh theo thời gian.

Một hồ nước khổng lồ trong vắt cao đến đầu gối đã trở thành nhà của các loài thuỷ sinh. Thật đẹp khi thấy những cây thuỷ sinh đung đưa trong nước dưới ánh trăng.

Tôi nhìn về nơi hình ảnh vầng trăng tròn đang toả sáng. Trung tâm của miệng núi lửa khổng lồ giống như hồ bơi.

Ở đó, một cánh cổng ngoại lai đang dần tạo thành một cơn lốc.

"Là Ngục Tối."

Ngay sau đó, một thông báo xuất hiện, cho biết nhiệm vụ 'Hồi Hương' đã hoàn thành.

[ 'Nhà Bình Luận Khắc Nghiệt Điều Chỉnh Sự Cân Bằng' gật đầu nói rằng quả nhiên cấp S không thể bỏ qua Ngục Tối nào. ]

[ 'Cán Cân Phán Xét Linh Hồn' gửi lời trách móc đến 'Thần Kiến Tạo Thế Giới', hỏi ngài liệu có đang cố tình dẫn tín đồ đến một nơi nguy hiểm không. ]

[ 'Thần Kiến Tạo Thế Giới' vội vàng giải thích đây là một Ngục Tối cấp C đã được chinh phục và không có Boss, nên sẽ không có rắc rối gì. ]

Agnes nhìn quanh và nhận xét với giọng thân thiện vì cô ấy không ở chế độ huấn luyện.

< Vùng nước này hình như vốn là miệng núi lửa. Đây là một dấu hiệu cho thấy một vụ bùng nổ đã xảy ra. >

"Thế ạ?"

Tôi rất ngạc nhiên. 'Bùng Nổ Ngục Tối', nơi quái vật và ác quỷ lao ra khỏi một Ngục Tối, giống như một vụ nổ. Cho dù Ngục Tối có cấp độ thấp như thế nào, nếu có một vụ bùng nổ xảy ra, độ khó sẽ tăng lên ít nhất là cấp S.

Khi ác quỷ và quái thú đã quen tung hoành trong Ngục Tối tràn vào Nhân giới, thiệt hại sẽ nhiều vô số kể. Đó là thảm hoạ có thể phá huỷ lục địa Serentra nếu nó không được ngăn chặn bất kể vụ bùng nổ Ngục Tối nào xảy ra.

Đó là ý nghĩa của nó.

Tôi đã kiểm tra tuổi của cây thuỷ sinh bằng 'Xác Định Thực Vật', một trong những kỹ năng trồng trọt.

"Cây lớn nhất ở đây chưa đến 6 năm tuổi. Nếu nó diễn ra vào 6 năm trước, cả thị trấn đã bị phá huỷ rồi."

Tôi nổi da gà sau khi nói to. Nếu là khoảng 6 năm trước, không phải khi đó gia đình tôi vẫn còn sống ở đây sao.

< Có vẻ như nó đã được xử lý ngay khi Ngục Tối mở ra. Đó là điều mà ta gọi là may mắn thực sự. Nhân tiện... >

Vẻ mặt của Agnes tối sầm lại.

< Vì vụ Bùng Nổ đã xảy ra, kiểu gì cũng phải có nạn nhân, thế mà lại không thấy đài tưởng niệm. Có vẻ như bản thân Ngục Tối không được bên ngoài biết đến. >

Đúng như Agnes nói.

Thông thường, đây sẽ là nơi đông đúc cả ngày lẫn đêm vì những mạo hiểm giả đến để đào tài nguyên, nhưng ngược lại, nơi này đang trở thành một phần của tự nhiên.

Như thể, thế giới không biết đến sự tồn tại của Ngục Tối.

Trong trường hợp này, chỉ có một kết luận.

"Đội chinh phục đã bị tiêu diệt, nên không ai biết về nó."

< ... Ừ. Có vẻ như ta đã trở thành đồng chí với chủ nhân Ngục Tối. >

Tôi không thể vội vã đáp lại.

Vì đó cũng là câu chuyện của Agnes.Một người chính nghĩa đã hy sinh bản thân để ngăn chặn vụ Bùng Nổ.

Agnes, người đã cầu nguyện cho người đã khuất một lúc lâu, quay sang tôi.

< Ellet. Ta có một yêu cầu. >

"Yêu cầu?"

< Nhóc có thể thu hồi di cốt của đội chinh phục không? >

Đồng thời, Thần Thế Giới cũng khuyến khích tôi vào Ngục Tối.

[ 'Thần Kiến Tạo Thế Giới' thủ thỉ với bạn rằng không có ghi chép nào về việc có người đã nhặt vật phẩm Boss trong Ngục Tối. ]

Không cần phải nghĩ nữa, vì các vật phẩm Boss cấp S đang chờ được nhặt.

"Vâng, em sẽ."

< Cảm ơn nhóc rất nhiều. >

"Ừm. Chúng ta đi nhé?"

Tôi cởi giày và xắn bộ đồ ngủ lên. Tôi đi đến giữa vũng nước nông nhưng rộng và nhìn vào cổng. Đó là một nơi giống như một giếng nước không rõ độ sâu.

Không do dự, tôi nhảy vào trong.

[ <Hệ Thống> Bạn đã vào Ngục Tối cấp C 'Sa Mạc Muối Đen'. ]

Chà, đây là Ngục Tối nơi tài nguyên duy nhất thực sự có vẻ là muối. Mặc dù vậy, tôi không thực sự muốn ăn nó vì nó có màu đen.

'Họ đã đánh bại Boss ở đâu? Xem bản đồ nào.'

Chỉ có một thứ duy nhất nổi bật trên bản đồ ảm đạm gần như trống rỗng. Một kiến trúc hình ngôi đền. Đó hẳn là khu vực Boss.

"Em nghĩ chúng ta nên đi hết con đường phía đông bắc từ đây. Khoảng 20 cây, nên nếu chúng ta đi không ngừng nghỉ..."

< Ellet, nhìn đằng sau! >

Tôi quay lại, bị dẫn dắt bởi giọng nói khẩn trương của Agnes.

Kirrruk!

Một con bọ cạp khổng lồ to bằng một con hổ đang lao thẳng về phía tôi.

"...!"

Tôi nín thở và mở to mắt nhìn nó.

Khoảnh khắc con bọ cạp đang dần thu hẹp khoảng cách, cuối cùng phủ bóng lên mặt tôi.

Bụp!

Tôi lấy thanh kiếm gỗ từ trong túi đeo chéo ra và vung nó. Con bọ cạp đã bay xa.

"Ôi, giật cả mình."

Tôi chọc chọc con bọ cạp, nhưng không có chuyển động. Có vẻ như nó đã ngỏm ngay tức thì rồi.

< Một con bọ cạp sa mạc trong một đòn... thông thường, nhóc phải rèn luyện ít nhất 2 năm... >

Đây là sức mạnh của Buff và doping ạ. E hèm.

Đã 4 tuần từ khi tôi bắt đầu luyện tập dưới sự hướng dẫn của Agnes. Cơ Thể Cường Tráng đã đạt cấp 23 và Kiếm Thuật Căn Bản đã đạt cấp 21.

Mặc dù nói càng lên cao thì càng chậm tăng cấp, nhưng có vẻ như yêu cầu thức tỉnh Aura sẽ được đáp ứng trước Thần lực.

Tôi đã quyết định rằng mình phải kiểm soát được việc đạt được sức mạnh thể chất hay kỹ năng vũ khí. Agnes, người đã tỉnh táo, nói với giọng nghiêm nghị.

< Đây là lần thực chiến đầu tiên của nhóc. Làm tốt lắm, học viên Ellet. >

"Học viên? Giờ là lúc huấn luyện ạ?"

< Ta nghĩ sẽ tốt cho học viên khi có kinh nghiệm trong một Ngục Tối cấp C đã được chinh phục. >

"Đúng thật."

Tôi có thể học được ý thức chiến đấu và nâng cao điểm kinh nghiệm của mình nhờ những con thú tấn công đây đó khi tôi thấy ngứa tay ngứa chân chẳng hạn.

[ <Hệ Thống> Chúc mừng! Đạt 'Cơ Thể Cường Tráng' Lv.24. ]

[ <Hệ Thống> Chúc mừng! Đạt 'Kiếm Thuật Căn Bản' Lv.22. ]

Tôi cũng lên cấp cho một tuần tập luyện.

Dĩ nhiên, mục đích ban đầu không bị lãng quên. Tôi siêng năng di chuyển đôi chân của mình để không bị chậm bước ngay cả khi tôi đã đánh bại những con thú đang lao tới.

Sau khoảng một giờ, một đường hầm bằng xương khổng lồ đã xuất hiện.

< Xương sườn của Quỷ Long. >

Tôi đoán nó là một con Boss trung cấp. Giống như rồng bảo vệ một ngôi đền.

< Nhưng lạ là chỉ có xương. Rồng sẽ mất rất nhiều thời gian để thối rữa. Nó đã ở trong trạng thái xác ướp ngay từ đầu ư? >

"Chờ em chút."

Tôi lập tức mở hệ thống. Thời gian thực được đồng hồ chỉ định là vài phút sau nửa đêm sau khi tôi đến lối vào Ngục Tối.

"Em vừa kiểm tra, có vẻ như có sự khác biệt về thời gian giữa Ngục Tối này và thực tế, ít nhất cũng phải nhanh gấp 20 lần."

< Cái gì? >

Nói chung, dòng thời gian của Ngục Tối nhanh hơn thực tại, nhưng 'Sa Mạc Muối Đen' này hình như là độc nhất.

'Vì đã 6 năm trôi qua trong thực tại, và ít nhất 120 năm trong Ngục Tối.'

Thi thể cũng phải hoá thành xương trắng. Tôi chỉ mong di cốt có thể được thu hồi.

"... Đi thôi. Em chắc chắn họ đã đợi đủ lâu rồi."

Tôi bước vào hộp sọ của Quỷ Long và đi dọc theo đường hầm được tạo thành từ xương sống và xương sườn của nó. Và khi chui ra khỏi đầu xương cụt của nó.

[ <Hệ Thống> Bạn đã vào 'Kết Giới Đền Đen'. ]

Vùùùùù!

Tầm nhìn của tôi trở nên mờ mịt và một cơn bão cát bắt đầu thổi. Muối tràn vào miệng tôi.

Agnes sửng sốt.

< Nếu mất phương hướng, nhóc có thể sẽ bị kẹt trong kết giới mãi mãi. Trở về là... >

"Không sao đâu ạ."

Tôi chỉ cần nhìn vào bản đồ và đi là được. Tôi vững bước bước qua cơn bão tưởng như muốn cuốn phăng cơ thể tôi. Vào lúc đó, một bóng đen nhấp nháy được phản chiếu trong tầm nhìn mơ hồ. Nó chậm nhưng chắc chắn là đang tiến về phía tôi.

< Ellet. >

Agnes cũng cảnh báo tôi.

Tôi chuẩn bị thanh kiếm gỗ với ý định ngay lập tức tiêu diệt con thú đang cản đường tôi.

Khi nó cuối cùng cách tôi khoảng 5 bước.

"Ư... ư..."

"N-Người ư?"

Đó là một người đàn ông trung niên lực lưỡng lảo đảo như thây ma?

Thịch!

Ông ấy thậm chí còn ngã xuống trước mặt tôi.

< Không phải quỷ. Giống như một mạo hiểm giả gặp nạn vì bão cát. >

"Dậy đi! Chú ơi! Không, ông ơi!"

Khi tôi thay đổi tên một chút khi cân nhắc tuổi vật lý.

"D-Dạ dày..."

"Đau dạ dày ư! ... ông đi một mình à?"

"Ta đói... ôi không. Teo cơ rồi..."

"Teo cơ?"

Không có câu trả lời nào. Người đàn ông trung niên lực lưỡng mất trí rồi.

< Trông như ông ta đã bị bỏ đói cả tuần vậy. >

Tôi nói với một tiếng thở dài.

"Chúng ta cần nghỉ ngơi, Agnes."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro