Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôn lễ diễn ra.

Từ sáng sớm, mọi người đều tất bật chuẩn bị.

Meredith đã dậy lúc mặt trời chớm ló rạng, và đợi xe ngựa rước đến Cung điện.

Mọi thứ sẽ được chuẩn bị ngay ở trong cung nên cô cũng chẳng phải bận tâm gì.

Căn phòng này giờ trở thành cũ rồi. Tốt nhất nên dọn dẹp một chút, dù gì cũng là lần cuối cô ở đây.

"Hành lý của tiểu thư chỉ nhiêu đây thôi ạ."
Diane ngơ ngác nói.

"Tiểu thư chắc chứ?"

"Đúng vậy."

Meredith quyết định để lại tất cả ngoại trừ một ít quần áo và vài món đồ.

Những thứ còn lại mang đi cũng chỉ nặng người thêm với lại cũng không cần thiết nữa.

Cô chỉ cần Diane, cũng chính là người hầu gái duy nhất của cô.

Vậy nên cô muốn đem đi càng ít đồ càng tốt. "Bởi đây là một khởi đầu mới"

Ba tháng trước, khi nhận được lệnh kết hôn, cô cảm thấy bối rối vô cùng.

Tuy nhiên, sau đó cô lại có chút cảm giác mong chờ

Cảm giác cuộc hôn nhân miễn cưỡng này giống như cuộc tẩu thoát khỏi phận ăn bám.

Dù có ở đâu thì cũng tốt hơn nơi này nhiều. "Maryl sẽ rất hạnh phúc nếu như bà ấy còn
sống."

Diane lầm bầm với giọng nói buồn rầu.

Maryl là mẹ ruột của Meredith. Bà ấy trong số người giúp việc cho nhà này.

Sự hiện diện của cô thiên thần nhỏ bé chắc đã động đến lòng tự trọng của công tước phu nhân Schwartz.

Tuy không chứng kiến nhưng cô cũng đủ cảm nhận được điều ấy.

"Nhưng mẹ tôi,..."

Meredith thấy buồn tủi khi nhớ lại người mẹ đã khuất của mình.

Nhưng nó cũng chỉ diễn ra chốc lát mà thôi.

"Tiểu thư Meredith."

Cô nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, và tiếng gọi của người hầu.

"Đến lúc phải đi rồi."

Meredith chỉ mặc một chiếc váy đơn giản màu ngọc trai rồi đứng dậy và đi ra cửa.

Khi đi xuống cầu thang, cô thấy gia đình của cô đã đứng chờ sẵn ở dưới.

Đây sẽ là lần cuối cùng cô thấy gương mặt của mấy người này đến khi đám cưới kết thúc.

Trên khuôn mặt của họ dường như không có chút cảm xúc gì.

Chỉ duy nhất Catarina bày ra vẻ mặt nhăn nhó, khó chịu.

Trước mặt họ, Meredith lịch sự nói lời tạm biệt cuối cùng.

"Con đi đây."

"Được rồi."

Công tước Schwartz gật đầu và vỗ vai Meredith.

"Hãy nhớ rằng, đừng gây ra bất kỳ rắc rối nào cho gia đình mình."

"....Vâng."

"Con đi đi."

Mọi chuyện đã kết thúc như vậy đấy.

Không có những lời xúc động như "chăm sóc bản thân tốt" hay bảo cô quay về nhà bất cứ khi nào cô gặp khó khăn.

"Mình thậm chí còn mong đợi điều ấy."

Meredith cười cay đắng.

"Mình không nên trông chờ gì ở mối quan hệ này ngay từ đầu."

"Ngươi còn muốn gì ở họ cơ chứ?"

"Ngươi nghĩ rằng người cha đã cho ngươi một nửa dòng máu thì hẳn sẽ có chút gì đó khác biệt phải không?"

Nàng đã quá ngu ngốc khi không dẹp cái ảo tưởng đó ngay từ đầu.

"Chậc, mình thật ngây thơ mà."

Meredith nhanh chóng thả lỏng tâm trí rồi quay đi.

Cô không ngoảnh đầu lại khi bước lên xe ngựa. Ngay sau đó, xe ngựa bắt đầu lăn bánh.

Meredith cũng không còn lưu luyến dinh thự Schwartz, chiếc xe cứ thế chạy xa dần xa dần.

******

Khi đến cung điện, người tiếp đón Meredith chính là tiểu thư Renedi.

"Chào mừng người tới, Hoàng hậu."

Với đôi mắt vàng tuyệt đẹp, cô ấy cúi đầu lịch sự trước Meredith, mái tóc màu lục sẫm được vén lên một cách duyên dáng.

"Hoàng hậu, hoan nghênh người đến cung điện."

Renedi là một trong những người phụ trách dạy Meredith.

"Thần là Yulia Rennedi, người hầu cận bên Hoàng hậu sắp tới. Để cho thuận tiện, xin hãy gọi thần là Yulia. "

"Gặp lại cô ta mừng quá, Yulia."

"Người vẫn chưa sửa được cách nói chuyện của mình." Yulia nhăn trán.

"Mấy ngày trước, ta đã đặc biệt lưu ý rồi mà."

"Ah..."

Meredith ngơ ngác.

Từ bỏ thói quen trong tận hai mươi năm chỉ với ba tháng đúng là không dễ dàng gì.

"Nhưng không sao. Hôn lễ vẫn chưa diễn ra."

Yulia cũng biết điều đó nên nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

"Dù người chính thức trở thành Hoàng hậu thì cũng không thể nói như vậy. Đối với các quý tộc khác thì không sao, nhưng hãy cẩn thận với những người ở bên người, thưa Hoàng hậu. Đó là quy tắc trong cung."

"Ta hiểu rồi. Ta sẽ ghi nhớ điều đó. "

"Vâng, thưa Hoàng hậu."

Ngay sau nụ cười đó, Yulia dịu dàng hướng dẫn cho Meredith.

"Mời đi lối này."

Phần chuẩn bị cho hôn lễ đã sẵn sàng.

Họ chỉnh sửa lại mái tóc Meredith, chọn món đồ trang sức rực rỡ phù hợp với chiếc váy xếp nhiều lớp. Meredith giờ là một cô dâu thật quá kiều diễm, thanh nhã.

Còn ba tiếng nữa thì chuẩn bị xong hoàn toàn, Yulia thông báo cho cô kế hoạch.

"Bây giờ đám cưới chỉ còn chưa đầy hai giờ nữa, thưa Hoàng hậu."

"Yulia."

Meredith gọi tên Yulia.

Yulia nhìn cô.

"Hoàng đế là người như thế nào vậy?"

"... .."

Yulia không thể trả lời ngay lập tức.

Meredith nói thêm:

"Tôi chưa từng gặp ngài ấy trước đây."

"Chuyện đó thì.."

Tuy nhiên, nghe xong câu hỏi đó, Yulia trông có vẻ đắn đo, lưỡng lự không biết nên nói thế nào cho đúng.

Trông cô ấy giống như một người đang phải vật lộn với câu hỏi hóc hiểm vậy

Meredith kiên nhẫn đợi câu trả lời của Yulia.

"Thực ra, Bệ hạ là ..."


Yulia cẩn thận dùng từ rồi mở miệng.

"Ngài ấy là một vị vua tuyệt vời ... và là một người tốt .."

"Và?"

"Và ngài ấy thực sự rất điển trai."

"Thật vậy sao?"

Meredith nhẹ nhàng gật đầu.

Thay vì những mối quan tâm đặc biệt khác, cô lại chỉ hỏi vì tò mò.

Bởi vì không ai nói cho cô biết về hôn phu của cô tận cho đến ngày cưới.

Vào thời điểm đó, Meredith đã không biết rằng Yulia đã không nói điều quan trọng nhất.

*****

"Thưa Bệ hạ, Hoàng hậu đang đến."

Cánh cửa mở ra với một âm thanh lớn.

Meredith trùm khăn voan cẩn thận bước tới.

Cô có thể cảm thấy những người quý tộc đang nhìn chằm chằm vào cô từ mọi phía.

Meredith trước không hề quan tâm đến cuộc sống của nàng ra sao, nhưng giờ thì có phần nặng nề và khó khăn.

Thế nhưng cô vẫn mạnh dạn tiến về phía trước.

Cuối cùng, thời khắc này cũng đến, lần đầu tiên cô đối mặt với Hoàng đế.

'...A.'

Hệt như Yulia đã nói, ngài ấy thực sự rất đẹp trai.

Tóc ngài ấy tựa như màu một chiếc đai đen, thậm chí đôi mắt ấy còn đậm màu hơn.

Đôi mắt sâu tựa như vực thẳm tăm tối, càng nhìn càng đắm chìm vào trong đó.

Ngoài ra, ngài ấy khá cao còn thân hình thì săn chắc, từ đây cô có thể cảm nhận rõ khí chất của một bậc đế vương.

"... Trông ngài ấy giống như một bức tượng sẽ được trưng bày ở đâu đó trong viện bảo tàng."

Vẻ đẹp của Hoàng đế thật ngoài sức tưởng tượng. Rực rỡ như ánh sáng ban ngày.

Đôi mắt sắc sảo và chiếc mũi tinh tế.

Môi mím chặt.

Mặc dù đám người đó có biểu hiện khá lạnh lùng, nhưng bầu không khí đó lại càng khiến vẻ đẹp của Hoàng đế trở nên nổi bật.

Nhưng mà...

'Đêm qua ngài ấy ngủ không ngon sao?'

Quầng thâm dưới mắt.

Có hơi kỳ cục, nhưng mà cái đó càng làm làn da của ngài ấy thêm nhợt nhạt.

Ngay cả bọng mắt không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp mỹ miều của ngài ấy.

Tuy nhiên, có một vấn đề phát sinh.

"Khụ khụ."

Ban đầu, cô nghĩ đó chỉ là một tiếng ho phát ra từ đám đông cứng nhắc dưới kia

Nhưng càng ngày cơn ho càng không có dấu hiệu dừng lại.

Thậm chí tay ngài ấy còn liên tục run rẩy.

Sau đó, Meredith mới cảm thấy việc đó thật bất thường.

'Ngài ấy bị sao vậy?'

Thật lạ lùng, sao lại không có ai mở miệng hỏi,

'Bệ hạ đang không khỏe sao?'

Giống như họ không thấy nghe thấy tiếng ho ấy.

"Thần sẽ bắt đầu trước với người, thưa Hoàng hậu."

Ngay sau đó, câu hỏi được đọc lên.

"Người có đồng ý lấy Hoàng đế vương quốc này làm chồng, mãi mãi yêu và tôn trọng ngài như một người vợ thực sự, luôn luôn dõi theo và bên cạnh ngài ấy suốt đời suốt kiếp không?"

"...Ta đồng ý."

"Lần này, thần sẽ thỉnh cầu Bệ hạ. Người có đồng ý lấy Hoàng hậu làm vợ và chịu trách nhiệm với cuộc đời của cô ấy như một người chồng, nguyện yêu thương và tôn trọng cô ấy, và giữ cho cung điện và Đế quốc mãi bình yên? "

"Ta nguyện ý."

"Vậy thần xin tuyên bố rằng hai người đã chính thức thành vợ chồng."

Lời tuyên bố vừa dứt thì tiếng vỗ tay đã vỡ òa nổ ra.

Meredith cẩn thận nắm lấy tay Hoàng đế
trước.
'...Ôi.'

Nó lạnh như băng.

'Mình gần như đã buông tay vì quá bất ngờ.'

Meredith quay đầu lại và nhìn vào khuôn mặt của người chồng mới cưới của cô.

Anh ta trông thật thản nhiên như không có gì. Vào lúc đó, Meredith nhận ra.

'—À, ngài ấy bị bệnh.'

Có một lý do tại sao Công tước Schwartz đã chọn cô làm Hoàng hậu thay vì Catarina.

'Hóa ra là vậy.'

"Thật lãng phí nếu gả một Hoàng đế ốm yếu cho Catarina, nhưng không phải vị trí Hoàng hậu quá hấp dẫn để từ bỏ rồi ư?"

"Sẽ không có chuyện họ đối xử tốt với tôi"

Meredith nở một nụ cười chua xót, cuối cùng nàng cô đã nắm được đại khái tình hình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro