Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Chảy
Beta: Bem

*********

Tên tôi là Betty, một thường dân và không có họ.

Chỉ đơn giản là Betty.

Khoảng thời gian khi tôi mới chập chững biết đi, tôi mới nhận ra rằng đây là cuộc đời thứ hai của mình.

Đã có lúc tôi rất phấn khích khi nói rằng tôi đã trải qua một điều gì đó như câu nói...

"Trần nhà trở nên xa lạ khi tôi mở mắt"

Trụ trì, ta nên đặt tên gì cho đứa bé này?

Cần gì dài dòng, cứ gọi đứa bé ấy là Betty. Tôi quá lười để đặt tên cho nó.

Khi tôi phải tận mắt chứng kiến cái cách mà tên tôi được đặt là 'Betty', tôi đã cho rằng nó như một tiếng sét giáng xuống ngay bầu trời khô hạn vậy, thật không thể tin được tôi được đặt một cái tên trong hoàn cảnh như thế.

Chính xác tôi là Betty. Betty

Tôi không biết nó đến từ cuốn tiểu thuyết nào, nhưng chỉ có một cái tên đơn giản như thế.

Rõ ràng là tôi không hơn không kém gì một người giúp việc.

Sinh ra với một số phận tầm thường, tôi lớn lên trong một trại trẻ mồ côi ở công quốc Janus. Đó là một trại trẻ mồ côi với chương trình giáo dục khá tốt.

Tôi đã học được tất cả kỹ năng cơ bản để có được một công việc như một người giúp việc, chẳng hạn như dọn dẹp, may vá và nấu ăn ở đó. Không ai dạy tôi về chữ cái và tôi thậm chí còn không có thời gian để học chúng.

Từ khi tôi biết đi, tôi thức dậy làm việc khi mặt trời vừa mọc và ngủ khi mặt trời lặn. Khi những ngày khó khăn vẫn liên tục diễn ra, sự phấn khích và hào hứng của tôi dần dần mất đi.

Khi tôi phát hiện ra rằng vùng đất mà tôi đang có mặt ở đây chính là "lục địa thiên thể, Đế chế Noah" tôi nhớ đến cuốn tiểu thuyết về người "SLV" [đầu chương 2 có giải thích] điều đó có liên quan gì đến tôi?

Bây giờ, ngay cả những ký ức về kiếp trước của tôi cũng đang mờ dần theo thời gian.

Tôi chỉ nhớ trước đây mình đến từ đất nước nào, giới tính và làm công việc gì nhưng tôi nhanh chóng mất đi những ký ức về những gì tôi thích hay những gì tôi ghét hay ai đã là bạn thân của tôi.

Điều duy nhất mà tôi nhớ được khi thời gian dần dần trôi gia là <Cô ta là một con quỷ nhỏ>

Tôi nhớ rất rõ ràng về điều đó như thể đó là điều quan trọng nhất.

Lần này, ta cầu nguyện cho ngươi tận hưởng một cuộc sống mới đầy tốt đẹp và bình an

* * *

*Thở hổn hển*

Mắt tôi sáng lên như thể tôi đã nhận được một sự đặc ân nào đó.

Chiếc giường mà tôi vẫn thu mình lại để vượt qua cái lạnh sớm mai đã được thay bằng bộ chăn ga gối đệm mềm mại như một tia nắng dịu dàng quấn lấy cơ thể tôi.

Tôi từ từ đứng dậy và nhìn xung quanh.

Một căn phòng ngủ nhỏ hơn một chút so với căn phòng nơi có sáu người hầu gái ở cùng nhau.

Cửa sổ kính có kích cỡ và sạch sẽ hướng phía Nam để đón ánh nắng mặt trời ấm áp.

Cảm giác mềm mại của tấm thảm chạm vào đôi chân bé nhỏ không tự chủ mà bước xuống giường.

'Đây là phòng dành cho khách'

Tôi bị nhốt dưới bếp khi đang rửa bát nhưng tôi có thể biết được. Đây là căn phòng dành riêng cho khách ở dinh thự của Công tước nhưng đã không được sử dụng đến trong khoảng một thời gian dài.

Ngay sau khi phát hiện ra, tôi nhanh chóng nhìn ra những thứ đắt tiền xung quanh mình. Những bức tranh nổi tiếng được treo trên tường, những bức tượng nhỏ và đồ gốm được trang trí trên lò sưởi và mặt bàn.

Tôi không nên chạm vào bất cứ thứ gì.

Những món đồ quá đắt tiền làm tôi thậm chí không dám mang giày vào để đi lang thang nhìn ngắm mọi thứ trong phòng.

'Cái thứ gì đang chuyển động vậy nhỉ?'

Một thứ giống như dải băng trắng di chuyển chậm rãi phía trên tôi, sau đó tôi thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương khi tôi quay lại.

Một đứa trẻ có khuôn mặt bị tàn nhang như được rắc đường nâu trên khuôn mặt nhợt nhạt, đang mặc một chiếc áo choàng trẻ em đắt tiền, chắc chắn nó đắt gấp mấy lần tiền lương thu nhập hằng năm của tôi.

"Đây có phải là của công tước...."

Ngay cả khi tôi đã đọc nội dung trong cuốn sách này, tôi không thể hiểu được đứa trẻ ấy đang nghĩ gì, nhưng khi tôi đang trải nghiệm về nó thì tôi càng cảm thấy khó hiểu hơn với những gì đang xảy ra trong đầu anh ta.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ để nhìn bầu không khí của dinh thự.

Cơ thể tôi đột nhiên cứng đờ lại

"Còn 30 phút nữa. Mọi người hãy nhanh tay lên"

Cậu bé có một nụ cười rạng rỡ đang mang một khẩu súng săn ở trên vai và những người hầu đang sợ hãi thỉnh thoảng xuất hiện và di chuyển một cách nhanh chóng để trang trí lại khu vườn một cách đẹp đẽ.

Cho dù tôi có nhìn vào những đám người đang vội vã đó như thế nào đi chăng nữa thì trong mắt tôi chỉ có thể thấy như một thợ săn đang chuẩn bị đi săn những con mồi của mình.

Người quản gia, người luôn ngồi ở cái ghế trên cùng đã có người khác thay thế vì ông ta đã nằm gọn trong góc nhưng trông ông ta không còn vẻ gì gọi là còn sống...

Thật là điên rồ, anh ta đúng là một tên điên.

"Betty! Em đã tỉnh rồi."

Tôi giật mình bởi vì một giọng nói đột ngột phát ra, cơ thể tôi vốn đang căng thẳng giờ lại thêm cảm giác ớn lạnh. Tôi quay đầu nhìn lại và thấy Anne.

Mái tóc vàng mà cô tự hào là không cầu kỳ và hơn hết cô ấy đang đi chân trần. Nhìn xung quanh, Anne chui xuống gầm giường của tôi.

Tôi nhìn cô ấy với ánh mắt tò mò, Anne đưa ngón tay lên miệng và cố gắng mím môi cười. Nó thật kỳ lạ khi cô ấy đang cố gắng mỉm cười với một gương mặt đầy sợ hãi.

'Cô ấy đang yêu cầu tôi giấu cô ấy đi'

Tôi tự hỏi liệu mình có thể tìm hiểu tại sao bên ngoài lại ồn như thế không? Vì vậy, tôi đã cúi thấp người xuống và giao tiếp bằng mắt với Anne dưới gầm giường.

"Anne, tôi đã ngủ trong bao lâu rồi?"

"Cậu bị điên à? Nếu cậu nói chuyện với tôi, tôi sẽ bị bắt đấy!"

Khi tôi đến gần cô ấy, cô ấy hoảng sợ, né tránh và đùng đùng nổi giận.

"Cậu đang né tránh công tước sao?"

"Cậu không thấy à? Betty, đồ mồ côi bẩn thỉu... Mau lên giường nằm đi!"

"Tại sao?"

"Ý tôi là, cậu làm ơn hãy làm theo yêu cầu của tôi đi"

"Tại sao tôi phải làm điều đó?"

"..."

Khi nhìn Anne run rẩy dưới gầm giường, tôi đắm chìm vào suy nghĩ của mình.

Khi tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt bối rối, cô ấy có vẻ lo lắng nhưng cô ấy đã nhanh chóng nở một nụ cười và xoa dịu tôi.

"Betty là một đứa trẻ ngoan phải không? Cậu có thể giúp tôi được không? Chúng ta không gặp nhau thường xuyên nhưng tôi thích Betty nhất trong số những đứa trẻ làm việc trong nhà bếp. Betty là một con gái tốt, phải không? Làm ơn, lên giường nằm đi"

Lúc đó, tôi không thể mỉm cười.

Anne chắc chắn đã hiểu lầm điều gì đó. Tôi không tốt. Tôi rất yếu đuối.

"Tại sao tôi phải nằm trên giường? Tôi không hiểu gì cả?"

* * *

"Hai người thật tệ hại"

Không mất quá nhiều thời gian để nhận ra sự hiện diện của một con mồi đang cố trốn thoát. Công tước Janus nhỏ tuổi ngay lập tức không vui.

Không có gì vui khi phá vỡ quy tắc của một trò chơi. Là một lãnh chúa hào phóng, vì vậy hắn ta đã tạo ra một cơ hội cho cấp dưới của mình.

Anh ra nói rằng anh ta sẽ để họ trốn thoát, trốn ở bất cứ đâu và tránh anh nhiều nhất có thể. Nhưng không được đi vào trong dinh thự. Đó là quy tắc của trò chơi.

Cho dù anh ta là một quý tộc thì cũng không điên rồ đến mức tự bắn nát căn nhà của mình để tìm ra những người đang trốn thoát.

Anh ta đã rất vui vẻ khi cảnh cáo trước và bảo họ không được bước vào nơi đó nhưng một trong những con mồi đã bò vào trong dinh thự.

Trong khi đang lần theo dấu vết, anh ta tỏ vẻ rất bình tĩnh khi nhặt được một chiếc giày ở gần cửa sau nơi có những người hầu ra vào. Nghĩ đến việc trong dinh thự phải nổ súng, anh ta cảm thấy hơi buồn nôn.

Đó là thời điểm mà từ trước đến nay gương mặt của cậu bé vốn dĩ vui vẻ, khá dễ gần lại trở nên đáng sợ như vậy.

"Ugh!"

Một tiếng rên rỉ vang lên trên đầu anh ta, anh nghiến chặt răng và cố gắng kiềm chế tiếng hét. Anh nhìn lên và thấy con mồi của mình đang treo lơ lửng ở bên cửa sổ.

Ngay lúc đó, những con ngựa ở trong chuồng giật mình phi thẳng ra ngoài vì một thứ gì đó và chạy hỗn loạn ở trong khu vườn ở trung tâm dinh thự. Một số người giúp việc đang ẩn nấp ở nhiều nơi khác nhau trong một vụ náo động bất ngờ của lũ ngựa.

Anh ta mở rộng miệng khi suy nghĩ về những gì đã xảy ra.

Trông anh ta thật thoải mái đến nỗi không ai có thể biết được rằng trước đó anh ta đã đứng hình cách đây không lâu.

* * *

Nhìn thấy sự hỗn độn ở khu vườn ngay trung tâm của dinh thự, Gilbert dường như đã thay đổi kế hoạch.

Và Anne, đang treo lơ lửng ở bên ngoài cửa sổ lúc này, chắc hẳn đang thú nhận về nơi tôi đang ở.

Cô ấy nghĩ rằng tôi đã trốn thoát cùng với Molly, con ngựa nhỏ nhất và yếu nhất trong số những con ngựa được thả ra khỏi chuồng. Bởi vì đó là những gì tôi đã nói với Gilbert.

Nhưng ngay cả khi Gilbert bị bắt cũng sẽ không có vấn đề gì cả.

Bởi vì tôi không có ý định chạy trốn khỏi dinh thự của công tước trong ngày hôm nay.

Đúng như dự đoán, tôi có thể nghe thấy tiếng Anne đang rất khẩn cấp vì công tước đã bắt được cô ấy.

"Ta đã nói cho ngài sự thật! Betty, con bé đã sợ hãi và chạy trốn, tôi đã rất cố gắng để bắt con bé..."

"Betty đã thức dậy chưa?"

"Gì cơ? À, cô ấy vừa mới thức dậy ban nãy..."

Đôi chân trần của Anne có thể được nhìn thấy qua các vết nứt ở trên tường. Gilbert dường như không bị bắt.

"Tôi nghĩ cô ấy đã cưỡi Molly! Ngài không nghĩ rằng sẽ dễ dàng để xử lý sao? Vì Molly là con ngựa nhỏ nhất và dịu dàng nhất"

"Betty sẽ không bị chóng mặt chứ?"

Công tước, người đang nghe Anne nói, đột nhiên hỏi.

"HẢ?"

"Ta đang nói về Betty. Thảo mộc chứa độc mất nhiều thời gian để giải, vì vậy em ấy sẽ cảm thấy chóng mặt ngay cả khi đã khỏi bệnh, cuộc sống của em ấy sẽ trở nên khó khăn. Nó có thể khiến em ấy bị tổn thương về não"

Nghe đến đó, tôi nghĩ mình có hơi choáng váng.

Nhưng tôi vẫn có thể sẽ sống được thêm vài ngày ở trong một nơi chật hẹp và ấm cúng này.

Dù sao thì Công tước cũng sẽ không nán lại ở dinh thự quá lâu và thật ngu ngốc khi bỏ chạy trong lúc anh ta luôn đi xung quanh dinh thự. Một con ngựa dù nhỏ bé và hiền lành đến đâu thì tôi cũng không thể trèo lên với thân hình chỉ mới có 10 tuổi và chạy trốn khỏi công quốc.

Vào thời điểm này, tôi đã xém xét không gian xung quanh tôi một cách phù hợp. Nó ở trong một góc bếp, gần như được chặn lại bằng một tấm bản(tôi cũng không biết tại sao nó lại bị chặn ở đây. Tôi nghĩ nó có thể được sử dụng như một cái tủ). Tấm ván chắn lối vào rất cẩu thả, cái lỗ chỉ đủ để cơ thể một đứa nhỏ có thể chui vào.

Bên cạnh đó là một vị trí ngoài có tấm ván ban đầu được khoan làm cửa thông gió vì vậy tôi có thể dễ dàng nhìn ra bên ngoài qua các vết nứt trên tấm ván.

Như thế anh ta sẽ không biết tôi đang trốn ở nơi này. Công tước tiếp tục nói

"Đây cũng là cách tốt nhất để giữ nước từ cánh hoa cùng với lá trà Temi trong vòng một tuần hoặc lâu hơn. Cả hai đều có thể để sẵn đế sử dụng một cách dễ dàng. Ôi thật khó kiếm chúng khi trời lạnh như thế này"

Nước từ cánh hoa và lá trà Temi.
Là một người đã ăn thảo mộc có chứa độc như tôi thì thông tin này khá là hữu ích.

Nhưng ngay sau khi suy nghĩ hơn một chút, nó thật kỳ lạ.

"Chắc hẳn ngài ấy đã rất tức giận với Anne, vậy tại sao lại đột nhiên khoe khoang về kiến thức này của mình?"

Hình như có ai đó đang cố ý nhắc nhở một cách có chủ đích.

"Vì vậy, sẽ thật tuyệt nếu em chỉ cần nằm trên giường và nghỉ ngơi, phải không?"

Tôi cảm thấy có điều gì đó bất thường và cố gắng nhìn qua vết nứt giữa tấm ván và chỉ biết cứng người lại.

Đó là bởi vì tôi đã bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của anh ta qua những khe hở. 

#VUILONGKHONGREUP
#NhaCharyybanchaydeadlinenovel

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro