Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56: Nàng... vẫn sẽ trở về sao?

Trong căn phòng màu hồng phấn của mình trình diễn một màn làm tình nhân thú hoạt sắc sinh hương, thân thể trần trụi của Tô Hình ghé vào trước bàn trang điểm, cặp vú cao ngất tròn trịa đong đưa trước sau, một chiếc vòng cổ hồng ngọc cổ điển được đeo ở rãnh giữa hai vú lắc lư theo, đó là món quà thứ hai mà quái thú tặng cho cô, dùng hồng ngọc bởi vì nó có thể đặt một ít đồ nhỏ vào trong, cô bôi toàn bộ Ngọc Cơ Cao vào trong đó, mỗi ngày đeo ở cổ, rất dễ nhìn thấy.

Tô Hình vểnh mông cao, mông thịt tuyết trắng dưới bộ lông vàng kim dày rậm thoắt ẩn thoắt hiện, côn thịt thô to của Plant đâm hai chân cô nhũn ra, cô không thể không đè trọng lượng toàn thân lên bàn trang điểm.

Lại là một lần cắm sâu, tiểu huyệt như nổ tung nghênh đón cao trào cực lạc, Tô Hình thở gấp hơi nóng, cả người mồ hôi như mưa, tinh lực của quái thú đúng là vô tận, rõ ràng một giờ trước mới làm hai lần, bây giờ còn lăn qua lộn lại cô, cô cũng không muốn giống như lần trước bị làm đến ngất đi.

"Plant... Chàng nhanh lên... Em không nổi..."

"Belle, làm tình có lợi cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh, nàng đúng là ít vận động quá rồi."

Plant ghé vào tấm lưng trơn bóng của cô, cự bổng dưới thân đưa đẩy vừa nhanh vừa tàn nhẫn, dâm dịch trong suốt trơn dính dưới sự thọc vào rút ra nhanh chóng biến thành dày đặc như bánh sữa bọt trắng, theo thân gậy đâm vào rút ra rơi xuống trên mặt đất.

"Plant!!" Đôi tay Tô Hình nắm lại, cố hết sức phát ra tiếng gào nhẹ.

Plant cười khẽ một tiếng, mắt mã chỗ quy đầu tức thì phun ra lượng lớn tinh dịch, rót âm đạo đến tràn đầy.

"Ưm..." Tô Hình rũ đầu xuống, hô hấp dần dần trở về vững vàng, cô vặn vẹo cái mông tuyết trắng, nhỏ giọng thì thầm nói: "Chàng có thể lấy nó ra rồi."

Đầu lưỡi thô dày liếm qua bên tai cô, để lại một chuỗi dấu vết ướt át, sức nặng trên người Tô Hình nhẹ đi, côn thịt trong tiểu huyệt cũng theo đó rút ra.

Tinh dịch cuồn cuộn rơi xuống chảy đầy đất, Tô Hình chậm rì rì xuống bàn trang điểm, hai chân nhũn ra mới vừa đạp lên mặt đất đã có xu thế té ngã, cũng may Plant kịp thời đỡ cô, đưa lưng cô dịch đến bên giường.

"Mệt rồi nhỉ, ta để Elissa và Sophia tiến vào giúp nàng rửa mặt chải đầu."

Hành động tri kỉ khiến nội tâm Tô Hình ấm áp, cô ghé vào tấm lưng dày rộng phía sau của hắn, hai cánh tay nhỏ thoáng mở rộng ôm lấy thân thể lông lá xù xù của hắn, "Không cần, làm vậy xấu hổ lắm."

Sau khi bị làm đến ngất ở kho bạc lần trước, cô đã sống qua ngày trong ánh mắt ái muội của Elissa và Sophia, hiện tại "Gia cụ" của toàn bộ lâu đài đều đã biết cô và điện hạ của bọn họ có một chân, cô làm sao không biết xấu hổ để họ đi thu dọn "tàn cục" được.

"Belle, ở lâu đài của ta, nàng đừng khiến mình tủi thân." Plant sau khi đưa cô lên  giường liền ngồi xổm ở bên mép giường, đôi đồng tử màu vàng đã sớm giấu đi vẻ hung mãnh của quái thú, chỉ còn lại một mảnh dịu dàng mê người, dạo chơi như nước.

Tô Hình ở cùng hắn mấy ngày liền, biết tính hắn ngoài lạnh trong nóng, tự nhiên cũng mất đi cảm giác xa cách ban đầu, cô cúi đầu ôm cổ hắn, thân mật vuốt ve lông sư tử của hắn, bộ lông màu vàng thật dài dưới ngón tay linh hoạt của cô trở thành từng đoạn bánh quai chèo, chơi vui vẻ vô cùng.

Plant cam chịu cô chơi đùa, cưng chiều liếm liếm cổ cô.

"Plant..."

"Hửm?"

"Tối qua em mơ thấy cha em rồi..."

"..."

"Ông ấy nói ông rất nhớ em, em cũng rất nhớ ông ấy... Plant, khi nào thì chàng mới nguyện ý thả em về nhà?" Một câu hỏi vô tâm, lại đưa mối quan hệ bọn họ khó khăn lắm mới hòa hoãn được nứt thêm một lỗ hỏng, Tô Hình nhận thấy hắn trầm mặc, thì ngậm miệng không nói nữa.

Hai chữ về nhà, nửa tháng qua bọn họ ăn ý không hề nhắc lại nữa, hôm nay Tô Hình sẽ nói đến một mặt là vì tối qua nằm mơ, mặt khác là cô thật sự rất nhớ cha của mình, nhớ gia đình của cô.

"Nàng muốn về nhà sao?" Plant thở ra một hơi, trầm tĩnh hỏi.

Tô Hình đang đứng dậy, mắt đối mắt nhìn hắn, "Em muốn, chàng... Chàng nguyện ý thả em về nhà sao?"

Đồng tử màu vàng phản chiếu ra khuôn mặt của cô, nét mặt cô cẩn thận như vậy, rất sợ chọc giận đến ranh giới cuối cùng của quái thú.

"Belle, sau bữa tối đến phòng ta, ta cho nàng xem một thứ."

Plant không nói có nguyện ý hay không, mà là ném lại một câu khó hiểu nổi, rồi rời khỏi phòng.

Tô Hình ngồi ở trên giường, cả người bất động, tầm mắt cô bay đến tinh dịch màu trắng trên mặt đất, không khỏi suy nghĩ, có phải cô nói sai câu gì rồi không, cho nên hắn mới không vui?

Loại suy nghĩ ấy vẫn duy trì liên tục tới giờ ăn tối, Plant không nói chuyện với cô nữa, ăn xong bữa tối liền rời khỏi chỗ ngồi, Tô Hình bị lạnh nhạt cố nén nước mắt uất ức, vội vàng ăn mấy miếng rồi lấy cớ không đói bụng đi đến chỗ hẹn.

Đi thẳng đến căn phòng của Plant, hắn đã ngồi xổm trên sô pha chờ cô.

Đồng tử màu vàng của quái thú lóe lên một tầng ánh sáng lạnh như băng theo ngọn nến rọi xuống, hình ảnh trước mắt phảng phất như quay trở về giây phút ban đầu, hắn cũng là dùng kiểu ánh mắt này nhìn cô, Tô Hình luống cuống, đôi tay lôi kéo hoa văn trên váy không biết làm sao.

"Trong ngăn kéo thứ nhất ở đầu giường có một chiếc gương, lấy nó ra đi." Ngữ khí ra lệnh gần như không tìm thấy một tia dịu dàng.

Trong mắt Tô Hình bắt đầu có ánh nước óng ánh đang đảo quanh, cô theo lời hắn nói đi đến đầu giường kéo ngăn kéo tầng thứ nhất ra, một chiếc gương nhỏ lớn bằng bàn tay đập vào đáy mắt, mặt gương của nó có hình bầu dục, một vòng khảm ba loại đá quý đỏ xanh và vàng, mặt trái là một bộ hoa văn được hợp lại bởi màu sắc của ba loại đá quý, thoạt nhìn, cũng tương tự với dáng vẻ của dã thú.

"Dùng suy nghĩ của nàng nhớ đến cha mình, ông ta sẽ xuất hiện trong gương."

Tô Hình kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn hắn, hắn nhảy xuống sô pha đi đến trước mặt cô, dịu dàng liếm mặt cô, "Belle, ta hy vọng nàng có thể vui vẻ."

"Em cho rằng... Chàng đang giận em..." Nước mắt hăng hái tranh giành chảy xuống khuôn mặt, Tô Hình ôm chặt hắn, bắt đầu khóc huhu.

"Cô nương ngốc, vì sao ta phải tức giận, nàng cũng không làm cái gì sai." Plant liếm sạch nước mắt trên mặt cô, chân trước ấn ở trên tay cô, "Nhìn xem đi, chẳng phải nàng rất nhớ cha của mình sao?"

"Vâng!" Tô Hình lộ ra nụ cười xán lạn, cô giơ gương lên, trong lòng yên lặng nghĩ đến thân ảnh của cha, lúc này mặt gương thủy ngân chậm rãi dâng lên một màn sương mù dày đặc bốc hơi lên , đợi hình ảnh của cha hình thành hoàn toàn, trong gương đã là một hình ảnh khác.

Cô nhìn thấy người cha già của cô bị một đám đàn ông ấn trên mặt đất tay đấm chân đá, tên đàn ông cầm đầu cao lớn cường tráng, đứng bên cạnh chửi mắng nói muốn nhốt ông ở trên cây để cho sói ăn, người cha già đáng thương bị đánh vỡ đầu chảy máu, trên mặt từng mảng xanh xanh tím tím, người đã hôn mê bất tỉnh.

Tô Hình xem nước mắt chảy ròng, trong lòng khó chịu che kín miệng.

"Cha—— Cha—— Plant, em phải đi cứu cha của em, bọn họ sẽ đánh chết ông ấy!"

Tô Hình khóc sướt mướt như đứa trẻ, Plant trông thấy đáy lòng mềm nhũn, trên mặt do dự hồi lâu, hỏi:

"Nàng... sẽ còn trở về sao?"

"Phải, Plant, em đồng ý với chàng, chỉ cần chàng thả em trở về, em nhất định sẽ quay lại, đến lúc đó, em sẽ... Em sẽ..." Tô Hình lấy hết can đảm, hạ quyết tâm nói: "Em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh."

"Nàng nói đúng là thật ư?" Ánh mắt Plant nóng bỏng, làm như không tin lời cô nói là sự thật.

"Plant, tin tưởng em, em chưa bao giờ nói dối."

"Được, nàng đi đi, gương này nàng mang theo trên người, mặc kệ nàng có trở về hay không, chỉ cần nàng nghĩ đến ta đều có thể xuyên qua mặt gương này nhìn ta."

Plant vừa nói xong, trong đầu Tô Hình đã chui ra một đoạn âm thanh điện tử nhắc nhở:

【 Nam Cung Thượng dùng 100 tích phân bán đạo cụ gương thần cho cô, xin hỏi có tiếp nhận không? 】

Tô Hình không nói hai lời đã tiếp nhận ý tốt của hắn, 100 tích phân đối với đại nhân vật mà nói so với tặng miễn phí không có gì khác nhau, Giang Lưu nói tính tình hắn hào phóng, lời này không giả chút nào.

【 tiếp nhận thành công! Tích phân hiện có là 355 tích phân. 】

Có đạo cụ kề bên người, Tô Hình có thêm mười phần lòng tin, nói chuyện cũng có sức lực.

"Plant, chàng chờ em, chờ em sắp xếp cho cha xong em sẽ trở lại, trở lại bên cạnh chàng."

"Được, ta chờ nàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro