chương 17: Tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Xẹt*

Bước chân của Trường Nhạc bị chặn đứng bởi sự xuất hiện của một chiếc motor đen

- Này

Nàng ngẩng đầu lên nương theo thanh âm, nheo nheo đôi mắt ướt sũng do nước mưa, lau lau đi cặn nước đọng trên hàng mi, không trả lời

- Không nghe ta gọi ngươi sao? Mèo ăn mất lưỡi rồi?

Đó là một thân quần áo da hắc sắc quý khí bức người, mặt mày tuấn tú dị thường, toàn thân toát ra một cỗ âm độc nguy hiểm. Đôi kia nhìn không thấu phượng mâu khóa chặt ánh mắt nàng. Này nhân có điểm quen thuộc, nhưng là ai nàng không nhớ ra đâu? Có vẻ thân thuộc với này thân chủ chăng? Xem người ta còn đánh nàng cái tiếp đón nồng nhiệt a. Trường Nhạc khó xử

- Ngươi...

- Thế nào? Mới vài ngày đã không nhận ra ta? Nhưng là tối hôm đó ngươi cực tao đâu?

Hắn nhếch mép diễu cợt nàng, nhưng ý cười không đạt đến mí mắt. Đôi mắt hắn tràn một đoàn hỏa diễm tức giận, cũng chưa có người dám quên hắn đâu? Huống chi là cái nho nhỏ Trường Nhạc còn cùng hắn hảo hảo một đêm.

- A.. Quấn Thuần là đi, ngươi lúc trước cùng ta là ở trong góc tối cùng lõa thể, mặc cùng kín như thế này ta làm sao nhận ra?

Nàng cho hắn một cái đại xem thường, ánh mắt như chỉ 'ngươi thực ngu ngốc' một loại

- Ngươi ...

Toàn thân Quấn Thuần lại toát ra thêm một phần nguy hiểm, mặt hắn đã sớm hắc như đáy nồi. Cái này tử nữ nhân, nếu không phải vì nể tình nàng đêm ấy "phục vụ" hắn còn thật thư thái đã sớm một bàn tay bóp chết nàng. Cái gì chó má không đánh nữ nhân, nhân khiến hắn chướng mắt đều là rác rưởi một loại, "đãi ngộ" đều là giống nhau.

Trường Nhạc xem hắn biểu tình càng ngày càng thối mặt cũng thực biết điều nhẫn nhịn một hai

- Mà ngươi làm sao ở đây? Lại còn đánh ta cái tiếp đón?

Hắn là ngồi ở bên kia đối diện quán cà phê, này tổng không thể nói là thấy nàng liền không hiểu gấp gáp chạy xe ra chào hỏi đi, đã vậy còn bị cái vô tâm vô phế này nữ nhân cho là không quen biết, nghe thế nào cũng giống hắn mặt nóng áp người ta mông lạnh. Chúng ta đại soái ca là cái tử sĩ diện nhân, hẳn sẽ không như vậy hảo nói chuyện.

- Là ngươi chặn ta lộ

Trường Nhạc nhíu nhíu mày đẹp, ta chắn hắn lộ? Cái kia đại soái ca, ngươi nói dối thêm điểm lý lẽ đi? Rõ ràng tỷ tỷ là đang chấp hành luật giao thông đi trên vỉa hè, ngươi từ đâu đến còn chặn ta lộ mới phải a. Cái này gia hỏa hôm nay ăn nhầm thuốc hay sao hỏa như vậy vượng, ăn nói lại như vậy khó nghe. Nhưng nhìn hắn cũng không phải dễ chọc nhân, cũng không nghĩ chọc phiền toái nàng liền thuận theo.

- Kia là ta lỗi, ta đây với ngươi tạ tội.

Nàng chắp tay với hắn vái lạy, muốn bao nhiêu thành kính liền bấy nhiêu thành kính. Quấn Thuần gân trán lại đột khiêu, nàng là đang trù ẻo hắn. Nhưng nhìn đến kia cánh tay vốn trắng noãn ngọc ngà nay điểm nhiều vết thanh tử xước xát trông ghê người hắn liền nhíu mi. Nàng.. lại là tự hành hạ mình? Nhưng nhìn thế nào cũng không giống, thực giống hơn bị đánh. Quấn Thuần vốn không là cái gì lòng trắc ẩn người, hắn vốn tâm tính bạc lương máu lạnh, nhìn đến nàng kia thương, lòng không hiểu ẩn ẩn khó chịu, tổng cảm thấy kia thương thật chói mắt.

- Ngươi tay...là làm sao?

Chợt nhận ra điều gì, Trường Nhạc vội rút tay về, còn cố gắng giấu diếm cái tay, rất tiếc động tác nhỏ này không có lọt qua mắt Quấn Thuần. Nàng hẳn là bị đánh đi, nghĩ đến này giả thuyết, lòng hắn ẩn ẩn lửa giận, là cái nào hảo lớn mật dám như vậy đối xử với ta cái đồ chơi?

- Không có gì, bị một đám cẩu cắn mà thôi, vô sự.

- Ngươi như vậy ngu ngốc cam chịu cho đám cẩu bẩn thỉu cắn?

- Không, ta cắn lại cẩu. Nhưng số lượng vẫn thắng hơn.

Hắn xem nàng còn đang mặc đồng phục, phù hiệu tên "Trường Nhạc", khoái hoạt lâu dài, cái tên này thật không phù hợp với nàng đâu. Nhìn bộ đồ có phần tả tơi của nàng, hắn tâm một bộ phận nhỏ lại như bị người hung hăng kháp.

- Ngươi bị bắt nạt sao?

- Có thể nói là như vậy. Nàng cười nhạt

* Vài tiếng trước

Những ngày ở trường của nàng chung quy là không dễ chịu. Trường Nhạc là cái mệnh khổ cô gái, xuyên lúc nào lại vào đúng lúc sắp bị game over. Lúc này đây do những quỷ kế của thân chủ cũng như bị hãm hại bởi cái em gái thiên thần, đoạn kết của nhân vật này đã gần đến, tác giả cũng ngả bài cho độc giả. Nói đơn giản hơn là tất cả những việc trong tối đều được mang ra nơi sáng, phơi bày trước mắt công chúng. Giờ đây nàng là cái độc ác xú nữ, đối tượng vô cùng thích hợp cho lũ trẻ nhà giàu mới lớn ăn hoang phá hại. Chúng không cần viện cớ vì xấu xí hay nghèo khổ mà đẩy người khác vào đối tượng "đen". Như vậy ai nhìn vào cũng thấy đây là một lũ trẻ hư hỏng. Chúng lại có cái cớ vô cùng hợp tình hợp lý để có thể tiếp tục cái thói vui độc ác khi chà đạp lên nàng đó là trừng trị kẻ xấu. Nàng là miếng thịt ôi bị bỏ lại cho lũ linh cẩu.

P/s: để đánh dấu truyện đạt 2k view mình sẽ ra 2 chap truyện cùng lúc và một ngoại truyện nữa về chồng cũ của nữ chính. Cám ơn rất nhiều sự ủng hộ của các bạn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro