Chương 84: Thôi miên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tử Thao cảnh giác nhìn người đàn ông từ tốn đút tay vào áo blouse, hàng chân mày nhăn lại. "Chuyện gì đây?"

"Anh nằm lên đó đi." Phong Nhã Vân đỡ hắn nằm dài lên ghế tựa, chu đáo chỉnh lại nhiệt độ trong phòng cho phù hợp, rồi ngồi xuống ở bên cạnh.

Tống Thành trước đó đã đề cập qua với Phong Nhã Vân, trong quá trình điều trị cô phải liên tục ở gần hắn, thể hiện rằng cô vẫn luôn quan tâm hắn, khiến cho hắn tin tưởng và thả lỏng phòng bị. Điều này được xem như cần thiết và bắt buộc phải thực hiện, vì tính cảnh giác của Vương Tử Thao quá cao và mạnh mẽ, hắn không dễ dàng có thể trao ý thức của mình cho một bác sĩ xa lạ được.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu nhé? Anh cảm thấy như thế nào, anh Vương?" Tống Thành bắt đầu lên tiếng, ngồi cách Vương Tử Thao một khoảng khá gần.

"Bình thường." Vương Tử Thao ngả người dựa thẳng lên lưng ghế, ánh mắt đảo sang người ngồi cạnh. Phong Nhã Vân nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay hắn khẽ xoa, mỉm cười khích lệ.

Tâm tình Vương Tử Thao thoáng thả lỏng. Hắn đặt chân lên ghế dựa, chậm rãi duỗi chân mày.

Tống Thành nhìn khóe môi hắn giương lên cùng đôi bàn tay đang lồng vào nhau, dùng một tông giọng đều đều nói chuyện. "Anh Vương, xem ra tình cảm của anh và bạn gái khá tốt, có thể kể cho tôi nghe về lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau được không?"

Khởi đầu của quá trình trị liệu bằng phương pháp thôi miên xóa bỏ ký ức bắt đầu với việc để bệnh nhân từ từ tiếp nhận với ký ức cần xóa bỏ. Vương Tử Thao nhắm mắt, nhớ về ngày hắn bị rượt đuổi trên đường cao tốc, thuộc hạ ngày hôm đó cử đi không nhiều, ngoài ý muốn để cho hắn bị thương nặng một phen.

Thuộc hạ ở lại dùng thân mình cản đường, để cho hắn một mình chạy thoát. Vương Tử Thao mang trên mình vết thương gần như chí mạng, máu tươi đầm đìa, hơi thở phát ra khó khăn mệt nhọc, mỗi lần hít vào liền bị vết thương làm cho đau đớn bội phần. Hắn tránh được vào đến trung tâm thành phố, lách mình vào trong những con hẻm tối đen như mực, đến khi kiệt sức ngã nhào liền có một vòng tay hướng hắn đỡ lấy.

Đến khi hắn tỉnh lại, người cứu hắn cứ như vậy bỏ đi mà không nói một lời nào, đến cả danh tính thật sự cũng không buồn cho hắn biết.

Bàn tay hắn siết lấy tay Phong Nhã Vân, hừ một tiếng trách móc.

"Tôi tin là ai trong hoàn cảnh ấy cũng sẽ rủ lòng thương xót mà cứu người thôi, đúng chứ?" Tống Thành như cũ vẫn dùng tông giọng đều đều. Phong Nhã Vân cảm thấy mi mắt mình đã hơi nặng, cô tự dùng tay véo mình một cái, ép bản thân tỉnh táo trở lại.

"Không." Vương Tử Thao phản bác. "Nếu không phải người quen thì ai muốn cứu giúp một kẻ khả nghi như tôi cơ chứ? Đã vậy còn là một cô gái, làm thế nào lại không cảnh giác được, chỉ có thể là một người đặc biệt mới hành xử như vậy."

Phong Nhã Vân đã lờ mờ đoán ra phương hướng buổi trị liệu sẽ diễn ra như thế nào.

"Chà, tôi không nghĩ như vậy đâu. Con người là những cá thể thú vị, bọn họ mang trên mình rất nhiều hình hài và các tính cách khác nhau. Có người sẽ lựa chọn cứu, cũng sẽ có người lựa chọn không làm như thế. Anh đã sống trong một thế giới tăm tối quá lâu rồi, nên mới không có nhiều cơ hội để tiếp xúc với những tính cách tuyệt vời khác của một con người."

Giọng của hắn dần trở nên êm dịu như đang kể một câu chuyện cổ tích.

"Cô ấy là người đầu tiên cứu giúp tôi." Vương Tử Thao lẩm bẩm.

"Vậy thì đó là một tín hiệu đáng mừng đấy. Anh đã có thể nhìn thấy được những khía cạnh khác nhau của một người không quen biết với mình. Anh có nghĩ đây là một khởi đầu tốt đẹp không?"

"Không, không giống." Vương Tử Thao dần trở nên yếu ớt. "Cô ấy là người đặc biệt."

Tống Thành gật đầu. "Đúng vậy, người đầu tiên đưa tay cứu giúp ta là người dễ lưu lại kỷ niệm sâu đậm nhất."

Vương Tử Thao đồng tình. "Người con gái đầu tiên phải luôn là người đặc biệt."

Tống Thành dường như nhận ra được điểm khác biệt trong lời nói vu vơ của hắn, liền hỏi lại. "Anh không tiếp xúc quá nhiều với phái nữ, đúng không?"

"Người phụ nữ đầu tiên trong cuộc đời mỗi người là người mẹ hiền dịu của họ. Anh có thể kể cho tôi nghe thêm về mẹ của anh không?"

Chân mày Vương Tử Thao nhíu lại. Hắn khàn khàn: "Tôi không có mẹ."

"Thật chia buồn với anh. Vậy thì cô ấy là người phụ nữ đầu tiên trong cuộc đời của anh sao?"

"Đúng vậy. Vì thế nên cô ấy đặc biệt nhất." Hắn mỉm cười.

Nếu không nhờ những gì đã trao đổi từ trước với Tống Thành, Phong Nhã Vân có thể dễ dàng hòa cùng với bầu không khí hiện tại mà để hắn dẫn dắt. Nhìn thấy Vương Tử Thao từng bước trả lời các câu hỏi của Tống Thành, cô biết hắn đã hoàn toàn thả lỏng, việc điều trị này có khả năng sẽ thành công.

Nghĩ đến đây, tâm tình căng thẳng của cô thả lỏng không ít.

Tống Thành cùng Vương Tử Thao trao đổi thêm một lát. Cốc nước trước đó cô đưa có chứa một ít thuốc an thần, giờ đây đã phát huy tác dụng. Phong Nhã Vân nhìn Vương Tử Thao nhắm mắt ngủ say trên ghế, đáy lòng càng thêm rối rắm. Cảm giác tội lỗi trong cô giờ đang tràn đầy, nhưng đối diện với khát vọng tự do cùng mưu cầu hạnh phúc về một tương lai xa xôi liền khiến cô hạ quyết tâm. Xin lỗi, nhưng cô phải nghĩ cho bản thân mình trước. Cô thực sự không hề tốt đẹp như những gì hắn đã nghĩ.

Sau khi đem Vương Tử Thao về phòng nghỉ ngơi, cô đến gặp Tống Thành, liền thấy hắn nở nụ cười quái dị.

"Không có gì. Đúng như tôi dự đoán, biểu hiện của các triệu chứng thông thường thôi. Từ trong miêu tả của hắn tôi liền biết giả thuyết của tôi lại đúng rồi. Cô ngồi đi, để tôi tư vấn cho cô luôn một thể." Tống Thành đưa tay làm động tác mời, sau cũng lưu loát ngồi xuống.

"Đầu tiên, Vương Tử Thao hắn có hai nỗi ám ảnh, gọi tắt là tâm bệnh. Ám ảnh thứ nhất là nữ giới. Hắn chưa bao giờ tiếp xúc với nữ giới trong một thời gian dài, người đáng lý sẽ đồng hành cùng hắn trên chặng đường phát triển tâm lý lại không có mặt. Cô là người phụ nữ đầu tiên của hắn, theo nhiều nghĩa. Trong thâm tâm hắn đem cô xem như một người mẹ, một người bạn gái, và ân nhân của hắn.

Đến đây thì chúng ta nói về nỗi ám ảnh thứ hai, đó là việc hắn liên tục bị người khác ám toán. Xung quanh hắn ngoại trừ những người thuộc hạ cư xử như một cái máy thì chẳng còn ai có biểu hiện như một con người thông thường. Hắn luôn phải đề phòng, vì những ai có ý đồ tiếp cận với hắn đều chỉ vì một mục đích duy nhất, giết chết hắn. Nên nếu cô là người đầu tiên đối xử với hắn khác đi, trong đầu hắn sẽ lập tức suy nghĩ vì sao cô không làm như lẽ thường, chính là lấy mạng hắn, từ đó dẫn đến việc hắn xem cô là một người đặc biệt mà hắn không thể hiểu được. Nói đến đây rồi, cô có cảm thấy khó hiểu không?"

Tống Thành dừng một chút để Phong Nhã Vân tiêu hóa lượng thông tin vừa rồi.

Phong Nhã Vân gật nhẹ đầu. Cô giờ đây mới hiểu được động cơ của hắn.

Một chút thương xót trỗi dậy trong lòng Phong Nhã Vân.

"Thôi miên không thể tiến hành quá vội vàng, hơn nữa với một bệnh nhân đặc biệt như hắn càng không nên cưỡng ép. Trước mắt quá trình trị liệu sẽ không diễn ra chỉ đơn thuần trong một buổi, nhiệm vụ của cô là chậm rãi khiến hắn thay đổi, từ đó thay đổi suy nghĩ rằng cô không phải người đặc biệt trong lòng hắn nữa. Hãy dùng những ký ức mới thay thế và lấp chồng lên ký ức cũ, khiến hắn triệt để quên đi, như vậy thì mới thành công được."

"Ký ức mới?"

"Đúng vậy. Một phần những ký ức này tác động lên bệnh tình của hắn là bởi chúng gây nên cảm xúc cho hắn. Thông qua những ký ức này mà hắn cảm nhận được nhiều cung bậc cảm xúc, vì vậy nên nếu cô muốn xóa bỏ ký ức cũng có nghĩa phải xóa bỏ cả cảm xúc, nhưng như vậy sẽ không đơn giản. Chúng ta sẽ một lần nữa tái tạo lại hoàn cảnh diễn ra, lấp đầy cái cũ bằng cái mới, từ đó thay đổi cảm xúc của hắn. Những gì hắn nhớ sau này sẽ chỉ còn ký ức mới, những ký ức cũ sẽ bị não bộ hoàn toàn xóa bỏ."

"Tôi sẽ mời các y tá chuyên nghiệp đến đây để giải quyết nỗi ám ảnh thứ nhất, nữ giới. Hãy để hắn tiếp xúc với nhiều phụ nữ, để hắn chậm rãi thích ứng, và cô sẽ không còn quan trọng nữa. Cô hiểu chứ?"

Phong Nhã Vân gật đầu.

"Đối với tâm bệnh thứ hai, tôi khuyến khích nên mô phỏng lại và thay thế hình ảnh người cứu hắn dần dần. Việc này cũng sẽ diễn ra tương tự như tâm bệnh thứ nhất, nên trên nguyên tắc chúng hoạt động khá giống nhau, điểm này thì cô có thể yên tâm hơn rồi." 

Tống Thành sau khi giải thích đã nâng ly trà uống thật nhiều làm dịu đi cổ họng ngứa ngáy.

"Những việc đó nên mô phỏng tái hiện lại như thế nào? Chẳng lẽ thật sự tìm người đả thương hắn rồi lại chữa trị, như vậy thực sự tàn ác quá." Phong Nhã Vân lo lắng hỏi.

"Tất nhiên là không rồi, cô điên rồi à. Tất cả sẽ được diễn ra trong đầu hắn, và tôi là người sẽ dẫn dắt quá trình thôi miên, không gây bất kỳ ảnh hưởng nào lên cơ thể hắn đâu."

Hai người trao đổi thêm về kế hoạch những buổi trị liệu tiếp theo và tính toán thời gian hợp lý. Trải qua gần một ngày mệt mỏi, Phong Nhã Vân bắt ngay một chiếc taxi, lại ở trên xe ngủ thiếp đi mất. 

------------------------------------------

Chỗ này mình sẽ giải thích thêm một chút về quá trình thôi miên xóa bỏ ký ức nhé.

Thôi miên xóa bỏ ký ức là một phương pháp thường dùng để chữa trị những vết thương tâm lý được hình thành sau sang chấn, cụ thể là những ký ức gây ảnh hưởng đến cảm xúc và quyết định của một người sau khi trải qua một chuyện tồi tệ. Mình lấy ví dụ của một trang web đưa ra khi đề cập đến vấn đề này: Một bà mẹ luôn ngăn cản con mình tham gia học bơi ở chương trình hướng đạo sinh, vì bà ấy có ký ức về khoảng thời gian tồi tệ khi bà từng bị sóng đánh cuốn trôi khi đi bơi ngoài biển. Lần gặp nạn này khiến bà cảm thấy hoảng sợ, ám ảnh và sinh ra những cảm xúc tiêu cực khác dành cho việc "đi bơi". Bà không muốn con mình trải qua loại rủi ro này nên tìm cách ngăn cản. Vậy ở đây vấn đề của bà là do mém chết đuối nên đâm ra ác cảm với việc học bơi. Nếu bà tìm đến bác sỹ tâm lý và yêu cầu sử dụng phương pháp này để điều trị, thì quá trình trị liệu sẽ diễn ra như sau.

Bước 1: Bà tóm tắt cho bác sỹ về hoàn cảnh của mình

Từ đây, bác sỹ sẽ xác định tâm bệnh nằm ở đâu. Trong tình huống này thì chính là việc bà suýt chút nữa đã chết đuối.

Bước 2: Tái dựng lại hoàn cảnh và cảm xúc

Ở bước này, bác sỹ sẽ yêu cầu bà từ từ tiếp xúc với nước (đi hồ bơi) và sẽ tăng dần mức độ. Bà sẽ phải chậm rãi làm quen với nước, với việc lơ lửng trong nước, và cả việc bị nước nhấm chìm, nhưng không được phép khiến bà có thêm cảm xúc tiêu cực, tức là không được phép khiến bà trải qua cảm giác chết ngộp do đuối nước. Việc dần dần làm quen với nước sẽ khiến cho não bộ bà nhận thấy rằng nước không phải là mối nguy hiểm đe dọa đến bà hay con bà. Từ đó tạo thành tiền đề cho bước tiếp theo.

Bước 3: Thay đổi cảm xúc và ký ức

Thông qua việc tiếp xúc với nước khiến bà thả lỏng, cảm xúc của bà cũng dần trở nên tích cực hơn. Đây là thời điểm cho việc thay đổi ký ức cũ thành mới. Một khi bà nhận ra nước không phải vấn đề mà do nguyên nhân khác khiến bà gặp tai nạn, chẳng hạn như bị chuột rút, bà sẽ không còn sợ cho con bà học bơi nữa. Và từ đó não bộ của bà sẽ lưu giữ ký ức về việc học bơi thú vị và không gây nguy hiểm. Ký ức cũ về việc bị ám ảnh bởi nước và bơi lội sẽ bị não bộ hoàn toàn xóa đi. Đây chính là cách để bà vượt qua chướng ngại tâm lý.

Phần chú thích này mình giải thích bằng những gì mình hiểu, nên nếu bạn đọc và không nắm được ý mình muốn truyền tải thì có thể tham khảo thêm trên Google nhé 👌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro