Chương 98: Xe chấn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa huyệt trải qua cao trào mẫn cảm cực độ, điên cuồng cắn mút côn thịt hắn. Âm đế bị hắn đè ép trong tay, Phong Nhã Vân bị bức phát khóc, âm thanh phát ra nấc nghẹn nhu nhược đáng thương. "Em không có."

"Còn nói là không có? Chính mắt anh nhìn thấy." Tư Mã Thanh Di thọc vào rút ra càng thêm mạnh mẽ, đem hai chân cô mở rộng, bàn tay không ngừng miết lấy hoa đế.

Hắn lướt dọc trên cơ thể cô, dừng lại ở cánh môi và ngực, đem bầy thỏ ngọc nhào nặn không ra hình thù. "Ở đây, hay ở đây?" 

Lực đạo của hắn hạ thủ không chút lưu tình. Bầu ngực cô bị hắn nắm đến sưng đỏ, nhũ tiêm cứng rắn cọ vào lòng bàn tay hắn, xúc cảm vừa tê dại vừa đau đớn truyền tới đại não. Phong Nhã Vân nức nở thành tiếng, kịch liệt phủ nhận. "Không có, anh nhìn nhầm rồi."

Dục vọng chiếm hữu của nam nhân vô cùng mạnh mẽ, huống hồ đối với một tên nguy hiểm gần như vô cảm lần đầu chân chính cảm nhận được tình cảm lạc thú như Tư Mã Thanh Di. Nếu trong lòng hắn đã định là cô, liền không thể để người khác chiếm được.

Sinh tử hoạn nạn, có việc gì mà hắn chưa từng trải qua, nên không cần thiết phải tiếp tục kiêng dè. Thanh Di hắn không cần làm một người tốt, cái gì hắn thích, hắn sẽ tự mình thu thập về tay.

Tiếng thở dốc trầm đục, dồn dập nặng nề của hắn quanh quẩn bên tai, lại có bàn tay thô ráp không ngừng khuấy đảo trên người, Phong Nhã Vân bị hắn đâm đau, nhưng trong cơ thể vẫn luôn cơ khát khó nhịn, nỗ lực kẹp chặt côn thịt hắn. Mặc dù lý trí luôn kêu gào hành động, nhưng thân thể lại phản ứng quá mức thật thà, đến nỗi chẳng cần mở miệng vẫn bị hắn nhìn thấu, luật động càng lúc càng đa dạng hơn. 

Cánh mông bị hắn cường ngạnh tách ra. Phong Nhã Vân lúc này phẳng lỳ như một tờ giấy, mặc sức bị hắn gập mở thành đủ mọi tư thế vẫn vô lực phản kháng. Nước mắt cô chảy dọc hai bên gò má làm trôi đi một ít phấn, để lại trên mặt hai vệt nước nhạt màu. 

Lồng ngực Thanh Di phập phồng kịch liệt. Hiện giờ trong hắn đang tồn tại rất nhiều cảm xúc. Muốn giết cô, muốn đâm chết cô, muốn yêu cô, cũng muốn thương cô. Nước mắt của cô khiến hắn đau lòng, nhưng ngược lại cũng khiến hắn càng thêm tỉnh táo. Hắn biết hắn không buông tay được, nếu bắt hắn ở bên cạnh chúc phúc cho tình yêu của cô, chẳng thà để hắn tiếp tục đóng vai ác, trực tiếp dùng côn thịt thao cô đến chết, để cô cho đến lúc cuối đời vẫn nhớ tới hắn là người đàn ông cuối cùng của cô.

Thanh Di hắn không biết mình ra sao nữa. Hắn hận cô dám ở sau lưng hắn không màng thể diện câu dẫn nam nhân, hận cô thậm chí còn không cho hắn một cơ hội, cũng hận cô chưa gì đã sớm từ bỏ hắn.

Nhưng mà, hắn không muốn mất cô.

Tư Mã Thanh Di rất rối rắm. Cảm xúc vốn là những thứ bị hắn vứt ra sau đầu, người ở địa vị như hắn không nhất thiết cần tới thứ vô vị mang tên "tình cảm" đó. Chẳng trách Chúa cao trên trời đã buông lời cấm đoán. Tình cảm như một trái táo, chín đỏ mọng nước, đỏ tươi dụ hoặc, không ngừng tỏa ra mê lực khiến con người ta chìm đắm mà đưa tay chạm vào.

Rõ là có độc.

Chỉ cần chạm tới sẽ nghiện, mà đã nghiện thì không dứt.

Giọng nói của Phong Nhã Vân mềm mại cầu xin, lộ ra hơi thở mỏng manh yếu đuối, mang theo chút khàn khàn lười biếng, ngữ điệu nhẹ như bông, phất ở lỗ tai như gãi ngứa, đáy lòng cũng nhu hòa trở lại.

Tư Mã Thanh Di ngó lơ lời cầu xin của cô. Đôi mắt hắn đỏ ngầu giận dữ, dán chặt vào từng tấc da thịt trên dưới người Phong Nhã Vân. Cô như con cá nhỏ giãy dụa nằm trên thớt, còn hắn là thanh đao bén nhọn không ngừng chém xuống người cô, từng nhát từng nhát đem theo thống hận và tình cảm, điên cuồng xả xuống.

Cổ họng Phong Nhã Vân giờ đã khàn đặc, cánh tay cố hết sức bấu víu vào cơ thể hắn. Tiếng thở dốc của Thanh Di càng thêm dồn dập, dưới cơn vũ bão đột nhiên ngừng lại, đem côn thịt rút ra, rồi lại xoay người cô đem áp sát lên thành kính cửa xe.

Có bóng người thấp thoáng ở bên ngoài, dường như đang tìm kiếm ai đó.

"Em nói xem nếu bây giờ anh bật đèn, người ở bên ngoài có nhìn thấy chúng ta đang làm gì không?" 

Tay Tư Mã Thanh Di luồn lên trên, chuẩn xác bóp lấy một bên ngực cô xoa nắn. Hắn gặm lấy vành tai cô, cất giọng khàn khàn. "Kia không phải tiểu tình nhân của em sao?"

Phong Nhã Vân liếc mắt nhìn ra ngoài. Bóng dáng kia đích thực là Trương Đông Vũ.

"Không phải. Em với anh ấy không phải loại quan hệ đó."Cô cực lực phủ nhận, hoa huyệt dưới thân vì căng thẳng siết mạnh, đem quy đầu hắn nhai nuốt.

"Thật không?" Tư Mã Thanh Di cười lạnh, tay còn lại bắt lấy âm đế, côn thịt như có mắt tìm thấy được cửa động đâm tới. "Vậy mà em vẫn để hắn chạm vào, còn đón ý hùa theo hắn?"

Ánh mắt Thanh Di đảo qua bóng người bên ngoài. Hắn đem hai tay cùng bầu ngực áp lên cửa kính, nhấc mông cô lên cao, từ phía sau hung mãnh thọc tới.

Chấn động từ trong xe truyền ra không nhỏ, chỉ cần người nào tới gần đều có thể dễ dàng trông thấy thân xe rung lắc đôi chút, cùng tiếng thở dốc và rên rỉ phát ra từ bên trong. Mặc dù chuyện này xảy ra trong bãi xe không phải hiếm thấy, nhưng nhìn nhãn hiệu xe đắt tiền cũng dòng xe giới hạn mang theo bộ cánh bóng loáng, ai cũng không nén nổi tò mò, nhưng thức thời chỉ biết vụng trộm ngắm nhìn, tự tưởng tượng và phán đoán.

Phong Nhã Vân rất sợ ai đó sẽ vô ý mà tới đây, từ đó nhìn thấy chuyện giữa hai người họ. Hoa huyệt dưới thân căng thẳng bóp chặt, đem côn thịt hắn hút lấy từng tấc một, dâm thủy giàn giụa khiến hạ thân vừa trơn trượt vừa ấm nóng, sướng đến mức da đầu tê dại. Thanh Di không nhịn được khẽ ngâm một tiếng, động tác càng thêm hung tàn, thấp giọng cười cợt. 

"Muốn cho ai nấy đều biết anh đang thao em sướng đến phát điên sao?" 

Thanh âm của hắn mang theo tùy ý châm chọc, lởn vởn bên tai như một loại ma lực, kích thích đầu óc cô phát rồ, chủ động nâng mông đón nhận hắn. Tư Mã Thanh Di nhướn mày ngạc nhiên, hạ một chưởng trên bờ mông trắng nõn của cô.

"Em đúng là thiếu thao."

Côn thịt hắn đã gần như muốn bắn, giờ phút này như được tiêm thêm máu gà, bừng bừng phấn khởi không ngừng ra vào hoa huyệt cô.

Phong Nhã Vân đã ướt đến rối tinh rối mù, đầu óc một mảnh hỗn loạn, dưới sự đâm thọc của hắn không ngừng tiết thân, tâm trí lâng lâng bay bổng, không còn khả năng để ý chuyện bên ngoài xe nữa.

Tư Mã Thanh Di dùng tay nâng gương mặt cô lên nhìn. Tóc tai cô thấm đẫm mồ hôi, tán loạn dán đầy nơi trán biểu lộ vẻ mệt mỏi lộn xộn, đôi mắt thất thần mê muội bị thủy quang lấp kín, ánh nước nơi đuôi mắt lấp lánh như những vì sao, hai gò má ửng lên hồng nhuận, so với bình thường càng thêm kiều diễm mị hoặc, sắc nét lại mê người. Thân thể cô trải qua cao trào run lên nhè nhẹ, vô lực tựa hẳn vào người hắn, mang theo chút ỷ lại lười biếng mà dựa dẫm. Chút cảm xúc vụn vặt này khiến Thanh Di hài lòng, cúi xuống hôn vào môi cô.

Hai người làm đã được một lúc, nhưng bây giờ mới là lần hôn đầu tiên. Nụ hôn hắn ôn nhu cẩn trọng, không ngừng ở cánh môi cô vuốt ve dịu dàng, nhưng động tác dưới thân hoàn toàn trái ngược, cơ hồ đem cô đi giã nát. 

Hơi thở của hắn trở nên nặng nề. Phong Nhã Vân giương đôi mắt mê mang nhìn hắn, thấy trong đó cuộn trào mãnh liệt, từ sâu thẳm ánh lên mê loạn, tất cả chỉ đang dành hết cho cô.

Như sóng ngầm tồn tại dưới mặt biển khơi, nhìn thoáng qua tưởng chừng như vô hại, nhưng một lúc nào đó dâng lên nồng nhiệt, cuối cùng tạo nên một cơn sóng thần lớn, cuốn phăng đi mặt biển yên ả, chôn sâu hết những gì gần đó.

Phong Nhã Vân mong mình nhìn nhầm, nhưng quay đi quẩn lại vẫn chết chìm trong ánh mắt đó.

Cô ôm ngực, dường như cảm thấy khó thở, cúi đầu thật thấp để không thấy được gì.

Người dưới thân đột nhiên im lặng, không rên rỉ cũng không khóc nháo. Tư Mã Thanh Di trong lòng lộp bộp, hứng thú cũng mất đi gần hết, hốt hoảng quan sát biểu cảm cô.

Mà Phong Nhã Vân nhận thấy hắn trở nên bình ổn, cô lặng lẽ mặc lễ phục vào, cũng không màng đến việc còn chưa mang quần lót, cứ như vậy đẩy cửa bước ra.

Tư Mã Thanh Di thoáng ngơ ngẩn. Trực giác trong hắn không ngừng vang lên những hồi chuông báo động. Hắn nhanh chóng mặc lại Âu phục, ngoại trừ vết nhăn nơi đầu gối thì còn lại vẫn bình ổn, có thể miễn cưỡng cho đến khi tàn tiệc.

Mà từ lúc đó cho đến khi kết thúc, Thanh Di không gặp được Phong Nhã Vân ở bất cứ đâu.

Lòng hắn nóng như lửa đốt, tìm tới nhân viên an ninh, mới được biết cô đã về nhà trước hắn.

Phong Nhã Vân tránh hắn.

Trong lòng Tư Mã Thanh Di như có cục đá, nặng trĩu, khó chịu.

--------------------------------------

Chương này hơi ngắn hơn so với bình thường khoảng 200 chữ, cơ mà do mình muốn kết thúc nó ở đây, không viết tiếp nữa. Mình cảm thấy dừng chương ở phân đoạn này có vẻ ổn rồi 🤔

Có điều này mình muốn hỏi từ lâu, hiện giờ độc giả cho truyện này cũng không còn nhiều nữa, dù sao cũng là lỗi mình vì đã bỏ bê đến tận 3 năm. Cơ mà lúc đọc thì các bạn có ấn tượng với nhân vật nào không, hoặc cảm thấy mình phác họa nhân vật có chỗ nào không ổn không?

Lúc mình viết NP chỉ sợ dễ mắc một lỗi, là đem tính cách nhân vật làm cho hỗn loạn, tức là nhân vật này giống với nhân vật kia, viết một hồi bị quấn vào nhau. Mình mong mình không mắc lỗi này, nếu có thì mong các độc giả có thể giúp mình chỉ ra sai lầm.

Cùng đồng hành với mình cho đến cuối cùng nhé 🥂

Xin cảm ơn ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro