Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp An thất thần hồi lâu, hắn sao có thể như vậy thất thố, mặt mũi điều mất cái sạch, thân dưới lại còn ngạnh đến cứng rắn. Diệp An chôn đầu lấy tay che hồng thấu gương mặt, chỉ hở ra nhỏ ánh sáng nhìn đối diện đang lảm nhảm Tố Cảnh.

"Ngươi bắt nạt em gái ta thì thôi đi, lại còn có sở thích tìm tráng nam nhân bạo ngược, kinh tởm chết đi được, có hay không mất mặt!" Tố Cảnh tức giận, nói đến càng hăng say.

"Không phải chuyện của ngươi" Diệp An ổn định tâm trạng, liếc mắt Tố Cảnh.

"Hảo. Vậy ta hỏi ngươi, ngươi sao lại làm em ta ủy khuất khóc cái không ngừng. Đừng tưởng này khuôn mặt liền muốn làm gì thì làm."

"Nàng nói muốn cùng ta yêu đương sự, ta liền từ chối. Nếu ngươi không còn việc gì thì cút đi." Giọng nói chậm rãi phát ra, liền xem như không phải gì chuyện quan trọng.

Tố Cảnh tức hộc máu, xinh đẹp gương mặt nhăn đến không được. Không thể đánh hắn, đôi co cùng hắn lời cũng không thắng nổi, thật tức chết. Tố cảnh cảm thấy đứng lâu cũng đủ mất mặt, hậm hực rời đi. Căn phòng trở lại lúc đầu yên tĩnh, chỉ riêng Diệp An nhớ đến kia nam nhân, tim đập loạn nhịp.

Lần đầu tiên cúp tiết trốn học, Quán Nam chạy một mạch về đến nhà, thật nhanh lao vào phòng ngủ. Quán Nam dựa lưng vào cửa phòng, cả người run bần bật. Hắn...vậy mà lại rơi vào xấu hổ hoàn cảnh, thiếu niên kia có hay không thấy rõ hắn tiểu bức, ai có thể tin được một nam nhân chu mông cho người khác xem bức không phải biến thái đâu. Thiếu niên đó thái độ như vậy hống hách, cùng hắn thương lượng người chịu thiệt vẫn là chính mình. Làm sao bây giờ a...Quán Nam lo sợ suy nghĩ, tâm điều loạn cào cào.

Hôm sau đến lớp, Quán Nam lo sợ tìm kiếm có hay không kì thị ánh mắt nhìn chính mình, còn hảo vẫn là không có. Bình tĩnh hồi lâu, Quán Nam nhận được thông bảo từ hội học sinh, Diệp An bảo Quán Nam sau giờ học đến tìm hắn, giảng một số nội quy.

Nhìn kia thông báo, Quán Nam có chút chần chừ, chính hắn cũng không biết cách đối diện này tình cảnh...

Đối diện tuấn mỹ thiếu niên, nam nhân vẫn là quyết định đến gặp hắn. Đang chú tâm đọc kia nội quy, Quán Nam cảm nhận được hơi thở nóng rực áp sau gáy hắn, Quán Nam dựt bắn lên, xoay người lại liền thấy Diệp An đối hắn mỉm cười. Khổng thiện lành ý cười mà là nhìn thấy con mồi dường như.

"Đọc như vậy chăm chú, ta kêu ngươi thật lâu ngươi điều không nghe" Diệp An ngồi bên cạnh Quán Nam, bịa đặt lời nói.

"Hả...vậy sao...Nhưng cũng khồng cần gần như vậy." Quán Nam bối rối trả lời.

"Ngươi chắc đã đọc xong đi, có thể cùng ta nói chuyện riêng sao?"

"Điều sắp xong, ngươi nếu có chuyện quan trọng liền nói."

"Không quan trọng, bất quá ta chỉ là tò mò người song tính bộ phận sinh dục sẽ như thế nào sinh hoạt."

"Ngươi là biến thái sao?! Tò mò thì lên mạng tra, nhất thiết phải kiếm ta sao!" Quán Nam đứng phắt dậy, tức giận chất vấn hắn. Lần thứ nhất còn có thể nhịn, nhưng đến lần thứ hai, hắn không tiếp thu được.

Diệp An có chút ngạc nhiên, không nghĩ tiện nhận này lại như vậy làm giá. "Bởi vì lần đầu tiên thấy song tính khí quan, ta chỉ muốn hỏi vài câu mà thôi. Ngươi nếu cảm thấy chính mình bị xúc phạm, thật xin lỗi." Diệp An vô tội bộ dáng, xin lỗi điều rất thành khẩn.

Nhìn ủy khuất thiếu niên, Quán Nam có chút do dự, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, hắn rốt cuộc lĩnh hội. Thở dài một tiếng, ngồi xuống nói "Ngươi muốn hỏi thì nhanh hỏi đi, ta cần phải sớm về nhà."

"Thật tốt quá!" Có chút không vui Diệp An hai mắt liền sáng lên, cười đến mỹ diệu.

"Vậy ta bắt đầu."

"Ngươi đi vệ sinh sẽ là phía trên vẫn là phía dưới?"

"Phía trên."

"Ngươi từng chạm qua nơi đó sao?"

"Không có."

"Người khác cũng chưa từng?"

"Ừm"

"Ngươi sẽ có kinh nguyệt sao?"

"Ta không biết, hiện tại vẫn là chưa."

"Lúc thủ dâm tiểu bức của ngươi có hay không chảy nước?"

"Ta không có thủ dâm."

"Vậy tại sao hôm qua tiểu bức của ngươi lại rỉ nước a, mùi cũng rất tao?"

"DIỆP AN! Ngươi tốt nhất có chừng mực! Nhiêu đây câu hỏi chắc đã đủ thoải mãn ngươi đi. Ta về trước." Quán Nam quát hắn mấy câu, tức giận đẩy cửa bước ra ngoài. Để lại Diệp An ngơ ngác ánh mắt.

Tố Cảnh bước ra phòng y tế, liền thấy kia quen thuộc bóng lưng, tròn trịa mông to lắc lư vểnh cao, nhận ra rốt cuộc là ai, hắn một mạch đi thẳng đến, chặn Quán Nam bước chân"Này tử biến thái, ngươi lại cùng Diệp An làm cái gì mờ ám đúng không."

Quán Nam cả người cứng ngắc, cương tại chỗ, biết mình lại xui xẻo gặp này hống hách đại thiếu gia. Mặc dù đây là khu dành cho hội viên, người đi lại rất ít, hắn vẫn là có chột dạ. "Ta không phải cái gì biến thái, cũng không có cùng Diệp An đồng học làm mờ ám sự, ngươi nên thu liễm chính mình lời nói." Quán Nam nhíu mày, nhìn đối diện xinh đẹp thiếu niên, lại nhìn xuống kia bản tên, là Tố Cảnh.

"Lời ta nói có hay không chính xác, chính ngươi liền biết" Tố Cảnh nhún vai lắc đầu, vô tội bộ dáng.

Tố Cảnh thấp hơn Quán Nam một cái đầu, tầm mắt chỉ tới hắn ngực. Mật sắc đại nãi căng đến không thôi, thoát ẩn thoát hiện hồng thấu núm vú, trào ra mật thịt liền nút áo điều gắng gượng. Hắn cảm thấy có chút hiếm lạ, cường tráng nam nhân vú sẽ như vậy lớn?

"Nhưng ngươi vẫn là tránh xa hắn một chút, không phải thứ gì tốt đẹp." Vừa nói hắn vừa nhìn chằm chằm nam nhân vú, suy tư cái gì.

"Ta sẽ có chừng mực." Cảm nhận được nóng rực tầm mắt, Quán Nam theo tự nhiên mà lùi mấy bước, hắn biết Tố Cảnh đang nhìn cái gì. Vì song tính thể nguyên nhân, hắn cơ ngực sẽ phát triển hơn nam nhân khác, vì vậy mà hấp dẫn không ít kì lạ ánh mắt, nhưng cũng chỉ dừng lại như vậy.

"Ngươi là đang chuẩn bị về đi, muốn hay không ta đưa ngươi về." Tố Cảnh thấy Quán Nam lùi một bước hắn liền tiến một bước.

"Cảm ơn ngươi hảo ý, ta có thể tự mình về."

"Nhưng này thân thể thật sự quá tao, không sợ trên đường về bị xú nam nhân cưỡng gian sao." Tố Cảnh mờ mịt ánh mắt.

"Hồ ngôn loạn ngữ! Tránh ra!" Quán Nam đẩy mạnh Tố Cảnh, chạy thật nhanh xuống cầu thang. Chỉ là chưa chạy được bao xa, lại bị lớn sức lực kéo lại phía sau, lưng đập mạnh vào tường. 

Quán Nam đau đớn nhìu mày, ho khan vài tiếng nhìn Tố Cảnh, người như vậy mảnh khảnh, lấy đâu ra như vậy lớn sức. "Chạy cái gì, ta cũng chưa làm gì ngươi!" Tố Cảnh tức giận nói, hắn chỉ là nói đùa một câu, không ngờ ngu dốt nam nhân phản ứng mạnh như vậy.

"Hay là ta nói chính xác, ngươi là cái đồ tao hóa, chỉ biết câu dẫn nam nhân dương vật, này chắc chắc là mắc phải tao bệnh. Không có nam nhân dương vật liền sống không nổi đi." Vừa nói Tố Cảnh vừa bóp mạnh Quán Nam vú bự.

Chát

Tố Cảnh mặt điều lệch sang một bên, trắng nõn gương mặt hằn đỏ năm ngón tay, hắn mở to đôi mắt, gân xanh bạo khởi, sát khí đằng đằng. Quán Nam sợ đến không thôi, đánh Tố Cảnh tay run đến lẩy bẩy, cương tại chỗ. "Ta...không phải cố ý...thật xin lỗi...chỉ...chỉ là..." lời còn chưa nói xong Quán Nam bụng kịch liệt đau nhói, mặt cũng bị đánh đến phun máu.

"Ha! Hay lắm. Cả ta mà ngươi cũng dám đánh, nghĩ có Diệp An chóng lưng sao?"

"Đánh chết ngươi! Xú nam nhân!" Càng đánh Tố Cảnh càng hăng, hưng phấn không thôi. Hắn là lần đầu tiên cảm nhận được vui sướng, cường tráng nam nhân đánh cũng thật đã tay.

"Tha...tha ta ...Tố Cảnh...cầu...xin ngươi...hức"
Cơ thể đau đớn, đau đến nổi làm hắn bật khóc, lời nói cũng không hoàn chỉnh. Nặng trĩu ánh mắt từ từ nhắm lại, hắn không nghĩ sẽ bị như vậy khinh nhục, bị đánh như vậy tàn nhẫn.

___________________

Công nhóm điều không bình thường.

Giả tạo hồ ly và gia bạo dễ nóng giận sói con đã lên sân khấu, tiếp theo sẽ là gì a, hảo mong chờ

Tố Cảnh: Ta chỉ muốn trị ngươi tao bệnh, ngươi lại đánh ta  (rưng rưng đôi mắt)

Diệp An: Hắn đánh ngươi thật nặng, cho ta xem bức có hay không bị thương (lo lắng)

*

Mở ra đau nhứt đôi mắt, Quán Nam nhìn xung quanh, là phòng y tế. Thật hảo, vẫn là chưa chết. Nhớ lại kia cảnh tượng, hắn hai mắt lại rưng rưng, mười bảy năm đi học hắn lần đầu tiên bị đánh, ra tay cũng rất nặng.

Thất thần suy nghĩ, bổng có tiếng mở cửa, Quán Nam giật mình nhìn lại. Tiến vào là nữ nhân viên y tế, nàng đi đến chỗ hắn. "Ngươi hảo, ta tên Mẫn Giao là nhân viên y tế của trường, ngươi có thể gọi ta cô Mẫn. Nói qua ngươi chút tình huống, cơ thể có nhiều vết bầm tím, xương sống có dấu hiệu bị tổn hại. Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, vết thương đã được thoa thuốc, tịnh dưỡng hai ngày có thể đi học." Mẫn giao một bên giảng một bên kê thuốc cho hắn. "Một ngày uống hai lần, sau khi ăn."

"Cám ơn, ta có thể hay không hỏi là ai đưa ta đến đây."

"Là Diệp An, hắn nói với ta ngươi bị Tố Cảnh đánh choáng ván." Mẫn Giao bình tĩnh trả lời.

"Quán Nam, ngươi rốt cuộc tỉnh!" Diệp An vừa thấy hắn tỉnh, vui mừng chạy đến bên giường. Cửa vừa đóng lại bị mở ra, Quán Nam chưa kịp nói gì đã nhìn thấy phía sau Tố Cảnh.

Theo quán tính sợ hãi, hắn nép người vào Diệp An, cả người điều run run. Tố Cảnh thấy này một màn, đôi mắt tối sầm. Hắn đến tìm Quán Nam xin lỗi không ngờ nam nhân không tốt xấu còn tránh xa hắn.

"Mau chóng xin lỗi, đừng đi quá giới hạn." Diệp An nhắc nhở hắn.

Tố Cảnh siết chặt tay, cố nén trong lòng lửa giận "Xin lỗi, ta chỉ là kích động nên mới đánh ngươi." Xin lỗi cái rắm, nếu không phải chó má Diệp An đem ba hắn ra đe doạ, hắn còn lâu mới cùng tên này nhận lỗi.

"Không...không có gì..." Quán Nam biết nếu cương tới cùng, người thiệt vẫn là chính mình.

"Nói xong thì cút."

Tố Cảnh bị này xua đuổi, hậm hực mà đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Chờ đấy Quán Nam, ngươi vẫn chưa xong đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro