Chương 3 (hơi H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẫn Giao cũng theo đó đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn Quán Nam cùng Diệp An.

"Sau này tránh xa hắn. Nếu không ngươi sẽ còn  thảm hơn bây giờ." Diệp An rót nước đưa cho Quán Nam.

"Ta muốn về nhà." Quán Nam uống một ngụm, liền đứng dậy.

"Ta đưa ngươi về."

"Không cần."

"Phải không? Ngươi bị đánh đến như vậy, vẫn có thể về nhà?" Diệp An vừa nói, tay vừa chạm lên mặt Quán Nam, nhẹ nhàng mân mê.

Quán Nam đầu né sang một bên tránh đi thon dài tay đẹp, lắc lắc đầu. Hắn thật sự quá mệt mỏi, liền sức lực cùng Diệp An đôi co cũng không có.

"Vậy thì ta chỉ đành đưa ngươi về." Diệp An cười đến nở rộ, dìu Quán Nam ra khỏi phòng y tế, dẫn hắn đến chỗ để xe. Thắt xong dây an toàn liền bắt đầu chạy.

Quán Nam nghiên đầu dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn bản thân phản chiếu ở cửa kính. Đầu tóc rối đến như tổ chim, mặt thì vài chỗ bầm tím sưng khởi, đôi mắt giăng đầy tơ máu. Chính mình thảm tới nổi không nhận ra. Cả quãng đường không ai nói một câu nào, chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

Xe dừng lại ở một con hẻm nhỏ trong thành thị, nam nhân bước xuống xe nói tiếng cảm ơn rồi nhanh chóng đi vào hẻm. "Vô tâm thật a, một ngụm nước cũng không mời ta uống, như vậy liền đi." Diệp An nhìn to lớn bóng lưng dần dần xa khuất, không kiềm nổi mà than thở.

Đứng trước cửa nhà Quán Nam chỉnh trang lại đồng phục, hít sâu một hơi, mở cửa bước vào. "Ba mẹ, con đi học về rồi!" Vui mừng lời nói, đáp lại chỉ là khoảng không im lặng. Quán Nam cũng không để ý, vui vẻ mà đi vào bếp nấu chút đồ ăn, sau đó thì uống thuốc, tắm rửa, leo lên giường liền ngủ, đến tối lại đi làm.

Sau khi vào học được một năm, cha mẹ hắn vì sự cố ở nhà máy mà mất, để lại một ít tiền tiết kiệm và tiền bồi thường. Lúc đó hắn như người mất hồn, tự nhốt mình trong phòng suốt 2 ngày, đến khi bước ra sắc mặt cũng tái nhợt.

Từ đó cuộc sống của Quán Nam càng thêm áp lực, ban ngày thì đi học đến tối thì đi phụ việc ở quán ăn, thời gian nghỉ ngơi cũng ít ỏi. Bất quá hắn cũng không than phiền câu nào, chịu đựng đến bây giờ.

Trong hai ngày nghỉ Quán Nam cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cơ thể hảo lên không ít, có điều hắn lần đầu tiên có kinh nguyệt. Thay xong băng vệ sinh, hắn nhìn bản thân trong gương, cương nghị khuôn mặt, thân thể cường tráng làn da rám nắng, chỉ là ngực cùng mông có chút lớn, nhưng nhìn chung chính là thập phần nam tính.

Ai sẽ nghĩ được như vậy nam nhân phía dưới lại có nữ nhân bức, liền kinh nguyệt cũng tới. Hắn không phải vì việc này mà buồn bực mà là chuyện đến thật đột ngột hắn tâm lí chưa kịp chuẩn bị bị đã kích, không kịp tiếp thu.

Quán Nam đạp xe đến trường học, đi đến cầu thang lại bắt gặp Tố Cảnh đang đứng nhìn hắn chằm chằm. Tố Cảnh là học ở khu A, thật không biết hắn đứng đó làm gì. Quán Nam có chút khựng lại, né tránh ánh mắt mà lướt qua hắn. "Hai ngày giả ngươi lá gan cũng đủ đại..." chưa kịp nói hết câu Tố Cảnh đột nhiên kéo Quán Nam, làm hắn mất trớn ngã nhào đè lên người Tố Cảnh. Lưng đập vào Tố Cảnh ngực, mông bự còn đè lên hắn dương vật.

Có điều nam nhân không cảm thấy bất thường, hoảng hốt đứng lên cố sức chạy thật nhanh, để lại Tố Cảnh hồng thấu gương mặt. Chết tiệt nam nhân dám dùng tao mông câu dẫn hắn, Diệp An không đủ thoả mãn liền tìm đến hắn, một chân đạp hai thuyền, đồ điếm.

Vì trong kì rụng dâu Quán Nam suốt buổi học điều rất khó chịu, bụng đau nhói, phía dưới dính dính nhớp nhớp thật không chút nào hảo. Sau tiết học cứ tưởng sẽ được về nhà, lại bị Diệp An kéo đi phòng nghỉ ngơi dành cho hội trưởng hội học sinh. "Ngươi có việc gì thì phân phó, không cần kéo ta đến đây." Quán Nam mày nhíu chặt, cố nhịn đau nói.

"Sắp tới trường tổ chức diễn đàn âm nhạc, muốn ngươi vận chuyển một ít đồ." Diệp An không vì Quán Nam thái độ mà khó chịu, dựa vào Quán Nam săn chắc bờ vai, ôn hòa thì thầm sát bên tai hắn, giống tình lữ giống nhau.

Diệp An thon dài tay mò Quán Nam tám múi cơ bụng, lại từ từ di chuyển lên kia phì nộn đại nãi, mềm mại đàn hồi xúc cảm truyền đến tay, Diệp An thích thú mà bóp mạnh. Một tay bóp một tay xoa nam nhân đầu vú, phát hiện mới mẻ sự "Đầu ti của Quán Nam sao lại thụt vào thế này, thật dâm đãng".

Quán Nam đánh cái rùng mình, nắm chặt  Diệp An tay "Ngươi, ngươi tự trọng một chút."

"Ta làm gì không tự trọng? Là bóp ngươi vú bự hay là biết được tao vú bệnh? Ngươi mau nói a Quán Nam." Biết nam nhân sẽ không cãi lại, hắn càng được nước lấn tới, cả ngươi áp lên Quán Nam, cởi hắn áo sơ mi.

"Diệp An ngươi mau tránh ra...Ngô..!" Chưa nói dứt câu liền bị mềm mại môi đè lên, hôn cái không ngừng. Diệp An đầu lưỡi tham lam mà liếm hắn khắp khoang miệng, uống hắn nước miếng, môi lưỡi giao triền phát ra tiếng nhóp nhép mãnh liệt gợi tình, làm người ngượng đến không được.

"Ưm...ứm..." Quán Nam hít thở không thông mà rên rỉ yếu ớt, thô to tay lớn đấm liên tục vào lưng Diệp An, cầu cứu tín hiệu.

Diệp An luyến tiếc nhả ra, kéo theo sắc tình chỉ bạc. Hắn nhìn nam nhân mở miệng đớp lấy không khí, khuôn mặt ửng đỏ đôi mắt ngấn lệ rã rời, khóe miệng vì không kịp khép lại mà chảy ra hàng dài nước miếng ngưng động ở cằm. Này một nhìn hắn phía dưới liền ngạnh đến cứng rắn. Nứng đến phát điên.

Diệp An nhìn kia đầy đặn vú bự, hồng hào e thẹn núm vú, nhịn không được là ngậm lấy liếm cắn. Thật sự quá ngon miệng. Hai tay xoa nắn thịt vú, lấy tay ép lại thành thật sâu khe rãnh, thoải mái nhấm nháp. Bú thật sự hương hắn liền được nước lấn tới, chạm đến Quán Nam dây lưng, ngay lúc định cởi xuống lại bị thật lớn sức lực đẩy ra, nhém chút liền té xuống kia giường nhỏ.

"BIẾN THÁI! NGƯƠI CÚT RA!" Quán Nam hét lớn, phóng như bay xuống giường chạy ra ngoài, lại phát hiện cửa bị khóa trái, Quán Nam bất lực ngã quỵ xuống, nhìn đáng sợ thiếu niên đang tiến về phía hắn. Diệp An hai mắt điều bị tình dục bao phủ giăng đầy tơ máu, trán gân xanh bạo khởi, cười đến tà mị giống thiên sứ xa đọa giống nhau, làm Quán Nam sợ ngây người.

"Bảo bối, ngươi chạy cái gì? Cùng ta hảo chơi ta liền buông tha ngươi."

"Diệp An, ngươi, ngươi tha ta đi...ta cũng chưa đối ngươi làm cái gì sai sự...đừng...đừng như vậy"

"Nảy giờ đùa bỡn ngươi thật lâu, ngươi tiểu bức dâm thủy chảy thành sông đi? Cho ta liếm hảo sao?" Diệp An không để ý hắn cầu xin, vẻ mặt to mò, nắm lấy Quán Nam chân kéo lại chỗ hắn, nơi riêng tư nổi lên thật lớn liều trại liền ma sát nam nhân háng, thỉnh thoảng còn thúc vài cái, thật thích.

Quán Nam giữ chặt quần không cho hắn cởi. Diệp An có chút mất kiên nhẫn, tiện nhân này trinh tiết liệt sao, cởi quần như vậy khó khăn. "Quán Nam ngoan một chút, nếu không sẽ bị phạt." Nói rồi hắn một tay giữ chặt hai tay Quán Nam giữ trên đầu, chuẩn bị hành sự.

Quán Nam càng lúc càng sợ, nức nở cầu xin, lời nói càng thấp kém " Diệp, Diệp An ...ta là tới lần đầu tiên kinh nguyệt...ngươi tha ta tiểu bức được không...hức...hức..."

Diệp An ngạc nhiên nhìn hắn, liền hiểu được sự tình "Hảo hảo ta không thao ngươi, đừng khóc. Đợi ngươi tiểu bức sạch sẽ ta mới đi vào, được không?". Ôm nam nhân vào lòng nhẹ nhàng an ủi, Quán Nam úp mặt vào vai hắn khóc thút thít cảm thán Diệp An vẫn còn nhân tính. Bất quá ôm hắn Diệp An, gương mặt hiện lên điên cuồng dục vọng, si mê bệnh trạng, giống như bắt được béo bở con mồi, chỉ đợi tới ngày nhấm nuốt vào bụng.

Hai người mắt nhìn nhau, Diệp An lại nhìn kia bị hôn đến sưng đỏ đầy đặn cánh môi, nhịn không được mà tới gần. Quán Nam chột dạ né tránh, hắn liền ghì chặt nam nhân sau đầu, cưỡng ép hôn môi. Chỉ là này nụ hôn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không như vừa rồi mãnh liệt nóng bỏng mà là chậm rãi liếm mút, hai cánh mũi chạm vào nhau cho nhau hơn thở, tràn đầy tình cảm.

Rút kinh nghiệm khó thở Quán Nam, Diệp An hôn một chút liền buông ra để hắn hít thở sau đó lại đè xuống hôn tiếp. Quán Nam được như vậy đối đãi cũng có chút mềm lòng cả người điều thả lỏng. Diệp An sờ soạng nam nhân cơ thể cảm nhận từng khối thịt săn chắc mà đàn hồi, lưu luyến không rời.

"Ta phía dưới thật khó, ngươi dùng tay giúp ta hảo sao." Diệp An rưng rưng xinh đẹp đôi mắt, nhỏ giọng cầu xin.

Dù gì Diệp An cũng là xinh đẹp mỹ thiếu niên, như vậy biểu cảm ai nhìn vào cũng sẽ rung động, tim đập loạn nhịp. Quán Nam cũng không ngoại lệ, hắn ngượng ngùng quay mặt sang một bên nhẹ nhàng gật đầu.

Diệp An biết hắn trúng kế, trong lòng mắng nam nhân ngây thơ, mà tay cũng nhanh chóng thoát chính mình quần, thô to dương vật lền bật mạnh ra. Quán Nam nhìn đáng sợ dương vật, tim đập càng nhanh hắn phía dưới tiểu bức nho nhỏ run rẩy co rút. Diệp An mặt có bao nhiêu đẹp, dương vật có bấy nhiêu dữ tợn.

"Mau lên...Quán Nam...ta không nhịn được...ha..." Diệp An thở hổn hển bắt lấy nam nhân thô to bàn tay, chạm vào kia nổi gân dương vật. Vừa chạm vào Diệp An cả người như bị điện giựt, hảo thoải mái.
Quán Nam cảm nhận kia dương vật cỡ nào cứng rắn, gân cũng nhiều, thỉnh thoảng còn co giật vài lần, làm hắn ngượng đến đỏ bừng gương mặt. Nhưng mà nảy giờ vuốt như vậy lâu, dấu hiện xuất tinh cũng không có, hắn bàn tay có chút tê rần. "Sao lâu như vậy vẫn chưa bắn...ngươi...mau bắn đi a..."

"Hảo điều bắn cho ngươi." Nhìn này cương nghị cường tráng nam nhân khuất phục mà vuốt ve hắn côn thịt, cảm giác chinh phục được lấp đầy, thỏa mãn tinh thần cùng cơ thể. Nếu kia ngon miệng môi si mê liếm mút hắn côn thịt, sẽ cỡ nào sung sướng a. Vừa tưởng tượng tới, hắn liền bắn. Kia tanh nồng đặc sệt tinh dịch văng khắp người Quán Nam, một ít còn dính lên trên mặt, dâm dục vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro