Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                            Thí nghiệm và yêu đương
               
                        "Lách cách"
  Tiếng dây xích khe khẽ va chạm, sợi dây xích dài nhỏ màu vàng nhưng rất kiên cố, một đầu được khảm vào sâu trong tường, đầu khác phát ra âm thanh theo cử động của người bị xích. Nhìn hướng lên trên theo sợi xích là bàn chân trần trụi đạp trên mặt sàn cẩm thạch lạnh lẽo, cơ thể mảnh khảnh được bảo bọc trong quần áo phong phanh.

Cố thử nhiều cách để thoát ra, hoặc chết đi đều bất thành....

Đã qua một vài ngày kể từ hôm đó. Bọn hắn chẳng nói gì nhiều chỉ cho
anh một vài thông tin rồi rời đi....

Giờ đây  chàng thanh niên đã bắt đầu cảm thấy quen thuộc, thất thần
 nhìn ra hoa viên bên ngoài, những cây hoa ngọn cỏ sung
      sướng đung đưa dưới ánh mặt trời.

Một lúc sau, cửa đột nhiên bị mở ra, người đàn ông mặc đồ trắng bước vào, con ngươi thâm thúy lập tức khóa chặt vào người cậu, hắn bước lên ôm cậu từ phía sau, than thở:
 
"Isagi à, nhớ cậu quá..." Mấy tiếng không gặp mà như cách mấy thế kỷ.
Chẳng biết từ khi nào, Nagi đã bị Isagi mê hoặc đến dại khờ. Hắn cứ suốt
ngày vào trong đây để nói vài từ sến sẩm như vầy!
     
                 "Tôi là đàn ông! Tôi thích phụ nữ!"
Cậu gần như hét lên.( nói vậy thôi chứ anh là song tính đó, 'người ấy' của cậu là đàn ông mà)
                 
                " Isagi không được nói dối đâu!" / Nagi/

Hắn ôm vòng lấy cậu , đôi mắt giống hệt người phía sau đờ đẫn không
 một gợn sóng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoại hình của cậu nhỏ bé hơn hắn nhiều.

Đã lâu không thấy ánh mặt trời, cộng thêm rất ít hoạt động nên cơ thể Isagi
gầy gò suy yếu, làn da cũng trắng bệch.

Nagi khá cao, hắn ôm Isagi hơi khom lưng chôn mặt vào hõm vai cậu hít sâu một hơi, say mê cọ môi mỏng vào da thịt trắng mịn chỗ đó.
                  " Isagi, cậu nhất định phải thuộc về tôi"    / Nagi/

Isagi không có lấy một phản ứng, Nagi không nổi giận cũng không chưng hửng, chỉ tiếp tục mê muội khẽ hôn vai cậu, lầm bầm:
                 "Tôi sẽ không để bọn họ có cậu!"

 Tay hắn luồn từ dưới vào trong áo cậu, xoa làn da trơn mịn, thở dài,
  "Isagi đẹp như vậy chỉ có thể thuộc về tớ, chỉ có thể cho một mình tớ nhìn thấy..."
      Một tay khác kéo mặt Isagi qua thô bạo hôn môi cậu.
 
 Đầu lưỡi bị quấn siết dây dưa, mỗi một tấc trong miệng đều không được buông tha, nước bọt bị khuấy đảo ra tiếng nước, tất thảy đều đẹp đẽ khiến người trầm mê nhưng người trong lòng lại run rẩy không ngừng, không có gì gọi là đáp lại. Dần dần, cậu bắt đầu giãy giụa, càng lúc càng mạnh nhưng vẫn bị Nagi ôm chặt hơn, gần như ép vào trong ngực hắn, nụ hôn ngày càng bá đạo sâu sắc, đến khi cậu đỏ ko thể thở thì hắn mới lưu luyến lui ra, Isagi thiếu oxy mà không khí đột nhiên tràn vào làm cậu ho khan.

Đang tính làm tiếp, bỗng cánh cửa được hắn đóng, đột nhiên mở
                   " Sầm..."
Reo hắn bước vào với bộ mặt tức giận, nên giọng quở trách Nagi rằng:
           " Nagi, sao mày lại dây dưa với loại nó, nó đã hại Minz . Thằng chó ghẻ"  /Reo/

Nagi cười, cười không nói gì, trực tiếp bước qua và vỗ lên vai Reo mà trầm giọng xuống:
       "Vậy thì để tôi hỏi cậu, Minz là gì đối với tôi? Người thân? Bạn bè? Người yêu? Đều không phải. Vả lại Isagi của tôi thú vị hơn nhiều"     / Nagi/

Reo cứng đờ người. Từ khi nào Nagi lại có thể sắc sảo như vậy? Reo tức giận mà dậm chân thật mạnh :        " Phải bắt đầu ngay thôi"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro