Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà mẹ dồn hết hi vọng nhỏ nhoi rồi tạ ơn bác sỹ.
- Vâng! Mọi việc gia đình tôi trông chờ vào bác sỹ.
Tính ra nó bất tỉnh từ 7h30 sáng đến 9h45 phút, tỉnh được một lúc rồi lại bất tỉnh tiếp. Giống như ông trời đang trêu đùa thằng bé khốn khổ vậy. Gia cảnh đã nghèo khó, bố mẹ nó vất vả đầy đức hi sinh vì con cái chỉ mong nó thành người có ích cho xã hội và báo hiếu được hai ông bà khi về già, trớ trêu thay, tai họa đáng sợ này lại nhảy trúng vào gia đình ông bà. Khi nghe bệnh ung thư này đang di căn sang giai đoạn cuối cơ hội cứu sống rất thấp, ông bà chỉ biết cầu mong trời phật thương xót mà thôi. Cũng đã giữa trưa nắng nóng, cái nóng đầu hè như càng muốn lấy đi sức sống của mọi người. Ai nấy cũng mệt mỏi và đói khát, bạn nó đưa hai vợ chồng già khốn khổ đi ăn trưa còn để lấy sức trông nó đang nằm hiu quạnh phương trời nao. Mẹ nó muốn ở lại trông ngóng nó tỉnh. Bà nói
- Để bác ở đây, cháu dẫn chồng bác đi ăn trước, rồi bác ăn sau.
Bạn nó không đành lòng, liền bảo
- Bác đến đây đã mệt mỏi rồi, hai bác nên ăn chút gì đó. Thì mới có sức mà trông nó chứ.
- Nhưng! Bác... Bà chưa kịp nói thì bạn nó nói tiếp
- Bác cứ yên tâm, ở đây đã có y tá trông nom rồi, khi nào nó tỉnh sẽ thông báo cho gia đình biết.
Ông chồng cũng khuyên nhủ bà vợ
- Cháu nó nói đúng đấy bà nó ạ.
Bạn nó vỗ về người mẹ già đã cạn khô nước mắt vì con. Cầm tay bà mẹ, bạn nó cảm nhận được tình mẫu tử thật đáng quý trọng, bạn nó coi hai ông bà như là bố mẹ thứ hai vậy. Khi bà mẹ bước đi không nổi, bạn nó sẵn sàng cõng bà đi, đi qua ai cũng nghĩ đó là con của ông bà, họ cảm thấy hạnh phúc vì ông bà có người con hiếu thảo như vậy. Sự thật là đứa con trai mà bà mất chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau mong ngày nó lớn khôn đang nguy kịch trong phòng cấp cứu vẫn chưa tỉnh lại. Bà mẹ được bạn nó cõng còn ông chồng vác theo đồ đạc lững thững đi sau. Đến căng tin bệnh viện, ông bà gọi xuất cơm rất đơn giản, chỉ có rau và một ít cá khô. Có lẽ hai con người khốn khổ đã quen ăn uống đạm bạc rồi. bạn nó ngạc nhiên.
- Sao hai bác lại ăn uống thế?. Ở đây có thịt mà.
Ông bà ôn tồn bảo
- Hai bác ở nhà ăn vậy quen rồi, cứ cá mắm với cơm là xong bữa
- Ấy chết! Hai bác ăn vậy sao đủ chất.
- Ôi dào! Cứ sống là được cháu à. Thôi ăn đi
Bạn nó cũng không làm gì được hơn bởi lẽ, ông bà làm sao có thể ăn ngon trong khi con trai ông bà đang hôn mê bất tỉnh cơ chứ. Bà mẹ chả buồn ăn, cứ cho vào miệng rồi lại đặt xuống, từ lúc nghe tin nó bà không ngừng lo lắng thì phải, mặc dù được động viên rằng con bà sẽ khỏe mạnh trở lại, nhưng từ sâu trong tim bà mẹ, bà có linh cảm không tốt, chắc chắn sẽ có sự chia ly rồi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Nhưng vì con bà vẫn cố ăn, món ăn đạm bạc hàng ngày hai ông bà khen lấy khen để, vậy mà bây giờ nó chả có mùi vị gì cả. Đang ăn được một nửa, nhà loa bệnh viện thông báo
- Thông báo, thông báo...tại phòng hồi sức 134, bệnh nhân đã tỉnh, người nhà hãy đến thăm
Nghe tin bà nhảy cẫng lên.
- Con bác nằm phòng nào nhỉ?
Bạn nó trầm ngâm suy nghĩ
- Hình như đúng là phòng 134 rồi ạ.
Bà mẹ lay ông chồng đứng dậy
- Nó tỉnh rồi ông ơi, vui quá, tạ ơn trời đất.
- Từ từ đợi tôi cầm túi đồ đã nào bà nó ơi.
Ba con người bật khóc vì xúc động, bà mẹ bỏ bát cơm xuống, bà muốn gặp con trai lắm rồi. Lúc vào viện trông bà mệt mỏi là thế, vừa nghe con tỉnh một cái bà như có sức mạnh tiềm ẩn của một người phụ nữ giàu đức hi sinh vì con, bà chạy đi trước mặc cho ông chồng và bạn nó xách túi đồ đằng sau. Ông chồng cứ gọi í ới.
- Chậm thôi bà nó ơi...!!
Nhưng bà không để tâm, vì đang có một sức hút vô hình kéo bà đến với con. Đây rồi, cửa phòng đã mở, bà chạy vào thấy con trai bà đang được y tá thay chai nước truyền. Miệng nó vẫn phải đeo ống thở, nhìn thấy mẹ, mắt nó rưng rưng và nhìn chăm chú vào người sinh thành ra nó. Nó muốn gọi câu "Mẹ ơi ! Mẹ đây rồi" nhưng nó không thể mặc dù trong tâm nó đang nghĩ vậy. Bà mẹ già òa khóc, chạy đến quỳ xuống đất nắm lấy bàn tay gầy gò trơ xương của nó mà vuốt ve. Hai bàn tay run lẩy bẩy đang ôm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, mẹ nó muốn đưa sinh mạng già này thay thế cho nó, bà khẩn cầu ông trời hãy để bà đi thay nó, đầu bà liên tục có suy nghĩ như vậy. Liên tục gọi tên con.
- Con ơi là con, sao con khổ thế này!
Nó không thể đáp lại lời gọi của người mẹ. Lát sau ông chồng và bạn nó chạy vào, biết nó không thể nói được, hai người đàn ông chỉ nhìn với một ánh mắt vừa mừng vừa lo lắng, hai người muốn nói nhưng muốn đợi nó khỏe rồi tâm sự cũng chưa muộn. Bạn nó và y tá đỡ bà mẹ đau khổ đứng dậy.
- Bác đứng lên đi, ai lại quỳ thế cơ chứ.
Phải vất vả lắm mới cho bà đứng dậy được, không yên tâm, bạn nó với y tá mỗi người giữ một tay để chắc chắn bà không quỳ xuống một lần nữa, căn phòng bệnh vang lên tiếng khóc thương xót từ người mẹ già, khiến y tá gần đấy cũng rưng rưng nước mắt, có lẽ họ quá hiểu nỗi khổ tâm của bà mẹ. Đến giờ nghỉ trưa rồi, y tá bảo
- Chỉ để một người ở lại trông bệnh nhân. Còn những người khác hãy đi nghỉ.
Bạn nó xung phong ở lại rồi bảo hai ông bà.
- Hai bác hãy nghỉ, hai người đã đi một quãng đường dài rồi.
Bà mẹ biết thế cũng chả làm gì được hơn đành nghe lời bạn nó, trước khi đi bà không quên nhắc bạn nó
- Khi nào nó tỉnh, cháu hãy lấy sữa với bánh của mọi người trên xe mua tặng để nó ăn.
- Vâng! Hai bác yên tâm
Bạn nó dẫn hai ông bà vào phòng nghỉ. Bạn nó còn cẩn thận căn dặn hai ông bà
- Hai bác cứ ở đây nghỉ,khi nào nó khỏe hơn và có thể nói chuyện được thì cháu sẽ báo hai bác biết.
Rời khỏi phòng nghỉ bạn nó quay lại phòng hồi sức, dọc đường thấy có một ai đang nằm trên xe cáng từ một phòng bệnh khác ra, vải trắng trùm kín người, người nhà đau đớn khóc òa lên, thì ra người đang nằm đó đã chết, bỗng dưng bạn nó chợt nghĩ, "có khi nào bạn mình cũng chết không?". Một dòng suy nghĩ xấu hiện ra, bạn nó vội xoá ngay dòng suy nghĩ đó, bạn nó không muốn người bạn thân của mình phải ra đi. Trấn tĩnh lại, bạn nó lặng bước đến phòng nó đang nằm, lấy ghế ngồi cạnh người bạn thân đang đeo ống thở, không ngừng nhìn vào nó và hi vọng nó sẽ khỏe. Y tá bước ra, bây giờ phòng bệnh chỉ còn hai con người, họ khác nhau về mạng sống, một người có thể ra đi bất cứ lúc nào, còn một người sống khỏe mạnh tương lai đang phấp phới, nhưng cả hai đều không ngừng nghĩ về một tương lai tươi sáng hơn.

Ngoài trời đang nắng rực, bỗng nhiên có một cơn mưa nhẹ, xóa tan bầu không khí u ám nặng nề, trong bệnh viện rộn ràng tiếng đi lại trong khuôn viên, người thì ngồi xe lăn, người đi vác theo đôi nạng to nặng nề lê đi từng bước. Đâu đó vẫn còn tiếng kêu ai oán mà khiến con người ta phải nặng lòng. Chả ai muốn phải vào viện cả, nghe đến bệnh viện là con người ta muốn tránh xa. Thế nhưng sinh lão bệnh tử đó là quy luật thiết yếu của cuộc sống. Bạn không chết vì già thì sẽ chết vì bệnh, nhưng đáng tiếc thay. Vẫn còn nhiều số phận bất hạnh, họ để lại nỗi đau đớn khốn khổ cho người thân. Tiếng máy trợ tim kêu liên hồi, nghe mà nghẹn lòng. Bạn nó tay chống cằm, thiếp đi vì mỏi mệt. Nhưng nếu có động tĩnh gì, thì bạn nó sẽ tỉnh ngay. Thật buồn vì lời nó hứa với bạn nó, nó sẽ luôn tỉnh dậy trước và đánh thức bạn nó dậy. E rằng bây giờ thật khó khăn. Nó vẫn còn đang nằm đấy, nhịp thở yếu ớt của một sự sống đang nằm bên bờ vực thẳm. Sẵn sàng bị tử thần lôi xuống bất cứ khi nào. Hai vợ chồng già không ngủ được mà cứ nằm chằn trọc, tay gác lên trán nằm suy nghĩ. Một sự suy nghĩ gần về tình trạng sức khỏe của con trai. Thỉnh thoảng hai ông bà quay lại nhìn nhau một cách vô vọng. Ánh mắt già nua chan chứa biết bao muộn phiền, hai người từng nghĩ và sẽ phải nghĩ chuyện xấu nhất sẽ xảy ra đối với nó. Giả sử mà nó ra đi nơi vĩnh hằng, ông bà sẽ sống ra sao khi hi vọng an nhàn tuổi già bị dập tắt. Hết hi vọng là hết tất cả.
- Hay là đi cùng con để gia đình mình đoàn tụ dưới suối vàng?. Bà chợt nói với ông chồng.
Ông giật phắt lên và quát
- Bà thôi nghĩ vớ vẩn đi, con mình không sao hết.
Thấy vậy bà vợ chỉ biết im lặng. Biết rằng ông chồng đang an ủi nhưng bà là mẹ, bà rất thấu hiểu nỗi đau mất mát, nên bà suốt ngày suy nghĩ linh chuyện không đâu, bà luôn lo sợ con mình sẽ ra đi mãi mãi. Thôi thì hai người cũng mệt mỏi rồi, quạt mát làm hai con người khốn khổ dịu đi và say vào giấc ngủ. Không khí bệnh viện lúc nào cũng thế, ngày nào cũng có ít nhất chục người ra đi mãi mãi. Họ ra đi để lại cho những ai ở lại một nỗi đau tinh thần quá lớn. Đâu đó có tiếng khóc vang lên, làm bà tỉnh giấc. Tim bà vợ đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Kéo áo lay chồng dậy và nói với chồng
- Hay con mình đi hả ông?
Lại một lần nữa ông chồng quát vì cái thói hay suy nghĩ của bà vợ.
- Đi gì mà đi, nó đang nghỉ ngơi ở trong phòng kìa. Bà suốt ngày nghĩ vớ vẩn.
Nhìn ra ngoài thì cũng đã xế chiều, hai ông bà dậy thi xếp đồ đạc và không quên gói gọn chăn gối cho bệnh viện. Cầm túi vải xách đi, thêm với vẻ ngoài quê mùa hiện rõ hai con người khắc khổ. Đến phòng thì thấy con mình đã tỉnh và được bạn cho ăn chút cháo loãng. Bà mẹ mừng như vớ được vàng không quên trách bạn nó
- Cháu lạ thật, sao không báo với
Gãi đầu gãi tai, bạn nó nói
- Cháu..cháu muốn hai bác nghỉ ngơi thêm.
- Để bác cho nó ăn.
Bà vợ hớn hở chạy đến giường con.
Biết ý, bạn nó liền đưa bát cháo cho bà mẹ.
- Cậu ấy đã tỉnh rồi, vừa dậy liền kêu đói nên cháu chạy đi mua cho cậu ấy bát cháo nên không báo hai bác được, dù sao cậu ấy cũng tỉnh là tốt rồi ạ.
- Thôi thì đằng nào nó cũng tỉnh rồi bà nó. Ông chồng từ tốn khuyên nhủ
Bà mẹ chả trách được vì bạn nó làm thế là đúng, Bà xúc động không kìm được nước mắt, lấy thìa xúc cho con trai. Được mẹ xúc mắt nó rưng rưng há miệng như muốn nuốt trọn thìa cháo, nuốt xong nó nói với một giọng yếu ớt đầy xúc động
- Con khỏe hơn rồi, mẹ đừng khóc nữa...
- Có khóc đâu con.
Nói vậy bà mẹ liền lấy vạt áo lau ngay dòng nước mắt đang lăn dài trên khóe mắt. Bón cho nó xong bà lấy hộp sữa Hà Lan được mọi người trên xe mua tặng đưa cho nó hút. Ông chồng cứ ngồi lặng yên xem bà vợ chăm sóc, bởi ông rất muốn hỏi thăm và chăm sóc nó, nhưng ông muốn để cho vợ thỏa lòng để bà không nghĩ lung tung. Cho nó uống xong hộp sữa, bà mẹ quay lại bảo với bạn nó
- Cháu cứ về đi, việc ở đây hai bác lo được rồi, vất vả cho cháu quá, hai bác không biết nói gì hơn để cảm ơn cháu"
Bạn nó muốn ở lại nên bảo với bố mẹ nó
- Bác yên tâm, ở phòng chả có việc gì cả, cháu là bạn thân nên rất muốn được chăm sóc cậu ấy. Cháu coi hai bác như bố mẹ cháu vậy, nên cháu xin hai bác cho cháu được ở lại chăm sóc cậu ấy, có một người bạn thân chắc chắn cậu sẽ vui hơn nữa.
Thấy có lý hai ông bà gật đầu đồng ý. Nó nhìn thấy vậy liền hé nên một nụ cười, nó cười to đến nỗi cơn đau lại kéo đến.
- Khụ khụ..!
Nó ôm bụng và ho thành tiếng, ba người quay lại và đến xoa bụng nó và dỗ dành.
- Thôi đến giờ cho bệnh nhân nghỉ ngơi rồi, để một người ở lại rồi hãy thay phiên nhau trông nom bệnh nhân. Vị y tá nhắc nhở,
Ông bố xung phong ở lại.
- Lần này để tôi nhé.
- Không để tôi, bà vợ tranh giành.
- Bà làm nhiều rồi, tôi còn chưa làm được gì cho nó. bà tranh nữa là tôi giận đấy.
Thấy ông chồng xin mãi bà vợ mới đồng ý. Bà bảo
- Tôi ăn xong sẽ quay lại ngay, lúc đó đừng giành với tôi nữa đâu. Mặt bà nghiêm túc nói.
Thế là bạn nó và mẹ nó đi ăn, mẹ nó mừng rỡ vì nó khoẻ hơn nhiều rồi. Trong phòng chỉ còn bố với nó. Ông nhìn chằm chằm vào nó, ông trêu rằng.
- Con mà yếu sẽ không ai yêu đâu, khỏe lên mới lấy được con bé kia chứ.
Biết ý bố nó muốn nói ai. Nó lắc đầu ngán ngẩm.
- Chả có chuyện đó đâu bố, con bị vậy mà nó có đến thăm đâu, con cần gì con người bạc tình đó chứ, con chỉ cần có bố mẹ mà thôi.
Nói xong nó khóc nấc lên, nó vẫn còn yêu người ấy lắm. Nó nghĩ rằng khi nó tỉnh sẽ nhìn thấy được người nó yêu ngồi bên cạnh là nó mãn nguyện rồi. Nhưng đời làm gì có lý đó, chia tay là hết, vậy sao nó cứ còn vương vấn làm gì, nó thấy mình quá ngu ngốc. Ông bố thấy nó đang khóc liền vỗ vai dỗ dành - Thôi nào! biết đâu con bé nó bận thì sao, mai chắc nó sẽ đến thăm con mà. Ông bố nói vậy làm nó tăng niềm tin, lau cạn nước mắt. Nó hi vọng sẽ được thấy người con gái nó yêu trước khi nó từ giã cõi đời bạc bẽo này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro