Phần I: Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một truyền thuyết cũ nói rằng con người được đầu thai nhiều lần. Để hoàn thành những gì còn sót lại. Để gặp lại người thân yêu của mình.

Thỉnh thoảng, một số người được tái sinh với những ký ức về kiếp trước của họ.

Hai người đàn ông như chết lặng trước thi thể của một cô gái tóc vàng. Nỗi đau quá lớn, hối hận, tuyệt vọng, đau lòng... không có gì có thể tả. Chiến tranh đã dừng rồi, nàng đã dùng cái chết của mình để tuyên bố ngừng chiến.

Thân thể ấm áp của nàng dần trở nên băng giá, dù ta có cố gọi nàng bao nhiêu lần đi nữa, nàng đã không thể mở mắt đáp lại ta. Cuối cùng, nàng lựa chọn cách đau đớn để rời xa ta. Tất cả đều là do tội lỗi của ta gây ra. Ta không biết phải cuộc đời sau này sẽ sống như thế nào. Trong mắt ta chỉ còn là màu máu, màu của đau thương. Ngày nàng rời đi, cuộc sống của ta chỉ còn là một cái xác không hồn. Hoàng tử đau thương, nước mắt của hắn hóa thành dòng huyết lệ.

Memphis nắm chặt tay Carol, vào phút cuối cùng, nàng cũng đã không chọn trở về bên hắn. Con tim kiêu hãnh của hắn vỡ nát.

Tất cả đều là vô nghĩa...

Ôi ... lại là giấc mơ ấy...

Izmir, choàng tỉnh, hắn thở dài, mạnh mẽ lau đi những giọt mồ hôi đang nhỏ giọt, hắn cầm bình nước uống thật nhiều nước để tỉnh táo lại. Căn phòng hắn vẫn chìm trong màu xám trước bình minh. Căn phòng quen thuộc dường như xa lạ một cách đáng sợ. Hắn ôm lấy ngực mình.

Hắn là Sheikh Izmir*, người thừa kế và nhiếp chính của đất nước sa mạc Al-Shahar, vẫn thường xuyên bị ám ảnh bởi những giấc mơ. Những hình ảnh hiện ra trước mắt hắn sống động đáng kinh ngạc. Trong mơ những gương mặt khác đều nhòe mờ, chỉ có cô gái ấy là rõ nét. Trong mỗi giấc mơ của mình, hắn luôn thấy nàng.

Một phụ nữ trẻ với mái tóc vàng rực rỡ như mặt trời, mắt xanh như chiếu soi lòng hắn. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt mênh mang mơ hồ nguyện ý trong ngày cưới. Ánh mắt đau đớn khi nhận ra bản thân bị lừa dối. Ánh mắt yêu thương khi lần đầu nàng làm mẹ. Ánh mắt dịu dàng khi nàng dần dần chấp nhận hắn, và ánh mắt cuối cùng đau đáu nhìn hắn như có rất nhiều điều muốn nói. Tất cả đều chân thực. Còn đứa trẻ tên Suleiman trong giấc mơ của hắn, nó có đôi mắt màu xanh giống hệt nàng, còn ngoại hình giống hệt lúc Izmir còn nhỏ.

Lúc nào cũng vậy, hắn vừa mong chờ, vừa sợ hãi giấc mơ ấy. Mong chờ vì được nhìn thấy nàng, mà sợ hãi vì một lần nữa trải qua sự tuyệt vọng, cảm giác đánh mất người mình yêu ngay trước mắt thật chân thật. Nỗi đau và lạnh lẽo từ tận trái tim hắn vẫn còn tứa máu.

Giấc mơ ... hay đó chỉ là ảo ảnh, hay là điều gì đó đã thật sự xảy ra trước khi ta được sinh ra là chính ta của bây giờ ...

Những giấc mơ luôn là những cảnh chiến đấu. Người yêu dấu của hắn tự sát trước mặt hắn, dùng cái chết để ngăn cản chiến tranh. Trong mơ, hắn nghe thấy tiếng thét đầy đau đớn bất lực của cả hắn và người đàn ông còn lại. Cả hai đều cùng một nỗi đau mất đi người yêu nhất, họ cùng yêu một người, đều tìm cách cướp nàng về bên mình và kết quả là đã mất nàng mãi mãi. Ký ức tiền kiếp cứ đeo đuổi hắn mãi, không buông tha cho hắn, khi hắn nhớ rõ, chính hắn là người tạo ra kết cục đau lòng ấy. Nếu hắn không một mực giữ lấy nàng, có lẽ nàng đã không chọn cái chết.

Dù ta yêu nàng ... ta yêu nàng ... hơn bất cứ ai khác ... nhưng chính ta lại là người hại chết nàng.

Izmir thở dài. Nỗi buồn như từng cơn sóng, như từng lưỡi gươm xuyên qua trái tim hắn. Nỗi ân hận lặp đi lặp lại theo từng giấc mơ kể từ khi hắn bắt đầu có ký ức. Ở một nơi nào đó, tại một đất nước xa xôi trong một thời gian xa xôi, hắn đã yêu một người, vì tình yêu đó mà mắc sai lầm mà mất đi tất cả.

Nỗi ám ảnh quá khứ khiến hắn chỉ lao đầu trong công việc, từ chối rất nhiều những công nương xinh đẹp, hắn một lòng chờ đợi, chờ đợi người trong mộng hắn một ngày sẽ xuất hiện, để hắn có thể bù đắp cho nàng.

Izmir mạnh mẽ đứng dậy. Một thân hình tráng kiện dẻo dai đang phơi bày dưới ánh nắng ban mai. Mura, bảo mẫu của Izmir bước vào phòng với một khay trà buổi sáng.

"... Sắc mặt của ngươi đờ đẫn. Lại là ... giấc mơ đó...?"

Mura lo lắng, bà biết hoàng tử vẫn chưa đang mắc kẹt trong những cơn ác mộng.

Izmir điện hạ hẳn đã từng trải qua những chuyện đau đớn trong kiếp trước. Đến mức khi người được sinh ra một lần nữa, những hối tiếc không rõ của kiếp trước vẫn đè nặng lên vai ... Ta cầu cho những nỗi bất hạnh sớm thôi không đeo bám theo người. Cầu cho người sớm thoát được những ký ức trong kiếp trước.

Izmir như nghe thấy tiếng lòng của Mura.

"Ta biết thật là ngu ngốc khi cứ bị ám ảnh trong giấc mơ ấy. Ta là Sheikh Izmir của Al-Shahar. Ta đến thế giới này để sống là chính mình."

Kể cả nói vậy nhưng bản thân Izmir biết, mình mãi mãi mắc kẹt trong đó, trong nỗi bất lực trước cô gái ấy. Hắn nhớ rất rõ gương mặt ấy, ánh mắt ấy, một ánh mắt xen lẫn nỗi buồn và tình yêu sâu sắc ...

***

"Chào buổi sáng, thưa điện hạ." Thư ký Ruka cúi đầu nghênh tiếp. Izmir vừa đến văn phòng chính phủ để hoàn thành nhiệm vụ nhiếp chính của Tiểu vương quốc Al-Shahar.

Izmir gật đầu chào rồi nhanh chóng vào phòng và đọc qua tài liệu. Al-Shahar, là một vương quốc trong sa mạc, cho đến gần đây quốc gia mới mở cửa giao lưu với nước ngoài và hiện đang tiến hành hiện đại hóa với tốc độ đáng kinh ngạc. Nguồn dầu mỏ dồi dào đã làm giàu cho ngân khố quốc gia, và đất nước phát triển nhanh chóng một cách kinh ngạc dưới sự nhiếp chính của Shiek Izmir trẻ tuổi, tài năng. ,

Nhiều công ty nước ngoài muốn đầu tư và mở rộng sang đất nước đang bùng nổ này, nhưng Izmir rất cẩn thận trong việc lựa chọn người hợp tác. Hiện đại hóa là cấp thiết, nhưng hắn không thể để lợi ích quốc gia bị tổn hại vì mất cân bằng cán cân quyền lực.

Sau một ngày làm việc mệt mỏi, cuối cùng, đã đến giờ ăn trưa. Izmir, trong trang phục truyền thống, đến thăm người cha của mình.Ông đã suy yếu vì bệnh tật, nhưng ông có vẻ rất minh mẫn khi thảo luận quốc gia với con trai mình trong bữa trưa.

Người cha mỉm cười mãn nguyện với con trai xuất sắc của mình. Điều không hài lòng duy nhất là con trai ông đã gần 30 tuổi và vẫn độc thân.

"Izmir. Con bao nhiêu tuổi?"

"28, còn nửa tháng nữa là 29 tuổi ..."

Izmir trả lời không suy nghĩ nhiều.

"Khi ta bằng tuổi con..."

"... Con đã sáu tuổi rồi đúng không cha." Izmir cười nhẹ. Hắn hiểu ý định của vua cha, không phải hắn không nghĩ đến, nhưng hắn vẫn luôn chờ đợi một người. Izmir cười khổ, thậm chí hắn còn không biết tên cô ấy mà đã bị cô ấy gắt gao nắm giữ trái tim hắn. Hắn đã yêu sâu đậm một người thậm chí còn không biết nàng có tồn tại hay không.

"Vương quốc chúng ta đang phát triển mạnh, chúng ta có rất nhiều việc quốc gia. Những vấn đề cá nhân nên tạm gác lại "Izmir nói sang việc khác

"Cái gì là cá nhân? Đám cưới của người thừa kế là trọng đại với quốc gia. Có rất nhiều đối tượng phù hợp, con hãy suy xét"

"Vâng, vì đó là vấn đề quốc gia nên con cần suy nghĩ cẩn trọng."

"... Izmir, có phải con vẫn mơ thấy cô ấy?"

Khuôn mặt của Izmir đột nhiên trở nên căng thẳng. Khi hắn còn nhỏ, cha hắn đã chứng kiến con trai mình phải hứng chịu bao nhiêu cơn ác mộng - những cảnh tượng sống động của chiến trường – nên đã cho hắn đến gặp một nhà thầy tư tế. Người đó nói, Izmir là một con người đã được tái sinh ở thế giới này với những hối tiếc của kiếp trước.

"Cô gái đó không tồn tại. Vượt qua đi Izmir." Phụ vương nắm vỗ vỗ tay hắn

Hắn cũng biết thật vô lý, Bản thân hắn cũng không biết mình chờ cái gì, nhưng ngoài người ấy, hắn không muốn một ai khác.

"Con sẽ cố gắng. Giờ con xin phép" Izmir lảng tránh bỏ đi, đức vua thở dài.

***

"Ngày mai chúng ta có lịch trình đến thăm triển lãm Lăng mộ hoàng cung?"

Izmir lật lại lịch trình mà Luka đã sắp xếp. Hắn nhíu mày, Izmir không thích cách người phương Tây tìm cách thăm dò bí ẩn cổ đại.

"Imzir điện hạ, đây cuộc triển lãm do chủ tịch của tập đoàn Reed tổ chức."

Tập đoàn Reed là đối tượng Izmir đang hướng tới. Hắn nắm rõ thông tin về chủ tịch tập đoàn này.

"Ta biết, Ryan Reed bằng tuổi ta và là chủ tịch của tập đoàn dầu khí lớn.Ngày mai chúng ta sẽ tới đó. Những chuyến công du thường mang lại thành quả và giao dịch thuận lợi cho chúng ta."

Nói rồi, Izmir lại đắm mình trong đống tài liệu.

Địa điểm tổ chức buổi phát hành đặc biệt trước khi triển lãm "Lăng mộ hoàng cung" chật kín một đám đông sôi động.

Mặc dù đây là cuộc triển lãm cá nhân do tập đoàn Reed tổ chức, nhưng các chức sắc và nhân vật nổi tiếng từ nhiều quốc gia vẫn tụ họp như thể đây là một sự kiện do chính phủ.

"Triển lãm này sẽ gây tiếng vang lớn."

Izmir dáng người cao lớn, mặc áo choàng hoàng tộc Al Shahar với mái tóc màu bạch kim độc nhất vô nhị, Hắn nhìn xung quanh với ánh mắt không cảm xúc.

Thật thiếu tôn trọng ...? Những người đã khuất của hoàng gia lại bị đem ra trưng bày. Là thành viên trong gia đình hoàng gia, Izmir cũng có ý thức sắc bén hơn những người khác.

Nhưng không hiểu sao, hôm nay hắn có cảm giác kỳ lạ. Một cảm giác bị thu hút bởi một thứ gì đó,. Trực giác mách bảo hẳn có gì đó đang đến gần, lần đầu tiên hắn cảm thấy một cảm giác mạnh mẽ như vậy. Izmir nói với một thứ vô hình trong tim mình.

Nhiều người ngoái nhìn chàng thanh niên điển trai đến từ đất nước bí ẩn. Izmir tiến vào bên trong triển lãm với một tốc độ thong thả, dáng hắn cao ngạo, trang nghiêm, đầy phong phạm vương giả.

Ngay khi Izmir bước vào bên trong, bên trong đầy tiếng ồn ào và phấn khích.

Mọi người sững sờ trước những món đồ trưng bày vô giá đã được tập hợp lại, chỉ tay về phía những khách VIP đến thăm và thốt lên: "Này, tổng thống Pháp, đại sứ Mỹ, Điện hạ Ả Rập."

"Chào mừng, Izmir điện hạ."

Một người đàn ông trẻ tóc vàng trong bộ đồ bó cúi đầu chào Izmir một cách kính trọng.

"Mời điện hạ đi lối này. Tôi sẽ dẫn đường cho ngài."

Đây là Roddy Reed, con trai thứ hai của nhà Reed, cánh tay phải của Ryan Reed.

Izmir lạnh lùng gật đầu. Người tổ chức cuộc triển lãm này dường như đang bận tán gẫu với đại sứ của một nước nào đó chưa nhận ra sự xuất hiện của hắn.

"Anh Ryan." Ryan Reed quay đầu lại, hắn đã trông thấy Izmir. Sau đó, với một sải chân dài, Ryan đến gần Izmir.

" Izmir điện hạ, tôi rất vinh dự được ngài ghé thăm chúng tôi. Tôi hy vọng ngài sẽ thích buổi triển lãm này."

Lãnh đạo trẻ của một tập đoàn lớn, người được trời phú cho vẻ ngoài đẹp trai và trí tuệ vượt bậc, cùng người thừa kế của một đất nước, người được xem là chủ nhân tương lai của một đất nước sẽ cực kỳ phát triển, bắt tay nhau.

Tập đoàn Reed muốn mở rộng sang Al Shahar, và Izmir cũng muốn tranh thủ thu hút tập đoàn Reed về nước.

Hừm, Ryan có vẻ là một người đàn ông khó nhằn. Dù còn trẻ nhưng có thể thấy sự ngang tàn và đầu óc đầy lão luyện của thương gia trên thương trường. Tất nhiên, nếu không, anh ta đã không là người đứng đầu một tập đoàn lớn khi còn trẻ như vậy.

Vậy ra đây là lãnh tụ tương lai của Al Shahar. Anh ta trạc tuổi mình, nhưng mang ánh nhìn của một chính trị gia lọc lõi. Cũng đúng, nghe nói anh ta là người mang về sự phát triển vượt bậc cho vương quốc những năm gần đây.

Izmir và Ryan vừa bắt tay vừa ngầm đánh giá đối phương, và họ nở một nụ cười hài lòng. Đúng lúc đó, một bóng người nhỏ bé xuất hiện sau bóng của Ryan, một cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn hắn.

"!" Cô gái này là!

Giây phút đó, toàn bộ cơ thể của Izmir như bị sét đánh, quyển sổ nhỏ hắn đang trên tay rơi xuống đất. Izmir muốn nhìn thấy cô gái này mãi mãi. Mái tóc xoăn vàng mềm mại, làn da trắng, cơ thể mỏng manh thanh khiết, và đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt xanh trong veo đã làm rung động hắn hết lần này đến lần khác trong mỗi giấc mơ. Nhất thời, Izmir không nói lời nào, hắn vẫn chưa hết bàng hoàng vì người con gái ấy cuối cùng đã xuất hiện bằng xương, bằng thịt trước mắt hắn.

Tại sao lại là nàng, người chỉ có trong mộng của ta, tại sao nàng lại ở trước mặt ta? Hẳn là ta nhầm người! Hay ta đang mơ

Cô gái tóc vàng khẽ cúi xuống nhặt đồ hắn đánh rơi, bàn tay trắng nõn đưa đến trước mặt Izmir, nàng cười nhẹ. Hương thơm của nàng ở gần sát bên hắn.

"Ngài đánh rơi đồ này, điện hạ."

Giọng nói ấy cũng thật quen thuộc. Tiếng oanh oanh vang lên trong đầu Izmir.

Nhất định là nàng. Đôi mắt xanh, làm sao ta có thể nhầm, giọng nói của nàng cùng với khuôn mặt đó đã in sâu vào tâm trí ta...! Cảm giác vừa rồi ... có phải chính nàng đã đánh thức ta không ...

Ta biết em từ rất lâu về trước. Ta thấy em luôn xuất hiện dằn vặt trong mỗi giấc mơ của tôi.

Bên cạnh ý thức đang quay cuồng của Izmir, cơ thể hắn tự di chuyển nhận tập tài liệu từ tay của cô gái.

"Cảm ơn em... Em là"

"Chào điện hạ, tôi là Carol Reed. Hân hạnh được gặp ngài." Carol đưa tay ra bắt lấy, nhưng Izmir vẫn chưa phản ứng lại. Ánh mắt hắn vẫn nhìn nàng chăm chăm khiến nàng có chút bối rối.

Người này thật kỳ lạ. À có thể họ không quen cách chào người phương Tây

Carol nghĩ thầm, nàng có chút ngượng ngùng thu tay về, nhưng một bàn tay to lớn hữu lực đã siết chặt lấy tay nàng. Tay hắn ấm nóng to lớn. Ánh mắt người đàn ông như tỏa ra ánh sáng nhu hòa, đáy mắt thể hiện niềm vui khó che giấu.

"Rất vui khi được gặp em, Carol. Ta là Izmir, vương tử Al Shahar."

Ta đã tìm thấy nàng rồi.

Chú thích: * Shiek: Cách gọi đối với lãnh tụ tối cao Ả rập= Lãnh tụ Izumin= Izumin Điện hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro