Chương 13: Lễ hội mừng tân sinh viên (phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Lễ hội mừng tân sinh viên (phần 2)

Gần sát ngày tổ chức lễ hội, chúng tôi quyết định tập dượt lần cuối cùng, có hóa trang đầy đủ. Tôi run rẩy ngồi yên trên ghế, để mặc Lăng Sâm cùng nhóm các cô nàng trong lớp tô vẽ lên mặt mình.

"Thần Thần, mắt cậu nhìn lên tay tôi này, đúng rồi, nhìn cao như thế, giữ nguyên đấy để tôi kẻ mắt, lem ra là cậu sẽ bị phạt!"

Lăng Sâm chăm chú chỉnh sửa cho tôi như một người thợ điêu khắc thực tâm huyết với cái nghề tạo nên vẻ đẹp từ những phiến gỗ đá.

"Mở mắt! Tôi bảo mở mắt to ra. A! Cậu đang gắn mi giả đó, không được dụi!"

"Đúng đúng, làm theo anh này, mím môi qua lại như vậy, mới đều, mới lên màu."

Các cô gái tranh thủ chỉnh sửa vai áo và đội lưới phục trang lên đầu cho tôi cũng không ngừng trầm trồ:

"Oa! Thần Thần không ngờ da cậu lại 'ăn phấn' như vậy, nhìn chất da mịn màng sau khi phủ lên này, thật ganh tị!"

"Hạ Thần mắt cậu vốn to, đeo mi giả vào nhìn đúng là thêm rạng rỡ ra, gương mặt này mà đi ra đường thì..."

Dọa chết khiếp thiên hạ đúng không? Cậu tưởng tôi không biết nét mình không đủ thanh tú chắc! Tôi hầm hừ trong miệng.

"Nào có, nào có. Đây, đội thêm tóc giả vào, mau nhắm mắt!"

"Oa a a..."

Cả nhóm cùng đồng thanh hô lên, không giấu nổi kinh ngạc. Tôi hơi tò mò, bước ra nhìn vào trong chiếc gương bên cạnh.

Trong gương là một mỹ nhân tóc dài uốn xoăn mềm mại, phủ qua vai, một đôi mắt sắc với hàng mi cong vút, đôi lông mày được vẽ lại tỉ mỉ, thon đều về phía đuôi, lại mềm mại như một chiếc cần câu nhỏ, nhẹ nhàng câu lấy trái tim người đối diện. Chiếc mũi nhỏ nhắn, khi tôi mỉm cười, đôi môi hồng căng mọng cũng hơi hé mở, lộ ra sự non mềm mê người. Đây thực là tôi sao?

Tôi ngơ ngẩn nhìn mình trong gương, chớp hai mắt. Lăng Sâm gật gù lôi di dộng ra, kéo tôi vào, đằng sau ngay lập tức chen lấn những khuôn mặt của các thành viên trong đội kịch, dự định cùng nhau chụp ảnh. Lúc sau cậu ta còn đùa cợt vờ thơm má tôi, mọi người cũng tranh nhau chạy tới cùng tôi tạo đủ kiểu kỳ quái. Không phải Bạch tuyết hai tay ôm hai nàng, cũng chính là Bạch tuyết chống tay, để cho các cô ôm eo khoe dáng tay chữ V chụp liên tục,... Cả lớp đều rất vui vẻ, tôi cũng hào hứng nhập vai, lúc thì e lệ, lúc thì hùng hổ "pose" dáng tạo đủ hình tượng điên loạn, cả bọn cười vang trời.

Ngày lên trình diễn, chúng tôi vẫn tới đúng giờ ngồi vào vị trí của lớp trong hội trường rộng lớn. Ngồi nghe các thầy cô đọc tuyên bố khai mạc, lại đọc diễn văn chào đón các sinh viên khóa mới tựu trường. Hơn một tiếng sau mới là phần của ca múa nhạc. Tôi liếc mắt nhìn thấy anh lẫn trong hàng ngũ dãy thứ ba. Hôm nay anh mặc một bộ vest đen, thắt ca-ra-vát đen lịch lãm, mái tóc cũng được vuốt ngược lên, cứng cáp, trẻ trung. Nom anh giống hệt một chú rể, còn là chú rể đẹp trai nhất trong tim tôi.

Bắt đầu đến tiết mục lớp anh, tôi khẩn trương lấy máy ảnh ra quay lại. Tất nhiên là cố tình "zoom" rõ nét vào gương mặt anh tuấn của anh. Vì điều này mà tôi đã phải hầu hạ năn nỉ Trần Hạo suốt một tuần để hắn cho mượn, đồng thời còn hứa hẹn rằng phải quay bằng được lớp hắn. Lắp thêm ống kính vào máy, tôi thử nhìn vào, trời ơi, đúng là "hàng xịn"! Khoảng cách từ chỗ tôi tới sân khấu cũng phải đến hai ba mươi mét, nó lại quay rõ đến từng cái biểu cảm của từng người đứng trên đài. Tôi lập tức cảm thấy công sức của mình được đền đáp, phấn khởi xoa lấy thân máy lạnh ngắt.

Nhạc nổi lên, các thành viên lớp anh đứng thành hai hàng nam, rất khí thế. Phải rồi, nghe cái khoa đã biết, đoán chừng chẳng có mấy đóa hoa bén duyên với ngành này... Một giọng trầm cất lên, tiếp theo đó là những tiếng bè du dương, ồ, một bản phối mới của "Đao kiếm như mộng" - Bình An, nghe rất đặc biệt. Tôi chăm chú đưa máy gần khuôn mặt anh, anh đứng thẳng tắp, mắt nhìn xuống hội trường, ánh sáng sân khấu biến những chi tiết bên tai, bên tay áo anh sáng lấp lánh. Quá đẹp rồi! Có điều... mỗi lần anh mấp máy môi, tôi lại dường như nghe ra một nốt lạc điệu... bị chìm nghỉm xuống giữa nền bè đồng đều của mọi người...

Tôi toát mồ hôi. Thì ra Ông Trời rất công bằng, Ông cho anh trở thành người đàn ông trong giấc mơ của mọi thiếu nam, thiếu nữ, thì cũng lấy đi của anh đôi chút gì đó... Minh Thành sức lớn, có thể lên được những nốt cao mà nghe âm vẫn rất dày bằng giọng mũi, tuy nhiên đôi chỗ, nó không đủ tiết chế, đoạn hơi cao, đoạn lại hơi ngang. Tóm lại, may mà nhờ cả dàn "hộ vệ" đứng cạnh, anh cũng nghiễm nhiên hoàn thành xong một tiết mục hoàn hảo! Tôi đứng lên vỗ tay rần rần. Lăng Sâm bên cạnh nguýt dài nhìn hành động của tôi.

Lại xem tiếp ba, bốn tiết mục, bấy giờ cô giáo vụ tới ra hiệu cho chúng tôi đi bằng lối bên ra thay trang phục. Trước khi diễn chừng nửa tiếng chúng tôi sẽ được gọi, trong phòng hóa trang có để sẵn đạo cụ, mỗi người đều nhanh nhẹn bắt lấy đồ của mình. Nhóm hậu cần cũng chạy tới hóa trang cho từng người. Dĩ nhiên tôi vẫn được chăm chút nhất, ai bảo vai của tôi phải lên nói nhiều nhất chứ, đảm nhiệm bộ mặt của cả lớp mà!

Trang điểm xong đâu đó, tôi cởi áo và quần dài, tròng... chiếc váy lên. Lúc khóa kéo lạnh buốt sau lưng được kéo hết mức, tôn rõ vòng eo mảnh khảnh, chúng bạn đội lên tóc giả, sửa sang từng lọn tóc nâu vàng giúp tôi, xung quanh vẫn là những tiếng hút khí trầm trồ. Tôi nhẩm lại lời thoại, tự nhiên nhập vai, xách tà váy, cầm theo một cây chổi, xếp hàng ở mé cánh gà chờ đợi tiết mục phía trước hoàn thành.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro