Chương 25: Bữa tối ngày chủ nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bruce ngồi ở ghế sau trong khi Alfred lái xe qua thành phố Gotham. Khoảng ba mươi phút trước, Bruce đã nhận được một cuộc gọi từ trường của Dick. Rõ ràng, con nuôi của anh đã đánh nhau, và bây giờ hiệu trưởng muốn nói chuyện với anh.

Dick đang nghĩ cái quái gì vậy? Bruce đã cảnh báo cậu nhiều lần là chỉ đánh nhau như Robin.

Khi họ đến trường trung học, Alfred đỗ xe trong khi Bruce bước vào tòa nhà lớn. Văn phòng chính nằm ngay bên cạnh lối vào. Bruce bước vào văn phòng chính, sau đó một thư ký chỉ anh đến văn phòng hiệu trưởng.

Trong văn phòng, hiệu trưởng Sanders đang ngồi sau bàn của bà trong khi Dick đang ngồi trên ghế trước mặt bà. Khi Dick nhìn thấy Bruce, cậu nhanh chóng quay mặt đi với vẻ mặt đầy tội lỗi.

"Chào anh Wayne. Làm ơn ngồi đi." hiệu trưởng chào anh.

Bruce ngồi trên chiếc ghế trống bên cạnh con trai mình.

"Tôi ước gì chúng ta gặp nhau trong những hoàn cảnh khác, nhưng tôi phải nói với anh về hành động của Dick" hiệu trưởng giải thích, "Đầu ngày hôm nay, cậu bé đã đánh nhau với bốn đứa trẻ khác."

"Đó là bốn đánh một?" Bruce hỏi.

"Phải, nhưng các cậu bé kia đang ở trong phòng cấp cứu. Dick là người duy nhất không bị bất kỳ thương tích nào."

Dick càu nhàu dưới hơi thở của mình, "Đó không phải lỗi của con, họ không biết cách chiến đấu."

"Im đi, Dick." Bruce gầm gừ.

"Xin lỗi." Cậu thiếu niên ngập ngùng cúi đầu xuống.

Bruce lại nhìn hiệu trưởng, "Nói với các phụ huynh khác rằng tôi sẽ trả tiền cho tất cả các hóa đơn y tế. Các cậu bé bị thương nặng không? "

"Chúng chủ yếu là những vết thương nhỏ. Nhưng anh không thể biến nó thành tiền, anh Wayne." Hiệu trưởng nghiêm khắc nói, "Tôi sẽ phải đình chỉ học Dick trong một tuần. Và nếu điều này xảy ra lần nữa, cậu bé sẽ bị đuổi học."

"Tôi hiểu rồi." Bruce lườm cậu, "Chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa đâu."

"Tốt." Hiệu trưởng dường như nhẹ nhõm, "Giờ hãy đưa Dick về nhà. Cậu nhóc có thể trở lại trường vào tuần tới."

Bruce gật đầu và đứng dậy, "Đi nào, Dick."

Anh bước ra khỏi văn phòng với Dick theo sau anh. Họ ra khỏi trường, sau đó đi đến chiếc xe đang chờ họ. Sau khi họ vào xe, Alfred bắt đầu đưa họ trở lại trang viên. Ở phía sau xe, Bruce và Dick đều ngồi im lặng trong vài phút. Không khí nặng nề vì căng thẳng trong khi Bruce lườm cửa sổ.

Cuối cùng, Dick đã phá vỡ sự im lặng, "Nghe này, con xin lỗi, được chứ?"

"Sao con lại lại đánh nhau với chúng? Con phải hiểu rõ mình." Bruce cáu kỉnh.

Dick ngồi sụp xuống khi cậu lẩm bẩm, "Bọn nó đã nói về cha."

"Cái gì?" Bruce nhìn cậu và hỏi, "Giải thích đi."

"Ở trường, mọi người đều nghe tin đồn..." Dick nói với cái đầu nghiêng xuống. Mái tóc đen của cậu che đi đôi mắt khi cậu nói, "Có một nhóm luôn sỉ nhục cha trước mặt con. Con đã cố phớt lờ chúng nó, nhưng chúng nó sẽ không dừng lại. Và các giáo viên biết, nhưng họ không quan tâm."

"Bắt đầu như thế nào?"

"Một trong số bọn chúng nói 'Vì mày được nuôi dưỡng bởi một tên bê đê, mày cũng là một tên bê đê." Sau đó, con chỉ mất kiểm soát. Con bắt đầu hét lên với bọn nó để khiến chúng im lặng, sau đó một trong số chúng cố gắng đánh con và..." Dick khịt mũi như sắp khóc, "Con xin lỗi. Con không nên đánh chúng."

Bruce nghiến chặt hàm mình khi anh cảm thấy một sự tức giận bùng lên trong lồng ngực. Đột nhiên, anh vui vì Dick đã đánh những đứa trẻ kia. Những tên khốn  nhỏ bé đó xứng đáng với nó. Bruce không quan tâm  mọi người xúc phạm anh thế nào, nhưng Dick thì không. Con của anh không cần phải đối mặt với những chuyện nhảm nhí này.

"Dick, ta nên là người xin lỗi."

"Sao ạ?" Cậu bé nhìn anh bối rối.

"Vì lỗi của ta mà con phải đối phó với tất cả những điều này. Và điều đó không công bằng với con." Bruce hỏi,"Con có chắc là các giáo viên biết về việc bắt nạt này không? "

Dick thở dài, "Có, họ biết."

Ngôi trường chết tiệt đó. "Con vẫn muốn tham gia các lớp học trực tuyến chứ?"

Dick chớp mắt ngạc nhiên, "Thật không ạ? Ý của cha là con có thể ở nhà?"

"Sự lựa chọn là của con. Nếu con không muốn quay trở lại ngôi trường đó, ta sẽ không ép con. Nhưng nếu con ở nhà, ta vẫn mong con học nghiêm túc."

Khuôn mặt cậu sáng rực lên, "Con sẽ làm thế! Con sẽ học mỗi ngày, con hứa!"

Bruce gật đầu tán thành, "Thế thì  ổn thôi. Giờ con đang học ở nhà."

"Yeal!" Dick vui vẻ đấm một nắm đấm vào không khí, "Con luôn muốn điều này trong mấy năm qua! Điều này có nghĩa là con có thể tuần tra với cha mỗi đêm, ngay cả vào những đêm trong tuần?"

"Không phải mỗi đêm. Nhưng, phải, con có thể tuần tra với ta thường xuyên hơn. Miễn là con học xong."

"Điều này thật tuyệt vời!" Dick đột nhiên quàng tay quanh Bruce, ôm anh, "Cảm ơn, Bruce! Cha là tuyệt nhất!"

Lúc đầu, Bruce lúng túng trong sự tiếp xúc. Nhưng sau đó anh mỉm cười nhẹ và đặt một cánh tay quanh cậu bé, vỗ nhẹ vào lưng cậu.

"Wow! Và cha ôm lại?! "Dick cười khúc khích, "Clark đã thay đổi cha! Chú ấy làm cha trở lên tốt hơn và âu yếm."

"Im đi, Dick." Bruce đẩy cậu ra.

Dick ngã xuống đất, cười.

SxB

Trong Batcave, Clark và Bruce ngồi trước Batcomputer, uống cà phê. Đã gần 2:30 sáng, và cuối cùng Dick cũng đã đi ngủ. Batman và Robin đã tuần tra gần hết đêm. Giống như hầu hết các ngày thứ Bảy, Gotham luôn bận rộn. Dark Knight và cộng sự của anh đã chặn hàng chục tội ác. Clark không có mặt ở đó, nhưng Dick nói với anh mọi chuyện đã xảy ra, đến chi tiết nhỏ nhất. Đứa trẻ đó đã là một quả bóng năng lượng, và cậu có vẻ hạnh phúc hơn bình thường. Nhưng cuối cùng cậu cũng mệt mỏi.

Giờ thì chỉ có Clark và Bruce, một mình ở Batcave, vẫn mặc bộ giáp và áo choàng. Batman gõ trên máy tính của mình, sau đó nhấp một ngụm cà phê. Tất cả sự chú ý của anh đều tập trung vào màn hình máy tính lớn. Batman đã làm việc chăm chỉ như thường lệ. Clark mỉm cười trong khi quan sát anh. Sau đó, anh nhớ rằng anh có một điều cần làm bây giờ...Anh nói với Ma rằng anh sẽ mời Bruce, nhưng anh vẫn chưa làm điều đó.

Clark nhìn xuống cốc cà phê  trong khi bồn chồn với đôi tay của mình. Anh có nên mời Bruce không? Clark nói với Ma rằng anh sẽ làm thế. Nhưng bữa tối thực sự không phải là một ý tưởng hay. Anh không nghĩ rằng Bruce sẽ muốn đi, bằng mọi cách.

Bruce ngừng gõ và liếc nhìn anh. "Có gì đó đang làm phiền anh. Nó là gì?"

"Mẹ của tôi... Bà đã mời anh ăn tối. Tôi chỉ cho anh biết, anh không cần phải đến. Nó sẽ rất khó xử." Anh cười một cách lo lắng, "Ma và Pa của tôi suy nghĩ rất đáng ngờ về anh. Họ dường như nghĩ rằng anh đã làm hư tôi."

"Anh bị hư?"

Clark nhún vai, "Chà, anh biết danh tiếng của anh thế nào mà. Họ có ý kiến ​​sai về anh."

Bruce cau mày, trông bối rối.

"Nhưng đừng lo lắng về điều đó."!Clark khăng khăng, "Sau tất cả những tin đồn và băng sex giả, tôi hoàn toàn hiểu tại sao anh không muốn đi. Quên bất cứ điều gì tôi vừa nói đi. Tôi sẽ nói với họ rằng anh không thể làm được. "

"Mấy giờ?"

"Hả?" Clark chớp mắt bối rối.

"Bữa tối lúc mấy giờ?" Bruce hỏi.

"Uh, bảy."

"Tôi sẽ ở đó."

Clark há hốc miệng nhìn anh, không chắc liệu anh có nghe chính xác hay không, "Nghiêm túc sao? Anh sẽ đi?"

"Tôi có thể sử dụng máy bay của mình. Tôi sẽ gặp anh ở đó." Batman tiếp tục gõ trên máy tính của anh.

"Đ-Được rồi ..." Anh vẫn không thể tin rằng Bruce đã đồng ý với điều này, "Anh biết trang trại ở đâu không?"

Bruce nhìn anh khó chịu.

"Đúng. Tất nhiên rồi." Clark thở dài, "Anh chắc chắn anh muốn làm điều này? Nó có làm anh không thoải mái không?"

"Chỉ là bữa tối thôi, Clark. Tôi nghĩ tôi có thể xử lý nó."

"Nếu anh nói vậy..."

Clark sợ hãi bữa tối sắp đến.

SxB

Trong chiếc máy bay riêng của mình, Bruce ngồi trong buồng lái, lái máy bay. Lúc đó là 6:45 chiều và anh gần như đã tới được Smallville. Anh sẽ đến trang trại ngay thôi. Anh sẽ ăn tối với gia đình Kent, rồi ngay lập tức bay về nhà ở Gotham. Có một bộ đồ Bat trên chiếc máy bay trong trường hợp khẩn cấp. Anh đóan ​​Gotham sẽ yên bình tối nay, nhưng anh không bao giờ biết chắc chắn.

Chẳng mấy chốc, anh bay tới Smallville khi anh đến gần trang trại Kent. May mắn là trang trại khá cô lập. Trang trại ở một khu đất rộng và những người hàng xóm gần nhất cách cả dặm. Bruce đậu chiếc máy bay phản lực bên cạnh một cánh đồng ngô, sau đó anh ngồi yên trên ghế của mình một lúc.

Anh không mong đợi bữa tối này. Bruce chỉ đồng ý vì anh cần nói chuyện với cha mẹ của Clark. Anh không thể để họ tin rằng anh đã làm hư con trai họ. Một lần nữa, những tin đồn về Bruce đã gây ra vấn đề cho những người xung quanh. Dick đã bị bắt nạt ở trường vì danh tiếng của anh, và giờ thì Clark đang gặp rắc rối với bố mẹ anh ấy.

Đó là lỗi của Bruce khi khiến những tin đồn quá tệ. Anh không thể để điều này ảnh hưởng đến mối quan hệ của Clark với bố mẹ anh ta. Bruce cần sửa nó. Anh có trách nhiệm sửa nó.

Quyết tâm, Bruce bước ra khỏi máy bay và bước qua cánh đồng về phía trang trại. Clark đang đứng ở hiên trước, chờ anh. Kryptonian mặc quần áo ngẫu nhiên trong một chiếc áo sơ mi kẻ sọc và quần jean màu xanh. Mái tóc đen của anh rối bù và anh trông dễ thương trong cặp kính gọng dày của mình. Mặc dù Bruce sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó.

Khi anh đến gần cửa trước, Clark nhìn anh đầy lo lắng, "Anh thực sự đã đến..."

Bruce cười, "Đừng có quá thất vọng."

"Tôi-tôi không phải!" Clark lắp bắp, "Tôi luôn hạnh phúc khi thấy anh. Nó chỉ-"

Cửa trước mở ra, rồi một người đàn ông tóc xám bước ra hiên nhà. Người đàn ông lớn tuổi mỉm cười và mở rộng một bàn tay, "Chào, tôi là cha của Clark. Cậu chắc là Bruce."

Bruce mỉm cười và bắt tay với Jonathan Kent, "Chào buổi tối, ông Kent. Cảm ơn vì đã mời tôi."

"Không có gì. Rất vui vì cậu có thể đến." Ông Kent thả tay ra, trông rất ấn tượng, "Đó là một cái bắt tay mà cậu có. Không hề bị lúng túng."

"Cha!" Clark cáu kỉnh giận dữ, điều này xúc phạm đến danh dự của Bruce.

Ông Kent cười, "Ta chỉ đùa thôi, con trai."

"Không vui đâu." Clark lườm cha mình.

Bruce cười khúc khích, "Nó khá buồn cười."

"Thấy chưa, cậu ta thích nó." ông Kent quàng một cánh tay quanh vai Bruce rồi lại bỏ nó xuống, "Vào đi. Hãy tự nhiên như ở nhà."

Tất cả họ bước vào nhà, sau đó một người phụ nữ tóc xám bước ra khỏi nhà bếp, hướng về phía họ. Bà đang mặc tạp dề màu hồng và bà có một khuôn mặt hiền hậu.

"Thức ăn gần như đã sẵn sàng. Mất nhiều thời gian hơn ta mong đợi." Bà nhìn Bruce, "Chà, cậu không phải là một người ăn mặc thoải mái à."

Bruce liếc nhìn bộ đồ Armani. Anh có thể đã mặc đồ cho dịp này.

Bà Kent nhìn anh với nụ cười gượng gạo, "Rất vui được gặp cậu, Bruce. Clark luôn nhắc đến cậu."

Mặc dù bà đã lịch sự, Bruce có thể thấy sự ngờ vực trong mắt bà, "Rất vui được gặp bà, bà Kent."

"Ồ, đừng quá trang trọng. Gọi ta là Martha. "

Bruce rõ ràng căng thẳng khi nghe thấy cái tên đó.

Bà nhận thấy phản ứng của anh và có vẻ lo lắng, "Có-Có chuyện gì sao?"

"Không, không có gì." Bruce khẽ cười, "Martha cũng là tên của mẹ cháu."

"Ồ, thật sao? Thật là trùng hợp." Bà Kent tò mò hỏi," Mẹ của cháu thế nào? Bà ấy có sống ở Gotham như cháu không? "

Bruce hạ mắt xuống, cảm thấy không thoải mái, "Bà ấy đã chết."

"Chúa ơi, ta rất tiếc khi nghe điều đó." bà Kent nói với sự thông cảm, "Vậy cha của cháu?"

"Cũng đã chết." anh trả lời một cách nghiêm túc.

"Cháu còn bất kỳ ai trong gia đình không?" Bà tò mò.

Clark nhìn kinh hoàng bởi  câu hỏi, "Mẹ, làm ơn-"

Bruce ngắt lời anh, "Một vài năm trước, cháu đã nhận nuôi một cậu bé. Tên cậu nhóc là Dick."

Bà Kent mỉm cười lần này, thật sự cười, "Điều đó thật ngọt ngào. Nhận nuôi những đứa trẻ là hành động tốt. Cháu có biết chúng ta cũng nhận nuôi Clark không? "

Anh đáp trả một nụ cười, "Có cháu biết."

"Vậy, cậu bé của cháu bao nhiêu tuổi?" ông Kent hỏi.

"Mười ba." Bruce trả lời.

Bà Kent cười khúc khích, "Ồ, những năm tháng mười bốn tuổi, Clark là một cậu bé ngọt ngào, dù điều đó khá trưởng thành so với tuổi của nó. Nó vẫn rất dễ thương." Bà cười rạng rỡ, "Cháu có muốn xem mấy bức ảnh cũ không?"

"Không, anh ấy không muốn." Clark nhanh chóng xen vào.

Bruce cười, "Tất nhiên rồi."

Anh có thể thấy Clark bĩu môi qua khóe mắt anh.

SxB

Trong phòng khách, Bruce ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh Martha Kent trong khi bà lật  một quyển album  cũ. Nó chứa đầy  ảnh của Clark khi còn là một đứa trẻ. Bà Kent vui vẻ lấy ra vài bức ảnh khi bà kể những câu chuyện về tuổi thơ của Clark.

Trong khi ấy, Clark ngồi ở một chiếc ghế gần đó, đỏ mặt và cố  giấu khuôn mặt của mình bằng hai bàn tay. Clark tội nghiệp trông rất xấu hổ. Bruce lắng nghe bà Kent trong khi quan sát phản ứng của Clark. Nó rất thú vị. Bruce khó có thể ngăn mình không mỉm cười. Anh có lẽ đang tận hưởng điều này, quá nhiều.

Bà Kent lật sang một trang khác trong album ảnh, "Và những bức ảnh này là từ vở kịch đầu tiên của Clark."

"Ồ, thôi nào. Mẹ, đừng cho anh ấy xem." Clark phàn nàn.

"Tôi muốn thấy nó." Bruce nói với một nụ cười khốn kiếp trong khi Clark trừng mắt nhìn anh.

Bà Kent chỉ vào bức ảnh của một cậu bé bảy tuổi Clark mặc một bộ trang phục màu cam với chiếc mũ xanh, "Clark là củ cà rốt dễ thương nhất trong cả vở kịch."

Bruce phì cười. Trong khi đó Clark rên rỉ trong bối rối và giấu mặt trong tay.

Đột nhiên, một tiếng ồn phát ra từ nhà bếp.

"Bữa tối có lẽ đã sẵn sàng. Ta sẽ đi kiểm tra." Bà Kent đặt albumxuống và đi vào bếp.

Bruce cầm lấy album ảnh, vẫn mỉm cười. Trước khi anh có thể lật sang trang tiếp theo, Clark nhanh chóng giật lấy quyển album từ anh. Khuôn mặt anh đỏ bừng khi anh lườm Bruce. Lúc này, Clark trông giống cà chua hơn là cà rốt. Bruce tiếp tục cười, không thể dừng lại.

"Cà rốt chết tiệt!" anh thở khò khè giữa tiếng cười, "Trong tất cả mọi thứ, tại sao lại là một củ cà rốt?"

Ánh mắt chói lòa của Clark biến mất khi miệng anh nhếch lên cười, "Đó là một trò chơi về nông trại. Tôi đã phải hát bài hát Vitamin A."

"Cái gì?" Bruce cười trước sự ngớ ngẩn của nó, "Thật ngu ngốc."

"Tôi biết." Clark cũng bắt đầu cười và ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh anh.

"Tôi cần bản sao của quyển album này."

"Anh không dám đâu." Clark tựa vào anh khi họ mỉm cười với nhau.

"Này, bữa tối đã sẵn sàng rồi. Ồ." ông Kent bước vào phòng khách và thấy họ ngồi sát nhau, "Ta có làm gián đoạn chuyện gì không?"

"Không." Bruce bật dậy khỏi ghế và vội vã rời đi.

Trong bếp, Bruce, Clark, và ông bà Kent ngồi xuống bàn ăn. Cái bàn đầy thức ăn. Bà Kent đã nấu một bữa tiệc nhỏ cho tất cả mọi người. Sau khi ông Kent nói lời tạ ơn, tất cả họ đều bắt đầu ăn, lấy thức ăn vào đĩa của họ.

Ăn tối khá dễ chịu. Ông Kent đã hỏi Clark về công việc của anh, và Clark đã nói về một vài bài báo mà anh đã viết gần đây. Bruce lặng lẽ ăn, cảm nhận nội dung. Rồi anh để ý thấy Clark bất giật mình và nhìn ra khỏi bàn. Anh chắc hẳn đã nghe thấy điều gì đó.

"Chuyện gì vậy?" Bruce hỏi.

"Có rắc rối ở Metropolis. Luthor đang làm gì đó." Clark trông lo lắng.

Bruce gật đầu hiểu, "Đi đi. Thành phố của anh đang cần anh."

"Cảm ơn." Clark mỉm cười biết ơn, rồi nói với bố mẹ, "Con xin lỗi. Con sẽ quay lại ngay khi có thể."

Trong hình ảnh mờ mờ của siêu tốc, Clark biến mất khỏi bàn ăn. Bruce tiếp tục ăn một cách bình thường, sau đó anh để ý thấy ông bà Kent nhìn chằm chằm vào anh.

"Cháu... biết?" Martha Kent há hốc miệng với anh, ngạc nhiên.

Bruce gật đầu, "Vâng. Cháu đã biết được một thời gian rồi."

"Làm thế nào cháu phát hiện ra nó là Superman?" ông Kent hỏi.

"Khá rõ ràng với cháu." Bruce nhún vai, "Ngụy trang của anh ta là một cặp kính."

Bà Kent bực mình trong khi khoanh tay, "Ta đã nói với Clark trong nhiều năm rằng nó cần một lớp ngụy trang tốt hơn."

"Đúng vậy!" Jonathan Kent đồng ý, "Nó cần một chiếc mặt nạ như anh chàng Bat ở Gotham."

"Đó là một cái mũ trùm." Bruce sửa lại.

"Gì?"

"Batman đội một cái mũ trùm, không phải mặt nạ." Bruce giải thích.

"Chà, dù nó được gọi là gì. Clark nên lấy một trong số đó." ông Kent tuyên bố.

Martha Kent nhìn chằm chằm vào Bruce như bà đang cố đọc suy nghĩ của anh, "Vậy, nó không làm phiền cháu sao? Khi Clark là một người ngoài hành tinh?"

Bruce đặt cái nĩa xuống và bắt gặp ánh mắt của bà Kent khi anh trả lời thành thật, "Lúc đầu, nó làm cháu phiền lòng. Cháu đã nghi ngờ và không tin tưởng Superman. Nhưng sau một thời gian, cháu nhận ra rằng... Clark là người đáng tin cậy nhất mà cháu biết. Và cháu đã ngu ngốc khi nghi ngờ anh ta. Anh ta không phải là con người, nhưng anh ta tốt hơn cả con người... như anh ta quá tốt cho thế giới này."

Jonathan và Martha Kent đều mỉm cười với anh. Rồi Bruce hắng giọng và quay đi, nhận ra anh đã nói quá nhiều.

"Chà, cháu nên đi thôi." Anh đứng dậy, "Cảm ơn vì bữa tối."

"Không không! Hãy ở lại." bà Kent khăng khăng.

"Ngồi xuống đi, con trai. Chúng ta còn chưa nói chuyện." Ông Kent ra hiệu cho anh ngồi xuống.

Với một tiếng thở dài, Bruce miễn cưỡng ngồi trên ghế một lần nữa. Sau đó bà Kent vội vã đến quầy bếp và trở lại bàn với một miếng bánh. Bà đặt chiếc bánh trước mặt Bruce.

"Đây. Có mấy món tráng miệng. Đây là loại bánh táo yêu thích của Clark." Bà mỉm cười nồng nhiệt.

Tất nhiên, bánh táo là món ưa thích của anh ta. Bruce nhìn chằm chằm vào chiếc bánh, sau đó lịch sự buộc mình  cắn một miếng. Nó thực sự có vị khá ngon, mặc dù nó quá ngọt.

Martha Kent ngồi xuống khi bà hỏi, "Vậy, làm thế nào cháu gặp được Clark?"

"Chúng cháu đã gặp nhau khoảng một năm trước, tại một buổi gây quỹ Wayne." anh trả lời.

Ông Kent nhìn anh cẩn thận, "Clark không viết một bài báo về điều đó sao?"

"Có, nó đã làm. Ta gần như quên mất." Bà Kent nhìn Bruce,"Trong bài báo, ta nghĩ nó viết rằng cháu đã đứng lên chống lại Joker. Đúng không?"

"Vâng, Joker đã tới, nhưng Superman đã đưa gã đi." Bruce giải thích, "Cháu chỉ là  người ngoài cuộc."

Martha lắc đầu, "Không, không phải. Ta vẫn nhớ bài báo đó. Clark đã viết rằng cháu đã nói chuyện với Joker và bảo gã thả vị khách của mình."

Jonathan mỉm cười, "Phải, Clark đã đánh giá rất cao về cháu trong bài báo đó."

"Clark rất hào hiệp. Anh ta đã cứu vị khách đó, không phải cháu." Bruce khẳng định.

Bây giờ bà Kent cũng mỉm cười, "Dũng cảm và khiêm tốn. Không nghi ngờ gì khi Clark thích cháu. "

"Chúng cháu chỉ là bạn." Bruce nói với họ.

"Đúng vậy..." ông Kent trông không có vẻ bị thuyết phục.

"Tất nhiên rồi." Bà Kent nháy mắt với anh.

Bruce thở dài trong thất vọng. Chúa ơi, chết tiệt.

"Cháu biết không ... Cháu thực sự không như những gì ta đã nghĩ." Martha thừa nhận.

"Ý bác là gì?" Bruce hỏi.

"Phải rồi, danh tiếng của cháu không phải là tốt."

"Thành thật mà nói, ta đã mong đợi một gã say rượu tới." ông Kent thú nhận.

"Jonathan!" Bà rít lên trong khi lườm chồng mình.

Buồn cười, Bruce mỉm cười với họ, "Nó có thể hiểu được. Rất nhiều tin đồn về cháu là sai. "

"Cháu không thể làm gì để sửa nó sao? Như thuê một luật sư chẳng hạn." ông Kent đề nghị, "Cháu giàu có, phải không?"

"Những tin đồn phục vụ một mục đích." Bruce trả lời.

"Và mục đích đó là gì?" ông Kent khẽ cau mày.

Đột nhiên, giọng nói điên cuồng của Clark đến từ Bat-Comm. "Bruce! Bruce, anh có nghe thấy tôi không?! "

Mắt Martha mở to vì sốc, "Clark đó à?"

Fuck! Quá nhiều cho danh tính bí mật . Bruce lấy  Bat-Comm ra khỏi túi, "Nó là gì?"

"Tôi xin lỗi về điều này, nhưng anh có thể giúp tôi không?" Clark hỏi.

"Có chuyện gì sao?" Bruce hỏi.

"Luthor lại có kryptonite lần nữa. Tôi không thể đến gần hắn ta... Ngoài ra, tôi bị mắc kẹt." Clark ngượng ngùng.

"Tôi sẽ ở đóngay ." Bruce đứng dậy và bỏ Bat-Comm ra, "Cháu phải đi."

Anh tiến về phía cửa trước trong khi bố mẹ Clark theo sau anh.

"Đợi đã, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Martha hỏi, rõ ràng lo lắng cho con trai mình.

"Ta không hiểu." Jonathan trông bối rối, "Tại sao Clark gọi cho cháu để được giúp đỡ?"

Bruce vội vàng ra ngoài trong khi kéo chiếc điều khiển từ xa ra. Anh ấn một nút trên điều khiển từ xa, bật máy bay lên. Khi động cơ khởi động, ánh sáng  từ máy bay phản lực của anh  chiếu sáng khoảng sân tối, trong khi thân cây ngô đung đưa trong gió. Trước khi bước vào máy bay, anh quay sang đối mặt với bố mẹ của Clark, người đã theo anh ra ngoài.

"Bởi vì cháu là Batman." Bruce tiết lộ, rồi bước vào máy bay phản lực của mình.

Jonathan và Martha Kent kinh ngạc quan sát chiếc máy bay đen bóng phi lên khỏi mặt đất, phóng lên bầu trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro