Chương 36: Cuộc họp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Trang viên Wayne, Bruce ngồi trên ghế bên lò sưởi, uống rượu scotch. Đã là 9:30 PM và thông thường Batman sẽ tuần tra. Không may là anh vẫn còn quá yếu để ra ngoài đó và bảo vệ Gotham. Một tháng đã trôi qua kể từ vụ tấn công. Bruce không ở trong bệnh viện nữa nhưng anh vẫn đang bình phục. Mắt cá chân trái và xương sườn của anh gần như đã được chữa lành. Tuy nhiên, cánh tay phải vẫn phải băng bó.

Bruce nhấp một ngụm khác. Anh thích rượu hơn thuốc giảm đau. Anh không cần bất kỳ viên thuốc chết tiệt nào. Cơ thể của anh chỉ cần nhanh lên và hồi phục. Vào những lúc thế này, Bruce ghen tỵ với những anh hùng có sức mạnh. Thông thường, họ có thể chữa lành rất nhanh.

Anh im lặng trong không gian yên tĩnh cho đến khi Alfred bước vào phòng nghiên cứu.

"Cậu có một vị khách, Cậu Wayne." quản gia nói bất ngờ.

"Cái gì?" Bruce đặt ly rượu scotch và đứng lên, "Ai?"

"Một đồng nghiệp của anh. Green Lantern." Alfred trả lời.

Đột nhiên, một ánh sáng xanh chiếu vào cửa khi Hal bước vào căn phòng tối.

"Này, Bruce." Hal mỉm cười lo lắng, "Chúng ta có thể nói chuyện không?"

Bruce trừng mắt nhìn anh, giận dữ dâng lên.

"Tôi sẽ để hai quý ông một mình." Alfred nhanh chóng cao lỗi và rời khỏi phòng.

"Anh muốn gì, Lantern?" Bruce gầm gừ.

Hal thở dài và dịch chuyển một cách khó chịu trên đôi chân của mình, "Trước khi bắt đầu la mắng tôi, tôi chỉ muốn nói tôi xin lỗi. Với những gì anh đã trải qua ... Tôi nên cư xử tốt hơn hay gì đó. Ngoài ra, tôi đã mang đến một đề nghị hòa bình."

Anh cầm một miếng kryptonite đỏ rực rỡ. Đôi mắt Bruce mở to vì sốc khi anh vội vã tiến về phía Hal và lấy viên kryptonite.

"Anh tìm thấy cái này ở đâu?" Bruce cầm chiếc kryptonite đỏ trong tay, nghiên cứu nó.

"Tại nhà kho LexCorp. Tôi đã quét nó bằng chiếc nhẫn của tôi. Đó là thỏa thuận thực sự."

Bruce cho anh một cái nhìn biết ơn, "Cảm ơn."

"Không có gì." Hal xoa xoa sau cổ anh trong khi quay đi. Anh có vẻ hơi ngượng ngùng khi anh thú nhận, "Tôi biết tôi đã nói với anh rất nhiều thứ chết tiệt, nhưng tôi thực sự quan tâm."

"Tôi biết." Bruce mỉm cười và đi đến bức tượng ở phía bên kia căn phòng. Anh ấn một nút ẩn trên bức tượng, sau đó chiếc tủ sách xoay quanh, để lộ một lối vào bí mật.

Bruce tiến về phía lối đi, "Tôi sẽ đến Batcave. Anh đi không?"

Hal cười toe toét, "Ồ, có. Tôi muốn xem Batcave."

Tại lối vào bí mật, Bruce dựa vào một cột và trượt xuống Batcave. Hal bay xuống phía sau anh.

Trong Batcave, Bruce đi về phía bàn và đặt kryptonite xuống. Rồi anh rút ra một thùng chứa axit sulfuric. Bruce thả miếng kryptonite đỏ vào trong axit và nhìn nó tan rã. Một cảm giác bình yên lướt qua anh khi axit sôi sục, phá hủy kryptonite đỏ. Đây là điều tốt nhất Bruce cảm thấy trong những tháng qua.

Trong khi anh tập trung vào axit, Hal lang thang quanh Batcave, nhìn chằm chằm vào tất cả các thiết bị của Batman. Sau khi kryptonite đỏ bị phá hủy, Bruce đóng thùng chứa axit và bỏ nó đi.

"Anh đã nói với ai về những gì chúng ta nói chưa?" Bruce hỏi.

"Ý anh là, tôi có chạy xung quanh và nói với mọi người rằng anh gần như bị cưỡng hiếp không á?" Hal phẫn nộ, "Không. Tất nhiên là không. Tôi không phải là một thằng khốn. Tôi nghĩ anh không muốn mọi người biết."

"Anh đã nói chuyện với Clark chưa?"

"Hừm. Không." Hal càu nhàu, "Tôi đã hứa với anh tôi sẽ để anh ta một mình, nhớ lấy. Nhưng tôi đã làm được điều này." Anh rút ra một miếng kryptonite  xanh và mỉm cười tự hào, "Đó là một con dao. Chỉ cần nói một từ và tôi sẽ đâm Superman cho anh. Ý tôi là nó. Tôi sẽ đâm vào thận của anh ta."

Hal thực hiện những chuyển động đâm với con dao, rồi Batman giật lấy nó, "Đưa cho tôi. Anh sẽ không phải đâm bất cứ ai."

"Ha. Anh không vui." Hal phàn nàn.

"Ngu ngốc." Bruce tiến về phía cái hầm kryptonite và mở khóa nó với một liên kết bí mật.

Khi cái hầm mở ra, ánh sáng xanh tỏa sáng vào hang động, phát sáng từ những mảnh kryptonite. Bruce đặt miếng kryptonite màu xanh lên kệ, sau đó anh đóng cái hầm.

Hal nhìn, trông rất ấn tượng, "Chết tiệt, tên ranh mãnh. Anh có bao nhiêu kryptonite thế? Tôi cá là anh có thể giết Superman dễ dàng. "

"Tôi có thể, nhưng tôi sẽ không bao giờ làm thế." Bruce quay lại đối mặt với Green Lantern khi anh nói nghiêm túc, "Tôi có thể chiến đấu với những trận đánh của riêng tôi, Hal. Nếu tôi thực sự muốn trả thù, tôi sẽ tự làm. Nhưng tôi không đổ lỗi cho Clark vì những gì đã xảy ra, vì vậy tôi sẽ không tha thứ cho bất kỳ sự trả thù nào chống lại anh ta. Anh hiểu chứ?"

Hal phản đối, "Nhưng anh ta đã cố-!"

"Tôi biết chuyện gì đã xảy ra, Hal!" Bruce giật mình, "Tôi đã ở đó. Anh thì không. Tin tôi đi, tôi hiểu rõ tình hình hơn."

"Được rồi... Chỉ cần biết là tôi đứng sau anh. Và nếu anh thay đổi ý định, tôi sẽ đánh Superman cho anh." Hal đề nghị.

Bruce thở phào nhẹ nhõm, "Tôi chắc chắn anh sẽ làm."

SxB

Superman bay đến Tháp Canh và bước vào trạm vũ trụ. Anh cảm thấy bụng anh đau nhói khi anh đi xuống hành lang dài, đi ngang qua một vài cửa sổ nhìn xuống trái đất. Đã hai tháng kể từ khi Harley Quinn trượt chiếc nhẫn kryptonite đỏ vào ngón tay anh. Hai tháng kể từ khi Clark tấn công Bruce tàn bạo ...

Đầu ngày hôm nay, Batman đã gửi một thông điệp tới tất cả mọi người trong Justice League, triệu tập một cuộc họp. Clark đã không gặp anh kể từ ngày đó, tại Pháo đài cô độc. Một phần của Clark muốn gặp Bruce. Anh hy vọng Dark Knight đã hồi phục tốt. Mặt khác, hèn nhát hơn, một phần mà Clark muốn quay lại và chạy trốn. Làm sao anh có thể đối mặt với Bruce sau những gì anh đã làm?

Clark cũng đã tránh các thành viên khác của Justice League. Anh đã bỏ qua các cuộc họp trong nhiều tháng. Diana là thành viên duy nhất anh giữ liên lạc. Nhưng Clark đã quyết định đến cuộc họp hôm nay. Đã đến lúc ngừng chạy trốn. Mặc dù nó sẽ rất đau đớn, anh phải gặp lại Bruce. Anh cần đảm bảo rằng Bruce không sao.

Trong khi Clark bước đi, anh phát hiện ra Batman và Green Lantern xuống đại sảnh. Họ cũng đang hướng tới phòng hội nghị. Bruce đang mặc Batsuit với chiếc áo choàng đen khoác trên vai anh. Cánh tay trái của anh có thể nhìn thấy được, nhưng anh đang giấu cánh tay phải của mình phía sau áo choàng. Sử dụng tầm nhìn tia X của mình, Clark nhanh chóng quét cơ thể của Bruce. Hầu hết các vết thương của Bruce đều đã lành, nhưng xương ở cánh tay phải vẫn đang hồi phục.

Trong một giây, Clark và Bruce nheo mắt, nhìn chằm chằm vào nhau. Rồi Bruce vội vã vào phòng họp.

Clark thở ra nhẹ nhõm, anh thậm chí không biết mình đã nín thở. Tim anh đập mạnh khi thấy Bruce. Anh cố gắng bình tĩnh trong khi Hal tiến về phía anh.

Hal dựa sát vào anh và rít lên, "Tôi biết anh đã làm gì, anh là tên bệnh hoạn. Tránh xa Bruce ra."

Clark đứng hình trong cơn sốc. Anh cảm thấy như mình bị đấm mạnh vào bụng trong khi máu anh trở lên lạnh lẽo. Rồi Hal quay đi và bước vào phòng họp. Giờ Clark một mình trên hành lang. Nước mắt tuôn trào trong mắt anh, nhưng anh nhanh chóng chớp mắt, lộng muốn khóc.

"Anh là tên bệnh hoạn. Tránh xa Bruce ra." Lời nói của Hal lặp đi lặp lại trong đầu anh, khiến anh đau đớn.

Tôi không thể làm điều này.
Clark quay lại và bước đi. Anh không thể tiến vào buổi họp. Anh không thể làm được. Anh muốn gặp Bruce và anh đã làm được. Về mặt thể chất, Bruce đã hồi phục với tốc độ bình thường như mong đợi. Đó là tất cả những gì quan trọng. Giờ thì Clark phải rời đi.

Khi Clark quay lại, anh va vào Wonder Woman ở hành lang.

"Xin lỗi." Anh vội vã đi ngang qua cô.

"Chờ đã. Anh đi đâu vậy?" Diana nắm lấy tay anh, ngăn anh lại.

"Quay lại Metropolis." anh lẩm bẩm.

"Nhưng cuộc họp sắp bắt đầu." Cô kéo mạnh cánh tay anh, "Anh phải tham dự. Anh là lãnh đạo của bọn em. "

Clark lắc đầu, "Anh không thể."

Diana cho anh một cái nhìn thông cảm, "Chuyện xảy ra với Batman không phải lỗi của anh. Em chắc anh ấy biết điều đó."

Clark buồn bã hạ mắt xuống, không thể nhìn cô.

"Đi thôi. Em sẽ ở cạnh anh." Cô kéo tay anh một lần nữa với nhiều lực hơn.

Anh loạng choạng về phía trước trong khi Diana dẫn anh xuống hành lang, trở về phòng hội nghị.

Khi họ bước vào phòng họp, mọi người khác đã ngồi ở bàn. Hal đang ngồi trong chiếc ghế của Superman, bên cạnh Bruce.

Diana gầm gừ, "Lantern, anh đang ngồi chỗ của Superman."

"Thì sao?" Hal bướng bỉnh khoanh tay.

Batman thở dài, trông khó chịu, "Hal, di chuyển đi."

"Không. Không, ổn rồi." Clark nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế của Green Lantern, cạnh Flash.

Diana trừng mắt nhìn Hal trong khi ngồi xuống chỗ của cô. Tất cả họ ngồi trên  bàn trong im lặng, không khí nặng nề bởi căng thẳng.

Sau đó, Batman cuối cùng đã phá vỡ sự im lặng, "Như mọi người đã biết, tôi đã không có thời gian vì chấn thương. Giờ tôi ổn, và chúng ta sẽ tiếp tục cuộc họp hàng tuần. Hôm nay chỉ là cuộc họp như thường lệ. Trong vài tuần qua, tôi đã theo dõi máy quét không gian và thấy- "

"Xin lỗi." Clark ngắt lời anh, "Tôi nói một chút được không?"

"Chuyện gì?" Bruce hỏi.

Mọi người trên bàn đều nhìn chằm chằm vào Superman.

Clark nuốt xuống một cách lo lắng và tuyên bố, "Đây sẽ là cuộc họp cuối cùng mà tôi sẽ tham dự. Tôi sẽ ra khỏi Justice League."

Flash há hốc miệng nhìn anh trong sự hoài nghi, "Sao cơ? Tại sao?"

"Đó là điều đáng tiếc nhất." Martian Manhunter nói chẳng có gì là vui vẻ.

"Hừm. Sự giải thoát tuyệt vời." Green Lantern chế giễu.

Diana rít lên với Hal, "Ngậm miệng lại trước khi tôi đóng nó lại thay anh."

Aquaman trông bối rối, "Chuyện gì vậy? Tại sao anh muốn từ bỏ?"

"Lý do cá nhân." Clark lẩm bẩm.

Batman bật dậy khỏi ghế và ra lệnh, "Superman, gặp tôi ở bên ngoài. Ngay!"

Khi Bruce xông ra khỏi phòng, Clark miễn cưỡng theo anh. Họ bước xuống hành lang cho đến khi họ ra khỏi phòng hội nghị. Đây là lần đầu tiên họ ở một mình trong hai tháng qua. Clark chờ đợi một cách lo lắng trong khi Bruce quay người lại và lườm anh.

"Anh không thể từ bỏ. Chúng ta đã có một thỏa thuận. Anh nói anh sẽ là người lãnh đạo nếu tôi giúp anh."

Clark thở dài, "Anh có thực sự nghĩ rằng chúng ta vẫn có thể làm việc cùng nhau không?"

"Tại sao chúng ta không thể?"

"Bởi vì tôi..." Clark nhìn anh một cách lo lắng, "Bruce, anh không thể giả vờ như nó chưa từng xảy ra."

"Cái gì cơ? Anh mong tôi sẽ khóc lóc, như một tin ăn vạ?" Bruce gầm gừ giận dữ, "Đó không phải là tôi, Clark. Những điều xấu lúc nào cũng xảy ra với tôi. Tôi tiếp tục vì tôi phải làm . Tôi là Batman."

"Bruce..." Lo lắng, Clark đưa tay về phía anh.

Trước khi Clark có thể chạm vào anh, Bruce nao núng khi nhịp tim anh tăng vọt. Clark lập tức rút tay ra, cảm thấy tội lỗi. Anh có thể nghe thấy nhịp tim của Bruce. Rõ ràng, Bruce đã không di chuyển. Những điều đã xảy ra vẫn ám ảnh anh, giống như nó ám ảnh Clark. Bruce đã phải vật lộn với nó ngay lúc này, cố gắng hết sức để cử động. Clark cảm thấy quá khinh khủng . Anh sẽ làm mọi thứ để lấy đi nỗi đau của Bruce.

"Anh nên nói chuyện với ai đó về những gì đã xảy ra." Clark đề nghị, "Tôi đã nói chuyện với Lois, và điều đó đã giúp tôi rất nhiều."

"Tôi không có gì để nói về nó. Cái gì đã qua là đã qua. Tôi sẽ không để anh rời khỏi Justice League." Bruce cứng đầu.

"Anh không thoải mái khi ở cạnh tôi?"

"Tôi không thấy bất kỳ kryptonite đỏ nào quanh đây, phải không?" Anh chế nhạo, "Chúng ta sẽ ổn thôi."

"Chúng ta không ổn," Clark cãi lại, "Có lẽ anh có thể sống trong sự phủ nhận, nhưng tôi không thể. Tôi đã tấn công anh. Tôi gần như cưỡng hiếp anh. "

Bruce nhìn đi chỗ khác không thoải mái, "Anh không phải là chính mình."

"Điều đó không thay đổi những gì đã xảy ra. Bruce, tôi cần anh biết rằng tôi xin lỗi. Tôi rất xin lỗi." Clark xin lỗi từ tận đáy lòng, "Những gì tôi đã làm với anh thật khinh khủng. Và tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân vì đã làm tổn thương anh. "

"Anh ... Anh không cố ý." Bruce khẽ run rẩy, "Tôi biết đó là kế hoạch của Joker. Đó là lỗi của gã, không phải của anh."

"Bruce, tôi xin lỗi."

"Đ-Đừng nói thế."

"Tôi rất xin lỗi." Clark an ủi anh, "Anh không đáng phải chịu bất kỳ điều gì nó gây ra."

"Im đi!" Bruce hét lên khi nước mắt chảy dài trên mặt anh sau mũ trùm.

Hơn bất cứ điều gì, Clark muốn vòng tay anh quanh Bruce và ôm anh. Nhưng Clark kiềm chế bản thân. Anh nhớ lại cách mà Bruce đã nao núng trước đó. Anh không thể chạm vào Bruce, không thể ôm anh ... Nó sẽ chỉ làm cho Bruce khó chịu hơn.

Bruce lau nước mắt đi khi anh gầm gừ, "Anh muốn đối xử với tôi như thế sao? Đừng bỏ Justice League. Ở đây và làm công việc chết tiệt của anh."

Anh lao đi, quay trở lại phòng họp. Clark nhìn anh, cảm thấy khổ sở và bất lực.

SxB

Flash ngồi ở bàn, chờ đợi trong lo lắng. Không khí trong phòng họp vô cùng căng thẳng. Cuộc họp đã tiếp tục sau khi Batman và Superman trở lại. Bruce đã thông báo rằng Clark đã không rời khỏi liên minh, sau đó anh hành động như thể sự gián đoạn chưa từng xảy ra. Bruce và J'onn so sánh dữ liệu từ các máy quét không gian, cố gắng xác định vị trí của Brainiac.

Trong suốt cuộc họp, Hal đang bận rộn liếc nhìn Clark. Kryptonian ngồi trong im lặng, trông rất buồn. Trong khi đó Diana trông có vẻ giận dữ như cô có thể tấn công Hal bất cứ lúc nào. Aquaman theo dõi các thành viên khác của liên minh với vẻ mặt hoang mang. Ít nhất Barry không phải là người hoàn toàn mất phương hướng.

Cái quái gì đang xảy thế? Họ đều được coi là bạn bè. Rõ ràng, một cái gì đó đã xé tan đội của họ. Barry nhìn chằm chằm vào Hal vẫn đang cau có với Clark. Tại sao Hal lại hành động như thế này? Tại sao anh lại giận Clark? Superman có lẽ là người ít gây khó chịu nhất mà Barry biết. Anh nghi ngờ việc Clark xứng đáng bị đối xử như thế.

Cuối cùng, cuộc họp kết thúc. Batman là người đầu tiên rời đi như anh đang chạy trốn khỏi phòng. Sau khi Bruce biến mất, các thành viên khác của liên minh cũng đứng dậy và từ từ tiến về phía lối ra. Clark vẫn ngồi trên ghế, nhìn xuống lòng mình.

Barry ở lại và đặt tay lên vai Clark, "Này, anh ổn chứ?"

"Ừ-ừ. Tôi ổn." Clark lẩm bẩm. Đó là lời nói dối không thuyết phục nhất mà Barry từng nghe.

"Chà, nếu anh muốn nói về điều gì đó thì tôi ở đây." Barry đề nghị.

Clark khẽ gật đầu, "Cảm ơn."

Với một tiếng thở dài, Barry bước đi và rời khỏi phòng họp. Ngoài hành lang, anh tìm thấy Hal và Diana đang cãi nhau, tranh luận lớn tiếng.

"Clark nên cho tất cả chúng ta một ân huệ và biến đi!" Hal hét lên một cách dữ dội.

Diana giận dữ nắm cổ áo của bộ đồ màu xanh của anh, "Đừng khiến tôi muốn đánh anh."

"Thử xem, công chúa." Chiếc nhẫn của Hal sáng lên như anh chuẩn bị tấn công.

"Dừng lại!" Barry lao tới và kéo mạnh Hal lại trong khi xin lỗi Diana, "Tôi xin lỗi. Tôi không biết chuyện gì xảy ra với anh ấy nữa. "

"Có chuyện gì với tôi sao?!" Hal gào thét, "Con khốn này biết những gì Clark đã làm!"

Diana rút thanh kiếm của mình khi cô đe dọa, "Xúc phạm tôi hoặc Clark một lần nữa và tôi sẽ cắt lưỡi của anh."

"Whoa! Không cần phải làm thế đâu!" Barry giơ hai tay lên trong một cử chỉ xoa dịu.

"Tôi không sợ cô. Nếu cô muốn đánh nhau thì lên đi!" Hal hét lên,"Cô cũn-! "

Trong một vệt mờ siêu tốc, Barry nhanh chóng áp một tay lên miệng Hal, nắm lấy cánh tay anh, và kéo anh đi, bỏ chạy. Flash chạy sang phía bên kia của Tháp Canh rồi thả Hal ra, để anh ngã xuống sàn.

Hal nhảy lên và gào lên, "Cái quái gì thế Barry?"

"Anh không thể nói chuyện với Diana như thế!" Barry hét lên một cách giận dữ, "Đừng cư xử như một thằng khốn!"

"Ồ, anh là thằng khốn? Em không biết chuyện gì đang xảy ra! "

"Vậy hãy nói cho tôi biết đi! Giải thích điều đó!"

Hal định trả lời, nhưng rồi anh do dự và dừng lại, "Anh không thể nói. Bruce không muốn anh nói về nó. "

"Anh đang lải nhải cái quái gì thế?" Barry tò mò.

Hal trừng mắt nhìn anh, "Lần tới, đừng can thiệp vào. Anh sẽ đánh nhau với bất cứ ai mà anh muốn."

Rồi Hal dậm chân đi. Barry nhìn anh rời đi, cảm thấy bối rối hơn bao giờ hết. Anh không hiểu bất cứ điều gì trong số đó. Hal là bạn thân nhất của anh. Tại sao anh ta lại giữ bí mật với anh? Barry nghĩ họ có thể nói về bất cứ điều gì với nhau...

Đột nhiên, Superman xuất hiện bên cạnh anh ở hành lang. Clark trông rất ăn năn , "Xin lỗi khi để anh phải đối phó với những điều này."

"Anh có thể cho tôi biết chuyện quái gì đang diễn ra không ?!" Barry hét lên trong thất vọng, "Tại sao Hal lại cư xử như một thằng khốn?!"

"Anh ta không phải thế . Anh ta chỉ cố trở thành một người bạn tốt." Clark bảo vệ anh ta.

"Ý anh là gì?"

Clark thở dài, "Tôi sẽ kể cho anh chuyện gì đã xảy ra. Tôi sẽ giải thích mọi thứ."

SxB

Một mình trong Tháp Canh, Superman và Flash ngồi trong bếp, nói chuyện. Clark là một người giữ lời và anh đã giải thích mọi thứ. Barry lắng nghe, ngày càng trở nên băn khoăn bởi những gì anh nghe được. Clark giải thích mọi thứ về kryptonite đỏ. Làm sao anh tiếp xúc với nó, nó ảnh hưởng đến anh như thế nào, và anh đã làm gì với Bruce...

Đó là điều hết sức kinh hoàng. Một người ngọt ngào và ngây thơ như Clark có thể có khả năng làm những việc đó. Nhưng mọi người đều có mặt tối. Ngay cả Clark. Nếu kryptonite đỏ thực sự lấy đi cảm giác tội lỗi và đồng cảm của anh, điều đó sẽ thay đổi hoàn toàn người anh hùng. Superman chẳng là gì nếu không có sự đồng cảm của anh. Đó là một phần rất lớn trong tính cách của anh. Anh thực sự quan tâm đến người khác.

Giống như Harry đã nghĩ, không có sự đồng cảm của anh, Clark không thực sự là Clark nữa. Anh sẽ là một người khác. Những kẻ vô cảm và tâm thần. Họ là những người như Joker.

Khi Clark giải thích xong chuyện gì đã xảy ra, họ ngồi im lặng trong một lúc.

"Còn ai biết nữa không?" Barry hỏi.

"Anh, Hal và Diana. Tôi cũng sẽ nói chuyện với Arthur và J'onn. Họ cần biết về kryptonite đỏ."

"Được rồi..." Barry thở dài, "Tôi thực sự xin lỗi về Hal. Anh ấy chỉ làm mọi việc tồi tệ hơn bằng cách đổ lỗi cho anh."

Clark lắc đầu, "Không, nó... không sao đâu. Tôi hiểu tại sao anh ta ghét tôi. Tôi cũng ghét bản thân mình."

Barry cảm thấy một sự thông cảm sâu sắc, "Clark, thôi nào. Đừng nói thế."

"Đúng vậy mà." Clark nhún vai.

"Tôi sẽ xử lý Hal, được chứ? Anh ta sẽ không làm phiền anh nữa." Barry nói một cách trấn an, "Anh và Bruce cần phải làm việc này với nhau. Hal nên giữ cái miệng của anh ta."

"Tôi ... tôi không biết liệu Bruce và tôi có thể làm việc này được không."

"Anh phải thử." Barry khăng khăng.

Clark buồn bã hạ mắt xuống, "Tôi nghĩ lúc này Bruce chỉ cần không gian riêng ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro