Chương 7. Nhìn bên kia kìa, đó là hoa khôi đội trượt ván các cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngày đầu vào đội tuyển quốc gia, không phải huấn luyện, cũng không có bạn bè.

Trình Diệc Xuyên lấy nước xong, trở về kí túc xá đổ ập người xuống giường, ngoài cửa là gió tuyết đang gào thét.

Nhãn rỗi đến mốc meo, cậu lật người, lấy điện thoại di động ra gọi điện cho mẹ.

Trình Diệc Xuyên là con trai, hiếm khi chủ động gọi về nhà, bình thường đều là người nhà gọi thì nghe. Bởi vậy, Mạc Tuyết Phù đầu kia vừa nhấc máy, trong lòng có chút lo lắng, nói được vài câu thì bà thử thăm dò: "Thu xếp ổn rồi chứ?"

"Ổn cả ạ."

"Điều kiện bên đó thế nào? Chắc không kém hơn tỉnh đội chứ?"
"Chỉ có hơn chứ không có kém."

"Vậy là tốt rồi..." Bà dừng một lát, lại hỏi lại, "Tất cả đều thuận lợi chứ? Gặp huấn luyện viên chưa? Bạn cùng phòng dễ sống chung không?"

"Rất tốt." Cậu lời ít ý nhiều, không có hứng lắm.

"Có phải có người làm khó dễ con không?" Mạc Tuyết Phù nheo mắt, bổ sung một câu, "Tiểu Xuyên, mẹ hy vọng con có sao nói vậy. Đừng vì để bố mẹ yên tâm mà tốt khoe xấu che."

Trình Diệc Xuyên lại lật người, lầm bầm một câu: "Ai dám làm khó dễ con chứ? Con không làm khó người ta đã tốt lắm rồi."

Cậu lườm nguýt, bố mẹ cậu đều là nhà nghệ thuật, làm nhiếp ảnh gia, định cư ở nước ngoài. Nếu như có người thực sự bắt nạt cậu, bọn họ cũng chỉ có thể lo lắng suông, chẳng lẽ bay về được hay sao?

Thanh âm Trình Hàn đầu bên kia đúng lúc vang lên: "Đưa tôi, đưa tôi điện thoại nào."

Mạc Tuyết Phù: "Con trai gọi điện cho tôi, ông chen ngang làm gì?"

Trình Hàn không giành được điện thoại chỉ có thể lớn tiếng nói với Trình Diệc Xuyên bên này: "Con trai, nếu thực sự có người dám bắt nạt con thì cứ đánh hắn đi! Có thể động thủ thì chúng ta quyết không nhịn! Cùng lắm thì bố cho con tiền trả tiền thuốc men..."

"Hừ. Có người dạy con như ông sao? Biến ra một bên đi. Đúng là càng già càng không nên nết!"
"Tôi làm sao mà không nên nết? Hôm qua bà còn nói mỗi dáng vẻ của tôi bà đều thích..."

"Im miệng!" Mạc Tuyết Phù tức hổn hển vội che miệng ông, nhưng vì quá nhanh, lực đạo hơi nặng nên nghe như tiếng bạt tai.

Quả nhiên, Trình Hàn hét thảm một tiếng.

Gọi một cuộc điện thoại, sao lại biến thành hiện trường trung niên ngược cẩu rồi?

Trình Diệc Xuyên: "..."

Hai người trước mặt cậu khoe ân ân ái ái, hoàn toàn không để đứa con trai này vào mắt. Đúng là sinh ra mà không được yêu thương.

Cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Mạc Tuyết Phù nói: "Tiểu Xuyên, mẹ gửi cho con thêm tiền sinh hoạt nhé?"

"Không cần đâu ạ. Trong đội được bao ăn ở, trợ cấp còn nhiều hơn tỉnh đội. Mà tiền lúc trước con còn chưa tiêu hết."

"Không tiêu hết thì phải cố mà tiêu. Bình thường huấn luyện khổ cực như vậy, cuối tuần ra ngoài ăn ngon uống sướng..." Bà mới nói một nửa, lại nhớ quy tắc của đội tuyển quốc gia, vận động viên không thể tùy tiện ăn uống bên ngoài, bèn đổi giọng, "Vậy mua nhiều quần áo đẹp một chút, con mẹ đẹp trai như vậy, nhất định phải là phong cảnh chói mắt nhất đội."

Mạc Tuyết Phù hành động nhanh, vừa cúp máy đã có tin nhắn chuyển khoản gửi đến điện thoại Trình Diệc Xuyên. Nói là tiền sinh hoạt nhưng lại cho tới năm vạn. Số thanh niên mới hai mươi tuổi có mức sinh hoạt phí như này không phải là nhiều.

Cậu nằm lỳ ở trên giường ngáp một cái, thật ra cũng đã quen.

Hai vợ chồng trung niên làm nhiếp ảnh, tràn ngập tế bào nghệ thuật, nói dễ nghe thì là lãng mạn, nói khó nghe là đi sóng về gió, chạy khắp thế giới, hiếm khi về nhà. Từ nhỏ Trình Diệc Xuyên đã sống với ông bà ở Đông Bắc. Bố mẹ ngày ngày xa con, đại khái là có đền bù tâm lý, lúc nào cũng phóng khoáng chi tiền cho cậu.

Cậu thích vẽ tranh, bố mẹ bèn gọi một cuộc điện thoại, vận dụng quan hệ mời thầy giáo giỏi nhất thành phố về dạy cho cậu, một đối một.

Hứng thú trẻ con hay thay đổi, vẽ được hai tháng liền vứt bút không học nữa, nói muốn tập Taewondo. Bố mẹ không nói hai lời, ngay hôm sau để bà nội đưa cậu đến cung thiếu nhi.

Tuổi thơ Trình Diệc Xuyên tự do, quyền chọn lựa trong tay, tiền không thiếu, muốn gì được nấy. Cho nên cậu chọn lựa giữa muôn vàn hứng thú rực rỡ muôn màu, thay đổi thất thường, đốt đi một đống tiền lớn nhưng không kiên trì được cái gì.

Nhưng nói vậy cũng không đúng lắm, chí ít việc trượt tuyết này là còn kiên trì được đến giờ, còn trở thành phần quan trọng trong cuộc đời cậu.

Có lẽ cậu cũng chỉ còn lại trượt tuyết.

*

Lúc Ngụy Quang Nghiêm về kí túc xá bạn cùng phòng đã ngủ. Trong gian phòng đen kịt truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Thời tiết mùa đông giá rét, tuyết rơi nhiều, áo khoác nặng nề cũng phủ một tầng tuyết trắng.

Người đang an ổn trên giường rõ ràng là đối lập với hắn, hắn nặng nề đóng sập cửa, bịch một tiếng ném balo xuống đất, cởi quần áo đi về phía nhà vệ sinh.

Trình Diệc Xuyên ngủ rất say, bình thường không dễ bị đánh thức nhưng động tĩnh của người bạn cùng phòng này quá lớn, nào là âm thanh máy nước nóng, tiếng nước chảy ào ào, rồi lại đến tiếng lê dép lẹt xẹt của hắn sau khi tắm xong. Một đống tạp âm hỗn loạn cứ thế rót thẳng vào tai cậu.

Cậu lấy điện thoại ra xem.

Mười một giờ đêm.

Trước kia ở tỉnh đội, thời gian huấn luyện có giới hạn, cùng lắm là sáu đến tám tiếng. Cho dù đội tuyển quốc gia có thời gian tập luyện dài hơn nhưng người này tập muộn như vậy, chỉ sợ là tập lén trái với quy định.

Đống âm thanh binh binh bang bang kia vẫn tiếp tục, Trình Diệc Xuyên nhíu mày, trở mình, kéo chăn phủ lên đầu.

Đến tận lúc Ngụy Quang Nghiêm tắt đèn đi ngủ, Trình Diệc Xuyên mới mơ mơ màng màng thiếp đi. Nhưng bỗng nhiên cậu lại nghe thấy một tiếng động trầm thấp, giật mình bừng tỉnh, nhìn sang phía đối diện xem xét, mơ hồ trông thấy Ngụy Quang Nghiêm nện một quyền ở trên tường.

Động tĩnh kia có thể đánh thức cậu, đủ thấy lực tay rất lớn.

Trình Diệc Xuyên kinh ngạc khó hiểu nằm im trong màn đêm. Cậu mượn ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ hắt vào, thấy người kia nằm trên giường, quấn mình trong chăn.

Một giây sau, cục chăn kia bắt đầu không ngừng run rẩy, im ắng mà kịch liệt.

Đây là... uống nhầm thuốc?

Cậu khó hiểu nằm trên giường, cũng không dám cử động, chỉ chăm chú nhìn động tĩnh phía đối diện. 

Một lát sau, bên dưới chăn nặng nề truyền đến tiếng nức nở không kìm nén được, dù rất khẽ nhưng cậu vẫn nghe rõ.

Thế là hết thảy đều có lời giải thích, cậu nhớ lại lời Tiết Đồng nói ban sáng...

"Cái người ở trong kí túc xá kia, cậu tốt nhất đừng chọc vào. Gần đây cậu ta gặp áp lực rất lớn, thành tích giậm chân tại chỗ. Cậu đến rồi nên chắc trong lòng cậu ta rất cấp bách."

Cậu đột nhiên hiểu rõ.

Rất nhiều người đều nghĩ rằng vận động viên sợ nhất là thi đấu thất bại, nhưng thật ra không phải. Bọn họ sợ nhất là rõ ràng thiên phú không đủ, mặc kệ cho nỗ lực cố gắng bao nhiêu, rơi bao nhiêu mồ hôi cũng khó mà đột phá giới hạn bản thân, chỉ có thể dậm chân tại chỗ, đến lúc bị kẻ đến sau vượt qua đành phải ảm đạm rời sân.

Đêm đông dài dằng dặc, ngoài cửa sổ là tuyết trắng phiêu diêu, trong phòng là nước mắt đè nén.

Trình Diệc Xuyên không nhúc nhích nằm trên giường, nhìn người thanh niên cao to đang nức nở trong đêm tối, nỗi tức giận trong ngực cũng dần tản đi hết.

*

Buổi sáng hôm sau, đồng chí Tiết Đồng phòng bên sáu rưỡi sáng đã đến gõ cửa.

"Rời giường chưa, Trình Diệc Xuyên? Cùng đi nhà ăn đi!"
Trình Diệc Xuyên mở cửa ngó ra, ngoài cửa có hai người đang đứng. Một người là Tiết Đồng mặt đen, một người khác là tên nhóc mặt trắng...

"Đây là bạn cùng phòng của tôi, tên là Trần Hiểu Xuân." Tiết Đồng nhếch miệng cười.

Bạn học Trần Hiểu Xuân lập tức lên tiếng: "Nhắc một chút, là xuân miên bất giác hiểu, chứ không phải bài hát kia..." Cậu ta hắng giọng một cái, cất giọng hát: "Một cốc rượu xái, sặc đến nước mắt rơi..." Sau đó lại dùng tốc độ ánh sáng đổi sang hình thức nói chuyện, "...Trần Hiểu Xuân là chữ Hiểu kia."

#Cá: Nguyên văn trích từ bài Thơ Xuân hiểu (Buổi sớm mùa xuân) của Mạnh Hạo Nhiên:

Xuân miên bất giác hiểu - Mùa xuân không buồn thức

Xứ xứ văn đề điểu - Khắp nơi chim ríu rít

Dạ lai phong vũ thanh - Đêm qua gió mưa về

Hoa lạc tri đa thiểu - Hoa rụng nhiều hay ít? (Dịch: Lâm Xương Diệu)

Còn câu hát kia thứ lỗi mình tri thức nông cạn, Không hiểu hết ý nghĩa T.T. Bạn nào biết thì cmt nhắc mình với. Cảm ơn mọi người.

"..."

Lần đầu gặp mặt, phải bình tĩnh, không được cười.

Trình Diệc Xuyên duy trì gương mặt nghiêm túc, khách khí khen: "Hát không tồi."

Trần Hiểu Xuân lập tức bày ra bộ mặt dịu dàng đến mức gió xuân cũng hóa thành mưa. Cậu ta túm chặt lấy tay cậu: "Tiết Đồng nói với tôi con người cậu rất tốt, tôi còn nói cậu ta là biết người biết mặt không biết lòng, hôm nay gặp mặt, quả nhiên đúng là một chữ, tốt thật!"

Tiết Đồng: "Rõ ràng là hai chữ..."

"Cậu im miệng." Trần Hiểu Xuân vỗ ngực, "Từ hôm nay trở đi, người này là anh em của tôi. Ai dám bắt nạt cậu ấy thì bước qua xác tôi__"

Nói chưa dứt lời, Ngụy Quang Nghiêm từ trong phòng đi ra nặng nề quan sát bả vai Trình Diệc Xuyên. Lúc hắn quay người, móc treo chiếc balo trên vai xoạch một tiếng quất vào mặt Trần Hiểu Xuân.

Ngụy Quang Nghiêm lạnh lùng ném ra hai chữ: "Ồn ào."

Trần Hiểu Xuân: "..."

Tiết Đồng : "..."

Trình Diệc Xuyên nhìn mặt Trần Hiểu Xuân tràn đầy vẻ QAQ, không chút suy nghĩ, túm lấy balo Ngụy Quang Nghiêm.

Hắn quay đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng lạnh băng: "Cậu muốn gì?"

Trình Diệc Xuyên cũng tức giận, cứng rắn nói: "Xin lỗi."

"Cậu nằm mơ à?" Ngụy Quang Nghiêm cười lạnh một tiếng, "Buông tay."

Trình Diệc Xuyên giật giật khóe miệng, "Cậu nằm mơ à?"

Cậu trả lại câu kia không sót một chữ.

Thấy Ngụy Quang Nghiêm định động thủ, Trần Hiểu Xuân cùng Tiết Đồng lập tức đưa tay giữ chặt Trình Diệc Xuyên, lôi tay cậu từ balo về.

Trần Hiểu Xuân: "Mọi người đều là bạn bè trong đội, giữ hòa khí, hòa khí!"

Tiết Đồng gật đầu như giã tỏi, kéo Trình Diệc Xuyên ra ngoài: "Đi thôi, đi ăn cơm thôi!"

Lúc đi qua người hắn, Trình Diệc Xuyên lườm Ngụy Quang Nghiêm một cái. Hắn vẫn đứng thẳng tại chỗ, tư thế đề phòng rõ ràng, ánh nắng cuối hành lang hắt lên người hắn càng có vẻ cô đơn lẻ loi.

Bóng dáng ngang tàng kia bỗng nhiên có chút đáng thương.

Không giống với Ngụy Quang Nghiêm, Tiết Đồng và Trần Hiểu Xuân đều rất dễ chung sống.

Dù sao cùng là vận động viên chuyên nghiệp, mỗi ngày đều sinh hoạt theo bốn điểm thẳng hàng: Phòng ăn, kí túc xá, sân huấn luyện và phòng y tế. Nói dễ nghe thì là tính cách đơn thuần, nói thẳng ra thì là trình độ văn hóa không cao, không được tiếp xúc nhiều với bên ngoài.

Thi đấu thể thao kích thích mà khắc nghiệt, cần hết sức chăm chú, toàn tâm toàn ý.

"Cậu ta đến từ huyện Đông Câu Thẩm Dương. Trong nhà có ba đứa con trai, cậu ta là nhỏ nhất. Mẹ cậu ta chê cậu ta ăn quá nhiều, tám chín tuổi đã đưa đến trường thể thao trong huyện."

"..." Ba chữ ăn quá nhiều không hiểu sao chọc trúng huyệt cười.

"Từng luyện trượt băng, thể trạng quá to, không được. Luyện qua băng ấm lại không biết khống chế lực tay. Mẹ cậu ta không để cậu ta quay về như vậy, muốn cậu ta luyện đấm bốc..."

Trình Diệc Xuyên suýt nữa thì phun sữa bò trong miệng ra: "Đấm bốc? Rồi sao nữa?"
Trần Hiểu Xuân khoát tay: "Ừ, nhưng tên kia nhất quyết không chịu, nói là đấm bốc dễ xấu xí. Ách, cậu ta còn rất thích chưng diện."

Đang nói chuyện, Lư Kim Nguyên bàn bên cạnh bê đĩa đi qua.

Trần Hiểu Xuân nhìn hắn đi xa, vuốt cằm, "Người này, Lư Kim Nguyên, gặp qua chưa?"

Ánh mắt Trình Diệc Xuyên hơi trầm xuống: "Gặp rồi."

"Ôi, hắn đúng là đồ tiện nhân." Trần Hiểu Xuân hạ giọng bình phẩm, "Ngụy Quang Nghiêm cùng lắm là tính tình không tốt, còn hắn lại chính là tiện nhân có ý đồ xấu xa, tính cách hỏng bét."

Trình Diệc Xuyên uống một ngụm hết sạch sữa bò: "Đồng ý."

Tiết Đồng bu lại: "Hắn làm gì cậu à?"
Trình Diệc Xuyên hơi dừng, nghĩ xem có nên nói hay không, lại nhìn qua Tiết Đồng và Trần Hiểu Xuân bưng đĩa ngồi nghiêm chỉnh, làm bộ rửa tai lắng nghe thì bèn kể lại chuyện kia một lượt từ đầu đến cuối.

Hai người nghe xong, đều rất nghĩa khí tỏ vẻ phẫn nộ.

Trần Hiểu Xuân: "Tôi khinh, tiện nhân đúng là tiện nhân!"
Tiết Đồng : "Nếu tôi là cha hắn, quả thật muốn nhét hắn vào lại bụng mẹ tái tạo lại!"
Trình Diệc Xuyên lần nữa gật đầu, vẽ rồng điểm mắt: "Đồng ý!"

Lời mắng người đều là bọn họ nói, cậu không liên quan gì hết.

*

Lúc sắp ăn xong, có người chậm rãi đi tới cửa sổ chọn thức ăn, rồi ngồi yên vị cách bọn họ không xa.

Trần Hiểu Xuân hất cằm: "Này, nhìn bên kia đi, đó là hoa khôi đội trượt ván các cậu đấy."

Trình Diệc Xuyên nhìn qua... Ôi, Tống Thi Ý.

Vị sư tỷ kia buộc tóc đuôi ngựa cao, bên tai có vài sợi nghịch ngợm rơi ra hơi phiền. Cô mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, tốc độ ăn rất nhanh... Chắc có lẽ vì tới muộn, nhưng nhìn cô có vẻ rất muốn ăn.

Nhà ăn có ánh sáng tốt, ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào, làm nổi bật lên làn da trắng sáng của cô, trông cô rất khỏe khoắn. Cuộc sống vận động viên lâu dài rèn cho cô tư thế thẳng tắp, chỉ ngồi ở đó mà cũng giống như ngọn cây cành lá xanh um tươi tốt.

Lúc trước không nhìn kĩ, Trần Hiểu Xuân nói cậu mới phát hiện, giống như hôm nay càng đẹp hơn trước kia thì phải?

Trần Hiểu Xuân: "Nhìn quen đúng không? He he, nói cho cậu biết, đây chính là người mấy năm trướt đoạt giải á quân thế giới môn trượt ván nữ đấy!"
Năm ngoái gặp ở Nhật Bản, cậu cũng ngạc nhiên vì chuyện này.

Trình Diệc Xuyên chậm rãi kéo một nụ cười: "Đúng là rất lợi hại."

"Gương mặt xinh đẹp, tính cách cũng rất tốt. Lần trước ở sân tuyết tôi quên không mang tiền sư tỷ còn mời tôi uống cà phê nữa đấy." Vẻ mặt Trần Hiểu Xuân vô cùng kiêu ngạo, một lát sau cậu ta lại suy sụp hẳn đi, "Thế nhưng người tốt lại không được báo đáp. Cô gái tốt như thế cơ mà, cậu nói xem sao vận khí cô ấy kém như vậy chứ?"

Trình Diệc Xuyên nhạy cảm phát hiện, chủ đề sắp chuyển sang sự kiện Tống Thi Ý chấn thương rồi.

Quả nhiên, Trần Hiểu Xuân biết rõ mọi việc trong đội, nhanh chóng kể cho cậu chuyện của Tống Thi Ý năm đó.

Trình Diệc Xuyên chọc miếng thịt trong bát "... Cũng không tính là quá kém, chí ít bây giờ cô ấy cũng quay lại rồi."

"Không tính gì mà không tính? Trần Hiểu Xuân không đồng tình, "Cậu không biết đấy thôi, mấy năm trước vừa nhắc tới trượt ván nữ, có ai là không biết ba chữ Tống Thi Ý? Bây giờ mới qua hai năm, cậu ra ngoài hỏi xem còn có ai biết đến cô ấy không?"
"Nếu đủ cố gắng thì vẫn có cơ hội tiến lên mà."

"Chỉ sợ khó lắm." Trần Hiểu Xuân nói chậm lại, tiếc rẻ thở dài, "Huấn luyện viên gọi cô ấy về cũng bởi vì hạng mục trượt tuyết đua tốc độ trong nước khó mà đạt đến trình độ thế giới, người không đủ, thành tích cũng không đủ. Có thể cô ấy trở về một năm cũng không đuổi kịp tốc độ bình quân trong đội, càng không thể so sánh với năm đó."

Trình Diệc Xuyên dừng đũa.

Đây là chuyện trước đó cậu không biết.

Trần Hiểu Xuân vẫn tiếp tục: "Ngày đó tôi đến chỗ quản lý xin nghỉ phép thì nghe thấy ông ta đang khuyên huấn luyện viên Tôn, nói là gọi người quay về, không ra được thành tích còn vô duyên vô cớ làm chậm trễ thời gian của người ta. Chi bằng buông tay đi, chí ít cô ấy còn có thể lựa chọn tương lai muốn làm gì, nhân lúc vẫn trẻ hoạch định con đường sau này thật tốt."

"Vậy huấn luyện viên Tôn... nói thế nào?"

"Huấn luyện viên Tôn nói đây là chính cô ấy tự chọn, chỉ cần cô ấy tình nguyện ở lại đây, người làm sư phụ như ông ấy sẽ không đuổi cô đi."

Câu nói kia làm như cô là đồ vướng chân vướng tay, khiến người ta chán ghét còn ăn vạ không chịu đi.

Tiết Đồng cũng rất thương cảm: "Đã từng có hào quang vạn trượng, hiện tại không có tiếng tăm gì, chuyện này nói ra thật đáng thương."

Trần Hiểu Xuân: "Đổi lại là tôi, khẳng định đã sớm giải nghệ, quang vinh một lần là được rồi, cần gì phải trở lại vất vả như vậy?"

Tiết Đồng gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy. Người ta cũng không quan tâm xem mày đã từng huy hoàng bao nhiêu, chìm là chìm hẳn... Cậu nói đúng không?"

Cậu ta hỏi Trình Diệc Xuyên.

Trình Diệc Xuyên bê cái bát không, im lặng không nói, không bảo phải, cũng không bảo không phải.

Thấy thời gian không còn sớm, Trần Hiểu Xuân bắt đầu đi rửa chén đĩa: "Mau lên, đến sân tập đi, chiều nay tôi còn phải đến sân tuyết huấn luyện chuyên hạng."

Một tuần năm ngày huấn luyện, sáu mươi phần trăm là ở sân tuyết, đây là huấn luyện chuyên hạng. Ba mươi phần trăm là ở sân tập thường, đó là huấn luyện thân thể. Còn lại mười phần trăm là học văn hóa, tối thứ năm và chiều thứ sáu.

Suy nghĩ của Trình Diệc Xuyên vẫn dừng lại ở chỗ cũ, nhớ tới cuộc gặp ngẫu nhiên trong rừng đêm qua, cô gái kia còn mặt mày hớn hở cổ vũ cậu, chính mình thì...

Cậu nói: "Hai người đi trước đi, tôi còn muốn uống thêm sữa bò."

Trần Hiểu Xuân: "Hô hô, người anh em, không sợ tí nữa huấn luyện thân thể phải đi tiểu nhiều lần à?"

"Thận tôi rất tốt."

"..."

Trần Hiểu Xuân: "Chờ đã, cậu nói rõ ràng xem nào, thận ai không tốt sao?"

Chờ hai người đi xa, Trình Diệc Xuyên chần chờ một lát, bưng đĩa đến bàn cách đó không xa, ngồi xuống, gọi một tiếng: "Sư tỷ."

Tống Thi Ý ngẩng đầu, khóe môi lập tức giương lên: "A, là cậu à?"

Cậu gật đầu, cảm thấy nên nói gì đó nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, cuối cùng biến thành một câu cực kỳ lúng túng: "Đêm qua, cảm ơn chị..."

"Chuyện nhỏ. Ai đến chỗ mới chả không thích ứng được." Cô cười xán lạn, gắp một miếng cà chua bỏ vào miệng.

Trình Diệc Xuyên cảm thấy mình có chút ngu xuẩn, nói hai ba câu mới thấy hối hận, vừa nãy đúng ra không nên tới bên này.

Cuối cùng chỉ có thể biết rõ còn cố hỏi: "Năm ngoái ở Nhật tôi nhớ chị chỉ mới dự định về đội. Sao rồi, một năm nay thuận lợi cả chứ?"

"Rất tốt." Cậu hỏi cẩn thận từng ly từng tí, cô ngược lại đáp rất tự nhiên.

"Vết thương ở chân bình phục chưa?" Lại bổ sung, "Cái này tôi nghe người khác nói."

Cô vẫn cười như cũ, "Không khác lắm, cũng không ảnh hưởng nhiều."

Cậu chỉ có thể gãi đầu, chần chừ hỏi lại: "Tối hôm qua nhìn cách chị đi, là vết thương cũ tái phát à?"

"Không phải, chỉ là chút vấn đề nhỏ thôi." Cô vẫn giữ dáng vẻ tươi cười, dường như trời có sập xuống cũng là chuyện không liên quan đến mình.

Trình Diệc Xuyên định thần nhìn cô, một lát sau đành cảm thấy bất lực, rõ ràng là muốn trả lại cô một ân tình, cô lại giống như đống bông, rất khó chơi? Rất tốt, không khác lắm, vấn đề nhỏ?

Cái đội tuyển quốc gia này sao mà lắm chuyện thế không biết? Hôm qua là Ngụy Quang Nghiêm, hôm nay là Tống Thi Ý, cả hai người đều trong ngoài bất nhất, rõ ràng bên trong là bi thương ngược dòng thành sông không chỗ phóng thích, bên ngoài còn tỏ vẻ ta đây không quan tâm, mọi chuyện chỉ như nước chảy mây trôi.

Cậu không so đo chuyện không thoải mái trước kia, vui vẻ chạy tới ngồi cùng, cũng cảm ơn cô tối qua đã an ủi cổ vũ cậu. Cô lại bày ra dáng vẻ nữ cường nhân thiết giáp kim cương vô địch thiên hạ này làm gì?

Trình Diệc Xuyên liếc mắt, bê đĩa đứng lên, miệng còn lẩm bẩm: "Coi như tôi tự mình đa tình."

Đi vài bước, lại nhịn không được quay đầu nói với cô: "Sư tỷ, nếu chị không muốn thì đừng cười, ai cho chị tiền sao? Cười như vậy rất tốn sức..."

Nụ cười của Tống Thi Ý cứng đờ, nhìn bóng dáng thiếu niên biến mất rất nhanh ngoài cửa lớn, dấu hỏi bay đầy đầu.

Chẳng lẽ cô cười rất giả dối sao?

Cái gì gọi là tốn sức? Từ lúc cô còn buộc tóc hai bím vắt chân lên cổ làm loạn khắp nơi, ngõ Tiễn Am chưa từng có việc gì Tống Thi Ý cô cười một cái mà không giải quyết được, hiểu không?!

Ôi, tên nhóc này!

Tác giả có lời muốn nói:

.

Hôm nay Xuyên đệ là muốn tháo mặt nạ của sư tỷ.

Trình Diệc Xuyên: Cô gái, cô đã thành công thu hút được sự chú ý của tôi. =.=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro