Chương 4 : Giải Oan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( Phủ Nha )

" Ah.... đại nhân, thảo dân là bị oan...."nam nhân cắn răng kêu oan.

Lúc này trên công đường có một nam nhân nhìn dáng vẻ đã ngoài năm mươi, đang bị quan sai hành hình phạt, mà tiếng la đau đớn đó cũng là nam nhân trung niên thanh âm. Còn lại là bốn người quỳ dưới công đường cùng một thi thể nam nhân. Trong đó có một lão phụ nhân, khóc lóc cầu xin quan phủ tha cho người đang bị sử phạt. Có thể nhìn ra được họ là phu thê.

 "Huhu....Đại nhân sinh ngày đừng đánh nữa, đánh tiếp lão nhân nhà dân phụ sao chịu nổi! lão đầu hắn thật không có giết con rể. lão đầu nhà dân phụ chỉ đẩy hắn ra mà thôi! Lúc đó còn có rất nhiều người thấy được, xin đại nhân minh dám."

Một vị đại nhân trên công đường, dùng mộc ngỗ đập mạnh lên bàn vài thanh! để những người dưới công đường giữ êm lặng. Sao đó những quan sai cũng " vi u." theo. Có một quan sai bẩm báo đã đánh xong phạm nhân mười trượng, theo sau có hai quan sai đem phạm nhân đưa đến giữa công đường tiếp tục sử án. Lại một tiếng ngõ vang lên, tiếp theo là tiếng nói uy nghiêm của vị đại nhân trên công đường vang lên.

 "Đinh Tùng, nhân chứng vật chứng điều có, ngươi còn dám chối cải? Nếu ngươi một mực không nhận tội, đừng trách bản quan dụng hình thêm lần nữa!Đinh Tùng, bản quan hỏi ngươi một lần nữa, ngươi nhận tội hai không nhận tội ?"

Dưới công đường được gọi là Đinh Tùng phạm nhân, đang nằm sấp giữa công đường, mà trên mông là vết máu đang hòa vào y phục cũng làm người thấy rõ đây là vừa rồi bị trượng hình chứng cứ! Lão nhân hai hàng nước mắt tuôn rơi, có lẽ là vì bị đau, hoặc là cảm thấy không cam lòng, cũng có khả năng là cả hai đi. Lão nhân biết mình làm sao cũng không thoát được cái chết, nếu ông nhận tội có lẽ có thể sống thêm được vài tháng, có thể nhìn thấy được người nhà thêm vài lần. Tên hổn đảng đó đã chết, như vậy cũng tốt, con gái ông cũng có thể bình yên mà sống tiếp khoảng đời còn lại. Lão nhân dang nang mà mở miệng.

"Đại nhân, thảo dân nhận tội.... "

"Không... lão đầu, không thể, lão đầu ngươi là bị oan, lão đầu ngươi không thể....huhu" lão phu nhân khó lòng chấp nhận lão đầu nhà mình nhận tội, một mai nhận tội, đồng nghĩa với việc cách ngày chết không xa.

 "Hảo, người đâu, đem nhận tội thư cho phạm nhân ấn dấu răng tay."

" Tuân lệnh!"
 
Quan sai phụng mệnh, đem nhận tội thư và một hộp chu xa đưa đến lão nhân trước mặt. Lão nhân tay run rẩy, không cam lòng ấn dấu tay lên chu xa, chuẩn bị ấn lên giấy nhận tội. Vào lúc này có một thanh âm thở hỗn hển vang lên.

  "Chờ một chút, chờ một chút..."

Bỗng nhiên nghe được rất lớn tiếng la từ đại môn phía sau lưng người xem vọng lại, làm cả công đường êm lặng nhìn về phía sau, cũng theo bản năng tự nhiên tách ra một lối đi nhỏ. Thì thấy thiếu niên khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, với khuôn mặt tuấn tú, một thân bạch y, dáng người cao ráo, khuôn mặt hắn đỏ bừng tay đỡ trụ cột đại môn mà thở hỗn hển, hỗn hển!

Aizzz... lúc trước không phải nói thân thể này có tập võ sao? Tuy về sao biết được bản thân làm truyện ngốc nên chán nản, không thèm tập võ nữa. Hắn bắt đầu ăn chơi liêu lõng, người hiện đại gọi là thời kỳ phản nghịch đi. Nhưng cũng mai mắn thân thể này chủ nhân tuy ăn chơi liêu lõng nhưng vẫn giữ mình trong sạch, chưa từng cùng nữ nhân làm chuyện trẻ nhỏ không được xem. Ai...chỉ có một năm mấy mà thân thể này mới chạy khoảng mười lăm phút lại mệt đến như vậy, xem ra về sao phải cố gắng rèn luyện rồi. Cũng tại bản thân từ lúc xuyên qua đến nay, hưởng đến cuộc sống mà từ trước đến nay bản thân chưa từng dám nghĩ qua bản thân có một ngày muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, còn có người hầu hạ. Không thể như vậy đi xuống, mình phải kiểm điểm lại mới được, có câu nói chỉ ăn không làm dù có núi vàng núi bạc ăn cũng lỡ. Huống chi phụ thân hắn không có núi vàng núi bạc để hắn ăn nha. Hắn còn đang mãi suy nghĩ thì nghe một tiếng quát lớn vang lên .

"To gan, là ai dám náo loạn trước cửa công đường ? người đâu, cho bản quan bắt lại."

"Rõ."
Bốn bộ khoái nghe lệnh đi lên đem kẻ náo loạn công đường quay quanh.

Bốn người mặt mài nghiêm túc bao vây tôi lại, làm tôi hết cả hồn, nói gì nói tâm tôi vẫn là cái nữ hài tử nha, làm sao không sợ đây. Tôi theo bản năng lui về phía sau hai bước, hai tay thì che lại ngực mình một bộ các ngươi đừng đến đây của nữ nhân, thì bên tai chợt nghe được tiếng cười khẽ êm tai của nữ nhân vang lên. tôi nhìn qua thì trừng lớn đôi mắt trong lòng hò hét." Oh my god, đây không phải là thiếu nữ đánh tôi cái tác vừa rồi sao? còn nói tôi là đăng đồ tử đâu, nàng ta hiện tại tuy dùng vải lụa che đi một nữa khuôn mặt xinh đẹp, nhưng cặp mắt quyến rũ kia, long mài cong cong, vẫn là xinh đẹp động lòng người nha. Là nữ tử như tôi nhìn cũng phải rung động nói chi nam nhân nga. Tôi lúc này chợt nhớ ra tôi bây giờ cũng là nam nhân mà, nhìn hai tay của mình che lại ngực, tôi.....Trời đất, mắt mặc quá đi! Tôi có chút xấu hổ ngốc nghếch cười ngượng, tay thì gải gải cái ót của mình nói.

" Ha ha ha, thật trùng hợp quá đi, chúng ta lại gặp mặt rồi."

Thấy nàng ta cùng thị nữ của mình cười càng vui vẻ, tôi vả vờ ho khang vài tiếng để giảm đi sự xấu hổ của mình, chấn định đi theo quan sai vào công đường, nhưng trong lòng vẫn rất sợ, vì tôi biết náo loạn công đường không khéo là bị đánh bản tử nha.

Mộ Kỳ Tuyết nhìn thiếu niên có chút chật vật, còn thẹn thùng đi vào công đường, không hiểu sao tim có chút đập nhanh đâu?

"Tiểu sinh Lâm Trí Ngọc, gặp qua đại nhân."Tôi từ trên người lấy ra chứng nhận thân phận tú tài công văn của mình, đưa cho bộ khoái bên cạnh." Đây là chứng nhận thân phận tú tài của tiểu sinh."

Theo tôi biết, triều đình có lệnh nhi tử của các quan lại, chỉ cần thi đậu huyện và thi viện là có thể ra tiền mua tú tài công danh với giá năm trăm lượng bạc. Bình dân bá tánh cả đời cũng kiếm không ra năm mươi lượng bạc, làm gì có tiền mà mua tú tài công danh, làm tú tài tuy được miễn thuế ba mươi mẫu đất thuộc sở hữu của mình, không phải là làm quan nên ai sẽ mua? nếu muốn làm quan thì phải tự mình thi phủ sao đó là thi đình, thi đậu lúc sao mới có thể ra làm quan.

Làm tú tài thì cũng coi là có công danh trên người, không cần quỳ bái các quan viên khác, nên các thiếu gia của các quan lại muốn có tú tài công danh cũng là vì không cần phải quỳ. Nhưng cũng phải thi đậu huyện và viện mới được nha. Cũng mai mắn cho tôi là thân thể này chủ nhân cũng không chịu thua kém, cũng là dựa vào thực lực mà thi đậu tú tài, nếu không tôi phải đầu đại rồi.

Đại nhân tiếp nhận bộ khoái đưa lên công văn, ông mở ra xem rồi hỏi.

"Lâm Trí Ngọc, bản quan hỏi ngươi, vì sao ngươi ngân trở bản quan phán án? Ngươi nên biết cho dù ngươi là tú tài, nhưng nếu náo loạn công đường, theo lực pháp Sở Quốc điều phải phạt hai mươi đại bản, ngươi đã hiểu rõ?"

Tôi nghe vậy, nuốc một ngụm nước miếng một cái, nói.

" Bẩm đại nhân, tiểu sinh đã biết!"

" Hảo, vậy bản quan hỏi ngươi vì sao ngăn cản bản quan phán án?"

" Bẩm đại nhân, trước khi tiểu sinh trả lời câu hỏi của đại nhân ngài, xin đại nhân cho phép tiểu sinh xem xét thi thể được không ạ?"

Dân chúng nghe vậy đều ồ lên, bất đầu bàn luận lên...
Nhưng trong đám đông có một thiếu nữ như hạt trong bầy gà. Cũng chính là hôm nay Lâm Trí Ngọc gặp qua hai lần, Mộ kỳ Tuyết. Mà khi Mộ Kỳ Tuyết nghe được Lâm Trí Ngọc báo ra danh tính thì đôi mắt xinh đẹp trừng thật lớn như để biểu đạt nàng giật mình. chỉ có thể nói, kinh thành cũng thật nhỏ quá, như vậy đã gặp mặt mẫu thân trong miệng hắn đến hai lần đâu.

Chẳng những Mộ Kỳ Tuyết kinh ngạc, mà thị nữ bên cạnh càng là khiếp sợ che miệng mình lại để không phát ra thanh âm.  Ngày hôm qua tiểu thư có nói, phu nhân có ý gả nàng cho Lâm gia tam nhi tử, hình như tên là Lâm Trí Ngọc, đừng nói với nàng người sàm sở tiểu thư trên đường chính là Lâm gia tam thiếu gia Lâm Trí Ngọc đi? Phu nhân làm sao có thể để tiểu thư gả cho tên hoa hoa công tử này được đâu? Nếu để cho Lâm Trí Ngọc nghe được trong lòng của thị nữ lời nói, hắn nhất định nhảy dựng lên nói oan uổng rồi. Thị nữ lo lắng nhìn qua tiểu thư nhà mình, chỉ nghe tiểu thư bình tĩnh nói một câu.

" Thì ra là hắn!"

Vì có khăn che mặt , nên không ai nhìn thấy thiếu nữ nở một nụ cười thâm ý.

Khi được cho phép, tôi liền đi đến thi thể bên cạnh, tiếp nhận bao tay bằng vải được bộ khoái đưa cho đeo vào, tôi khom người bất đầu quan sát, kiểm tra thi thể. cũng may lúc còn ở hiện đại, vì kiếm tiền, tôi cũng đã làm trợ thủ sử lý trang điểm thi thể sư, cũng chính là giúp người chết tây rửa sạch sẽ, sao đó là hóa trang cho thi thể. Tôi lúc đầu thật sự rất sợ hãi, nhưng một tiếng đồng hồ thời gian, tôi có thể kiếm được gấp hai ngày tiền lương tôi làm ở siêu thị, nhưng từ từ thì tôi cũng quen. Tiền bối sử lý thi thể sư nói qua, trên đời này đáng sợ không phải người chết, mà là người sống.

Tôi kiểm tra qua thi thể thì phát hiện ra vấn đề, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên là không ngoài dự đoán của tôi, tôi đứng lên lúc này đã có mười phần tự tin mà nói chuyện rồi.

"Bẩm đại nhân, tiểu sinh hôm nay ngân trở đại nhân phán án cũng là vì tiểu sinh lúc đó ở hiện trường cũng đã tiềm được chứng cứ chứng minh, vị đại thúc này không có giết người. Mà nam nhân này chết là ngoài ý muốn!"

Công đường bên ngoài mọi người đều ồ lên, sôi nổi nghị luận, ai cũng cho rằng không có khả năng, có biết bao nhiêu người điều nhìn thấy Đinh lão nhân là xô đẩy con rể té ngã nên mới chết. Từng tiếng nghị luận không ngừng bên ngoài công đường vang lên, cho đến lúc nghe được tiếng ngõ bàn thanh âm vang lên mới im lại.

"Lâm Trí Ngọc, ngươi thật to gan, biết bao nhiêu người điều nhìn thấy phạm nhân là cùng con rể tranh chấp mới lở tay giết người, ngươi còn ở đây ăn nói hàm hồ, ngươi cho rằng bản quan là ngốc tử không thành?" Đại nhân tức giận quát." Người đâu, đem Lâm tú tài xuống đánh 20 đại bản nhầm răng đe cho những người ăn xong ngồi rồi."

" Tuân lệnh"

" Đại nhân từ từ, người chờ tiểu sinh nói xong rồi mới đánh được không? Cho dù bị đánh cũng để tiểu sinh tâm phục khẩu phục mới được nga, cũng để cho mỗi người tâm phục khẩu phục có phải không?" Lòng bàn tay tôi đều đổ mồ hôi rồi, thật là, sao chưa nói hai câu đã đồi đánh người rồi a.

Đại nhân thấy dân chúng cũng có ý này nên hắn nói.

" Hảo, bản quan cũng muốn xem ngươi như thế nào cho phạm nhân kêu oan, khi nhân chứng vật chứng như sơn."

Tôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tôi hít sâu một hơi thở mới quay người qua lão nhân được xem là phạm nhân hỏi.

" Lão bá, ngươi cũng nghe được vừa rồi chúng ta lời nói? tiểu sinh hỏi ngươi, hi vọng lão bá có thể kĩ càng trả lời tiểu sinh câu hỏi."

" Lão nhân đã biết, mời công tử hỏi."

"Nhà của ngươi là bán mì thịt viên đã bao lâu rồi?"

Mọi người................
_________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro