Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Hy Tuyết từ từ mở cặp mắt nặng chĩu của mình ra. Đập vào mắt cô toàn bộ đều là một màu trắng. Có phải cô đã chết rồi không. Có lẽ đây là thiên đàng. Khoan nếu là thiên đàng tại sao tại sao mùi thuốc sát trùng lại nồng nặc như vậy có thể đây chính là bệnh viện. Không lẽ ai đã cứu cô. Phi lý quá phi lý cô đã ngâm nước biển rất lâu làm sao có thể sống sót. Theo như cô nhớ không lầm thì trong lúc cô đã gần mất hết ý thức đã có một giọng nói trong trẻo của một người con gái vang lên có lẽ cô gái đó đã cứu cô.

*

Tiếng mở cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Bước vào là hai người một trai một gái. Khi thấy Triệu Hy Tuyết tỉnh lại người con trai cuống cuồng chạy lại đỡ lấy cô lên giọng trách móc nhưng không kém phần ôn nhu cùng sủng nịnh.
- Tuyết nhi em vừa mới tỉnh lại không nên cử động nhiều- tên con trai vừa bước vào lên tiếng.
- Anh Thiên Nam nói đúng em nên nằm xuống và nghỉ ngơi đi- người con gái đi cùng chàng trai lên tiếng.
- Đây là bệnh viện hả mà tại sao hai người biết tên tôi rốt cuộc hai người là ai- Triệu Hy Tuyết lên tiếng.
- Hả, Tuyết nhi chẳng nhẽ chỉ bị ngã cầu thang mà em không nhớ anh hai sao- Thiên Nam bị kích động toàn tập run run nói.
Anh hai, ngã cầu thang? Trong lòng thắc mắc không thôi. Tại sao sau khi ngâm mình trong nước biển cư nhiên khi tỉnh lại một người không hề quen biết tự nhận làm anh hai. Không lẽ đây là mơ sao, cô bỗng dưng dơ tay lên đập nhẹ vào đầu
- Ách- vừa đập nhẹ một phát vào đầu bỗng dưng nổi lên một cơn đau không rõ nguyên nhân vậy là không phải mơ.
- Tuyết nhi em không sao chứ- Thiên Nam cuống cuồng lên tiếng tại sao cô lại không biết tự chăm sóc mình vậy chứ.
- Em thật sự không nhớ anh chị là ai sao- Cô gái kia im lặng một lúc lâu cất giọng hỏi.
- Phải tôi thật không nhớ đã gặp hai người ở đâu- Triệu Hy Tuyết nói chất giọng nghi hoặc có phải hai người họ rảnh rỗi sinh ra nông nổi đến đây đùa cô không.
- Anh là anh hai của em Hàn Thiên Nam đây không lẽ em cũng không nhớ- Thiên Nam ngừng một lúc rồi kéo cô gái bên cạnh lại đưa đến trước mặt Hy Tuyết- Còn đây là chị dâu của em Lâm Nguyệt Băng- Thiên Nam nói.
- Vậy tôi tên là gì- Triệu Hy Tuyết nói.
- Thì tất nhiên em tên là Hàn Hy Tuyết không lẽ đến tên em em cũng không nhớ nổi sao- Nguyệt Băng trả lời.
- Phải đúng tên tôi là Hy Tuyết... mà khoan Hàn....Hàn Hy Tuyết. Hả đó đâu có phải tên của tôi- Triệu Hy Tuyết kinh ngạc thốt lên.
Sốc, đó là từ thể hiện tâm trạng của Triệu Hy Tuyết hiện giờ. Tại sao khi ngâm nước xong đột nhiên hai người xuất hiện nói toàn điều phi lí trước mặt cô.
- Thật xin lỗi hai người có lẽ đã nhận lộn rồi tôi tên "Triệu Hy Tuyết" chứ không phải là Hàn Hy Tuyết mà hai người đang nói nãy giờ- Cô tự nhấn mạnh tên của mình để khẳng định lời nói của hai người đó là sai.
Bỗng Thiên Nam kéo Hy Tuyết vào toilet. Đứng trước gương và chỉ thẳng vào nó nói cô chính là Hàn Hy Tuyết em gái của Hàn Thiên Nam. Triệu Hy Tuyết kinh ngạc không thốt lên lời. Trước mặt cô hiện tại là một tiên nữ a~ má tóc hung đỏ uốn xoăn gợn sóng ở phần đuôi. Đôi mắt xám cho lạnh lẽo không thấy đáy. Làn da trắng hồng có hơi nhợt nhạt nhưng không làm giảm sức hút của nó mà càng tăng thêm vẻ cuốn hút vốn có. Nhan sắc yếu đuối đúng chất mĩ nhân bệnh tật khiến người khác không khổi nảy sinh thương tiếc. Cô hiện tại thật giống thiên sứ làm từ pha lê mỏng manh và yếu đuối khiến cho người khác nghĩ rằng cô chỉ là hư vô không có thật và chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể biến mất.Đôi môi đỏ mọng chúm chím thân hình ba vòng không thừa không thiếu chỗ cần lồi thì lồi chỗ cần lõm thì lõm. Thời gian cứ từng tích tắc trôi qua đến giờ cô vẫn còn chưa hết shock.
-Không....không thể nào...đây không thể nào là tôi được- Cô kinh ngạc run rẩy lùi ra sau.
- Hy Tuyết em sao vậy Hy Tuyết- Thiên Nam hốt hoảng lại gần nhưng không biết từ lúc nào cô đã ngất ra sàn. Trong tiềm thức của cô bỗng có một giọng nói trong trẻo như tiếng đàn vĩ cầm du dương cất lên nếu nghe kĩ cô có thể nhận ra chủ nhân của giọng nói đó đã cứu cô khi ở biển.

- Cô là ai- Triệu Hy Tuyết nhìn thẳng vào người con gái đó nói.
- Tôi chính là cô và cô cũng chính là tôi- cô gái đó lên tiếng. Chất giọng có chút băng lãnh.
- Tại sao lại như vậy- Triệu Hy Tuyết thắc mắc lên tiếng nếu nghe rõ sẽ thấy cô đang rất ngạc nhiên.
- Bởi vì cô đang ở trong thân thể của tôi thân thể của Hàn Hy Tuyết- cô gái tên Hàn Hy Tuyết trả lời. Hiện tại Triệu Hy Tuyết không biết nên vui hay buồn nữa sau khi tự tử liền nhập hồn vào một thể xác xa lạ rốt cuộc cô đã làm nên tạo nghiệt gì cơ chứ.
- Hiện tại tôi đã không còn nhiều thời gian nữa. Tôi chỉ xin cô hãy bảo vệ anh hai và chị dâu của tôi. Tôi đã làm họ phiền muộn vì tôi rất nhiều rồi. Xin cô hãy sống thật tốt trong thân xác của tôi giờ đã hết thời gian rồi tạm biệt cô. Nói rồi Hàn Hy Tuyết biến mất để lại một mình cô trong khoảng không vô tận. Phải, nếu ông trời đã cho cô một cơ hội được sống tiếp thì cô sẽ chấp nhận nó. Khi ở kiếp trước cô đã không ngại kết liễu cuộc đời vì một tên con trai như thế vì vậy kiếp này cô sẽ hoàn thiện bản thân sống thật thoải mái để sẽ không bao giờ phải hối tiếc lần nữa.
Sau hai tiếng hôn mê giờ cô đã tỉnh lại. Trước mặt cô là cảnh tượng vô cùng căng thẳng anh trai của Hàn Hy Tuyết tức là anh trai của cô đang lo lắng đi loanh quanh khắp nơi còn Nguyệt Băng thì ngồi im nhìn chăm chú vào giường bệnh của cô.
- Tuyết nhi cuối cùng em cũng tỉnh em làm anh lo quá- Thiên Nam khi thấy cô tỉnh liền chạy lại giường bệnh của cô.
- Tôi không sao- cô trả lời dù đã dần dần chấp nhận sự thật là Triệu Hy Tuyết đã chết giờ cô là Hàn Hy Tuyết nhưng cô vẫn chưa thể quen được với tình cảm của Thiên Nam dành cho cô.
- Mà tại sao tôi lại ở đây- cô lên tiếng.
- Em với Mạc Ân Di có chút xô xát với nhau trong bữa tiệc của Lãnh Gia và thế là em ngã cầu thang nên giờ phải vào đây nè- Nguyệt Băng lên tiếng giọng hơi khó chịu anh em nhà này cứ mãi không để ý đến cô.
- Thì ra là vậy- Hy Tuyết gật gù ra vẻ là mình đã hiểu mọi chuyện.
- Mà tại sao tôi lại xô xát với cô ta vậy- Cô hỏi
- Ân Di ấy hả tại vì em cho rằng cô ta cướp vị hôn phu của em nên em đến đó để tính sổ với cô ta- Nguyệt Băng cướp lời trước khi Thiên Nam nói.
- Vị hôn phu là ai vậy- Cô thắc mắc hỏi.
- Người đó là thiếu chủ của Bạch Gia. Bạch Bối Phong- Thiên Nam nói chất giọng khó chịu không thôi khi nhắc đến cái tên đó.
Khoan, kết hợp lại tất cả các tên đã được nhắc nãy giờ thì có vẻ khá là quen cô đã nghe ở đâu rồi a~ Hàn Hy Tuyết, Hàn Thiên Nam, Lâm Nguyệt Băng, Bạch Bối Phong, Mạc Ân Di... Hả sao lại giống đến vậy.
- Vậy còn Lâm Thiên Kỳ đâu- cô buột miệng hỏi. Thịch, tiếng trống tim của cô vang lên, từ tận sâu trong trái tim dù cô đã cố che dấu nhưng cứ mỗi khi nhắc tới cái tên Thiên Kỳ thì trái tim của cô vẫn cứ nhói từng cơn, từng cơn.
- Tuyết nhi em...em đã nhớ rồi sao- Nguyệt Băng lên tiếng có chút vui vẻ. Thấy mặt cô có vẻ ngơ ngác Thiên Nam nói.
- Em sao vậy không phải em đã nhớ ra Thiên Kỳ rồi sao- Thiên Nam hỏi.
Vậy đó chính là sự thật sao. Thiên a~ tại sao ông lại hồi sinh con vào nữ phụ Hàn Hy Tuyết nổi tiếng háo sắc và lẳng lơ người gặp người chạy hoa gặp hoa héo vậy chứ. Chuyện đó là trong lúc cô chán quá nên tìm được và đọc nhưng cô không thể nghĩ là chính linh hồn của cô lại xuyên vào đó.
- Phải tôi cũng đã nhớ được một ít rồi- cô nói.
- Vậy còn chuyện của em với tên Bạch Bối Phong kia thì sao- Thiên Nam lo lắng hỏi cô biết đâu cô nhớ ra thì cô vẫn sẽ đau khổ vì tên nhóc đó.
- Tất nhiên là em sẽ cố gắng tránh mặt hắn và cô ta thật xa nếu có gặp thì sẽ tránh ra xa 1m luôn hoặc có thể là đừng bao giờ gặp nếu không thì em sẽ không tự chủ được bản thân mà lao vào xé rách bộ mặt giả tạo của cô ta quá- Cô thay đổi thái độ không còn lạnh lùng và xa cách như ban đầu.
- Khụ, em biết vậy là tốt- Thiên Nam kinh ngạc lên tiếng theo như anh thấy từ lúc Tuyết nhi của anh tỉnh dậy thì cô thay đổi đến chóng mặt khiến anh khó lòng mà nắm bắt được suy nghĩ của cô. Theo trí nhớ của cô thì khi cô ngã cầu thang thì không một tên nam chính nào ngay cả vị hôn phu của cô cũng không một lần tới hỏi thăm mà chỉ chăm chăm nối váy đi theo Mạc Ân Di. Hiện giờ không khí trong căn phòng hét sức ngột ngạt và Nguyệt Băng là người cắt đứt bầu không khí đó.
- Thôi em nghỉ đi anh chị về đây lát nữa anh chị quay lại- Băng nói.
- Dạ anh chị về vui vẻ- cô không nghĩ nhiều cười tươi chào lại.
Sau khi hai người đó về cô lại rơi vào trầm tư. Nữ phụ trong câu chuyện này có một cái kết vô cùng tồi tệ không những Hy Tuyết mà còn kéo theo cả Thiên Nam và Nguyệt Băng vào. Haizz chắc cô phải giúp người ta vậy dù sao cô cũng đang ở nhờ trong thân xác của Hàn Hy Tuyết mà. Nam chính, nữ chính tôi xem các người làm gì được tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#np#nuphu