Chương 11: Còn nhớ hay đã quên?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa. Rất lớn. Rất lâu.

Mạc Vũ Phong chỉ có ý định cả ngày ở trong phòng. Vừa nãy kiểm tra là sốt 39 độ, giờ mới hạ sốt được một lúc.

Tháng một ở thành phố A rất giá lạnh. Đây như là đỉnh điểm của mùa đông rồi đến tháng hai mới kết thúc. Cái giá lạnh của thành phố A không chỉ là những cơn bão tuyết bất chợt mà còn là những cơn mưa dữ tợn chợt đến rồi lại đi.

Đưa tay sỡ lên trán đã ướt sũng mồ hôi. Khẽ nhắm mắt. Mọi hình ảnh của quá khứ vẫn quấn lấy Mạc Vũ Phong mấy ngày nay hình như chưa chịu buông tha cho cậu

Hạ Nhược Vy của những năm tháng đó là người cậu từng đơn phương rồi cũng là người đã mỉm cười với cậu. Người Mạc Vũ Phong từng nghĩ không tài nào bỏ được, chỉ cần nâng niu và sẽ không rời xa. Hóa ra những thứ đó đã qua từ lâu lắm rồi.

Mạc Vũ Phong ngồi hẳn dậy, lưng dựa vào thành giường, mắt nhìn vào tấm ảnh bên cạnh. Đấy chả phải Nhược Vy đó sao? Cô cười sao tươi quá, cậu cũng thế. Hai người hình như vừa làm xong chiếc bánh gato nhân dịp sinh nhật cô. Mặt mũi lấm lem bột bánh nhưng vẫn rất đỗi vui vẻ. Những ngày tháng đó hình như qua lâu rồi.

Nhìn tấm ảnh rồi đến chiếc hộp gỗ cỡ bằng quyển sổ đặt ngay cạnh đó. Hình như là món quà mà hôm qua Nhược Vy đưa cậu. Mạc Vũ Phong cầm lấy chiếc hộp, nhìn một lúc lâu rồi gượng cười. Chiếc hộp này là món quà nhỏ cậu tặng cô từ năm họ mười bốn tuổi giờ thì cô tặng lại anh. Mọi thứ như một vòng luẩn quẩn, hình như đã kết thúc.

Cạch.

Vặn chiếc khóa nhỏ ra, trước mặt Mạc Vũ Phong là xấp giấy trắng, có tờ đã ngả vàng. Tay run run cầm từng tờ lên. Mỗi tờ giấy như một lời gợi nhắc về quá khứ. Hình như, mỗi lá thư là hình ảnh của Mạc Vũ Phong và Hạ Nhược Vy. Những thứ này đó là minh chứng rõ nét nhất về thứ tình yêu không được gọi là mãi mãi ấy. Hạ Nhược Vy của những năm tháng ấy hình như là người nhặt lại những mảnh vụn kỉ niệm mà Mạc Vũ Phong vô tình đánh rơi...

.

.

.
Ngày... tháng... năm...

Hôm nay là ngày cậu vừa đi sang Mĩ. Cậu bảo rằng nhất định cậu sẽ trở về, mình tin cậu. Mình biết cậu sẽ trở về nhưng mình không tin vào sự chờ đợi của mình. Vậy nên, mình muốn viết những lời nhắn này cho chính mình, cho cậu và cho kỉ niệm của chúng mình.

Mạc Vũ Phong. Cậu biết không? Tên cậu rất đẹp. Chắc cậu không biết, mình đã từng ước rằng ngày nào cũng được nói tên cậu, công khai với cả thế giới rằng cậu là của mình. Vậy mà bây giờ, mình có thể đạt được ước muốn rồi, thế nhưng lại là do mình mà cậu bị thế này. Xin lỗi cậu, thật sự xin lỗi cậu...

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay mình trở về Mimosa(*) - quê của bọn mình. Vùng đất này đã phát triển lắm rồi cậu biết không? Giờ dân cư đã đông đúc, họ còn lập chợ, lập cả nhà máy. Nơi đây đã không còn là vùng đất mà chỉ có những ngôi nhà nhỏ dưới núi nữa rồi.

Cậu còn nhớ hay đã quên? Thật ra chúng mình gặp nhau là năm bảy tuổi, lúc đó hình như cậu sống cùng với ông bà cậu gần đồi Primrose (**). Mình lúc đó do giận dỗi với cha điều gì đó mà bỏ đi ra ngoài, rồi lạc đến đồi Primrose này. Mong rằng cậu nhớ cô bé đã chơi với cậu suốt buổi chiều hôm ấy, cùng ngắm hoa anh thảo muộn(***) nở khi trăng lên.

Và chắc cậu không biết, khi gặp lại cậu năm mười bốn tuổi, loài hoa anh thảo muộn đẹp đẽ nơi xứ sở quê hương bọn mình năm ấy là loài hoa mình thích nhất. Nó tượng trưng cho một tình yêu thầm lặng.

Ngày... tháng... năm...

Đồi hoa anh thảo muộn ban đêm nở đẹp quá. Ánh trăng trên bầu trời Mimosa hôm nay sáng lắm. Còn cậu? Bên đó ánh trăng có sáng như bầu trời Mimosa không?

Hoa anh thảo muộn. Tên rất đẹp phải không? Vùng đồi Primrose này rất nổi tiếng với loài hoa ít được nhắc tên này. Cậu còn nhớ hay đã quên? Rằng cậu đã từng nói rất muốn cùng mình về đồi Primrose - nơi cậu từng sống hồi bé để cùng mình ngắm hoa anh thảo muộn.

Vậy bây giờ, mình đã đến rồi, còn cậu? Mạc Vũ Phong, sao cậu lại bỏ lỡ mùa anh thảo muộn đẹp nhất này?

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay là 21/1 là ngày sinh nhật thứ mười lăm của mình. Ấy vậy nhưng bố mình quá nhiều việc, Nhược An thì lại có hẹn với bạn bè nên không ở nhà được. Là điều dĩ nhiên thôi nhưng sao mình thấy trống vắng quá! Có lẽ là vì cậu.

Sinh nhật mình năm mười bốn tuổi cũng như thế này, nhưng năm đó có cậu. Bọn mình đã từng cùng chọn bánh sinh nhật rồi cùng trèo lên nóc nhà của trường để ngắm sao vì nghe nói hôm ấy có mưa sao băng.

Vậy nhưng năm nay sinh nhật mình không có cậu nữa, không được cùng cậu ngắm sao, không được cậu nói: "Nhược Vy, sinh nhật tuổi mười bốn vui vẻ", không được cậu xoa đến xù tóc nữa... Không còn, không còn nữa.

Mạc Vũ Phong, mình rất nhớ cậu!

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay mình vừa mới tự làm chiếc bánh nhỏ cho Nhược An vì con bé nó đòi mình làm giúp tặng Hàn Vũ. Hình như con bé đã biết thích một người là thế nào rồi. Mình biết cậu không thích Nhược An lắm nhưng dù sao nó cũng là em gái mình. Mà thôi, không nói đến Nhược An nữa. Chỉ là khi làm chiếc bánh này, mình lại nhớ đến cậu. Sinh nhật năm mười bốn tuổi của cậu năm đó là cậu mời mình đi chơi.

Cậu biết không? Mình thật sự rất vui. Lúc đó, mình đã nghĩ đến bao viễn cảnh, lập ra bao kế hoạch cho cuộc đi chơi này. Nhưng hóa ra, cậu lại lôi mình xuống bếp nhà cậu. Bảo mình cùng cậu học làm bánh. Thú thật, lúc đó mình đã khá hụt hẫng. Nhưng đó đã là gì vì một lúc sau mình đã quên mất rồi?

Cậu còn nhớ hay đã quên? Lúc đó mình bảo cậu để ý thời gian để đưa bánh ra khỏi lò. Cậu lại mải nói chuyện với mình mà quên mất, thế là bánh sinh nhật của cậu không còn gì ngoài mảng đen sì rất xấu xí. Ấy thế cậu và mình lại ăn ngon lành lắm. Không hiểu động lực nào đã giúp bọn mình làm vậy nhỉ?

Ước gì cậu ở đây! Mình nhớ cậu.

Ngày... tháng... năm...

Mình không biết có phải do mình hoang tưởng hay không? Nhưng dạo này mình rất hay nhớ về cậu, rất thích ăn những món học trò mà bọn mình từng hay rủ nhau đi.

Chính vì mình không muốn đi một mình nên đã nhờ Hàn Vũ đi cùng. Thật sự, khi cậu ấy đi cùng, mình lại không có cảm giác như cùng cậu đi hồi đó. Không hiểu sao nước mắt cứ thế tuôn ra. Mình thật sự nhớ cậu lắm, cậu biết không?

Sẽ không sao đâu nếu mình không thấy có một người rất giống cậu đang đi về phía chiếc xe màu đen có biểu tượng rất giống nhà họ Mạc.

Sẽ không sao đâu nếu người đó không khó khăn đi từng bước như vậy.

Sẽ không sao đâu nếu mình nghe lời Hàn Vũ mà không đuổi theo chiếc xe đấy đến khi nó khuất bóng.

Cậu nói mình nghe, liệu mình ngốc lắm phải không? Cậu bên nước Mĩ xa xôi ấy mới vài tháng làm sao lại về sớm đến vậy?

Ngày... tháng... năm...

Cậu nói dối phải không? Cậu bảo mình là quá khứ, còn cô ý là hiện tại. Thế từ trước đến nay, những lời cậu nói với mình là vô tình thôi sao?

Mạc Vũ Phong, mình cần lời giải thích. Chỉ cần... chỉ cần cậu giải thích, điều gì mình cũng tin. Cậu bảo mình cần thay đổi điều gì? Mình sẽ đồng ý mà!

Vũ Phong, xin cậu... đừng bỏ mình. Mẹ mình bỏ mình, ba mình cũng mải làm việc bỏ mình, Nhược An cũng chỉ cần ở bên Hàn Vũ. Còn cậu - Vũ Phong, cậu định bỏ mình thật sao?

Ngày... tháng... năm...

Mạc Vũ Phong, cậu tồi lắm biết không? Hôm nay mình sốt, nằm ở nhà cả ngày. Cậu thì đã về nước, vậy sao không gọi điện cho mình?

À, cậu bận rồi phải không? Cô gái ý, cậu thật lòng yêu chứ?

Làm ơn, hãy nói là lúc ấy cậu nói dối... Xin cậu!

Ngày... tháng... năm...

Vũ Phong à! Hôm nay mình lại về Mimosa rồi. Nơi đây vẫn rất đẹp. Đồi Primrose vẫn yên bình như những ngày chưa xảy ra giông bão. Nhìn cảnh vật nơi đây làm mình bất giác nhớ đến cậu.

Đêm nay, mình không còn nhìn thấy hoa anh thảo muộn nữa rồi. À đó là điều tất nhiên vì giờ đã là tháng sáu, hoa anh thảo muộn không còn nở nữa. Giống như đã qua mấy mùa kí ức. Đêm nay, chỉ có mình và ánh trăng vẫn sáng như ngày mình lần đầu đến đây.

Mạc Vũ Phong, cậu biết không? Mình là Hạ Nhược Vy của năm mười lăm tuổi, đã tha thiết coi cậu như ánh trăng sáng đẹp đẽ trên bầu trời cao kia. Mình đã từng như đóa anh thảo muộn, chỉ có ánh trăng mới giúp được mình nở. Mình đã từng viết rất nhiều từ: "Je ne peux pas vivre sans Toi!" (1) nhắn đến số cũ của cậu. Vậy nhưng giờ đây hình như... qua đi hết rồi.

Ngày... tháng... năm...

Dạo gần đây mình rất hay mơ thấy cậu. Không biết có phải vì quá nhung nhớ hay không mà mình luôn muốn nằm mãi trên giường, ngủ thật nhiều. Mình biết, giờ đây, chỉ có trong giấc mơ mới có thể nhìn thấy cậu. Mới có thể chân chính nói với cậu rằng: "Mạc Vũ Phong", "Mình nhớ cậu nhiều lắm", "Cậu là đồ tồi. Đồ tồi", "Mạc Vũ Phong. Mình rất muốn gặp cậu. Rất muốn. Rất muốn"

Cậu thật sự rất tệ. Luôn biến mất khi mình tỉnh giấc.

Mỗi lần như vậy, mình đã khóc rất nhiều.

Ngày... tháng... năm...

Có đợt mình rất thích thơ, có những bài mình thuộc nằm lòng. Những bài thơ đấy khiến mình nhớ đến cậu. Có lẽ đó là lí do mình tìm đến nó.

Mình biết rằng, những dòng chữ này chẳng thể đến tay cậu. Nhưng biết đâu, một ngày nào đó, cậu sẽ đọc được. Chẳng biết lúc đấy cậu sẽ dùng vẻ mặt gì để đọc những dòng thơ này nhỉ? Vì Mạc Vũ Phong cậu, là người sợ môn xã hội nhất trên đời.

một.

Có một người đã từng vuốt tóc tôi
Dịu dàng bảo tôi: "Có anh rồi, đừng khóc"
Tôi mỉm cười quên hết bao khó nhọc
Tôi nghĩ mình hạnh phúc nhất thế gian. (****)

"Mạc Vũ Phong, mình vừa mơ thấy ác mộng. Ở đó, cậu bảo, cậu không cần mình nữa"

"Vy Vy, cậu nhất định mơ lại để giải oan hộ mình. Người đó chắc chắc không thể nào là mình"

.

.

.

hai.

Có một người hứa cùng tôi qua hết mùa đông
Cả mùa xuân và mùa thu, mùa hạ
"Trong tim anh, em đã là tất cả
Suốt cuộc đời chỉ yêu có mình em". (****)

"Mạc Vũ Phong, cậu sẽ ở bên cạnh mình như thế này mãi chứ?"

"Không thể"

"Wow, cái tên này, cậu dám bỏ mình thì đi chầu diêm vương đi!"

"Phải ngược lại. Nếu phải đi chầu diêm vương, mình mới dám bỏ cậu"

.

.

.

ba.

Có một ngày dõi mắt ngắm trời cao
Lòng tự hỏi có khi nào em nhớ
Ngày xưa ấy đâu biết mình dang dở
Đâu nghĩ rằng tình vụn vỡ chia xa.(******)

"Hôm nay sinh nhật cậu. Ước rồi thổi nến đi"

"Mạc Vũ Phong. Mạc Vũ Phong. Mạc Vũ Phong"

"Tại sao lại hét to tên mình vậy?"

"Bởi vì đối với mình, chỉ còn cậu là điều quý giá"

.

.

.

bốn.

Có một người tôi đã từng đắm say
Suốt cả ngày sáng chiều tôi nhung nhớ
Có một người tưởng chừng là duyên nợ
Sẽ bên tôi trăn trở lúc tôi cần(*****)

"Mạc Vũ Phong, cậu trễ hẹn ba phút rồi"

"Mình đến ngay đây, hồi nãy đi dự tiệc muộn quá"

"Cậu cứ cẩn thận đấy. Dám để mình đợi nữa, không xong đâu"

"Đại tỉ. Bớt giận, bớt giận. Tại hạ xin bù lại thời gian cả đời này"

"Thế còn được"

.

.

.

năm.

Có một người tôi chẳng tiếc bản thân
Dám hi sinh dù chỉ lần được sống
Có một người tôi luôn thầm mơ mộng
Sánh đôi cùng tôi giông tố đời này (*****)

"Nhược Vy, theo cậu thì điều gì sẽ khiến cậu hối hận nhất?"

"Không được ở bên cậu. Vậy còn cậu?"

"Không thể chứng kiến cậu già đi"

.

.

.

sáu.

Có một người mà tôi đã từng quen
Nhưng chẳng còn gọi tên được người ấy
Có một người tưởng chừng gần là vậy
Nhưng chẳng thể nào với lấy tầm tay(*****)

"Đừng đợi mình. Cậu nhất định phải hạnh phúc"

"Không được. Nếu không có cậu, mình sẽ không thấy hạnh phúc"

"Nhược Vy. Đừng cứng đầu"

"Chỉ có cậu mới khiến mình hạnh phúc"

Chúc mừng cậu vì đã không còn bị mình bám đuôi. Chúc mừng cậu vì đã bỏ đi gánh nặng cậu không còn muốn giữ. Chúc mừng cậu đã đến được nơi vui vẻ nhất.

Mình chúc cậu hạnh phúc!

-------------
(*) và (**) là nơi không có thật. Do chính tôi tưởng tượng ra!

(***) Hoa Anh Thảo Muộn hay còn gọi là Ngọc Trâm. Chỉ nở khi đêm xuống, nó không bao giờ hé mở các búp hoa của mình cho đến khi trăng lên. Hoa hướng về phía trăng bạc. Khi đêm xuống và không gian hoàn toàn yên tĩnh, các cánh hoa phát ra một thứ ánh sáng lân tinh dìu dịu. Anh Thảo muộn tượng trưng cho một tình yêu thầm lặng. (Nguồn từ internet)

Hình ảnh:

(Ảnh sưu tầm từ internet)

Bật mí một chút, mình đang có dự định viết một bộ nữ phụ liên quan đến loài hoa này, đến lúc ấy thì rất mong được ủng hộ♡

(****) Thơ "Có một người như thế" nguồn sưu tầm từ internet. (Tác giả: Lai Ka)

(*****) Thơ "Có một người như thế" nguồn sưu tầm từ internet. (Tác giả: Cảm Vô)

(******) Thơ "Có một ngày" nguồn sưu tầm từ internet. (Tác giả: Đặng Minh Mai)

(****), (*****) và (******) là ba bài thơ khác nhau, do ba tác giả làm!

(1) có nghĩa là "Em không thể sống thiếu anh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro