chương 11: lo lắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Dương Nguyên cùng cô đi về nhà trọ, anh cũng lại thuê một phòng qua đêm ở đó chứ không về nhà anh hai mình. Anh định sáng mai sẽ về quê, để sắp xếp tình hình ở dưới ổn thỏa sẽ trở lên ở trên này. Tuy nhiên, sáng ra anh tình cờ đọc báo thấy đăng buổi diễn của cô lên trang đầu, dù biết sẽ có kết quả này nhưng anh lại sợ nếu cô đã lên báo không biết gia đình cô ở dưới quê có đọc được không? Lỡ họ lên đây làm rùm ben thì không biết sẽ thế nào nữa.

  Hôm qua ở nhà anh Hai mình, anh đã điện thoại về dưới hỏi thăm, được biết là má anh đã xuống nói chuyện với cha mẹ cô rồi. Nghe xong sự việc, cha mẹ cô không những không trách gì Khôi Nguyên hay má anh mà còn nhận lỗi nữa chứ. Bảo từ nay về sau xem như họ không có đứa con như cô. Nhưng nói thì nói như vậy chứ không lẽ con họ họ bỏ sao? Sau đó lại nói nếu mà tìm được cô nhất định phải đánh chết. Anh thật sự không hài lòng với cách cha mẹ cô đối xử với cô như thế. Lỗi đâu phải do cô sao lại đổ toàn bộ lên đầu cô vậy? Bởi vì cô là con gái sao?

  Anh vội vã đi xuống tìm cô, thấy cửa còn đóng anh vội gõ cửa phòng. Lệ Ngọc đang ngủ ngon lành, bị phá đám có hơi bực bội, lập tức ngồi dậy ra xem tên nào dám phá giấc ngủ của cô. Mở cửa ra thấy Dương Nguyên đang vẽ mặt lo lắng nhìn cô. Cô thắc mắc hỏi.

  - Ai chết à? Sáng sớm sao anh gõ cửa phòng tôi ầm ầm vậy? Có gì tôi ngủ dậy nói không được sao?

  Nói rồi cô còn đánh một cái ngáp, tiếp tục leo lên giường ngủ nữa. Anh thật hết nói nỗi cô, vội đi vào kéo mền ra lôi cô dậy, nói.

  - Chuyện lớn tới nơi mà cô còn ngủ được sao?

  - Chuyện gì chứ? Sao hỏa đụng trái đất hay tận thế?

  Anh vô ngữ, chỉ có thể đưa tờ báo cho cô xem.

  - Này... cô tự mà xem đi!

  Lệ Ngọc cầm tờ báo lên xem, sau đó nói.

  - Ái chà chà... tôi nổi tiếng rồi nha! Nhưng mà như vậy anh phải mừng cho tôi chứ sao lại mang cái vẽ mặt như ai sắp bị chết thế kia? Định trù ẻo tôi à?

  - Không có phải! Tôi đang lo là cô lên báo rồi thì người nhà cô ở dưới quê không chừng cũng đọc được đến lúc đó họ tìm lên đây làm um sùm thì cô sẽ phải làm sao đây? Mới nổi tiếng đã xảy ra xì - căng - đan như vậy...

  Thấy thái độ lo lắng của anh cô lại phì cười, nhưng cũng vô cùng ấm áp, bởi vì đây là lần đầu tiên có người thật lòng quan tâm lo lắng cho cô như vậy. Cô đột nhiên nổi lên tâm tư muốn trêu chọc anh. Bèn hỏi.

  - Tôi bị gì thì có liên quan gì tới anh, sao anh phải lo lắng cho tôi như vậy? Không lẽ... anh yêu tôi à?

  Dương Nguyên bị nói trúng tim đen vội vàng quay mặt đi chổ khác lắc đầu lia lịa.

  - Cô nói bậy gì đó... tôi... tôi dù sao cũng từng là anh chồng của cô. Lo lắng cho cô cũng là chuyện đương nhiên...

  - Ồ... không ngờ trên đời có ông anh chồng TỐT đến như thế đấy.

  Cô nhấn mạnh từ tốt làm anh đổ cả mồ hôi hột. Anh không thể thừa nhận được nhất định không thể, anh sợ cái số sát thê của anh lắm. Rủi cô xảy ra chuyện... phi... phi... phi... anh nghĩ bậy gì đó? Không thể nghĩ bậy được! Cô làm sao có thể xảy ra chuyện được chứ? Cô cũng đâu phải vợ anh đâu. Anh vội nói.

  - Ừ... thì tôi xưa nay luôn tốt mà... dù... dù bây giờ cô không còn là em dâu tôi nữa thì tôi cũng sẽ tốt thôi... chúng ta... cũng là đồng hương mà...

  Tuy anh quay mặt sang bên kia nhưng nhìn cái vành tai của anh ửng đỏ thì cô biết anh chàng này đang nói dối. Không ngờ anh ta lại thích cô thật. Nhưng mà... vừa mới đá thằng em lại sáp qua thằng anh, nói thế nào xem cũng không được. Ít ra phải đợi một thời gian nữa, mọi chuyện thật sự êm xuôi, cô cũng kiếm đủ tiền để xây dựng sự nghiệp vững chắc, lúc đó mới tính có nên đáp lại tình cảm của anh ta không? Với lại cũng để xem liệu tình yêu của anh ta dành cho cô có đủ chân thành không nữa.

  Nghĩ như vậy nên Lệ Ngọc không trêu chọc anh ta nữa, mà nghiêm túc nói.

  - Anh yên tâm đi! Dù họ có đọc được tin này cũng sẽ không nghĩ Lệ Ngọc trên báo là tôi.

  Anh ngạc nhiên hỏi.

  - Vì sao?

  Cô chỉ vào hình ảnh của cô trên tờ báo.

  - Anh xem! Cô gái trong bức ảnh này có giống tôi ngoài đời thật không?

  Anh nhìn kỹ lại thì đúng là không giống. Trong ảnh cô xinh đẹp hơn ở ngoài nhiều. Chân mày lá liễu, mi dài cong vút, tuy ngủ quan cũng vẫn bình thường nhưng những nét trên khuông mặt lại hoàn toàn khác hẳn. Nhưng anh nghĩ cô gái nào trang điểm lên thì cũng sẽ vậy thôi nên vẫn nói.

  - Không lẽ người nhà cô chưa từng thấy cô trang điểm sao? Lúc cô làm cô dâu không lẽ không có.

  Cô trề môi lắc đầu nói.

  - Trang điểm cô dâu tính là cái gì. Cách trang điểm của tôi đêm qua chính là hóa trang. Tức là tôi thay đổi khuông mặt tôi giống với một người khác, dù không hoàn toàn giống nhưng cũng sẽ không ai nhận ra tôi.

  Cái này là do cô tình cờ đọc một bộ truyện có liên quan đến thuật dịch dung, ngẫu hứng lên mạng tìm hiểu thử xem là có thật hay không, rồi chạy đi học một khóa trang điểm căn bản về tự vẽ lên khuông mặt của mình. Phải mất thời gian mấy tháng trời và bay hàng đóng mỹ phẩm mới có thể vẽ được khuông mặt mà cô cảm thấy ưng ý đó. Nhưng cái này cô sẽ không nói cho anh biết. Cô lại nói tiếp.

  - Chứ tôi xấu thế này trang điểm theo khuông mặt tôi thì có nước vừa bước ra đã ăn dép thật, anh có hiểu không vậy? Muốn không ăn dép thì phải đợi tôi đủ tiền tuốt lại nhan sắc đã rồi mới trang điểm bình thường được.

  Anh nghĩ cũng đúng, thảo nào cô lại bình tĩnh như vậy, thì ra cô cũng đã tính trước hết mọi chuyện rồi. Vì để anh an tâm hơn cô lại nói thêm

  - Vả lại dù tôi không hóa trang thì ai có thể tin một Lệ Ngọc một chữ bẽ đôi cũng không biết, khù khờ, chậm chạp lại có thể trở thành một nhạc sĩ kiêm luôn ca sĩ, tự tin đứng trên sân khấu biểu diễn trước cả ngàn khán giả chứ? Như anh anh dám ra sân khấu hát không?

  Anh liền đáp.

  - Không! Tôi không đủ tự tin đứng trước đám đông, ngay cả phát biểu cũng còn run chứ đừng nói là hát. Nếu không tôi cũng đã đi dạy học rồi chứ đâu ở nhà làm chi.

  - Nhìn là biết anh nhát rồi! Nhưng mà anh cũng nên sửa lại tính tình này đi. Anh đẹp trai thế này làm diễn viên điện ảnh thì khỏi chê vào đâu luôn mà lại nhát thì uổng lắm. Tôi mà có sắc đẹp như anh thì bây giờ không chừng nhà lầu mấy căn, xe hơi mấy chiếc, gái đeo có nùi, ý lộn tôi là phụ nữ thì phải nói là trai đeo có nùi mới đúng, chứ đâu có ngồi ở đây không có mãnh tình nào vắt vai đâu.

  Anh chỉ có thể cười cười chứ biết nói sao. Anh không muốn làm diễn viên, nhưng nếu cô đã nói anh sửa lại tính tình bớt nhát một chút thì có lẽ anh làm được. Không được anh cũng phải cố gắng cho được. Cô chỉ là một cô gái chân yếu tai mềm, sinh trưởng trong hoàn cảnh còn khó khăn hơn anh gấp nhiều lần, tập tục cổ hủ đè lên người con gái nặng nề như vậy mà cô còn có thể vượt lên chính mình. Thì anh là một người đàn ông mạnh mẽ lại thua cô hay sao? Anh cũng sẽ vượt lên chính mình.

  Anh quay sang định nói gì đó với cô nhưng vừa nhìn qua thì lập tức đen mặt. Vì sao ư? Bởi vì cô đã lấy tờ báo úp vô mặt ngủ tiếp rồi chứ sao nữa. Chỉ là... anh cũng là đàn ông mà, cô có cần khiêu gợi đến vậy không? Hai chân thì dang ra, vạt áo thì tốc lên tới rốn để lộ da thịt trắng mịn. Cổ áo thì bị tuột một núc để lộ một phần đồi ngực mềm mại nhìn thấy mà chảy nước miếng. Anh không khỏi cảm thấy cả người khô nóng, thật muốn lập tức đưa tay lên đó bóp một cái gì đâu.

  Tuy nhiên, anh lại không dám bởi vì cửa đang mở toan kia kìa, với lại... rủi làm cô giật mình, lúc đó... anh cũng không dám nghĩ tới tình huống sẽ ra sao. Cho nên suy đi nghĩ lại thế nào anh cũng không dám. Lập tức quay mặt sang chổ khác kéo chăn đấp lại cho cô, tiện thế lấy tờ báo ra khỏi mặt cô luôn. Nếu cô đã không có gì đáng lo thì anh cũng phải đi về quê, nay mai lên rồi tính.

  Anh đứng dậy bước đi ra ngoài nhưng dường như còn không yên tâm chuyện gì liền quay trở lại. Tiếp tục lay cô dậy.

  - Lệ Ngọc... Lệ Ngọc...

  Lệ Ngọc thật muốn đá bay anh ta, mắc gì cứ đánh thức cô hoài thế không biết, không để cho cô ngủ được yên à. Tuy khó chịu nhưng cô vẫn nhẹ nhàng hỏi.

  - Chuyện gì?

  - Tôi về quê đấy! Nay mai sẽ lên lại, cô ở đây một mình được không?

  Lệ Ngọc trợn trắng mắt "Bà đây từng sống một mình 10 năm không ai quan tâm, không ai chăm sóc đấy!" Nhưng cô vẫn vừa nhắm mắt ngủ vừa nói.

  - Được... được... được... không ai bắt cóc tôi đâu mà anh lo. Về đi... về đi...

  Nói rồi cô lấy mền trùm bít luôn cả đầu, Dương Nguyên chỉ có thể thở dài một cái rồi đi ra đóng cửa lại. Tuy rằng đi nhưng dạ anh cứ không an tâm thế nào ấy. Nhưng vừa đi chưa ra khỏi dãy phòng trọ thì lại gặp Hiếu Minh đang đi tới, thấy anh, anh ta hỏi.

  - Chào cậu! Dương Nguyên! Cậu đi ra ngoài à?

  Dương Nguyên lắc đầu đáp.

  - Dạ không! Em sắp sửa về quê!

  - Vậy chừng nào cậu lên?

  - Chắc mai hay mốt gì đó.

  - Ừm... tôi đến để tìm Lệ Ngọc. Cô ấy có trong phòng không?

  - Dạ có! Chỉ là... vẫn còn đang ngủ.
 
  Hiếu Minh gật đầu.

  - Ồ vậy à! Vậy để tôi sang thăm bạn trước rồi lát nữa sẽ ghé.

  Dương Nguyên chợt nghĩ ra điều gì bèn nói.

  - À... anh Minh...

  - Hửm?

  - Lúc em không có ở đây anh... à... anh có thể để mắt tới Lệ Ngọc một chút được không?

  Hiếu Minh khá là ngạc nhiên.

  - Có chuyện gì à?

  Dương Nguyên cười cười.

  - Cũng... không có chuyện gì chỉ là... thật ra Lệ Ngọc từ nhỏ tới lớn chỉ mới lên đây lần đầu, cũng mới có vài ngày thôi, còn lạ nước lạ cái lắm, lại không có người quen gì trên này. Cho nên em về quê bỏ lại cô ấy một mình trên này cảm thấy không an tâm thôi.

  Hiếu Minh tỏ ra đã hiểu. Nhưng anh lại thắc mắc nói.

  - Cố ấy lanh lợi, sành sỏi như vậy mà mới lên đây thôi sao?

  Dương Nguyên đáp.

  - Anh trông vậy chứ còn khờ lắm! Đừng nhìn bề ngoài cô ấy vậy mà lầm. Thôi em đi đây! Nếu không sẽ trễ xe mất...

  - Ừ... cậu đi...

  Hiếu Minh nhìn bóng lưng của Dương Nguyên dần khuất mà nhún vai một cái, sau đó tự hỏi.

  - Hai người họ chỉ đơn giản là anh em chòm xóm thôi sao?
   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro