chương 14: anh trai nữ chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Hai người cứ sánh bước mà đi giống như một cặp tình nhân trên vĩa hè. Đột nhiên, Hiếu Minh hỏi.

- Cô và Dương Nguyên chỉ đơn giản là chòm xóm cùng quê thôi sao?

  Cô thở dài lắc đầu.

  - Haiii... thực ra anh ta từng là anh chồng của tôi đó!

  Hiếu Minh kinh ngạc.

  - Cô đã có chồng?

  Cô đáp.

  - Chỉ là đã từng thôi nhưng cũng không thể gọi là có chồng được.

  Hiếu Minh: ?????

  Cô bắt đầu kể.

  - Tôi sinh ra trong một gia đình thủ cụ bài tân, con gái chỉ có thể ở sau bếp không được lên nhà trên, cũng không được đi học. Hôn nhân thì cha mẹ đặt đâu thì phải ngồi đó không dám cãi, cũng không thể cãi. Nửa năm trước tôi bị gả cho em trai của Dương Nguyên, nhỏ hơn tôi đến hai tuổi nhưng lại là người có học thức, đang du học ở nước ngoài. Nhưng cậu ta cũng không muốn cuộc hôn nhân này nên lễ cưới không có mặt chú rễ, trong đêm tân hôn chỉ bước vào tân phòng có vài phút, chưa ngồi xuống mép giường đã bỏ ra ngoài mặc kệ tôi khóc hết nước mắt. Sáng ra còn bị mẹ chồng khiển trách là không biết cách làm vợ, để chồng bỏ đi.

  Hiếu Minh nhíu mày, khó chịu nói.

  - Đâu phải là lỗi tại cô, tại sao đè đầu cô ra khiển trách chứ?

  Cô thản nhiên đáp.

  - Đơn giản bởi vì tôi là con dâu. Anh chưa từng nghe người ta ví cái câu "kiếp làm dâu cay đắng trăm bề, dùng nước mắt để chan cơm" đó sao. Chồng thương thì đỡ một chút, gặp mà chồng ghét bỏ thì kể như nữa đời sau sẽ là địa ngục trần gian.

  Hiếu Minh lại hỏi.

  - Còn người chồng đó thế nào?

  - Cậu ta trời chưa sáng đã lên đường tiếp tục đi du học, nhưng tới khi trở về lại dẫn về một cô gái khác, vừa đẹp, vừa sang, vừa có học thức hơn tôi về mọi mặt, nói là bạn học nhưng nhìn cử chỉ thân thiết, ánh mắt yêu thương của hai người mà bảo là bạn bè bình thường quỷ nó mới tin. Nhưng cũng nhờ vậy mà cũng trong ngày hôm đó tôi đã có cơ hội tự giải phóng bản thân mình thoát khỏi cái kiếp làm dâu, con ở không lương.

  - Cô giải phóng bằng cách nào? _ Anh tò mò.

  Cô bắt đầu đem chuyện cô tự giải phóng mình kể từ đầu tới cuối cho anh ta nghe. Nghe xong, anh ta không khỏi dựng cho cô một ngón tay cái.

  - Phải công nhận cô hay thật đấy! Vậy còn Dương Nguyên vì sao đi cùng với cô.

  - Anh ta là đuổi theo tôi, sợ tôi nghĩ quẩn làm chuyện dại dột. Thấy tôi leo lên xe đò đi thành phố, anh ta tưởng tôi không biết chữ bị gạt đi lên đây nên mới theo luôn lên đây chứ sao.

  - Cậu ấy tốt thiệt, sao cha mẹ cô không gả cô cho cậu ấy nhỉ?

  - Anh ta có hai đời vợ rồi! Nhưng mà đều cưới về không bao lâu thì chết cả. Cho nên người ta nói anh ta có số sát thê không ai dám gả con gái nữa, cả anh ta cũng tin điều đó nên cũng không dám cưới vợ tiếp.

  - Ra là vậy?

  Hiếu Minh chợt nhận ra điều gì, bèn thắc mắc hỏi.

  - Này... cô nói nhà cô không cho cô đi học vậy sao cô biết chữ, biết tính toán, còn biết đàn và viết nhạc nữa.

  - Nếu tôi nói tôi học lóm được, anh tin không?

  Nếu là người khác nói thì chắc chắn anh sẽ không tin nhưng với cô thì... anh đáp.

  - Tôi tin!

  Cô ngạc nhiên.

  - Vì sao?

  Anh đáp.

  - Vì cô rất khác người!

  Lệ Ngọc co quắp khóe miệng, ý anh ta nói cô là quái thai hay biến thái đó hả? Nhưng thôi kệ! Anh ta nghĩ sao thì nghĩ, miễn cô không cần phải giải thích dong dài thì được rồi.

  Đi đến hẻm vào nhà trọ, đột nhiên Hiếu Minh khựng lại nhìn chầm chầm vào một người đang đi ra. Người đó đang đi nhìn thấy Hiếu Minh cũng đứng chựng lại. Hai người bốn mắt nhìn nhau, ban đầu là kinh ngạc nhưng sau đó lại nổi lên sát khí khó mà dấu được. Lệ Ngọc còn sẽ tưởng hai người sẽ nhào lên đánh nhau nên lập tức dời bước tránh sang một bên rồi. Nếu hai kẻ này thực sự đánh nhau thì cô cũng sẽ không liên cang.

  Tuy nhiên, cô đã lo lắng hơi nhiều rồi, chỉ chóc lát sau người thanh niên đối diện cũng chừng bằng tuổi Hiếu Minh chợt lên tiếng nhưng lại bằng giọng khá là mai mĩa.

  - Ai dô... không ngờ lại gặp được ông chủ Hiếu Minh ở đây nhỉ? Thật vinh hạnh quá đi!

  Hiếu Minh cũng đáp lại.

  - Không dám! Gặp được ông chủ Trung tâm, nhà hát Dương Quang ở đây tôi mới thật sự là vô cùng vinh hạnh đấy!

  Lệ Ngọc vô cùng kinh ngạc "Dương Quang! Người này không phải anh trai của nữ chính Dạ Thảo sao? Trong tiểu thuyết cũng nói người này có trung tâm băng đĩa và nhà hát lớn nhưng tính tình vô cùng khó khăn, kẻ phản đối Dạ Thảo và Khôi Nguyên đến với nhau, ủng hộ vị hôn phu do cha mẹ áp đặt của Dạ Thảo." Lúc đọc hắn dùng thủ đoạn cố tình chia cắt Dạ Thảo và Khôi Nguyên, cô không khỏi mắn hắn máu chó phun đầu. Một thằng anh khốn nạn vì quyền lợi không màn tình thân.

  Cũng may Dạ Thảo là người cứng cỏi, sẵn sàng đứng lên đấu tranh bảo vệ quyền tự do hôn nhân của mình, bỏ trốn cùng Khôi Nguyên ra nước ngoài, anh ta mới không làm gì được. Tuy nhiên, 10 năm sau trở về, dù cha mẹ Dạ Thảo đã đồng ý hai người nhưng anh ta vẫn còn phản đối, nhưng cũng có làm gì được đâu. Ngược lại, bản thân tự giam mình trong chiếc lồng củ hủ ấy, cô đơn đến suốt cuộc đời.

  Lệ Ngọc nhìn kỹ vào cái người mà Hiếu Minh gọi là ông chủ Dương Quang đó, thấy khuông mặt cũng tựa tựa nữ chính Dạ Thảo nên càng khẳng định rằng hắn ta là anh Dạ Thảo không sai. Trong mắt không dấu nỗi tia chán ghét, không muốn nhìn thêm nữa, cô ghét nhất chính là đàn ông tính tình khó khăn, cổ hủ. Dương Quang? Cái tên không hợp với con người gọi là U Ám thì đúng hơn.

  Dương Quang đột nhiên thấy tầm mắt của Lệ Ngọc nhìn mình, ban đầu cũng không chú ý mấy nhưng đến khi cô tỏ ra chán ghét quay đi hắn mới chợt kinh ngạc. Hắn có làm gì đâu mà cô chán ghét hắn thế nhỉ? Hắn nhớ là trước nay cũng chưa từng gặp cô. Nhưng nhớ lại vừa rồi hình như cô đi chung với Hiếu Minh, tuy không biết cô có quan hệ gì với Hiếu Minh nhưng hắn chắc chắn là Hiếu Minh đã nói gì với cô về hắn rồi nên khi nghe Hiếu Minh nói tên hắn ra, mới có thái độ chán ghét như vậy. Thái độ hắn đối với Hiếu Minh lại càng chán ghét và thêm phần khinh thường. Hiếu Minh tuy không hiểu vì sao hắn lại khinh thường anh nhưng anh cũng mặc kệ, dù sao hắn và anh cũng đã đối đầu nhau không phải ngày một ngày hai.

  Hắn lại lên tiếng.

  - Nghe nói ông chủ Minh đây lại tìm được một nhân tài mới nhỉ?

  Vừa nói, hắn vừa lấy ra tời báo giải trí của ngày hôm nay, cuốn lại cố tình để lộ hình ảnh trên sân khấu của Lệ Ngọc ra bên ngoài rồi gõ gõ vào bàn tay. Lệ Ngọc cũng không biết hắn làm như vậy là có dụng ý gì nhưng cô chắc chắn không phải điều gì tốt đẹp. Quả nhiên, ánh mắt của Hiếu Minh bắt đầu đề phòng nhìn hắn. Anh cũng không dám nhìn sang Lệ Ngọc, sợ rằng hắn sẽ biết Lệ Ngọc chính là người trong báo. Khuông mặt trên sân khấu của Lệ Ngọc và ngoài đời rất khác nhau nên anh tin là hắn hoàn toàn không nhận ra.

  Và anh đã đúng! Hắn hoàn toàn không nhận ra cho nên hắn mới dám trước mặt cô mở miệng nói.

  - Nhưng mà... không biết nhân tài này liệu rằng sẽ mãi thuộc về trung tâm Hiếu Minh không đây?

  Hiếu Minh không dằn nỗi nữa, âm trầm nói.

  - Dương Quang! Đừng ép người quá đáng! Đừng thấy tôi nhường nhịn cậu thì cậu có thể làm tới!

  Hắn nghênh mặt nói.

  - Vậy sao? Cậu nhường nhịn tôi sao? Sao tôi không thấy nhỉ? Tôi chỉ thấy vị hôn thê của tôi bị cậu cướp mất thôi.

  "Ồ... là chuyện tình tay ba sao? Nghe thú vị đây!" Lệ Ngọc mắt tỏa sáng võng tai nghe hai người nói chuyện. À... có lẽ cô có hơi bị nhiều chuyện nhỉ? Nhưng biết đâu nghe chuyện của họ cô lại có nhã hứng sáng tác bài hát mới thì sao? Cho nên cô không ngại mặt dày ở lại vờ như không nhìn thấy ánh mắt của Hiếu Minh ra hiệu cho cô tránh đi. Hiếu Minh thật cũng chào thua cô luôn, anh là sợ nói với hắn một hồi hai người sẽ có dùng vũ lực. Cô mà ở đây không phải bị vạ lây hay sao? Thật là... sao tự nhiên cô ngu đột xuất vậy không biết?
 
  Nhưng mà Dương Quang thấy Hiếu Minh như vậy lại nghĩ là anh ta đang cố giữ hình tượng tốt, không muốn cho ai biết việc anh ta đã làm. Hắn bèn cười khảy nói.

  - Sao hả? Sợ chuyện xấu bị bại lộ ư?

  Hiếu Minh cố giữ bình tĩnh đáp.

  - Dương Quang! Tôi làm gì xấu mà phải sợ. Tình cảm là không thể miễn cưỡng. Trang không yêu cậu, dù cậu có dùng mọi thủ đoạn bức ép cô ấy cũng vô dụng thôi. Hôn nhân thì cả hai phải tự nguyện nếu không chỉ có thể cả hai cùng đau khổ mà thôi.

  Dương Quang hừ lạnh.

  - Hừ... tôi không cần biết có đau khổ hay không? Tôi chỉ biết Trang là vị hôn thê của tôi, chúng tôi đã được cha mẹ hứa hôn từ nhỏ. Mà cậu... chính cậu đã cướp mất cô ấy khỏi tay tôi. Cho nên, tôi muốn hai người có yêu mà không thể đến với nhau được. Hơn nữa...

  Hắn đưa tờ báo lên canh ngay khuông mặt của Lệ Ngọc mà hôn xuống một cái chụt. Rồi ánh mắt đắc ý nhìn Hiếu Minh thách thức.

  - Tôi sẽ cướp đi tất cả của cậu! Khiến cậu cảm nhận nỗi đau khi mất đi thứ mình khổ công vung đấp... ha ha ha...

  Nói rồi, hắn ngang nhiên đi qua mặt Hiếu Minh, tuy nhiên khi đi ngang Lệ Ngọc đang dùng ánh mắt kinh tởm nhìn hắn (vì cô thấy hắn hôn hình mình trên báo nên không dấu nỗi phản cảm) thì hắn lại dừng lại quan sát cô vài giây và nói.

  - Thái giám cũng mãi mãi chỉ là thái giám mà thôi!

  Hắn nói vậy có nghĩa ám chỉ thái độ cô nãy giờ đối với hắn là đang lấy lòng Hiếu Minh đó mà. Chứ hắn và cô mới lần đầu gặp nhau, cô biết gì về hắn mà dùng ánh mắt chán ghét hay kinh tởm đó. Lệ Ngọc đương nhiên là biết hắn muốn nói gì. Bởi thế cô đã đáp lại.

  - Còn đỡ hơn chó điên thả rong đi cắn người lung tung.

  Hắn trừng mắt nhìn cô, muốn nói gì thì cô đã nhanh miệng nói.

  - Anh đừng nhìn tôi như thế chứ? Tôi sẽ tưởng anh anh mê sắc đẹp của tôi mất.

  Hắn lại muốn mở miệng nói nữa thì cô đã lập tức chặn họng.

  - Nhưng xin lỗi nha! Khẩu vị tôi không có mặn như vậy! Dù anh có mê tôi, tôi cũng không thể đáp lại, chúng ta hẹn nhau kiếp khác nhé. Bái - bai...

  Cô tặng cho hắn một cái mi gió rồi nhanh chân bước vào hẻm thật nhanh. Ngu gì ở lại, không thấy hắn đang tức đến đỏ mặt đấy sao, không nhanh chân hắn bụp một cái là phải tốn tiền thuốc. Cô đâu có ngu như vậy chứ. Hí hí...

  Hiếu Minh cũng nhanh chóng đi theo cô, bỏ lại Dương Quang mặt đỏ rần tức giận đứng đó mà không thể làm gì được. Hắn nghiến răng nói.

  - Nhóc con! Cô chờ đó!

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro