chương 20: dọn nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Đột nhiên, Dạ Thảo vỗ vai Khôi Nguyên một cái, rồi nói.

  - Này... bây giờ còn cơ hội! Bạn có thể theo đuổi chị Lệ Ngọc đấy!

  Khôi Nguyên hắc tuyến đầy đầu hỏi.

  - Không phải bạn bảo mình làm bạn trai bạn để giúp bạn thoát khỏi cuộc hôn nhân đó sao?

  - Cũng chỉ giả bạn trai chứ đâu phải bạn trai thiệt. Nhưng mà... rút kinh nghiệm của bạn, chắc mình nên tìm hiểu kỹ về vị hôn phu của mình mới được. Mình sợ có ngày phải hối hận giống bạn.

  - Nhưng không phải bạn vừa mới nói ghét anh ta đó sao?

  - Thì đúng là ghét thật mà...

  Khôi Nguyên: ????? "Con gái thật khó hiểu!"

  Tất cả mọi người đã đi khỏi, trong góc khuất một thân ảnh cũng từ từ đi ra, không ai khác chính là Dương Quang. Tuy hắn ở xa không nghe rõ mọi chuyện cho lắm, nhưng hắn biết chắc một điều... Lệ Ngọc chính là con nhỏ dọn nhà vệ sinh đó. Hắn vừa tức giận nhưng cũng vừa tràn đầy quyết tâm. Cô là người con gái đầu tiên lừa được hắn, chẵng những lấy hết tiền, lột dây chuyền, đồng hồ của hắn, mà còn nói là làm nghề dọn nhà vệ sinh khiến hắn kinh tởm không dám lại gần. Làm hắn phải đi tìm cô lòng vòng khắp nơi. Ừ... hắn công nhận cô rất giỏi. Nhưng chính vì điều đó hắn lại càng quyết tâm muốn có được cô chứ sao nữa. Hắn nhất định phải bắt được cô.

  Lệ Ngọc thì không hề hay biết bản thân đã bị Dương Quang phát hiện đang tìm cơ hội ra tay. Cô vẫn vô tư thực hiện những kế hoạch tiếp theo của mình, cái ước mơ mà kiếp trước cô chưa thực hiện được. Bây giờ, cô đã trở thành nhạc sĩ nổi danh, cũng đủ tiền để tậu cho mình một căn nhà bình thường ở mặt tiền đường, tiện buôn bán, cho thuê mặt bằng, chứ biệt thự thì chưa. Đợi một thời gian nữa đã. Đúng là người nổi tiếng có khác, mau giàu ghê. Nhưng nếu không có Hiếu Minh đứng sau nâng đỡ thì cô cũng đâu được như vậy. Cô không giống như những người khác một khi đã nổi danh thì lập tức không coi ông chủ ra gì, vui thì đến buồn thì không. Cô vẫn cứ bình thường đối với anh ta như từ trước tới giờ không hề thay đổi. Ai tốt với cô, cô sẽ nhớ suốt đời.

  Sau khi đã mua được căn nhà hợp ý, cô cho người sửa sang lại rồi mới dọn qua ở. Tuy nhiên, cô lại sửa theo phong cách hiện đại của thế kỷ 21, nên nhìn vô cùng nổi bật và lạ mắt. Cô cũng làm một bửa tiệc nhỏ mời Hiếu Minh, Dương Nguyên, Thu Trang và Ngọc Hiếu. Tuy nhiên, khi đến cùng Dương Nguyên lại có Khôi Nguyên. Không sao cả, họ là anh em rủ nhau đi cũng là chuyện bình thường. Vừa bước vào, Hiếu Minh không khỏi ngỡ ngàng về cách bố trí nội thất và màu sắc của ngôi nhà.

  - Này Lệ Ngọc! Cô mời kiến trúc sư nào thiết kế mà đẹp vậy. Giới thiệu cho tôi coi, tôi mời về thiết kế lại biệt thự của tôi.

  Lệ Ngọc nhe răng cười chỉ tay vào mình.

  - Là tôi đó!

  Mọi người vô cùng kinh ngạc chỉ có Dương Nguyên là không, bởi vì anh ở chung với cô, lâu lâu cô lòi ra một tài vặt anh nhìn thấy riết rồi cũng quen. Căn nhà thuê lúc trước, vừa mới thuê xong là cô lập tức mua sơn về tự mình sơn lại căn phòng của cô rồi trang trí, sắp xếp lại đồ đạc. Tuy chỉ có 20m2 thôi nhưng nhìn không khác gì phòng ngủ dành cho một nàng công chúa. Cho nên, mỗi khi anh có việc cần lên tìm cô cũng chỉ dám đứng bên ngoài, cô có mời anh cũng không dám vào, anh sợ sẽ làm mất vẽ đẹp của nó.
 
  Hiếu Minh trừng mắt nói.

  - Cô là cái đồ quái thai!

  Lệ Ngọc chớp chớp mắt ngạc nhiên hỏi.

  - Sao tự nhiên anh nói tôi là đồ quái thai chứ hả? Chỉ có trang trí, thiết kế căn nhà theo ý mình thôi mà, ai mà làm chẳng được, đâu riêng gì tôi.

  Anh lại nói.

  - Nhưng cô không những là nhạc sĩ, ca sĩ, MC, diễn viên, tấu hài, hóa trang, thu ngân mà bây giờ luôn thiết kế và trang trí nhà cửa nội thất, cô không là quái thai chứ là cái gì? Sao tôi không được như cô đi.

  Lệ Ngọc không cho là đúng nói.

  - Sao lại không được? Tại anh không bao giờ thử làm nên mới nói mình làm không được. Như tôi lúc trước cũng từng nghĩ những việc đó tôi sẽ không bao giờ làm được nhưng khi thử cố gắng làm rốt cuộc cũng làm được đấy thôi. Quan trọng là anh có muốn làm hay là không thôi. Anh nên biết khả năng của con người nó rất là vô biên.

  Thu Trang nói vào.

  - Em cũng đồng ý với Lệ Ngọc, lúc trước em và Hiếu cũng nghĩ ngoài đàn hát ra, tụi em sẽ không thể làm được những việc khác. Nhưng khi đã mấy khả năng rồi thì vì cuộc sống cũng làm được những việc lao động khác đấy thôi. Quan trọng là anh có muốn làm hay không đó.

  Hiếu Minh dơ tay đầu hàng.

  - Được rồi! Anh thua hai người! Sau này Lệ Ngọc có lòi thêm tài gì ra nữa anh cũng sẽ không nói cô ấy là quái thai. Mà sẽ nói do anh dở, anh không bằng.

  Lệ Ngọc lại phản bác.

  - Anh mà dở thì không biết trên đời ai giỏi đây. Là ông chủ của trung tâm băng đĩa, nhà hát lớn, có ánh mắt nhìn ra nhân tài, biết khai thác tài năng của người ta triệt để. Ngoài ra còn có thể rành năm sáu thứ tiếng nữa. Nếu nói quái thai không phải anh mới chính xác là quái thai sao?

  Hiếu Minh vuốt cằm.

  - Vậy cũng gọi là tài năng sao? Ai cũng có thể làm được mà.

  Cô nhướng mày.

  - Ừ! Vậy thì anh còn nói tôi cái gì.

  Hiếu Minh:..... 

  Nhưng nói thì nói vậy chứ trong đây không ai không công nhận là Lệ Ngọc quá có tài. Cô lớn lên trong một gia đình cổ hủ nổi tiếng, lại là con gái không lên được nhà trên, lại không được đi học. Vậy mà có thể làm được tất cả những thứ này, thử hỏi không tài giỏi sao được. Trong khi họ đều là những người đường đường chính chính được đến trường đàng hoàng đấy.

  Đặc biệt là Khôi Nguyên, hắn lại càng thấy hối tiếc. Nếu như trong buổi hôn lễ hắn có thể tinh ý hơn một chút, chịu khó ở lại một thời gian thì bây giờ cái cô gái đa tài trước mặt hắn đây đã là vợ hắn rồi. Có đâu... nhưng đáng tiếc trên đời không có thuốc chữa hối hận. Tuy nhiên, hắn nghĩ lại lời Dạ Thảo từng nói, nếu như hắm không làm như vậy thì cũng sẽ không có một Lệ Ngọc với những sáng tác ưu thương ăn sâu vào lòng người như vậy. Hắn cũng đã xem những bài hát do cô sáng tác rồi, đặc biệt là bài đầu tiên cô hát đấy "tân hôn đơn bóng một mình". Tuy rằng, cũng có ca sĩ khác trình bày nhưng lại không thể khiến người ta cảm thấy xót xa đến rơi lệ như cô, bởi vì cô là hát chính là nói lên chính nỗi lòng của cô lúc đó. Khi nghe bài hát đó hắn mới càng hối hận hơn, đúng là cô đâu có lỗi lầm gì mà hắn phải đối xử với cô như vậy. 

  Để rồi qua hôm sau, cô bị mẹ chồng khiển trách nói cô không biết làm vợ, khó khăn, mắn chửi cô đủ thứ điều nhưng cô vẫn cố gắng cam chịu không đáp trả một lời, điều đó thể hiện trong bài hát tiếp theo của cô là "sau tân hôn". Rồi kế nữa là "kiếp làm dâu không chồng", kế nữa là "tuổi phận bọt bèo", "anh có hiểu cho em", "tại sao anh lại nhẫn tâm?" Bài này là trách hắn khi trở về đã mang theo cô gái khác. Và cho đến cuối cùng chính là hai bài "phá vỡ số kiếp" và "tôi đã không còn là con ốc sên". Một album kể lại từ lúc cô được đưa sang nhà chồng cho đến cô tự mình thoát ly, tự tìm con đường tương lai rạng ngời cho mình. Cũng đánh dấu bước ngoặc lớn trong cuộc đời cô.

  Bây giờ, ở đâu cũng đều biết đến tiếng cô hoặc không chính là các bài hát của cô. Ngay cả má hắn cũng suốt ngày ôm băng đĩa của cô để nghe. Ha... nếu bà biết Lệ Ngọc mà bà yêu thích từng là con dâu của bà thì không biết bà sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Kể cả người nhà của cô nữa. Ai nghĩ đứa con gái khù khờ, chậm chạp, dốt đặc cáng mai của họ lại tài giỏi đến thế. Không cần đi học cũng biết chữ, lại trở thành nhạc sĩ nổi danh, nếu họ biết được thì liệu có còn cái định kiến trọng nam khinh nữ nữa không nhỉ?

  Trong lúc hắn đang suy nghĩ bâng khuâng thì đột nhiên cô hỏi.

  - Này Khôi Nguyên! Cậu định chừng nào đi du học tiếp?

  Hắn rất bất ngờ khi cô đột nhiên hỏi hắn nhưng hắn vẫn đáp.

  - Bây giờ trở về hiện tại cũng không có ý định du học nữa.

  Cô khá kinh ngạc nhưng cô cũng không muốn tìm hiểu chi nhiều, cô chỉ muốn hỏi cho có lệ thôi. Dù sao hắn cũng là khách, cô là chủ nhà mà không quan tâm hỏi hang gì thì thấy cũng vô cùng bất lịch sự. Tính cô thì rất là hiếu khách, cho nên dù trước kia hắn từng là chồng cũ của cô cũng không ngoại lệ, cô cũng không để hắn cảm thấy mình là người không được chào đón. Nhưng cô không hề biết rằng, chính sự vui vẽ, hiếu khách của cô lại vô tình gieo mầm hi vọng cho cái người chồng cũ ấy. Có phải là hắn sẽ có cơ hội quay trở lại với cô không?

  Hắn đang vui vẽ hi vọng thì Hiếu Minh từ trên lầu đi xuống, anh vừa đã tham quan hết ngôi nhà mới của cô, đột ngột chạy lại nắm tay cô ánh mắt mong chờ nói.

  - Lệ Ngọc! Cô hãy trở thành vợ tôi nhé!

  Mọi người bất ngờ đến muốn rớt cằm, sao tự nhiên lại xảy ra chuyện này. Tuy nhiên, Lệ Ngọc lại cười tủm tỉm nói.

  - Được! Nhưng đợi khi nào anh cho tôi biệt thự xây toàn bộ bằng kim cương làm sính lễ thì tôi mới đồng ý lấy anh.

  Anh lập tức buông tay cô ra, chạy lại cầu thang ôm lan can xoay lưng lại với cô. Thu Trang thắc mắc.

  - Ơ... anh Minh bị làm sao vậy?

  Ngay cả Ngọc Hiếu và Khôi Nguyên cũng thắc mắc.

  Lệ Ngọc và Dương Nguyên đều cười, cảnh này họ quen lắm rồi. Hai người đồng loạt đáp.

  - Đau lòng ôm cột tự kỷ đó mà!

  Rồi Dương Nguyên hô.

  - Anh Minh ơi! 60 giây hết thời gian rồi.

  Hiếu Minh cười toe toét đi ra ngồi xuống ghế cạnh Lệ Ngọc. Nhìn thấy vẽ mặt khó hiểu của ba người kia Lệ Ngọc bèn vỗ vai Hiếu Minh.

  - Ông chủ! Giải thích đi!

  Hiếu Minh cười ha ha nói.

  - Ha ha... Trò này là tôi học của Lệ Ngọc đó, thấy rất là vui nên bắt chước. Chủ yếu để làm không khí vui hơn thôi chứ không có ý gì khác đâu. Mọi người đừng hiểu lầm.

  Lệ Ngọc đột nhiên nắm lấy tay anh, ánh mắt cũng tha thiết nhìn anh nói.

  - Anh Minh! Em có thể là mẹ của các con anh được không?

  Anh đưa tay nâng cằm cô lên nói.

  - Chừng nào em đẹp như hằng nga thì có thể.

  Cô bèn đứng lên vẽ mặt u sầu chạy vào vách tường ngồi quay mặt vô.

  - Tôi đang đau lòng, đừng ai phiền tôi!

  À... giờ thì họ đã hiểu thì ra đây chỉ là những câu nói vui đùa của hai người. Tuy nhiên, nếu để ý kỹ ánh mắt của Hiếu Minh lúc này nhìn cô thì sẽ thấy sự yêu thương mãnh liệt tràn đầy toát lên, mà ngay cả Dương Nguyên cũng thế, chỉ là Dương Nguyên lại không dám biểu hiện mãnh liệt ra thôi. Khôi Nguyên đột nhiên bắt gặp cảnh tượng đó thì bàn tay siết chặt, trong lòng như bị kim đâm.
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro