P2 : 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hữu Vịnh sau khi xong công việc . Anh định về nhà nghỉ ngơi nhưng chợt trong đầu lại xuất hiện cô gái bé nhỏ kia . Nên đã quay đầu đến bệnh viện .

* Cạch *

Vương Du đangg ngồi coi phim trong rất vui . Cô cũng chẳng để ý đến người vừa bước vào . Tay thì cầm miếng táo vừa ăn vừa cười .

" Đã khoẻ hơn rồi sao "

Nghe tiếng nói . Cô xoay qua nhìn thấy anh liền cười tươi hơn . Cứ ngỡ anh sẽ không đến chứ .

" Ừm , anh vừa đi làm về sao . Có mệt không "

Hữu Vịnh nghe thấy cô ấy quan tâm mình thì cảm thấy hạnh phúc thật...... Nhưng ước gì nếu ngày đó không xảy ra thì có phải bây giờ anh đã cùg cô làm nên một gia đình hoàn chỉnh không ?

" Không mệt . Đã ăn chưa ? "

" Chị Hàn vừa cho em ăn rồi về nhà một tí rồi "

Anh cũng không nói gì tiến lại sofa ngồi một tí . Vương Du nhìn anh thì trong lòng lại có chút buồn . Cô yêu anh rất nhiều . Yêu đến nỗi có thể để anh làm những gì anh muốn . Cô biết đây chỉ là tình cảm ảo tưởng mà anh tạo ra để cô bước vào trong đó nhưng sao cô vẫn bình thản , vui vẻ đón nhận nó như vậy . Có lẽ đây là nợ mà cô phải trả cho anh rồi .....

" Vịnh , anh về nhà nghỉ ngơi đi . Ở đây chút nữa có Nam Tỉ đến chơi với em rồi . Anh làm cũng mệt rồi nên về tranh thủ nghỉ sớm đi "

Cô thấy anh hình như chẳng muốn ở đây lâu nên cũng nhẹ nhàng mở lời trước . Dù sao nhìn anh cũng hơi mệt mỏi nên cũng chẳng bắt ép anh ở đây lâu làm gì ......

" Không sao , anh ở đây nghỉ ngơi cũng được . Khi nào Nam Tỉ đến thì anh về "

Không hiểu sao anh lại không muốn về . Cứ muốn ở đây với Vương Du . Anh sợ về nhà lại cô đơn lắm ...... Không biết từ bao giờ anh lại cảm thấy không muốn xa Vương Du . Bởi cô mang lại cho anh được cảm giác gâng gũi ấm áp . Nói thật dù lí trí chẳng muốn ở lại nhưng trái tim anh lại chính là điều khiển anh , bắt anh ở lại đây với Vương Du .

" Ừm . Vậy thôi anh ngồi đó nghỉ ngơi đi . Hay anh đói không , ở đây còn sandwich này "

Cô cười tươi lấy đưa anh. Vì chân còn đau nên cô chẳng đi được chỉ có thể ở trên giường mà thôi ....

" Thôi không đói . Em nằm nghỉ ngơi đi "

" Ừmmmm..... "

Vương Du cũng không nói gì thêm . Cô nằm xuống đắp chăn lại xoay lưng về phía anh rồi nhắm mắt lại . Không phải ngủ chỉ là cô không muốn ở trong tình thế ngột ngạt như vậy . Nó khiến con người ta thật khó chịu . Cô không muốn phải đối mặt với nó . Chỉ đang cầu mong Nam Tỉ nhanh chóng đến đây thôi . Cô thấy anh cũng chẳng muốn ở đây làm gì ..... Chắc anh đang làm đúng với bổn phận người yêu chứ chẳng muốn ở bên cạnh cô chút nào . Đến cả nhìn anh ấy cũng không cho cô lấy 1 cái ......

Thấy Vương Du đã ngủ . Hữu Vịnh cũng thở dài .... Thật sự anh không biết làm thế nào .... Anh sẽ bỏ qua hết tất cả yêu cô ....

" Con trai , con cứ làm theo trái tim mình . Ba mẹ không sao , con đừng mang thù hận mãi mãi. Ba mẹ không cần con phải như vậy. Chỉ cần con vui vẻ sống hạnh phúc . Ba mẹ cũng yên lòng rồi ... "

" Ba , mẹ "

Anh mơ màng tỉnh dậy. Chỉ là mơ thôi sao . Khoan đã hình như anh đã chợp mắt cũng gần 1 tiếng rồi. Vương Du .... Vương Du đâu rồi ..... Anh nhìn chiế giường trống không liền lo lắng . Nhà vệ sinh cũng không có . Cô đi đâu rồi chứ . Cứ như thế anh chạy khắp hành lang tìm kiếm cô.

Rồi dừng chân tại gốc cây đằng kia . Thấy thân hình bé nhỏ đang ngồi trên chiếc xe lăn , khuôn mặt có chút buồn . Anh tiến lại gần . Vương Du thấy anh thì cũng cười tươi

" Anh dậy rồi . Em vừa ra đây hồi hóng gió một tí "

" Là ai đưa em ra đây "

" Là Nam Tỉ . Lúc nãy anh ngủ được một tí thì Nam Tỉ đến . Nên em nhờ nó đẩy em ra đây . Sợ trong đó lại làm phiền anh ngủ "

Hữu Vịnh chợt nhớ đến giấc mơ ban nãy . Cha mẹ...Phải ông bà đã nói như vậy ... Dù gì anh cũng không mãi thù hận như vậy . Dù gì chuyện cũng đã qua . Cha mẹ anh cũng đã khuyên bảo anh như vậy rồi thì anh sẽ đường đường chính chính yêu cô gái này .....

" Vương Du , anh yêu em "

Vương Du nhìn anh như đang suy nghĩ gì đó . Định kêu anh thì anh lại ôm chặt cô . Tựa vào bờ ngực săn chắc của anh thật ấm áp .... ƯỚc gì thời gian có thể ngưng động lại để cô có thể cảm nhận được sự hạnh phúc này ...

" Ừm , em cũng yêu anh "

Nghe được câu nói này , anh lại càng ôm chặt cô hơn cứ như chỉ cần thả lỏng ra cô sẽ chạy mất.....

Còn Vương Du , không biết là thật hay cô ảo tưởng nhưng nghe câu nó ấy cô lại nghĩ đó là lời nói thật ........ Thôi .... Chắc là do cô nghĩ nhiều rồi . Một kẻ giết như cô thì làm sao nhận được tình yêu đó ... Mà người cô giết lại chính là ba mẹ anh ấy nữa chứ ....

" Vương Du "

Nghe thấy ai gọi mình . Cả hai cũng buông ra nhìn người phía trước .... Là Bạch Ca . Anh ấy về rồi sao . Lâu rồi không gặp , hình như anh đang buồn chuyện gì thì phải .

" A Bạch Ca , anh về lúc nào vậy "

" Anh muốn nói chuyện với em . Tôi có thể nói chuyện với Vương Du chứ "

Không trả lời câu hỏi của Vương Du. Anh tiến lại nhìn cô rồi nhìn sang Hữu Vịnh . Ánh mắt nhìn Hữu Vịnh vừa đểu vừa khinh thường vừa tức giận . Người đối diện là Hữu Vịnh cũng nhìn thấy được nó nhưng chẳng hề hứng gì . Đối với Hữu Vịnh , anh cũng chẳng ưa gì tên này . Nếu theo suy nghĩ của anh thì tên này cũng yêu Vương Du .....

Vương Du cảm thấy giữa 2 người có sát khí cực lớn nên liền chen vào

" À Vịnh , em muốn nói chuyện với Bạch Ca một tí ..."

Hữu Vịnh nghe vậy thì xoay qua nhìn cô . Khuôn mặt sát khí lúc nãy lại biến mất thay vào đó là nụ cười ngọt ngào dành cho cô .

" Vậy thôi anh đi công việc một tí . Tối anh sẽ quay lại "

Nói rồi anh hôn lên trán Vương Du sau đó rời đi . Vương Du thấy hành động như vậy của anh . Cô bỗng chốc cứng đờ . Anh ấy .... Vừa rồi là thật sao ....

" Ừm .... Vương Du "

Bạch Ca đứng cạnh bên hứng một màn ngọt ngào , trong lòng như lửa đốt nhưng anh vẫn kiềm chế mình xuống . Dịu dàng ngồi xuống cạnh cô .

" Dạ ? "

" Em .... Hữu Vịnh từng bắt ..."

Chưa để Bạch Ca nói hết câu cô liền chen vào " Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi . Em và anh ấy bây giờ đang rất hạnh phúc " .
Tại sao ai cũng nói đến chuyện bắt cóc . Cô đã không muốn nhớ lại rồi mà .... Mọi chuyện ổn rồi , tại sao cứ thích làm rối tung lên ....

" Ừmmm .... Thôi , nói anh nghe tại sao lại để bị thương như thế này "

Bạch Ca thấy sự tức giận trong câu nói của cô liền dịu giọng một tí . Anh không muốn cô buồn , nhưng..... Chỉ là anh đang sợ cô đã trao niềm tin và tình yêu nhầm người rồi ..... Anh yêu cô , tuy vậy anh không bắt ép Vương Du phải yêu anh . Cuộc sống của cô ấy , là để cô ấy tự quyết định. Chỉ cần Vương Du vui , Bạch Ca anh cũng mãn nguyện rồi .....

" Chỉ là sơ xuất thôi . Em nghĩ mình cần luyện tập nhiều hơn "

Đúng vậy . Dạo này cơ thể cô có vẻ hơi yếu đuối rồi . Phải luyện tập lại . Nếu cứ như vậy không chừng bọn khốn kiếp bên ngoài thế giới kia sẽ leo lên đầu Vương Du này mà ngồi .

" Mà này Bạch Ca , phòng luyện tập đặc biệt ở Blue hiện đang sửa chữa lại và thay vũ khí mới rồi . Em qua Red Rose luyện tập được không "

" Được , thoải mái . "

Sau câu nói đó thì Bạch Ca đẩy Vương Du đi dạo một vòng rồi trở lại phòng bệnh nghỉ ngơi

" Cái tên Nam Tỉ kia đâu rồi nhỉ . Nói đi mua nước rồi mất tích rồi "

" Tinggg...ting...... "

" Alo "

" Em về Blue Blood có chuyện một tí "

Là Nam Tỉ gọi . Vương Du chưa kịp ú ớ gì thì đã tắt máy . Chuyện gì mà quan trọng đến thế sao ?

" Tút .... Tút thuê bao quý khách ...."

Gọi cho Triết Hồ lại không bắt máy . Bạch Ca cũng gọi cho Hàn Hàn , Vương Tuấn Khải cũng không bắt máy . Là có chuyện gì sao ?

" Bạch Ca , chúng ta phải đến Blue xem có chuyện gì rồi "

Bỗng lòng cô dâng lên một nỗi lo lắng . Không thể ngồi yên ở đây được . Cô phải đến đó một chuyến

" Nhưng vết thương vẫn chưa lành . Em không thể đi "

" Em phải đi . Anh không đưa em đi thì em tự mình đi "

Nói rồi cô đứng dậy mặc cho vết thương đang chảy máu . Bạch Ca thấy vậy cũng chịu thua . Nhanh chóng dìu cô ra xe . Rồi chạy đến Blue Blood

* Két ..... *

Mở cửa ra . Bạch Ca ra đằng sau lấy chiếc xe lăn phía sau xe ra , rồi đỡ Vương Du ngồi vào sau đó đẩy vào trong .

" Thưa lãnh đạo "

Hai tên lính bên ngoài thấy Vương Du tới họ liền cúi đầu chào . Những kẻ đang làm việc bên trong cũng nhanh chóng chào Vương Du

Cô không quan tâm rồi nhanh chóng hỏi

" Triết Hồ và mọi người có ở đây không ? "

" Dạ có . Mọi người đang bên trong phòng Special ạ "

Nghe vậy , Bạch Ca lập tức đẩy cô vào trong phòng .

Căn phòng tối thui, không thấy được gì cả . Cô cất tiếng gọi

" Triết Hồ , mọi người có ở đây không ? "

Vẫn không có tiếng trả lời . Cô nhìn xung quanh cũng chẳng có ai . Bạch Ca , Bạch Ca đâu rồi ? Anh ấy vừa đẩy cô vào mà ?

" Bạch Ca , anh đâu rồi . Mọi người "

Vương Du thêm lo lắng . Tên kia bảo họ trong đây mà . Rồi Bạch Ca nữa . Cô cố gắng dùng tay đẩy xe đến chỗ bật đèn .

Bỗng .....

* Cạch *

  " Happy birthday to you , happy birthday to you , happy birthday happy birthday happy birthday to you . Chúc mừng sinh nhật "

  Cô giật mình , đèn điện bật lên xung quanh mọi người đứng quanh cô . Vương Du nhìn mọi người , khuôn mặt có chút giận , cô cúi gằm xuống không nói gì . Mũi thút thít như sắp khóc

" Tiểu Du à ,sao khóc rồi . Thôi nào hôm nay sinh nhật em đấy " 

Nguyên Hàn đặt bánh kem xuống , cô biết em mình đã giận rồi . Lúc nãy còn hại em ấy sợ ...hmmm chắc không quad đáng lắm đâu

Rồi dần dần ai nấy cũg tiến lại xin lỗi Vương Du

  " Du à , giận gì nhờ , thôi yêu thương lắm nè "

" Tiểu Du à .... "

" ĐIIII RAAAA . Tôi là  không thèm giận các người "

Nói vậy nhưng lúc lâu sau thì lại ngồi lại bên nhau ăn uống vui đùa . Trông thật vui vẻ . Nhưng có lẽ sau hôm nay , đến nắng sớm mai thì cuộc vui này sẽ phải tạm thời dừng lại .....

~~~~~~~~~~~~~~~'

Hello dạo này tui bận ôn thi tuyển sinh nè các mem :)) có ai giống tui ko ta ???? Ra truyện trễ tí nhưng hứa sẽ bù đắp nò :))






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro