Chương 37: Bảo vật (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Băng Ly đi lên, khẽ mỉm cười, hỏi:

“Ông ơi, ông từ đâu đến?”

Ông lão nông dân lập tức tỉnh táo, nói:

“Cháu gái, ông là thôn dân của làng Thanh Thủy, cháu có biết nơi đó không, làng Thanh Thủy là một nơi địa linh nhân kiệt, xuất thân của thị trưởng thị trấn X này là từ làng ông đó.”

Băng Ly khẽ mỉm cười, chuyện này tới cũng thật đúng lúc, liên quan đến quê quán của Lục Hoàn Vũ.

Băng Ly nói tiếp:

“Ông chủ Văn, con trai của thị trưởng là bạn học cùng lớp với cháu. Ông chủ thấy đấy, bác nông dân đã phải đi một chặn đường dài để tới đây, đi một chuyến cũng không hề dễ dàng gì, không bằng ông chủ trả cho bác ấy thêm một ngàn đồng nữa đi. Ông ơi, sau này ông có mối làm ăn gì thì hãy nhớ đến cửa hàng đồ cổ trai nha, ông chủ Văn làm ăn rất đàng hoàng, hàng thật giá thật!”

Văn Thiên sửng sốt một chút, không biết cô có ý tứ gì, nhưng vẫn như trước không nói gì thêm, thanh toán cho ông lão nông dân hơn hai ngàn nguyên.

“Cảm ơn ông chủ Văn, cảm ơn cháu gái xinh đẹp!”

Ông lão cao hứng không ngậm mồm vào được, liên tục cảm ơn Băng Ly.

Đúng lúc này, Băng Ly bắt đầu lại thở dài, lầm bầm lầu bầu nói

“Chao ôi, ông chủ Văn, mấy hôm trước có một vị khách muốn mua một xác ướp cổ mấy trăm năm, cháu nghĩ cửa hàng của chú không thể kiếm được một bộ rồi!”

Văn Thiên tuy không hiểu Băng Ly  muốn làm gì, nhưng vẫn lập tức trả lời lại:

“Đúng nha, vị khách này ra giá là tám ngàn đồng đấy? Chao ôi, ta nghĩ số tiền này chúng ta không kiếm được rồi!”

“Cái gì, cái gì, xác ướp cổ các người cũng mua? Vậy nữ thi có được hay không?”

Ông lão nông dân vội vàng hỏi một câu, nhưng trong lúc lơ đãng đã lộ ra tin tức hữu dụng.

Văn Thiên là một người vô cùng thông minh, ánh mắt sáng lên, ông đối với Băng Ly quả thật là phục sát đất, chỉ với một ít công phu như thế, Băng Ly cô đã thăm dò ra gốc gác của ông lão này, hắn lập tức nắm bắt trọng điểm, cảm khái một tiếng, nói:

“Nếu nữ thi càng đẹp thì càng đáng giá, đáng tiếc, trong tay cháu lại không có, nếu có thể thu mua một bộ là tốt rồi!”

Hai mắt ông lão tỏa sáng, ngập ngừng một chút, cố nén kích động nói ra, nhưng lời nói lại chứa đầy hàm ý:

“Ông chủ Văn, cậu là một người đầy nghĩa khí, có thể, chúng ta sẽ lập tức hợp tác thêm lần nữa!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro