Chương 13. Chúng ta không thể trở thành bạn tốt !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Chúng ta không thể trở thành bạn tốt!

" Ai mà lại đi làm bạn với kẻ địch của mình? Mà lại làm bạn tốt nữa chứ? Vì vậy, tình bạn của chúng ta không thể bắt đầu đâu...! "
_________________________________________

Tôi mơ hồ mở mắt, trời đã sáng rồi sao..? Não tôi bắt đầu nhớ lại những việc hôm qua mình đối mặt, thoát chết 2 lần.. Có được gọi là may mắn không nhỉ ? Nhưng cứ nhớ lại mọi việc hôm qua, tôi đều rùng mình.. Cảm giác như mình vừa thoát khỏi lưỡi hái của tử thần vậy.. Chỉ cần chậm một chút thôi.. Thì chắc hôm nay tôi được thăm viếng hơi nhiều đấy..

Cả cái tên biến thái hôm qua nữa.. Hắn ta làm tôi cứ suy nghĩ mãi, mỗi khi nhớ đến hắn, một cảm giác thân thiết trong tôi dâng trào, thật tò mò..

Hôm qua tôi đã ngã dựa vào người Thiên Yết, mặc dù kiệt sức và ngất đi nhưng tôi vẫn biết.. Anh đã bế tôi về đến khách sạn, còn đưa tôi lên tận phòng nữa...

Tôi chợt mỉm cười, một cảm giác thật thú vị...

/ cốc cốc / - Bên ngoài phát ra tiếng gõ cửa

- Chị Ngư ơi, chị dậy chưa?

Là tiếng của Thiên Nhi

Tôi chui từ trong chăn ra, đáp lại tiếng gọi của con bé " Ừ, chị dậy rồi, em vào đi! "

Sau khi được tôi trả lời lại, con bé từ bên ngoài bước vào trên tay cầm khay thức ăn, tôi có thể ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức và cũng có thể thấy khói bốc lên nghi ngút từ cái tô trong khay

- Chị ăn rồi đi học nhé! Đừng vì một số thứ mà bỏ đi khỏi trường như thế, không hay đâu!

Thiên Nhi vừa nói vừa đặt khay thức ăn lên bàn, rót sữa ra cốc, rồi chuẩn bị khăn lau. Nhìn hành động của con bé mà tôi bỗng xúc động, vừa về nước chưa lâu đã phải chăm sóc tôi thế này.. Cảm thấy bản thân thật vô dụng và phiền phức...

- Cảm ơn em...

Tôi mỉm cười, tay cố ngăn dòng lệ nóng hổi chảy ra, cố kìm nén cảm xúc này lại..

- Hì hì, chị em cả mà

Con bé xoay đầu mỉm cười với tôi, một nụ cười đáng yêu và dịu dàng đến lạ.. Là do tôi hoa mắt hay ảo giác? Mà sao cứ thấy xung quanh nụ cười của con bé như có ánh hào quang.. Thật giống một thiên thần..

Tôi bước ngồi lại bàn ăn, sau khi nhìn thức ăn trên bàn thì quay sang nhìn con bé với vẻ mặt nhõng nhẽo

- Eo.. Chị hông thích cháo đâu.. Ngán lắm..

Thiên Nhi bật cười

- Chị ráng ăn đi, em thấy món cháo sườn đó tốt cho sức khỏe của chị đấy! Khi nào về nhà em sẽ trổ tài nấu cho chị một bữa luôn!

Tôi cũng bật cười to sau đó cúi xuống ăn phần của mình, cho được một muỗng cháo vào miệng thì lại ngước lên hỏi con bé

- Em ăn chưa?

Con bé gật đầu " Dạ rồi "

Nghe được câu trả lời vừa ý thì tôi mới yên tâm mà tiếp tục ăn, nhưng được vài muỗng thì lại ngẩng đầu lên nhìn con bé, định mở miệng hỏi thì trong lòng lại dâng lên một cảm giác trống trải. Trong đầu cứ mâu thuẫn giữa việc hỏi và không nên hỏi.. Cuối cùng thì cúi xuống ăn một muỗng cháo rồi mới cất giọng trầm nhỏ hỏi

- Thế đám tang ở nhà sao rồi?

- Việc ở nhà, anh Ma Kết đã lo hết rồi chị đừng lo!

Tôi chỉ " Ừ " nhẹ

Lần này đành trông cậy vào anh rồi... Vương Ma Kết!

_________________________________________

Sau khi chia tay Thiên Nhi, tôi tự mình đến trường mà không cần tài xế đưa rước... Có vẻ tôi thích việc đi bộ đến trường mất rồi

Nhìn cảnh vật xung quanh ồn ào và tấp nập, mọi thứ thật nhiều màu sắc.. Nhưng sao trong lòng vẫn cứ cảm thấy cô đơn? Cảm thấy bản thân mình là đơn sắc giữa dòng đời đa sắc...

Tôi chợt nhếch môi cười.. Mình lại nghĩ gì không đâu rồi. Lắc đầu ngán ngẩm vài cái, cánh môi tôi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười tươi mới, tay nắm thành nắm đấm giơ thẳng lên trời rồi hô to " Cố lên!! "

/ bốp / - Một âm thanh vang lên rõ to

Một cảm giác đau rát truyền đến, tôi ôm đầu mà xoa lấy xoa để, mặt mếu máo như sắp khóc.. Tôi cắn môi, ánh mắt tức giận quay người lại xem thử tên điên nào chơi trò đánh vào đầu mình

- Ai mà dám đán....

Quay lại định hỏi cho ra lẻ thì thấy trước mắt là gương mặt điển trai, lạnh lùng của Thiên Yết.. Khiến cho lời nói tôi bị kết thúc giữa chừng

- Điên hay sao mà đứng la hét giữa đường ?

Tôi nhìn anh, ánh mắt to tròn ngạc nhiên.. Anh là đang bắt chuyện với tôi sao? Khoảng cách đủ gần nên tôi có thể nhìn thấy rất rõ gương mặt của anh.. Bỗng tôi nhớ lại lúc bé, cái lúc anh áp trán anh vào trán tôi để đo nhiệt độ.. Lúc ấy tôi cũng được nhìn anh rõ như bây giờ vậy

Anh né mặt sang hướng khác, nếu tôi nhìn không nhầm thì anh là đang ngại..?

- Đừng có nhìn tôi như vậy!

Tôi chợt giật mình, ngại ngùng thu lại ánh mắt mê muội.. Cảm thấy hành động vừa rồi của mình thật đáng xấu hổ.. Tôi vội quay lưng chạy thật nhanh đến trường

Nếu tôi nghe không nhầm thì anh có nói gì đó phía sau, nhưng vì quá ngượng nên tôi cũng không để ý lắm

Sau một hồi thì tôi cũng đến trường nhanh chóng, dừng trước cổng trường tôi thở không nên hơi, mồ hôi thấm đẫm cả vạt áo

- Cậu không sao chứ? Có mệt lắm không?

Tôi ngẩng đầu lên thì thấy Cự Giải đứng trước mặt mình, cô ấy giơ chai nước lạnh ra trước mặt tôi

- Không cần!

Tôi từ chối, tay tự động đưa lên lau mồ hôi

- Cậu uống cho đỡ mệt!

Cự Giải cầm tay tôi, nhét chai nước vào tay tôi. Rồi mỉm cười nhìn tôi, sau đó cất giọng trầm xuống hẳn

- Ừm.. Tớ có nghe chuyện về gia đình cậu.. Chia buồn cùng cậu nhé, mong cậu sẽ mau lấy lại tinh thần! Tớ cũng mong chúng ta có thể làm bạn tốt!

Tôi nhìn Cự Giải, trên gương mặt cô ta hiện lên một nụ cười buồn.. Thật khiến người ta có thiện cảm, nhưng với tôi lại không thấy vậy.. Tôi không hiểu câu nói của cô ta lắm? Chia buồn.. Rồi lại làm bạn? Rốt cuộc nội dung chính là gì nhỉ? Hay là do tôi khó chịu rồi suy diễn?

- Nhưng tôi yêu Thiên Yết... ?

Cự Giải vẫn giữ yên nụ cười trên môi, nhưng lại nhìn tôi bằng ánh nhìn khác, một tia rối rắm hiện lên khi tôi chạm mắt cô ấy, tôi cũng không hiểu ánh mắt mà cô ấy nhìn tôi là có ý gì, là khó chịu khi tôi bảo yêu bạn trai cô ấy sao?

- Nhưng mà Yết lại yêu tớ mất rồi?

Ánh mắt và nụ cười vẫn giữ nguyên

Tôi khẽ nhếch môi cười, bỏ lại một câu rồi đi thẳng lên lớp

- Chính vì vậy mà chúng ta không thể làm bạn tốt được !

_________________________________________

END

Aiko: Watt dạo này lỗi, Aiko chả thuận tiện cho việc viết truyện chút nào :<
Ngâm lâu chắc chả còn ai nhớ cốt truyện đâu hiuhiu.. :<

Mọi người thi hết chưa? :3

* Nghiêm cấm việc lăng mạ, mắng nhiếc Giải Nhi nhé >:vv

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro