Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Bình vừa trở về phòng thì nhận ra bộ quần áo mình đang mặc trên người có chút không phù hợp. Cúi đầu nhìn bộ quần áo rộng thùng thình trên người nàng chợt nhận ra đây chẳng phải là một bộ quần áo của nữ lang sao. Mặt A Bình đỏ lên ngay lập tức tìm một bộ quần áo của mình sau đó  nhanh chóng thay quần áo. Nhìn bộ y phục được đặt ngay ngắn trên giường A Bình ngẫm nghĩ là ai đã thay đồ cho nàng chứ. Là tiểu thư sao?  Không thể nào. Tiểu thư là người cao quý như vậy thì làm sao có thể thay đồ cho nàng chứ. Nhìn thêm một chút thì dù cho chất liệu của bộ y phục này không tệ lắm nhưng không giống y phục của tiểu thư.

Nàng nhớ Lý Minh Kỳ thường mặc những bộ y phục trơn nhưng có hoa văn tinh xảo được viền ở tay áo và vạt áo. Còn bộ y phục trước mặt chỉ được may một đường viền màu xanh đen theo cổ tay áo, trông thật đơn giản. Lúc này trong đầu nàng chợt nghĩ không lẽ An Sinh là người đã giúp nàng thay quần áo. An Sinh là nữ nô riêng của tiểu thư, vẫn thường giúp tiểu thư làm việc. Như vậy có lẽ nào là An Sinh sao? Đáp án này đối với nàng có lẽ là phù hợp nhất vì trong mắt nàng Lý Minh Kỳ không thể nào tự thân mình thay y phục cho một nha hoàn thấp kém như nàng được. A Bình cứ thế chìm trong suy nghĩ của mình. Cuối cùng nàng vẫn nghĩ người thay đồ giúp mình là An Sinh, nếu như vậy thì chẳng phải An Sinh đã nhìn thấy hết cơ thể nàng rồi sao? Nàng ấy sẽ đòi cưới nàng để chịu trách nhiệm như trong mấy bộ phim cổ trang mà A Bình vẫn thường xem ở hiện đại sao? A Bình lắc lắc đầu, có lẽ không nghiêm trọng đến vậy đâu. Nàng tự an ủi bản thân. Nhìn thấy thì sao chứ, chỉ cần nàng không nói, An Sinh cùng tiểu thư không nói thì chẳng ai biết cả, sẽ chẳng ai bắt ai chịu trách nhiệm gì cả. Ở hiện đại chẳng phải phái nữ vẫn tự do mặc bikini khi đi tắm biển sao? Nàng là người hiện đại thì sao phải quan tâm đến vấn đề này chứ, phải suy nghĩ lạc quan lên mới được. Vả lại nàng còn phải cố gắng để dành tiền sau đó chuộc thân rồi sống cuộc sống của mình, tận hưởng tự do của bản thân nữa. Nếu được thì tìm một người nào đó thành thân, sống chung với nhau đến cuối đời. Sau cùng A Bình gật gật đầu đồng ý với suy nghĩ của bản thân.

Buổi trưa, tiểu nhị của khách điếm mang thức ăn đến cho nàng. Sau khi đặt thức ăn lên bàn liền lui ra ngoài, đóng cửa lại. A Bình nhìn thức ăn dược đặt trên bàn, nàng ngạc nhiên vì bên cạnh mấy món ăn đơn giản thì có một chén cháo nhỏ giống với chén cháo mà nàng ăn lúc sáng. Lúc nàng ăn xong thì tiểu nhị lên dọn dẹp sau đó lại mang lên một bát thuốc đen ngòm nghi ngút khói.

Tiểu nhị nói:

- Là vị tiểu thư đi cùng với cô nương phân phó chúng tôi nấu rồi mang lên. Vị tiểu thư đó còn dặn dò tiểu thư phải uống hết thuốc thì chúng tôi mới được đem bát xuống.

A Bình sắc mặt nhăn nhó nhìn bát thuốc. Nàng nhớ mùi vị của nó rất đắng còn mùi thì cũng rất khó ngửi. Nhưng vì không muốn làm khó tiểu nhị, nàng bưng bát thuốc lên, nín thở lại một hơi uống cạn sạch bát thuốc. Tiểu nhị nhận lấy cái bát không từ cô sau đó mới đi ra ngoài. Uống thuốc được một lúc thì A Bình bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Vừa nằm lên giường nàng đã ngủ say không còn biết trời đất gì.

Hôm nay Lý Minh Kỳ theo lời mẫu thân đến thăm một người bạn cũ của bà là Lâm viên ngoại ở đây. Ra khỏi khách điếm, Lý Minh Kỳ ngồi xe ngựa đi đến Lâm phủ. Lâm viên ngoại trước đây là người An Châu, cũng là một người bạn thuở nhỏ của mẫu thân nàng. Lúc nhỏ vì gia cảnh sa sút mà lưu lạc đến Hà Châu rồi định cư tại đây. Gặp được thiên thời địa lợi nhân hoà mà ăn nên làm ra trở thành một phú thương tại đây.

Mấy năm trước mẫu thân nàng đến nơi này bàn việc mà cả hai tình cờ gặp lại cùng nhau trò chuyện khá vui vẻ. Gặp được bạn cũ nên mẫu thân nàng rất vui mừng, cũng vì vậy mà mỗi lần có việc đi Hà Châu vẫn luôn ghé thăm người bạn này. Lần này trước khi đi mẫu thân cũng dặn nàng nếu có thể hãy ghé thăm Lâm viên ngoại giúp bà.

Trên đường đi, Lý Minh Kỳ hỏi An Sinh:

- Trương Hinh như thế nào rồi?

An Sinh bình tĩnh bẩm báo:

- Bẩm tiểu thư, Trương tiểu thư đã được đưa về phủ rồi ạ.

Lý Minh Kỳ lại hỏi:

- Ai đã phát hiện cô ta?

An Sinh lại nói:

- Bẩm tiểu thư, nô tỳ nghe nói là mấy đại thẩm đi chợ sớm phát hiện ra. Việc này sau đó làm ầm ĩ cả một góc chợ. Sau đó có người báo cho Trương chủ quân biết nên Trương phủ đã nhanh chóng cho người đến mang Trương tiểu thư về nhà.

Lý Minh Kỳ trầm ngâm hỏi lại

- Vậy tình hình Trương phủ thế nào rồi?

- Bẩm tiểu thư, sáng hôm nay nô tỳ ra ngoài thăm dò thì được biết Trương tiểu thư đã được đưa về rồi ạ. Sau khi biết chuyện thì Trương chủ quân tức giận đến trợn mắt, còn Trương phu nhân thì ngất xỉu. Trương tiểu thư đã bị cấm túc trong nhà rồi.

Lý Minh Kỳ nghe xong cũng không nói gì nữa, An Sinh cũng im lặng đánh xe. Trương chủ quân mặc dù có mấy người thiếp nhưng chỉ có một nữ lang do chính thê sinh ra nên sẽ không có khả năng phạt nặng cô ta. Đoán chừng là muốn giữ cô ta trong nhà vài hôm để mọi chuyện lắng xuống thôi.

Lý Minh Kỳ im lặng trong lòng nghĩ ngợi đến vài điều. Cho đến lúc đã đến nhà của Lâm viên ngoại mới hồi thần.  Nơi ở của Lâm viên ngoại là một trang viên khá lớn, tôi tớ cũng tấp nập. Vốn dĩ Lý Minh Kỳ dự định chỉ ở đây hết buổi sáng rồi về. Dù gì nàng cũng chỉ là hậu bối không phải mẫu thân nên có lẽ Lâm viên ngoại cũng sẽ không có gì nhiều để nói. Nhưng không ngờ Lâm viên ngoại lại là người hiếu khách, lại thích nghe những câu chuyện ở quê nhà nên cứ giữ nàng lại hỏi thăm về mấy người quen cũ sau đó lại mời nàng ở lại dùng cơm. Kì kèo đến tối thì nàng mới có thể cáo từ ra về.

Lý Minh Kỳ về đến nơi liền đi lên lầu của khách điếm lưu lại An Sinh đang ở đại sảnh nói chuyện với tiểu nhị. Nàng đi đến phòng A Bình mở cửa ra rồi bước vào, không hiểu sao bản thân lại chủ động bước nhẹ từng bước. Âm thanh bước chân nhẹ nhàng không làm ảnh hưởng đến người đang ngủ say trên giường.

Lý Minh Kỳ im lặng đứng nhìn khuôn mặt ngủ say như trẻ không lo không nghĩ của A Bình. Tay không tự chủ mà đưa lên khẽ chạm vào khuôn mặt trái xoan của nàng ấy khẽ vuốt ve. Cảm giác có người đụng chạm làm A Bình khẽ hừ một tiếng sau đó xoay người lại tiếp tục ngủ. Hành động ngây thơ này của nàng làm Lý Minh Kỳ bất giác khẽ nhếch miệng cười. Ngủ say như thế này có bị người khác mang đi bán chắc nàng ấy cũng chẳng hay biết gì.

Không muốn làm phiền đến giấc ngủ của A Bình, Lý Minh Kỳ lặng lẽ bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Dưới yêu cầu của An Sinh, tiểu nhị đã mang nước lên đổ đầy thùng tắm trong phòng. Lý Minh Kỳ bước vào trong tự mình tắm rửa, thay y phục xong xuôi mới bước ra ngoài. Lúc nãy ở Lâm phủ nàng không ăn gì  nhiều nên An Sinh đã bảo tiểu nhị mang vài món ăn nhẹ lên. Thức ăn đã được đặt sẵn trên bàn, nàng ưu nhã mà ngồi xuống ăn. Hôm nay ăn cơm một mình làm Lý Minh Kỳ có chút ăn không vào. Nàng nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn của A Bình lúc nàng bảo nàng ấy ngồi xuống ăn. Nàng ấy dù sợ vẫn cố gắng trấn tĩnh ngồi xuống, gắp mấy món ăn gần mình.  Lúc nàng bảo nàng ấy ăn nhiều vào thì khuôn mặt nàng ấy lại hơi ửng đỏ dù vẫn còn nét sợ sệt. Không hiểu sao Lý Minh Kỳ lại thấy khuôn mặt nàng ấy lúc đó lại có vẻ đáng yêu.

Lý Minh Kỳ chỉ ăn chút ít rồi dừng đũa sau đó bảo An Sinh gọi tiểu nhị lên dọn dẹp. Lúc An Sinh đi vào thì Lý Minh Kỳ cất tiếng:

- Ngươi bảo với tiểu nhị nấu một phần thức ăn khuya đi. Đoán chừng lát nữa A Bình sẽ thức dậy.

An Sinh gật đầu đáp:

- Vâng ạ. Lát nữa nô tì sẽ căn dặn tiểu nhị ạ.

Dù gì đối với những nơi thế này chỉ cần đưa tiền ra là họ sẽ sẵn sàng phục vụ mọi yêu cầu. Một lúc sau, Lý Minh Kỳ chợt nói với An Sinh:

- Tối nay ngươi đến Trương phủ hỏi thăm Trương Hinh một chút đi.

An Sinh gật đầu đáp:

- Nô tỳ biết rồi ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro