Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hơn nửa đêm nhưng đại sảnh Trương gia vẫn còn sáng đèn. Hạ nhân đứng túc trực xung quanh, tất cả họ đều cúi đầu không dám tạo nên tiếng động để tránh rước lấy cơn giận của chủ nhân. Ngồi giữa đại sảnh là một phụ nhân trung niên ăn mặc sang trọng, tay nắm chặt lấy khăn tay, mắt liên tục nhìn ra cửa như đang trông mong gì đó. Trong lòng Trương phu nhân rối bời khi nghĩ đến nữ lang duy nhất của mình lại gây hoạ. Bà chỉ sinh được mỗi nữ lang này nên từ nhỏ đã chiều chuộng nó, nó muốn gì bà đều cố gắng làm tất cả theo ý muốn của nó chỉ vì muốn nó vui vẻ. Hôm nay nó bảo ra ngoài chơi hội vậy mà buổi chiều bà lại nghe được hạ nhân tức tốc chạy về báo là nó bị quan phủ bắt. Nghe được tin cả người bà mềm nhũn ngã ngồi xuống ghế. Cũng may bà vẫn còn giữ được một chút bĩnh tĩnh vội cho người đi báo cho tin nữ quân, để người tìm cách xử lí.

Mama đứng bên cạnh tiến lên dè dặt nói:

- Phu nhân, người có muốn ăn chút gì không ạ? Để nô tì cho người mang lên, từ chiều đến giờ phu nhân đã không ăn gì cả rồi.

Trương phu nhân liếc nhìn mama rồi mắng:

- Ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn. Đại tiểu thư giờ không biết tình hình ra sao mà các ngươi chỉ biết như vậy thôi sao?

Vị mama kia bị mắng chỉ biết im lặng lắng nghe, hạ nhân xung quanh cũng cúi đầu xuống thấp hơn. Chủ tử có việc không vui các nàng chính là nơi để trút giận. Nếu vận số xui xẻo thì còn bị bán hay bị đánh đến chết nữa.

Cửa lớn mở ra, Trương chủ quân mệt mỏi phong trần trở về nhà. Vừa vào đến đại sảnh, Trương phu nhân đã chạy đến gấp gáp nắm lấy tay áo của bà hỏi liên tục:

- Chủ quân, thế nào rồi? Hinh nhi thế nào rồi? Nó có bị làm sao không? Quan phủ nói thế nào?

Trương chủ quân ngồi xuống ghế rồi khẽ lắc lắc đầu. Thái độ nữ quân như vậy không lẽ là không cứu được Hinh nhi của bà, Trương phu nhân ngã xuống khóc lên:

- Hinh nhi của ta thế nào rồi? Có cứu được nó không?

Trương chủ quân đỡ phu nhân mình lên ghế ngồi rồi khẽ trấn an bà:

- Phu nhân đừng lo lắng? Sẽ cứu được mà. Bà cho ta chút thời gian để suy nghĩ được không?

Trương phu nhân nắm chặt lấy tay áo Trương chủ quân, nước mắt giàn giụa:

- Chủ quân, thiếp chỉ có đứa con này thôi, người phải cứu lấy nó, nó là hương hoả duy nhất của Trương gia chúng ta.

Trương chủ quân phiền muộn nói:

- Ta biết, ta biết. Ta sẽ nghĩ cách để cứu nó ra, bà yên tâm đi.

Trương chủ quân vừa nói vừa lấy tay áo lau nước mắt trên mặt Trương phu nhân. Xong rồi mới hỏi:

- Từ chiều đến giờ bà đã ăn gì chưa?

Trương phu nhân nấc lên, nghẹn ngào nói:

- Không có tin tức của con thì làm sao thiếp ăn nổi. Bên quan phủ họ nói thế nào mới chịu thả người, chủ quân thiếp lo lắm, lỡ Hinh nhi có mệnh hệ nào thì làm sao thiếp sống nổi đây?

Trương chủ quân nghiêm giọng nói:

- Không nên nói điềm gỡ như vậy.

Nói xong bà quay sang hạ nhân trách mắng:

- Sao đến giờ này còn để cho phu nhân nhịn đói hả? Các ngươi có biết sức khoẻ phu nhân không tốt hay không? Mau dọn thức ăn lên, nếu còn có lần sau thì đừng trách ta.

Hạ nhân cúi đầu vâng dạ liên tục sau đó nhanh chân đi dọn thức ăn lên. Dưới áp lực của Trương chủ quân, Trương phu nhân gắng gượng ăn được vài miếng rồi lại thôi, bảo rằng bản thân ăn không vào được nữa. Trương chủ quân không ép buộc bà nữa, liền cho người hầu hạ bà đi nghỉ ngơi. Trương chủ quân liên tục cam đoan với bà là sẽ cứu được Trương Hinh thì bà mới chịu nghỉ ngơi.

Trương chủ quân ngồi xuống ghế trong thư phòng, đưa tay xoa xoa trán. Bà biết nữ lang nhà mình được nuông chiều đến không xem ai ra gì, tính thì lại hiếu sắc. Suy nghĩ một chút thì tính tình của nó như vậy cũng do bà tiếp tay tạo nên. Trương chủ quân thở dài, phu nhân bà sức khoẻ yếu từ khi còn nhỏ, đến giờ chỉ sinh được mỗi mình Trương Hinh nên cưng nó như trứng mỏng, không cho ai đụng đến. Mỗi lần Trương Hinh gây chuyện, bà đều phải âm thầm đứng sau dọn dẹp hậu quả. Chuyện hôm trước còn chưa cho người tra xong hôm nay lại có chuyện mới nữa. Mà chuyện lần này còn to hơn thế nữa. Không biết nó làm thế nào mà lại trêu chọc đến một vị tiểu thư nhà Tri phủ đại nhân để bị bắt giam vào nhà lao, đã vậy còn bị đánh đến hai mươi gậy. Buổi chiều vừa nhận được tin là bà đã tức tốc chạy đến huyện đường, sau đó phải dùng khá nhiều tiền thì cai ngục và huyện thái gia mới cho bà vào thăm, nhìn thấy nữ lang nằm bất động một bên khiến bà vừa đau lòng vừa tức giận. Vất vả tốn thêm một số tiền nữa để nhờ cai ngục bí mật mời một đại phu về xem qua vết thương cho nó đến khi xác định không có vấn đề gì bà mới yên tâm.

Tri huyện nhận được tiền nên cũng đồng ý tiết lộ chút ít thông tin:

- Ta nói Trương chủ quân nghe này, Trương tiểu thư không biết thế nào lại động chạm đến bề trên, họ nhất quyết phải trừng trị Trương tiểu thư thích đáng. Ta chỉ là một tri huyện nên không thể xen vào được. Bà xem xét rồi tìm cách đi.

Nói rồi Tri huyện liền bước ra ngoài bảo là phải đi công vụ sau đó mất hút. Bà cho gọi A Sương đến hỏi thì A Sương run rẩy kể lại toàn bộ sự việc ban trưa. Trương chủ quân lại tiếp tục cho người điều tra thêm thì biết được người mà Trương Hinh trêu chọc là Tam tiểu thư của Tri phủ. Biết được tin này Trương chủ quân lại càng phiền muộn. Tri phủ Hà châu cũng không phải là quan thanh liêm gì đó nhưng lại là kẻ rất coi trọng sĩ diện. Lần này Trương Hinh lại trêu chọc đến Tam tiểu thư của Tri phủ thì không biết phải làm sao cho tốt đây, mặc dù thanh danh của vị Tam tiểu thư này cũng không được tốt cho lắm. Nàng ta nổi tiếng là hung dữ, lại còn mang mệnh số khắc thê bên mình. Nghe nói năm nay đã mười tám, cũng đã ba lần nghị hôn nhưng không hiểu tại sao khi sắp đến ngày thành hôn thì lang quân lại lăn ra chết.

Trương chủ quân mệt mỏi dựa vào ghế nhắm hờ mắt lại suy nghĩ làm thế nào để cứu được nữ lang nhà mình. Người làm ăn như bà vẫn thường thích kết bạn với nhiều người nhưng cũng không thích dây dưa nhiều chuyện với quan lại cho lắm bởi sợ sẽ có một ngày đại hoạ ập lên đầu mà không biết nguyên nhân.

Nha hoàn mang trà vào, Trương chủ quân vẫn không nhìn đến chỉ hỏi:

- Phu nhân đã ngủ chưa?

Nha hoàn cúi đầu cung kính nói:

- Bẩm chủ quân, phu nhân vẫn chưa ngủ ạ.

Trương chủ quân phiền não gật đầu sau đó vẫy tay ý bảo nha hoàn lui ra, một lúc sau bà cũng đứng lên nặng nề bước từng bước trở về phòng.

Trương chủ quân ngồi xuống ghế nhìn Trương phu nhân đang xoay người vào trong vách thở dài nói:

- Ta định sau khi giải quyết việc lần này xong sẽ đưa Hinh nhi đến ở nhà Tam cô cô một thời gian. Bà liệu mà chuẩn bị đi.

Nghe Trương chủ quân nói vậy Trương phu nhân liền bật người ngồi dậy. Ba trợn tròn đôi mắt ửng hồng vì khóc của mình lên nhìn Trương chủ quân rồi nói:

- Chủ quân, người đang đùa thiếp sao? Nơi của Tam cô cô như thế nào người biết rõ ràng nhất, làm sao Hinh nhi của chúng ta có thể sống ở đó được.

Bà nhớ nơi ở của Tam cô cô là một trang viện nhỏ nằm ở chân núi Hắc Phong Sơn. Nơi đó vắng vẻ, ít người qua lại, người hầu cũng không tới mười người. Hơn nữa Tam cô cô là người khắt khe, bình thường thích tự tay làm việc không muốn nhờ đến hạ nhân, và cũng không thích những kẻ ăn trắng mặc trơn. Hinh nhi của bà từ nhỏ được cưng chiều nhưng đối với Tam cô cô cũng chẳng là gì cả. Đến đó chẳng phải là sẽ bị hành hạ sao. Nghĩ tới đây nước mắt Trương phu nhân lại rơi xuống:

- Thiếp sẽ không để cho Hinh nhi đến đó đâu. Xin chủ quân suy nghĩ lại đi.

Trương chủ quân thở dài nói:

- Phu nhân, Hinh nhi đã không còn là đứa trẻ nữa rồi. Chúng ta không thể lúc nào cũng giúp nó giải quyết mọi hậu quả mà nó gây ra. Lúc trước nó gây hoạ chúng ta miễn cưỡng có thể dùng tiền để giải quyết nhưng lần này thì lại không dễ dàng như vậy nữa. Đến lúc chúng ta phải uốn nắn nó lại rồi. Hơn nữa cơ đồ của Trương gia sau này sẽ nằm trong tay nó, tính tình nó cứ như thế này mãi thì ta không biết nó cần một hay hai năm để phá hủy tất cả.

Trương phu nhân rơi nước mắt lẳng lặng nghe Trương chủ quân phân tích mọi chuyện, dù biết là có lí nhưng vẫn không nỡ. Bà tiến đến nắm lấy tay áo Trương chủ quân vừa khóc vừa nói:

- Không phải lần này cũng vậy sao? Họ muốn bao nhiêu tiền thì cứ đưa cho họ. Thiếp hứa với ngài sau này sẽ quản chặt Hinh nhi, không để cho nó ra ngoài làm bậy nữa đâu. Người cũng đừng đưa nó đến chỗ Tam cô cô có được không?

Trương chủ quân nắm lấy tay bà thở dài nói:

- Ta đã quyết định rồi. Bà lo chuẩn bị cho nó đi, lần này chúng ta không thể mềm yếu với nó được nữa.

Nghe Trương chủ quân nói vậy Trương phu nhân càng khóc lớn hơn. Bà không muốn đưa Trương Hinh đi đâu cả, nữ lang được bà cưng chiều phải khoẻ mạnh, sống tốt ngay dưới mí mắt của bà.

Trương chủ quân vừa phiền muộn vừa đau lòng nhìn phu nhân nhà mình nước mắt như mưa, bà khẽ nói:

- Nín đi, khóc một lúc nữa mắt lại sưng lên. Bà quên sức khoẻ mình không được tốt sao? Lỡ lại bệnh nữa thì lại khổ.

Trương phu nhân biết lúc này Trương chủ quân đã nói ra ý định thì sẽ không thay đổi nên cũng chỉ đành lau nước mắt trở về giường.

Trương chủ quân cũng lên giường nằm, nhìn bóng lưng Trương phu nhân một lúc rồi nói:

- Ngày mai ta sẽ đi gặp bên kia để xin hoà giải, ngay sau khi Hinh nhi được cứu ra, ta sẽ đưa nó đi ngay. Ta cũng sẽ cho người báo trước cho Tam cô cô để người có chuẩn bị.

Trương phu nhân lẳng lặng nghe Trương chủ quân nói, không muốn nói một lời nào cả bởi vì bà thật sự không muốn làm vậy. Trương phu nhân lên tiếng dè dặt hỏi, giọng mũi khàn đặc vì khóc quá nhiều:

- Không còn cách nào khác sao?

Trương chủ quân thở dài nghiêm giọng nói:

- Phu nhân, chúng ta không thể cứ chiều chuộng Hinh nhi mãi được.

Trương phu nhân im lặng một lúc rồi nói:

- Thiếp biết rồi, thiếp sẽ chuẩn bị mọi việc chu đáo.

Trương chủ quân nghe nói xong thì có một chút hài lòng. Đôi khi phu nhân nhà mình vẫn rất hiểu chuyện điều đó làm bà hơi yên tâm, nếu bà ấy mà nháo nhào lên thì thật sự không biết nên làm sao cho vừa nữa. Bà lặng lẽ thở dài, dù bà cũng không nỡ nhưng lần này phải thật sự mạnh tay với Trương Hinh rồi, hi vọng nó hiểu được suy nghĩ của bà. Ngoài ra bà vẫn còn một việc khá đau đầu nữa, ngày mai bà phải đi gặp Tri phủ, không biết sẽ bị hạch sách gì nữa, muốn Tri phủ bỏ qua chuyện lần này một cách đơn giản là điều không thể rồi. Trương phu nhân xoay khẽ xoay người ngẫm nghĩ mọi việc mà mình có thể làm để giải quyết tất cả một cách thật êm đẹp. Cứ thế bà trằn trọc cả đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro