Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm Tô Tường Vy đã chuẩn bị mọi thứ để trở về nhà mẹ đẻ. Thỉnh an Triệu phu nhân xong nàng liền cùng Triệu Hàn ngồi xe ngựa đi đến Tô gia. Triệu phu nhân có chút không vừa ý việc Triệu Hàn cùng thê tử về nhà mẹ đẻ nhưng cũng không nói gì.

Từ Triệu gia đến Tô gia cách một khoảng cũng không tính là xa. Nếu ngồi xe ngựa thì mất khoảng một khắc là đến. Vừa lên xe Tô Tường Vy liền nhanh chóng ngồi sát vách, mắt không thèm nhìn đến Triệu Hàn. Triệu Hàn sờ sờ mũi biết Tô Tường Vy vẫn còn dỗi vì chuyện buổi tối hôm trước. Cả ngày hôm qua đều không chịu nói chuyện với nàng, buổi tối ngủ cũng nằm sát vào vách, tránh xa nàng giống như chỉ cần nằm gần nàng một chút thôi thì nàng sẽ ăn thịt nàng ấy vậy.

Triệu Hàn không tiếng động ngồi nhấc người ngồi gần Tô Tường Vy nhưng thê tử thì từ nãy đến giờ chẳng thèm cho nàng một ánh mắt, nàng ấy chỉ hướng mắt nhìn ra cửa sổ. Một lúc sau Triệu Hàn chịu hết nỗi mới kéo vạt áo Tô Tường Vy khẽ giật giật nhỏ giọng gọi:

- Vy nhi.

Tô Tường Vy không đáp lại, nàng nhẹ nhàng lôi kéo vạt áo mà không quan tâm đến Triệu Hàn. Triệu Hàn thấy vậy đoán là nàng vẫn còn rất giận, đành nhỏ giọng hỏi:

- Nàng còn giận ta sao?

Tô Tường Vy nghe Triệu Hàn nói thế thì có chút sững người lại sau đó nói:

- Thiếp nào dám giận nữ quân.

Giọng nói bâng quơ chẳng hề mang theo chút cảm xúc nào như vậy mà gọi là không giận thì chẳng ai tin được cả. Triệu Hàn nhớ lại tối hôm đó bản thân chỉ cầm tay nàng ấy tới giúp bản thân giải quyết một chút thôi, chính nàng ấy cũng đồng ý nhưng xong việc lại giận mình. Triệu Hàn thật sự giống như kẻ ngốc không biết việc gì đang xảy ra chỉ đành nhận lỗi về phần mình.

- Chuyện hôm trước là lỗi của ta, ta xin lỗi, nàng đừng giận nữa có được không?

Không nhắc đến nó thì thôi, nhắc đến thì Tô Tường Vy lại cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nàng ấy bảo mình giúp nhưng sau đó lại bắt mình phải...Nàng không dám nhớ đến nó nữa, thật xấu hổ chết người mà.

Triệu Hàn thấy khuôn mặt Tô Tường Vy đỏ bừng lên không biết là bởi vì thẹn thùng hay là bởi vì tức giận nhưng vẫn lấy hết can đảm đến ngồi bên cạnh nắm lấy hai tay nàng ấy khẽ nói:

- Đừng giận ta nhé, ta thật sự biết lỗi rồi mà.

Tô Tường Vy nhìn bàn đôi tay bị Triệu Hàn nắm lấy lại càng đỏ mặt hơn nữa. Nàng rất nhanh xoay mặt đi, không dám nhìn đến tay mình nữa. Từ hôm qua đến nay mỗi lúc nhìn đến tay mình nàng lại thẹn thùng không thôi, những lúc dùng bữa với Triệu phu nhân nàng phải dùng toàn bộ bình tĩnh mà bản thân có để ăn xong bữa cơm tránh thất lễ làm bà nương không vui. Nàng rút rút tay ra khẽ nói:

- Thiếp không giận nữ quân thật mà.

Triệu Hàn không chịu buông tay nàng ra, nói:

- Nhưng hôm qua đến giờ nàng không chịu nói chuyện với ta.

Tô Tường Vy rút tay không được đành kiếm cớ thoái thác:

- Hôm qua thiếp bận rộn chút việc trong viện và chuẩn bị chút ít quà về thăm nương, trong lòng lại mong chờ được gặp nương nên có chút sơ suất nữ quân. Nữ quân đừng suy nghĩ nhiều.

Triệu Hàn nghe nàng đúng tình hợp lý giải thích đành thôi không nói nữa, tránh cho bản thân trở thành người gây tranh cãi.

Xe ngựa dừng trước cửa Tô, Triệu Hàn bước xuống trước sau đó mới đỡ Tô Tường Vy xuống sau. Lúc này Tô Tường Vy cũng thật nể mặt mà chìa tay cho nàng đỡ xuống sau đó cùng nhau đi vào trong. Phía sau là A La, sai vặt bên người Triệu Hàn, mang quà tặng theo vào. A La đi theo Triệu Hàn mấy năm, cũng được tính là người thân cận bên cạnh Triệu Hàn.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy tiểu muội Tô Tường Vy là Tô Tường An đang cầm chổi quét sân. Tô Tường An thấy tỷ tỷ và tỷ quân về thì vui mừng đến bỏ cây chổi trong tay xuống chạy tới đón.

- Tỷ tỷ, tỷ về rồi.

Sau đó mới quay sang Triệu Hàn cười chào:

- Tỷ quân cũng đến nữa.

Triệu Hàn cười đáp lại:

- Hôm nay sinh thần nhạc nương nên ta đưa tỷ tỷ muội về thăm mọi người.

Tô Tường Vy nhìn trước nhìn sau chỉ thấy mỗi mình muội muội nên hỏi:

- Mẫu thân và nương đâu rồi?

Tô Tường An đáp:

- Mẫu thân đang làm đậu phụ, nương đang nghỉ ngơi trong phòng, tỷ tỷ và tỷ quân vào trong ngồi đi, muội đi gọi mẫu thân.

Nói xong Tô Tường An liền chạy vụt về phía sau nhà. Tô Tường Vy cùng Triệu Hàn đi vào nhà chính, Triệu Hàn ngồi xuống bảo A La đặt quà tặng lên bàn rồi ra ngoài chờ. Tô Tường Vy nhìn Triệu Hàn nhỏ giọng nói:

- Nữ quân ở đây chờ mẫu thân được không? Thiếp muốn vào xem nương một lúc.

Triệu Hàn thấy nàng lo lắng thì gật đầu đồng ý. Nàng cũng muốn thăm hỏi nhạc nương nhưng giờ người lại ở trong phòng, nàng vào thăm lại không được tiện nên đành ngồi chờ ở bên ngoài vậy.

Được sự đồng ý của Triệu Hàn, Tô Tường Vy nhanh chóng đi đến phòng của mẫu thân và nương gõ cửa rồi bước vào trong. Tô phu nhân đang nằm dựa vào giường may một bộ y phục, nhìn kiểu dáng và màu sắc nàng đoán là đang may cho mẫu thân.

Tô Tường Vy nhỏ giọng nói:

- Nương, con về thăm người đây.

Tô phu nhân thấy người đến là Tô Tường Vy thì vui mừng đặt đồ vật trong tay xuống cười từ ái nói:

- A Vy về rồi sao? Đến đây ngồi với nương đi.

Tô Tường Vy nhanh chân đi đến ngồi bên mép giường, đưa mắt quan sát Tô phu nhân một lúc. Tô phu nhân vẻ mặt rạng rỡ, khuôn mặt hồng hào nhưng khí sắc hình như không tốt cho lắm. Tô Tường Vy lo lắng hỏi:

- Mấy hôm trước con nghe nói nương bị bệnh nhưng không thể về thăm người ngay được. Người cảm thấy thế nào rồi? Đã xem đại phu chưa?

Nhìn nữ nhi lo lắng cho mình như thế Tô phu nhân cười nói:

- Ta xem đại phu rồi, chỉ là bị cảm thông thường uống mấy thang thuốc vào là đã khỏe lại rồi nhưng mẫu thân con cứ làm quá lên, bắt ta phải nằm nghỉ ở trên giường mấy ngày nay làm ta khó chịu không thôi.

Lời nói giống như trách móc nhưng ẩn chứa trong đó lại lại sự vui vẻ. Nữ quân lo lắng, quan tâm đến mình như thế thì ai mà tức giận cho được.

Tô Tường Vy nghe thấy thế thì thở ra một hơi, lo lắng trong lòng cũng tan biến, nàng cười nói:

- Mẫu thân cũng là quan tâm đến sức khỏe của nương.

Lâu lâu mới được về thăm nhà, chính vì thế Tô Tường Vy luôn dành nhiều thời gian để trò chuyện với nương của mình, lần này cũng không ngoại lệ.

Tô phu nhân quan tâm hỏi

- Con ở Triệu gia thế nào? Bà nương không gây khó dễ cho con chứ?

Tô Tường Vy đáp nói:

- Không ạ.

Tô phu nhân lại nói tiếp:

- Hai người các con thành thân cũng đã lâu rồi, nên suy nghĩ đến việc sinh một đứa con đi. Ta đoán bà thông gia bên kia đã sốt ruột đến mức không chịu nổi rồi. Dù gì thì bên đó cũng chỉ có mỗi Triệu Hàn, con dù muốn dù không thì cũng phải sinh được ít nhất một nữ lang cho nhà bên đó.

Tô Tường Vy nghe nương mình nói xong thì nhỏ giọng đáp:

- Con biết rồi ạ.

Ngừng một lát Tô Tường Vy lại hỏi tiếp:

- Nương, lúc cùng mẫu thân người có cảm giác gì ạ?

Tô phu nhân chớp chớp mắt không hiểu nhìn con gái rồi hỏi lại:

- Con hỏi thế là thế nào?

Tô Tường Vy lắc đầu đáp:

- Không có gì ạ.

Tô phu nhân cười nhìn Tô Tường Vy nắm lấy tay nàng rồi dịu dàng nói:

- Con có suy nghĩ gì thì nên nói với Triệu Hàn, có khó khăn vướng bận gì thì cả hai nên cùng nói với nhau sau đó cùng tìm cách giải quyết. Việc gì con cũng giữ trong lòng thì làm sao Triệu Hàn biết con đang nghĩ gì đang muốn gì. Nó cũng không phải thần tiên mà chỉ cần con liếc mắt một cái là biết được suy nghĩ của con. Quân thê ở chung với nhau quan trọng là phải thấu hiểu và chia sẻ. Làm được điều đó thì mới lâu dài được, hiểu không?

Ngừng một lát, Tô phu nhân lại nói tiếp:

- Triệu Hàn không phải là con nên nó đâu thể nào đọc được suy nghĩ của con, biết được con đang nghĩ gì. Con gái à, giữa hai người chung sống với nhau đôi lúc cũng sẽ có mâu thuẫn hay hiểu lầm dù là lớn hay nhỏ. Cái con cần là nên mở lòng mình và đón nhận người kia. Còn nếu người đó đã mở lòng với ta thì đừng ngần ngại gì mà hãy tiến lên một bước để có thể gần gũi và yêu thương nhau hơn. Đừng để họ cô đơn vì mình rồi đến lúc hối hận thì đã muộn màng rồi.

Tô Tường Vy nghe nương nói xong thì như ngộ ra được điều gì đó, nàng mỉm cười gật đầu nói:

- Con hiểu rồi ạ. Cảm ơn nương.

Tô phu nhân sờ sờ đầu con rồi nhỏ giọng nói:

- Ngốc.

Tô phu nhân nhìn Tô Tường Vy một lúc rồi hỏi:

- Lần này con về một mình hay sao? Triệu Hàn có đi cùng với con không?

Tô Tường Vy đáp:

- Có ạ. Nữ quân giờ chắc đang nói chuyện cùng với mẫu thân.

Tô phu nhân suy nghĩ một lúc lại dặn dò nữ nhi tỉ mỉ:

- Ta thấy Triệu Hàn đối xử với con và Tô gia rất dụng tâm nhưng con đừng vì vậy mà kiêu ngạo, không may lại làm mất lòng bà nương thì không nên. Ở Triệu gia cũng phải cố gắng giữ khuôn phép không được xa hoa có biết không?

Tô Tường Vy ngoan ngoãn gật đầu đáp:

- Con biết rồi ạ, nương yên tâm.

Việc này nàng vẫn khắc ghi trong lòng, tự nhắc nhở bản thân mỗi ngày, cho dù nương không nói thì nàng vẫn sẽ làm như thế.

Bên ngoài Tô mẫu cũng đã đi đến nhà chính. Triệu Hàn thấy nhạc mẫu đi đến liền đứng lên hành lễ, gọi:

- Nhạc mẫu.

Tô mẫu đã nghe tin con gái về cùng nữ tế từ Tô Tường An nên cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên lắm. Bà ngồi xuống ghế rồi cười nói:

- Mau ngồi xuống đi. Không biết hôm nay con sẽ đến nên ta định làm xong mẻ đậu hũ này thì mới nghỉ. Con chờ có lâu không?

Triệu Hàn lắc đầu:

- Dạ không lâu ạ.

Không thấy Tô Tường Vy đâu nên Tô mẫu lên tiếng hỏi:

- A Vy đâu rồi?

Triệu Hàn cung kính thưa:

- Nàng vào trong thăm nhạc nương rồi ạ.

Tô mẫu nghe thấy thế thì cười nói:

- Thôi để cho hai người bọn họ trò chuyện với nhau vậy, con cũng ở đây nói chuyện với ta một lúc đi. Bọn họ nói chuyện xong thì sẽ tự động ra ngoài.

Triệu Hàn gật đầu đồng ý.

- Việc làm ăn của nhạc mẫu vẫn tốt chứ ạ?

Tô mẫu gật đầu đáp:

- Mọi việc vẫn trôi chảy. Nhờ con giới thiệu mấy mối làm ăn nên giờ mọi việc tốt lắm.

Triệu Hàn cười nói:

- Như vậy là con an tâm rồi. Có việc gì khó khăn người cứ nói với con, con sẽ tận sức giúp đỡ ạ.

Tô mẫu lắc đầu đáp:

- Như thế thì làm phiền con quá rồi. Chúng ta cũng phải tự gắng sức không thể việc gì cũng phiền đến con được.

Tô mẫu cũng không muốn quá dựa dẫm vào Triệu gia dù sao gia cảnh hai nhà quá khác biệt. Quá dựa dẫm vào Triệu gia sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của nữ nhi nhà bà ở Triệu gia. Chính vì thế khi được Triệu Hàn giới thiệu để làm mối giao đậu phụ cho vài tửu lầu và khách điếm bà luôn cố gắng để đảm bảo đậu phụ có chất lượng tốt nhất tránh làm mất mặt Triệu Hàn. Các khách điếm và tửu lâu đó lại rất thích đậu phụ do Tô gia bà làm ra bởi vì miếng đậu phụ luôn trắng mềm và thơm mùi sữa đậu nành.

Triệu Hàn không nghĩ vậy, thẳng thắn nói:

- Không phiền đâu ạ. Nhạc mẫu và nhạc nương cũng giống với mẫu thân và nương của con vậy, được giúp đỡ hai người vốn là vinh hạnh của con. À, hôm nay nương con có gửi chút quà, mong nhạc mẫu nhận lấy ạ. Ở đây cũng có chút thuốc bổ dành cho nhạc nương nữa ạ.

Tô mẫu nhìn quà được đặt ngay ngắn trên bàn xua tay nói:

- Con đến đây thăm chúng ta là được rồi, mang theo quà cáp làm gì.

Triệu Hàn cười nói:

- Chỉ là vài món đồ bổ, đây cũng là tấm lòng của nương con, nhạc mẫu nhận cho nương con vui ạ.

Tô mẫu không từ chối được đành nhận hết số quà trên bàn. Tô mẫu lúc đầu có chút không thích Triệu Hàn bởi vì nàng ấy đã dùng sinh kế để ép Tô gia phải đồng ý gả Tô Tường Vy cho nàng. Nhưng tiếp xúc lâu rồi cũng biết được Triệu Hàn là đứa bé tốt ngoại trừ khoảng thời gian trước bà nghe được vài tin đồn không hay. Nhưng lễ nghi nên có với nhà thê tử thì Triệu Hàn luôn có hơn nữa còn làm rất tốt, tốt đến nỗi không có gì để bà bắt bẻ được. Mỗi dịp lễ tết đều cùng Tô Tường Vy về thăm gia đình thê tử, quà cáp lúc nào cũng mang theo, đối với nhạc mẫu và nhạc nương thì luôn đúng mực tôn kính không hề vì gia cảnh thấp mà mà có thái độ không tốt. Đối với gia đình nhạc mẫu thì luôn sẵn sàng giúp đỡ. Dần dần bà cũng sinh ra hảo cảm với Triệu Hàn nhưng bà cũng chỉ dám mong Triệu Hàn sẽ đối xử tốt với nữ nhi nhà bà. Nếu một ngày nào đó con gái bà sống không tốt thì bà sẵn sàng đón nó về chăm sóc cả đời.

Ngồi một lúc thì Tô Tường Vy đỡ Tô phu nhân ra ngoài, Tô mẫu thấy vậy liền tiến lên giúp Tô phu nhân ngồi xuống sau đó trách cứ nói:

- Sao bà lại không nằm nghỉ mà lại ra đây?

Tô phu nhân cười nói:

- Thiếp chỉ bị cảm mạo một chút thôi, uống thuốc vào là hết rồi. Nghe nói hôm nay nữ tế cũng đến chơi nên không thể cứ nằm trong phòng mãi được.

Triệu Hàn thấy Tô phu nhân thì hành lễ chào sau đó hỏi han:

- Nhạc nương vẫn khỏe chứ ạ.

Tô phu nhân cười:

- Ta vẫn khỏe chỉ là mấy hôm trước bị cảm mạo một chút, uống thuốc vào đã khỏe rồi.

Triệu Hàn quan tâm hỏi:

- Có cần con mời đại phu đến khám cho người không ạ.

Tô phu nhân cười nói:

- Không cần đâu. Ta đã khỏe rồi, con không cần lo lắng quá đâu.

Triệu Hàn nghe nói thế cũng gật đầu yên tâm. Tô phu nhân lại nói:

- Thôi con ở đây nói chuyện với nhạc mẫu đi, ta cùng A Vy xuống bếp đây. Mà A An đâu rồi?

Tô mẫu đáp:

- Lúc nãy ta bảo nó đi mua vài cân thịt rồi.

Nghe xong Tô mẫu gật đầu, đứng dậy cùng Tô Tường Vy đi ra cửa, hướng về phía phòng bếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro