Chương 4: Tình địch gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệc mừng sinh thần rất náo nhiệt, chỉ là những nơi thế này không thích hợp với Lý Mặc Hoài. Bởi vậy nhân lúc mọi người còn đang say sưa vui vẻ, hắn liền lặng lẽ đi ra ngoài khoang thuyền hóng gió.

Trước khoang có một cái bàn đá, hắn liền ngồi ở đó. Lúc này, Lạc Uyển Khanh cũng ra, ngồi xuống phía đối diện hắn.

Lạc Uyển Khanh như hoa trong gió, tuyết đầu mùa, vừa thanh tú vừa tươi sáng, trong tư thế đoan trang hiện lên mấy phần cuốn hút tự nhiên.

Mà Lý Mặc Hoài một thân áo gấm, dung nhan không phong hoa tuyệt đại như Thế Tử nhưng cũng là nam tử tuấn tú khó tìm; phong thái nho nhã, khí độ ôn hòa, điềm tĩnh và mang theo chút phiêu diêu thoát tục.

Thời điểm như vậy, thiên thời có, địa lợi có, nhân hòa có, thực sự rất thích hợp nói chuyện phong tình.

"Dạo gần đây Lạc tiểu thư có vẻ rất bận. Lý mỗ muốn gặp mặt, đúng là có chút khó khăn."

"Ta đâu có bận rộn gì, suốt ngày đều ở trong phủ. Lý lang nếu không có việc gì, rảnh rỗi liền mười người ghé chơi." Lạc Uyển Khanh e thẹn cười.

"Như vậy có được không?"

"Đương nhiên."

Thực nói, ở nàng và y luôn luôn có cảm giác lỡ là. Hẹn nhau nhiều lần, nhưng mỗi lần đều phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Tỷ như tiết thanh minh, hẹn nhau cùng đi thuyền ngâm ca, vịnh thủy; đi được nửa đường, y có công vụ bèn quay về xử lý gấp. Tỷ như lễ hoa đăng, hẹn nhau cùng đi thả đèn, kết quả gần đến ngày hẹn, hắn lại mắc phong hàn, ốm liền một trận nửa tháng. Gần đây nhất là lên chùa cầu phúc, ai ngờ giữa đường nghe tin Tạ Tử Yến chạy vào thanh lâu, bất đắc dĩ phải hủy hẹn, quay về giáo huấn hắn một trận. Tóm lại là đều không có lần nào trọn vẹn!

Mà Lạc Uyển Khanh không biết, tất cả những bất hạnh của nàng đều là do Tạ Tử Yến ở phía sau dở trò quỷ. Nếu nàng biết được, khẳng định sẽ nhai đầu hắn!

*****

Tác giả có điều muốn nói:

Độc giả thân mến, đề phòng truyện bị mất cắp, Tử Nguyệt sẽ chỉ đăng 10 chương đầu, nếu độc giả thấy hay, muốn đọc tiếp những chương sau, có thể vào trang Tử Nguyệt Vô Ưu để xem (facebook) hoặc vào tik tok search tu_nguyet_vo_uu nhé!

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, hi vọng mọi người sẽ có những phút giây vui vẻ khi đọc truyện.

*******

"Gần đây có gánh hát đến từ Hoàng Liêu, rất nổi tiếng. Tiểu thư có thời gian có thể cùng Lý mỗ tới xem một chút?"

"Không rảnh, không rảnh! Cô ấy ngày kia còn phải cùng tiểu gia đi câu cá!" Phía xa xa liền truyền đến tiếng người cao giọng nói.

Lạc Uyển Khanh nhìn lại, không khỏi nghiến răng, mắng thầm: A Yến, ngươi lại chán sống rồi?

Tạ Tử Yến đi về bên này, tựa tiếu phi tiếu*, thong dong ngồi xuống bàn, nói với nàng:

"Ngươi chớ quên, bảo thương thế của ta khỏi liền đưa ta đi câu cá. Đừng thấy sắc mà quên bạn nha!"

(*) Tựa tiếu phi tiếu: Như cười như không, cười mà như không cười

"Ta đã đồng ý đâu?"

"Ngươi cũng không từ chối."

Lạc Uyển Khanh tức nghẹn họng, đè nén, thở dài:

"Ngươi lại cưỡng tình đoạt lý."

Tạ Tử Yến xoa xoa đầu nàng, cười nhu hòa:

"Mấy ngày nay ngươi không đến, thật sợ ngươi giận dỗi."
Biểu cảm trên mặt Lạc Uyển Khanh liền trở nên quẫn bách. Nàng không có! Chỉ là mỗi lần nhớ tới nụ hôn đó, nàng sẽ mặt đỏ, tai nóng, tim đập nhanh. Tỷ như lúc này...

"Khanh Nhi, ngươi có bệnh? Vì sao mặt lại đỏ như vậy?"

Tạ Tử Yến áp bàn tay mắt lạnh lên má nàng, kinh ngạc:

"Không chỉ đỏ mà còn rất nóng!"

Má nàng vừa mềm vừa mịn, hắn liền thích thú véo một cái.

Lạc Uyển Khanh liền gạt tay hắn ra.

"Ngươi có bệnh sao? Nam nữ khác biệt. Bỏ cái tay xuống."

"Giữa ta và ngươi còn nói đến khoảng cách?"

"Ngươi còn hồ nháo, ta nhất định sẽ 'thiến'..."

Lạc Uyển Khanh hăm hở đe dọa, lại nghĩ đến Lý Mặc Hoài đang ở bên cạnh, liền kịp thời nuốt lại vào trong.

  Lý Mặc Hoài nhìn thấy cạnh tượng như vậy, nhịn không được mà lên tiếng:

"Lạc tiểu thư dẫu sao cũng là nhi nữ khuê các. Thế tử hành động cũng nên chú ý chừng mực."

Đúng là quân tử như ngọc, lời toát ra đều mang vẻ nho nhã, lễ độ, khác xa so với loại công tử ăn chơi. Lạc Uyển Khanh trong lòng thầm nghĩ như vậy.

Có điều, da mặt Tạ Tử Yến quá dày, nghe không lọt tai: "Ngươi cũng xứng lên mặt giáo huấn tiểu gia?"

"Thế tử nặng lời. Đương nhiên Lý mỗ không có ý đó."

Tạ Tử Yến nhìn hắn, hếch mũi, ngang ngược nói: "Ta liền muốn xem thử, ai có lá gan lớn như vậy. Có thể ở sau lưng tiểu gia đàm tiếu."

"Cho dù vậy, Lạc tiểu thư không giống những nữ tử phong trần, đối đãi cũng nên có khác biệt."

Lời này của Lý Mặc Hoài đúng là chọt đúng chỗ ngứa. Há chẳng phải nói, Tạ Tử Yến hắn chỉ giao du với những nữ nhân thấp kém kia?

"Nữ tử phong trần không phải người sao? Lý trạng nguyên đây là bên trọng bên khinh? Ỷ mình cao quý mà chê bai người ta thấp kém?"

Tạ Tử Yến có thể văn chương không thông, binh thư không thạo, nhưng nói về võ miệng, lưỡi hắn chính là lưỡi dao sắc không người bì nổi đó!

Lý Mặc Hoài bị nói đến sắc mặt quẫn bách, mím chặt môi.

Tiểu thế tử bởi vậy mà cười đắc chí, bồi thêm: "Hơn nữa, bổn thế tử chính là không cần mặt mũi."

"Nhưng mặt mũi của Lạc tiểu thư cũng không nên mất sạch bởi về sự nổi hứng của thế tử được."

"..."

Lần này đến phiên Tạ Tử Yến cạn lời.

Nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại được phong độ, quạt ngọc trên tay "xoát" một tiếng, xòe tròn hình bán nguyệt. Hắn liền cười rộ như nam tử phong lưu, ung dung đáp:

"Vậy Lý trạng nguyên có điều không biết. Lấy quan hệ của bọn ta, có thể ăn chung một bát, ngủ chung một giường. Chỉ đụng đụng chạm chạm một chút, chẳng đáng là gì."

Lý Mặc Hoài âm thầm siết quyền, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào Tạ Tử Yến. Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa văng tung tóe.

Tình địch gặp nhau, ghen đến đỏ mắt.

Lạc Uyển Khanh bên trái là Tạ Tử Yến, bên phải là Lý lang, cảm thấy bản thân mình đứng ở giữa thật sự rất thảm. Tình thế như vậy, căng thẳng chẳng khác nào giây đàn.

Lạc Uyển Khanh phút chốc ho khan, nhìn Tạ Tử Yến, đôi mắt hàm chứa ý cười quỷ dị:

"A Yến, đột nhiên nhớ đến... trong phủ ta có một cây kéo mạ bạc, cắt sắt như cắt bùn, phi thường sắc bén. Cùng ta về phủ xem nhé?"

Con ngươi Tạ Tử Yến đột nhiên co rúm, người đổ mồ hôi lạnh. Hắn lập tức thu liễm ánh mắt sát khí nhìn Lý Mặc Hoài kia, phút chốc trở nên ngoan ngoan. Đừng nói lại muốn 'thiến' hắn a!

Còn chưa để hắn trả lời, Lạc Uyển Khanh đã đứng lên, kéo ống áo hắn.

"Lề mề cái gì, đi thôi. Bình thường ngươi thích nhất cái này mà."

Nói xong, nàng liền xoay người, cười nhu hòa với Lý Mặc Hoài:

"Hôm nay còn chút việc bận, hẹn ngày sau cùng Lý trạng nguyên nói chuyện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro