TẬP 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 41

" Vương phi, tại sao người lại chọn nơi đó ?" Vương tổng quản cảm thấy khó hiểu với điều mà nàng đang làm không khỏi hỏi

Nàng thản nhiên nói :" Ông không nhận ra rẳng hai nơi làm ăn nằm gần nhau sẽ dễ quản lí hơn à ? Còn nữa, phía sau vựa trái cây đó là một nơi rất lí tưởng để xây một cái các sao, chúng ta có thể xây thêm hồ sen cho khách đến vừa ngắm phong cảnh vừa nhấm nháp chút trà. Thế thì còn gì bằng, phải không ?"

Vương tổng quản gật đầu tựa hiểu, nàng vẫn đang đi chợt dừng lại không khỏi làm Vương tổng quản không khỏi ngạc nhiên hỏi :" Vương phi, có chuyện gì sao ?"

Nàng quay lại vẻ mù mờ :" Hình như tên đại ngốc tử kia không thấy đâu nữa"

" A ?" giờ Vương tổng quản mới nhận ra liền nhìn về phía người bán kẹo hồ lô, nơi đấy vẫn đang được lũ trẻ vây quanh, nhưng lại không thấy bóng dáng hắn đâu. Nàng dường như nhận ra điều gì liền đi nhanh đến đó, nàng hỏi người bán kẹo hồ lô :" Vị huynh đài, ban nãy có một nam nhân nào đến đây mua kẹo không ? Người đó có vẻ ngoài rất đẹp, nhưng biểu hiện có phần giống hài tử ?"

Người bán kẹo tựa hồ suy nghĩ nhưng lắc đầu :" Ta không thấy, chỉ có bọn trẻ ở đây thôi"

Vương tổng quản nhíu mày :" Không lẽ vương gia đi lạc ?"

Nàng lắc đầu :" Không đúng, từ chỗ vựa trái cây kia đứng ban nãy với nơi đây không quá xa và là một đường thẳng. Hắn dù là một đại ngốc tử nhưng không phải là một đường thẳng cũng lạc đường"

Đang suy nghĩ thì có một hài tử đang cầm trên tay một miếng ngọc bội quen thuộc, nàng nhanh chóng đi đến ngồi xuống hỏi :" Này nhóc, ngọc bội này nhóc lấy của ai vậy ?"

Hài tử nhìn nàng, thấy nàng mỉm cười nó cũng cười theo nói :" Ta lượm được trong con hẻm kia kìa", nói rồi hài tử chỉ vào con ngỏ gần đó. Nàng xoa xoa đầu hài tử nói :" Đây là ngọc bội của tướng công ta, nhóc có thể trả lại cho ta được không ? Ta sẽ mua cho nhóc hồ lô ngào đường"

Hài tử nhìn ngọc bội rồi nhìn kẹo hồ lô của người bán hàng, cuối cùng thì hài tử cũng bị đồ ăn hấp dẫn liền trả cho nàng ngọc bội, Vương tổng quản cũng đã phản ứng kịp thời mua kẹo hồ lô cho hài tử rồi bảo nó đi chơi.

Nàng nhanh chân đi đến con đường đó, nó được tạo ra bởi hai khách điếm, con đường nhỏ lại vắng bóng người. Nàng đi đến xem sét, phía dưới đất là những vết giằng co, có thể thấy nơi đây vừa mới xảy ra cuộc ẩu đả, và lại còn rất nhiều người. Tâm nàng không khỏi lạnh đi, ánh mắt trở nên sắc bén.

Vương tổng quản bên cạnh lo lắng :" Chúng ta nên làm thế nào ?"

Nàng đừng dậy nói :" Ta và ông chia ra đi tìm, chắc chắn hắn không đi đâu xa"

" Nhưng..." Vương tổng quản khó xử nói. Nàng xua tay :" Không cần lo cho ta, ta tự lo cho mình được. Ông đi tìm thêm người đi"

Thấy nàng quả quyết như thế ông đành làm theo, khi thấy ông đi xa, nàng mới sờ cằm suy nghĩ một lúc rồi cất bước rời đi...

Tại một ngôi miếu bỏ hoang, hắn đang nằm trên đống rơm, tay chân đều bị trói chặt không thể nhút nhích. Hắn giương mắt nhìn quanh, nhớ lại ban nãy đang định mua kẹo cho nàng thì bị một nhóm người lại mặt bắt về đây. Ai nấy đều có vẻ ngoài đáng sợ, hắn không muốn ở đây tí nào.

Đang lo lắng đột nhiên bọn chúng đi vào, có kẻ lên tiếng :" Chúng ta bắt được một con mồi ngon nha, nghe nói hắn là vương gia ngốc. Ha ha, thế này thì chúng ta chỉ cần gửi thư đến nói hắn đang ở trong tay chúng ta. Thế nào chúng ta cũng sẽ một số bạc lớn"

Những tên cười khoái trá :" Đúng a, đại ca quả là sáng suốt. Phủ của hắn rất giàu có a, đại ca phải đòi nhiều tiền chuộc vào. Như thế chúng ta mới có thể ăn uống thỏa thích"

Hắn tức giận nói :" Các ngươi đừng có mơ ! Ngốc tử sẽ đến cứu ta !"

Nghe hắn nói, bọn chúng quay lại, tên đại ca đi đến ngồi xuống dùng tay vỗ vỗ vào mặt hắn :" Ngốc tử ? Ý ngươi là vương phi ngốc ? Ha ha, một cặp đôi ngốc tử ngu xuẩn như các ngươi thì làm được gì ?"

" Cấm ngươi gọi ngốc tử của ta là ngốc tử !"

" Ha ha ha... Ta thích nói thế thì sao ? Ngốc tử, ngốc từ, ngốc tử,.. ! Ngươi làm gì được ta ?!"

�.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro