TẬP 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 43

Hắn làm theo, hít một hơi. Nàng nói tiếp:" Bắt đầu dồn hơi thật sâu vào và nói... Cứu tôi với! Cứu tôi với! Bớ người ta, cứu tôi với!"

Bọn chúng cùng hắn há hốc không nói nên lời, không lâu sau một trong số chúng cũng giật mình lấy lại tinh thần:" Ngươi có hét khan cổ cũng không có ai đến đâu!"

Nói rồi, bọn chúng đồng loạt hướng đến nàng:" Con nhỏ này làm ta phát điên rồi! Không cần tiền chuộc, xử con nhỏ đó cùng tên vương gia kia cho ta!"

Nàng dồn hơi sức cuối cùng hét:" Dạ! Dạ! Tên Dạ chết tiệt, đâu rồi, mau ra a. Bọn ta đang gặp nguy hiểm a! Huynh có ra không thì bảo!"

Vẫn là chả thấy ai xuất hiện, chỉ thấy trước mắt đao kiếm đang hướng nàng mà tiến đến. Nàng tức giận dậm chân xoắn tay áo lên để lộ hai cánh tay suông gầy bốc hỏa:" Dạ chết tiệt, ngươi mà không ra là biết tay với bà!"

Nói rồi quay phắt lại nhìn hắn đang ngơ một chỗ nói:" Đại ngốc tử, nếu trở về. Ngươi phải cắt lương hắn một tháng cho ta, rõ chưa!"

Chưa đợi hắn tiêu hóa câu nói của nàng thì nàng đã nhanh chóng lao vào bọn chúng. Chỉ thấy thân hình nàng nhẹ né tránh mấy cây đao sắc bén rồi lại nghe thấy bọn chúng la hét:" Á... Á...á..."

Nàng đấm vào bụng của tên đối diện rồi lại né thanh đao bên cạnh, chưa để thanh đao rút lại nàng đã nhanh chóng bắt lấy cánh tay của chủ thanh đao quật xuống đất. Tiếp đó là liên hoàn những cú đấm đá rất có lực.... Nàng nhảy lên dùng chân đá vào đầu của tên cuối cùng làm hắn ta bay ra xa lăn trên mặt đất.

Nàng phủi phủi tay:" Hừ, ta còn chưa xả hết cơn giận đây! Các ngươi dám bắt cóc đại ngốc tử? Các ngươi ăn gan hùm rồi, hừ!"

Nhìn thấy bọn chúng mặt mày bầm tím nằm sống soàn trên đất làm nàng không khỏi hừ lạnh rồi quay lại cởi trói cho hắn. Hắn vẫn đang ngơ ngác mặt cho nàng cởi trói, nàng kiểm tra hắn một vòng không thấy có vết thương nào mới thở phào nói:" Ngươi không sao là tốt rồi"

" A" hắn nghe giọng nói của nàng không khỏi giật mình, nàng nhíu mày tỏ vẻ nguy hiểm:" Ngươi là đang sợ ta?"

Hắn vội xua tay:" Không a, ngốc tử rất lợi hại a. Ta là thích ngốc tử nhất!"

" Xì, dẻo miệng" nàng không khỏi nở nụ cười xoa đầu hắn. Cùng lúc đó có nhiều tiếng bước chân đi đến.

Nàng cùng hắn nhìn ra phía cửa, chỉ thấy Vương tổng quản cùng đoàn người phía sau hớt hãi chạy đến. Thấy nàng và hắn không sao, Vương tổng quản mới thở phào nói:" Lão nô thật quá bất cẩn, cũng may là vương gia và vương phi không sao! Lão nô có tội, mong vương gia và vương phi trách phạt"

Nàng xua tay:" Không sao a, ông sai người đem bọn chúng đến quan phủ để họ xử lí. Ta và đại ngốc tử về trước đây!"

" Vâng thưa vương phi" Vương tổng quản cung kính, khi thấy nàng và hắn rời đi mới sai người mang bọn chúng đến quan phủ...

Trên đường đi, hắn không khỏi tò mò hỏi:" Ngốc tử a, Dạ là ai vậy? Có phải là người đạ cứu ta lúc trước không?"

" Sao ngươi nghĩ vậy?" nàng hỏi

" Ừm... tại lúc trước ta bị người khác khi dễ, tự dưng có một người mặc y phục đen đeo mặt nạ xuất hiện giúp ta a. Người đó cũng đã giúp ta rất nhiều lần, bất quá lúc ta muốn hỏi tên thì hắn lại biến mất..." hắn vẻ suy nghĩ nói

Nàng chắp tay sau lưng nói:" Ừm... hắn là người bảo vệ của ngươi đó. Nếu ngươi gặp nguy hiệm hắn sẽ đến cứu a"

" Còn ngốc tử?" hắn hỏi

Nàng nhún vai:" Ta cũng không biết nữa, hắn là người của ngươi, không phải là người của ta"

Hắn nhíu mày:" Nếu ngốc tử mà gặp nguy hiểm, hắn cũng phải cứu. Nếu hắn mà không cứu, ta sẽ phạt hắn a"

Nàng cười lắc đầu, bất quá hắn bồi thêm một câu:" Nếu ngốc tử gặp nguy hiểm mà hắn không xuất hiện, ta sẽ xuất hiện giúp ngốc tử a". Nàng ngạc nhiên quay nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng mỉm cười. Nàng chợt nở nụ cười:" Ừm... vậy ta gặp nguy hiểm ngươi phải đến cứu nha"

c

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro