TẬP 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 44

Hai người họ về đến phủ cũng gần chập tối, sau khi ăn tối xong nàng cùng hắn trở về phòng. Két...

Cửa phòng mở ra, nàng xoay xoay cổ mệt mỏi đi đến ghế ngồi xuống, hắn bên cạnh thấy vậy cũng ngồi xuống rót cho nàng ly trà. Đang rót chợt hắn nhận ra có một chiếc khăn màu đen kì lạ đặt ở trong khay liền hỏi nàng:" Ngốc tử, có chiếc khăn a"

Nàng giờ mới để ý liền ngó nhìn, nó nhìn rất quen a, khi nhìn thấy chữ được thêu lên đó không khỏi cả kinh chộp lấy. Hắn khó hiểu nhìn chiếc khăn hỏi:" Ngốc tử, chiếc khăn này có gì lạ hả?"

Nàng vội cất vào trong người cười cười nói:" Không có gì, đây là khăn của ta a, ta để quên đấy mà. Không có gì"

Hắn tin tưởng gật đầu:" Ân, vậy là ổn rồi". Nàng đang cười nhưng trong thâm tâm thì đang nguyền rủa 18 đời tổ tông nhà anh, để đâu không để để ngay trên bàn, nhỡ đại ngốc tử biết thì sao! Chẳng phải gì khác, chiếc khăn đó có thêu chữ "Dạ" màu đỏ rực, đây cũng là kí hiệu mà anh muốn thông báo rằng nàng phải đi gặp anh.

Hắn lờ mờ ngáp nói:" Oáp ~, ngốc tử a, chúng ta đi ngủ thôi"

Nàng cười nói:" Ngươi ngủ trước đi, ta đi đây có việc". Hắn bĩu môi:" Giờ này đã không còn sớm a, nàng muốn đi đâu?"

Nàng tỏ vẻ ngượng ngùng nói:" Thì là... đi mao xí... Ngươi thật là..."

Hắn chợt đỏ mặt vẻ như không nghe thấy đi đến giường nói:" Nàng có việc thì cứ đi đi..."

Thấy hắn cởi áo, đắp chăn nằm xuống thì nàng mới an tâm rời đi. Đi đến khuôn viên lần trước gặp anh, nàng lẳng lặng đứng đó. Giống với lúc đó, vẫn là cảnh đêm yên ắng không một bóng người và cả ánh trăng vàng nhạt này nữa...

Chợt có tiếng xé gió, một vật thể bay đến. Nàng giật mình theo phản xạ chụp lấy, là một vỏ kiếm? Nàng còn đang nặn não ra suy nghĩ thì sát khí xung quanh đột nhiên xuất hiện. Một mũi kiếm sắc bén bay đến, nàng cả kinh né tránh. Chỉ thấy chủ nhân của thanh kiếm chính là hắc y nhân mang mặc nạ bạc.

" Là huynh?" nàng khó hiểu nhìn anh, anh không đáp mà tiếp tục xoay kiếm hướng đến nàng. Nàng nhíu mày né tránh, vừa tránh vừa tức giận hỏi:" Huynh bị gì vậy hả? Tại sao tự dưng lại muốn ám sát ta?"

Thanh kiếm vẫn không khoang nhượng chỉ vào nàng, nàng hít một hơi dùng vỏ kiếm đỡ lấy. Hai bên giằng co qua lại, nàng một phen bực tức vì anh không đến cứu hắn cộng thêm anh vô cớ muốn đánh nhau với nàng, nàng không khỏi lớn tiếng mắng:" Hôm nay huynh bị gì vậy hả? Ta không nổi giận với huynh thì thôi tại sao huynh lại nổi giận với ta, còn chỉ kiếm vào ta?! Hừ, sẵn đây nói luôn. Ai đã nói sẽ cứu chủ nhân của mình khi gặp nạn hả, đến khi chủ nhân gặp nguy hiểm thật thì chả thấy bóng dáng đâu. Huynh lúc đó đi đâu vậy hả, bị mắc mao xí hả?! Ta không chém huynh thì thôi, làm cái quái gì lại chém ta?!"

Nàng tức muốn ói máu chửi bới mà anh vẫn chẳng có tí khoang nhượng nào, nàng cũng không muốn đùa giỡn mà tung chiêu trả đòn. Cái vỏ kiếm này chả có tí tác dụng gì cả, nàng ném vỏ kiếm sang một bên, sau dùng tay không mà đánh trả. Mũi kiếm xẹt ngang bên trái, nàng liền né trái song cùng lúc đó nàng vun nấm đấm vào mặt anh. Bất quá anh nhanh hơn né tránh, nàng cũng phản ứng tiến đến dùng cước đá...

Cứ thế hai người giằng co tới lui nhưng nàng biết một điều nàng không có nội lực, và không mạnh bằng anh nên luôn duy trì khoảng cách, nàng cũng biết rằng anh đã nhượng cho nàng rất nhiều... Mũi kiếm lại nhanh như cắt hướng vào lưng nàng, nàng đã đổ một tầng mồ hôi trên lưng, nhưng vẫn hít một hơi xoay người né tránh lùi ra xa... Nàng vẫn đang trong tư thế phòng bị nhìn anh... Anh chợt dừng lại, thanh kiếm cũng đã tra vào vỏ tra bên hông anh.

Nàng thấy thế mời thở phào một hơi, xém chút là tiêu rồi. Anh nhìn nàng một lúc mới lên tiếng:"Cô biết võ công?"

Nghe đến đây nàng không khỏi nổi điên:" Không thấy sao còn hỏi hả? Đừng bảo huynh đây là thử võ của ta?"

Anh không trả lời mà hỏi tiếp:" Cô không có nội lực?". Anh đã cân nhắc rất kĩ mới nói như vậy, bởi động tác ra quyền thu quyền của nàng đều rất nhanh và chuẩn còn có lực. Một loại võ mà anh chưa từng thấy...

Nàng thật là không muốn trả lời anh, nàng chỉ khoanh tay trừng mắt nhìn anh.

" Không ngờ Dương thừa tướng lại có thể dạy võ cho một cô con gái" giọng anh đầy lạnh giá

Nàng cười lạnh:" Hừ, huynh có từng thấy ai dạy võ cho một ngốc tử chưa? Huynh không sợ nếu dạy cho ngốc tử võ thì mọi chuyện rắc rối có thể diễn ra sao?"

GSSALE

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro