TẬP 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 45

Anh nhíu mày nhìn nàng, sau lại hỏi:" Vậy ai lại có gan dạy võ cho một ngốc tử?"

Nàng nhướn mày:" Đương nhiên là một lão sư có kinh nghiệm dạy cho ta rồi, ta sẽ không nói ta học được từ ai cho huynh biết đâu"

Anh hỏi:" Cô muốn học võ để làm gì?"

Nàng bất mãn khoanh tay nói:" Này này, ta chả phải nói là ta không có ý gì khi đặt chân vào vương phủ sao? Ta học chỉ để phòng thân, không được sao? Trong thế giới đầy ganh ghét đố kị thì một ngốc tử như ta dễ gì được sống yên. Ta cũng không trông mong có kẻ nào đó đến giúp đỡ, nếu đợi người thật tâm giúp mình đến thì ta đã chết từ kiếp nào rồi..."

Anh im lặng không đáp, nàng chợt nói:" Nói đi cũng phải nói lại, nếu không có ta ở đó thì tên đại ngốc tử kia không biết đã ra bộ dạng gì rồi. Huynh lúc đó là đang đợi người khác xuất hiện hay là không quan tâm đến chủ nhân của mình?"

" Cô nên biết năng lực của ta, không có cô hay bất cứ ai ta cũng có thể cứu được vương gia. Khi đó ta muốn nhìn xem cô có thật lòng với vương gia hay không, nếu cô có ý định bán đứng ta sẽ ra tay giết cô không chút lưu tình" giọng anh trở nên trầm thấp.

" Hừ, không thèm nói chuyện với huynh nữa, ta đi ngủ đây" nói rồi nàng xoay lưng trở về phòng. Anh vẫn lẳng lặng nhìn bóng dáng của nàng đến khi rời đi anh mới biến mất khỏi màn đêm...

Sáng hôm sau, nàng ngủ một giấc thật ngon rồi chậm rãi mở mắt tỉnh dậy. Chỉ thấy trước mặt là một bờ ngực rộng lớn, chớp chớp mắt a... Nàng ngước nhìn lên, hắn vẫn đang ngủ, khuôn mặt hiện giờ đang phóng đại trước mặt nàng.

Chậc chậc, làn da trắng mịn trơn bóng không tì vết, nàng cảm tưởng khuôn mặt đó được đúc kết từ nguyên vật liệu thượng hạn mà khó có thể mua được. Nàng chợt trở nên si luyến nhìn hồi lâu, rốt cuộc hắn cũng chậm rãi thức giấc. Hắn mở mắt ra bắt gặp ánh mắt của nàng nhìn hắn, hai ánh mắt chạm vào nhau mà không thể tách rời.

Không biết đã bao lâu, nàng mới giật mình thoát khỏi ánh mắt đó. Cảm nhận cánh tay rắn chắc của hắn vẫn ôm lấy mình nàng không khỏi khó hiểu. Hôm qua rõ ràng nàng đang ôm gối ngủ mà, sáng hôm nay tự dựng thay gối ôm bằng hắn là sao a? Lại nói lúc trước nàng không thích bị ai ôm khi ngủ, nhưng sao lúc này hắn ôm nàng thì nàng lại ngủ ngon như vậy? Thật kì lạ...

Hắn dụi dụi mắt hỏi:" Ngốc tử a, nàng tỉnh rồi"

Thôi vậy, nàng cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, dù sao ngủ một giấc ngon là được rồi. Nàng đáp lại:" Ừm...dậy thôi"

Hai người cùng nhau thức dậy, một lúc sau hai người đã ngồi trong xe ngựa. Hôm nay chính là ngày mà nàng phải trở về nhà "mẹ đẻ" của mình a. Xe ngựa chạy chậm rãi trên đường, nàng bên trong đã chuẩn bị sẵn đem điểm tâm bộc trong tay nải ra đưa cho hắn. Hắn vừa gặm vừa hỏi:" Chúng ta không phải đến dùng bữa với nhạc phụ đại nhân sao?"

Nàng cười cười:" Ngươi nghĩ chúng ta sẽ được ăn ngon lành à? Không đâu". Hắn cảm thấy khó hiểu, nhưng ngốc tử đã nói vậy thì đại ngốc tử đây phải tuân theo a. Đến cửa phủ, hắn nhảy xuống trước rồi mở màn cửa xe để nàng bước xuống. Thanh Hoa bên cạnh chỉ có thể nhìn mà thôi...

Nàng chậm rãi đi đến cửa phủ mà gõ ba tiếng, đợi một lúc sau mới có người ra mở cửa. Người mở cửa chính là một hạ nhân còn đang mớ ngủ. Hạ nhân kia nhăn nhó hỏi:" Ai ở trước phủ Thừa tướng kêu réo om sòm vậy?! Không muốn sống nữa hả?!"

Hắn tức giận muốn phản bác lại thì bị nàng ngăn cản, nàng chậm rãi nói:" Ta là tứ tiểu thư, ta đến để thăm phụ thân, mẫu thân của ta"

Nghe đến đây mắt của tên hạ nhân kia mới mở to lên nhìn nàng:" Ách, tứ tiểu thư?". Tên đó chỉ biết há hốc nhìn nàng, sau lại chỉnh giọng nói:" Để thuộc hạ báo lại cho thừa tướng biết, tứ tiểu thư cứ chờ ở đây a". Nói xong, hạ nhân kia vọt đi.

Hắn bất mãn nói:" Tên hạ nhân to gan, không mời chúng ta vào mà bắt đợi ở đây?!"

Nàng nhún vai:" Đó chính là lí do ta kêu ngươi ăn điểm tâm a. Hắn ta kêu chúng ta đợi, nhưng đâu có kêu chúng ta đợi ở đâu đâu. Chúng ta nên đi dạo một vòng coi như hít thở không khí trong lành a"

>

{{&i18n_restore_tip}}

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro