Chương 2: Bữa tối với gia đình Kanroji

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Rinka

---

Có vẻ như căn phòng cũ của cô đã được biến thành một nơi cắm hoa bất đắc dĩ, điều mà Mitsuri hoàn toàn không phiền lòng. Mùi hương của những bông hoa tươi cắt mới thật yên bình, khiến cô xuýt thì ngủ thiếp đi ngay lúc đó.

Tuy nhiên, cô gạt phăng cảm giác đó và thay bộ đồng phục ra, khoác lên mình một chiếc áo choàng bình thường hơn. Mặc thứ này có hơi lạ, cô cũng không thích cảm giác nó bó chân mình, nhưng ngày mai khi người cầu hôn đến, cô còn phải mặc một bộ kimono cầu kỳ hơn nhiều.

Căn phòng này gần như trống rỗng, phần lớn kimono và kẹp tóc của cô đã được truyền lại cho các em gái hoặc mang theo về nhà riêng. Nhưng vẫn còn chú thỏ bông nhỏ yêu thích của cô, được đặt tên là Mimi từ thời thơ bé. Lúc cô mới nhận được nó, Mimi có bộ lông trắng mềm mại và đôi mắt xanh lung linh. Nhưng sau cả thập kỷ, bộ lông trắng của Mimi đã phai thành màu nâu nhạt, nhiều mảng lông rụng mất hoàn toàn, và mắt trái cũng không còn nữa. Hạt cườm còn lại thì xỉn màu đến nỗi chẳng thể phân biệt được màu sắc ban đầu. Bông nhồi bên trong cũng xẹp lép, khiến Mimi trông ủ rũ như một chiếc lò xo gỉ.

“Có lẽ chị nên mang theo em về nhỉ,” Mitsuri tự lẩm bẩm, ôm chặt món đồ chơi mà cô đã gắn bó lâu hơn bất kỳ người nào. “Chị có thể nhồi lại bông và may cho em một con mắt mới.” Nhưng rồi cô nhanh chóng gạt phăng ý định đó. Cô đã mười chín tuổi rồi, thật là trẻ con khi cứ mãi bám víu vào thứ tình cảm trẻ con như thế, dù trong thâm tâm cô vẫn biết ơn cha vì đã giữ lại Mimi. Có lẽ cô sẽ sửa Mimi lại và tặng cho em gái mình, hoặc thậm chí là một trong những bé gái ở trang viên Hồ Điệp.

Vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ, cô giật mình khi nghe thấy một tiếng xì xì gần đó. Thoạt đầu, cô còn bối rối tự hỏi làm sao một con rắn nào đó lại có thể chui vào được, trước khi cảm nhận thấy thứ gì đó có vảy bò lên trên đùi mình.

Giữ những tiếng hét của cô kìm nén bên trong quả là một chiến công. Kaburamaru cuộn tròn người thành hình xoắn ốc, dường như thoải mái trong tư thế này mặc dù nó gây khó khăn cho Mitsuri.

"Kaburamaru, em đang làm gì vậy? Anh Iguro sẽ không cho em đi lang thang đâu." Có khả năng Kaburamaru tự ý đi lại, nhưng cô biết rằng rắn thường rất nhút nhát trong một môi trường mới.

Câu hỏi của cô được giải đáp khi Kaburamaru ngẩng cái đầu hình mũi tên lên, chỉ ra ngoài phòng và hướng lên mái nhà. Mitsuri không khỏi mỉm cười nhẹ, nhận ra Obanai hẳn đang đợi cô nhưng đã đủ chu đáo để không đi tìm cô. Gia đình cô đã nghi ngờ việc cô dẫn một người đàn ông theo mình, và mặc dù anh đến đây vì công việc, nhưng không thể nào họ nói chuyện riêng tư mà không dấy lên những lời đồn thổi.

Mitsuri chắc chắn mình đã sẵn sàng. Cô đặt Mimi lại lên bàn trang trí, sau đó nhẹ nhàng để Kaburamaru trườn lên tay và quấn quanh cổ. Khi nó đã an vị, cô đứng dậy, đầu nó nằm gọn dưới tai cô, thỉnh thoảng ló ra khỏi mái tóc dài màu đào của cô. “À, cảm giác hệt như đeo một chiếc khăn quàng cổ vậy! Giờ thì chị hiểu tại sao anh Iguro thích có em bên cạnh rồi!” Cô khúc khích khi lưỡi của nó lè ra, vô tình cù vào da cô.

Ngân nga nho nhỏ, Mitsuri di chuyển ra ngoài ngôi nhà và nhảy lên mái nhà. Obanai đang ở đó, đứng hiên ngang như một vệ sĩ thầm lặng với ánh sáng mặt trời lặn hắt ra sau lưng. Mitsuri nghĩ rằng trông anh còn ngầu hơn và bí ẩn hơn nữa trong tư thế đó.

"Xem em tìm được ai này~" cô hát hân hoan, nhún nhảy đến gần Obanai để anh thấy con rắn của mình ở đâu. Thiếu Kaburamaru quấn quanh, trông anh lạ hoắc, khiến Mitsuri bật lên tiếng cười khúc khích. "Hy vọng là anh em không làm khó anh quá ạ."

"Anh ấy đã dọa sẽ bẻ gãy đầu gối của tôi nếu tôi dám động đến người em một cách không đứng đắn," Obanai đáp, khoanh tay trước ngực như thể bản thân ý nghĩ đó thật là ngớ ngẩn.

"Anh Michifusa rất cưng chiều em," Mitsuri nói, đưa tay lên che miệng một cách ngại ngùng, "Em hy vọng ảnh sẽ thấy được con người tuyệt vời của anh." Dù sao thì, điều đó cũng dễ hiểu thôi. Mitsuri không được mọi người xung quanh quý mến cho lắm khi còn nhỏ, vì vậy, những người anh trai của cô luôn là người bảo vệ danh dự của cô mỗi khi có người buông lời khó nghe. Michifusa cũng là người phản đối kịch liệt nhất việc cô gia nhập Sát Quỷ Đoàn.

Hình như Kaburamaru đã chịu đủ rồi, nó với người ra hiệu muốn quay lại vị trí "chính chủ". Cô bật cười khúc khích, đưa tay ra, dang rộng như một nhánh cây cho phép con rắn bò lên và trườn lại về vai Obanai. Nhưng Kaburamaru lại không thèm bò lên quá đầu ngón tay cô, không muốn vượt qua khoảng trống giữa họ mặc dù nó hoàn toàn đủ dài để làm điều đó.

Cô lại cắn môi dưới và tiến lại gần một chút, cố gắng gợi ý cho Kaburamaru rằng nó có thể về nhà bất cứ lúc nào. Thế nhưng, con rắn trơ tráo quay đầu lại nhìn cô, như thể đang cáo buộc cô bắt giữ nó làm con tin vậy.

"Em chỉ cần – bò sang thôi," cô cố giải thích, thậm chí Obanai cũng có vẻ bối rối và bước lại gần hơn. Kaburamaru vẫn cuộn chặt quanh tay cô, chỉ cách hai ngón tay chỗ nó muốn đến nhưng lại kiên quyết từ chối. Cảnh này làm Mitsuri nhớ đến con mèo của mình, cô cần phải cảnh báo Obanai trước khi đêm kết thúc thôi. "Con rắn láu cá này." Mitsuri thở dài và cuối cùng bước thêm một bước nữa, lần này cô đặt lòng bàn tay lên vai Obanai tạo thành một chiếc cầu nối.

Bấy nhiêu đó đã đủ cho con rắn tinh quái bướng bỉnh. Nó vui vẻ trườn trở lại chủ nhân hợp pháp của mình, như thể nó không hề khiến Mitsuri phải chuyển phát nhanh bằng tay. Cô tự hỏi liệu Obanai có nuông chiều nó quá nhiều không, và đó có phải là lý do khiến Kaburamaru hay bám người như vậy.

Rút tay lại, cô mỉm cười. "Xong chuyện này rồi, giờ chúng ta cần bàn về cách chiến đấu với con quỷ ạ."

Obanai gật đầu chậm rãi, đôi mắt mở to nhìn một điểm nào đó sau lưng cô. Chắc hẳn anh đã tính toán tất cả thông tin và lên kế hoạch tấn công, đúng như tính cách nhanh nhạy của anh. Quá ngầu luôn!

"Bây giờ mọi người đang ăn tối nên sẽ không hỏi được ai đã chứng kiến cuộc tấn công, nhưng điều đó cũng có nghĩa là đường phố vắng vẻ, thuận lợi để anh tìm kiếm manh mối xung quanh," Mitsuri đề nghị, dù bị gạt ra ngoài chiến đấu, nhưng cô vẫn muốn góp sức. "Thật đáng tiếc vì em rất quen thuộc khu vực này, nhưng chắc chắn anh có thể xử lý chuyện này một mình."

Obanai nuốt ực, gật đầu chậm rãi một lần nữa khi anh tập trung lại sự chú ý của mình vào cô. "Ừ, tôi cũng đang nghĩ như vậy." Ngay sau đó, anh lấy lại bình tĩnh, ánh mắt sắc bén trở lại. "Đêm nay tôi sẽ đi trinh sát khu vực, đó là lúc con quỷ thường hoạt động mạnh nhất để săn tìm con mồi tiếp theo. Sẽ không có thêm người nào ở đây bị những sinh vật ghê tởm đó sát hại nữa."

Mitsuri không kiềm được cảm giác lâng lâng bên cạnh Obanai. Bất cứ khi nào anh có cái nhìn nghiêm túc đó và nói chuyện một cách quả quyết, nhịp tim cô lại đập nhanh hơn, thêm một lần nữa ngưỡng mộ sự kiên định tuyệt vời của Obanai. Đó chính là một trong nhiều điểm quyến rũ của anh ấy!

"Về phần em." Mitsuri ngừng ngất ngây, chớp mắt khi nhận ra Obanai chưa dứt lời. "Em có chắc chắn về buổi xem mắt này không?"

Cô quay về phía anh, không chắc mình nên nói gì. Cô từng nghĩ anh chẳng quan tâm gì và chỉ giúp cô thoát khỏi con quỷ, nhưng có vẻ như cuộc sống cá nhân của cô lại khiến anh bận tâm.

"Chuyện này..." Mitsuri cố gắng thốt ra những lời thích hợp, mím chặt môi. "Thật khó khăn ạ. Khi em mười bảy tuổi và cả hai người đàn ông đều từ chối em, em đã rất chắc chắn mình sẽ không bao giờ tìm được người đàn ông nào để cưới một người như em. Sau đó, em gặp được Ngài Chúa Công và bắt đầu tập trung vào giá trị bản thân, việc không lập gia đình cũng không còn quan trọng. Nhưng giờ đây... chính bản thân em cũng không chắc chắn nữa ạ. Dù sao thì em cũng rất muốn kết hôn, chỉ là không biết có phải bây giờ là thời điểm thích hợp để cân nhắc đến chuyện đó hay không."

Biết rằng ngày mai mình sẽ gặp mặt người mai mối khiến đầu óc cô quay cuồng. Đây quả là một đề nghị quá đột ngột, cô chưa từng gặp người đàn ông này trong đời, vậy mà anh ấy lại muốn cưới cô. Cô cũng luôn mơ về một gia đình, có cả đàn con giống như bố mẹ cô, và một tình yêu bền chặt như chính họ. Cô từng ám ảnh về điều đó, nản lòng vì sức mạnh bất thường và màu tóc của mình khiến cô nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ đạt được hạnh phúc như vậy. Nhưng cuộc sống của cô giờ đây bắt đầu rẽ sang một hướng khác, mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô không thể thích nghi kịp.

"Tôi sẽ không coi thường em đâu," Obanai lên tiếng, một lần nữa khiến cô bất ngờ. Vì một lý do nào đó, những lời đơn giản ấy lại mang rất nhiều ý nghĩa, khiến cô có ham muốn vươn ra và bóp nát sống lưng anh trong một cái ôm, nhưng cô chỉ kìm nén lại với một nụ cười toe toét đầy nước mắt.

"Cảm ơn anh, anh Iguro."

Rồi, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.

"Kya-! Chúng ta phải đi ăn tối thôi! Bên này, bên này ạ! Nhanh lên anh ơi!"

-

Họ đã đồng ý không đi ăn tối cùng nhau và Mitsuri chỉ đơn giản chỉ đường cho Obanai đến phòng ăn trong khi cô đi theo hướng riêng. Khi cô kéo cửa trượt ra, khung cảnh giống như địa ngục trần gian hiện ra trước mắt.

Anh trai của cô đang nhìn chằm chằm Obanai như thể chỉ bằng ánh mắt sắc lẹm có thể biến người đàn ông thấp hơn thành hơi nước. Trong khi đó, người anh trai còn lại dồn dập anh bằng một tràng các câu hỏi với mức độ thô lỗ khác nhau. May mắn là em trai của cô đang im lặng ngồi cạnh Obanai, hai em gái của cô liên tục cố gắng chạm vào Kaburamaru, con rắn đã khôn ngoan trốn vào nếp gấp áo haori của Obanai. Mẹ cô đang dọa đuổi hết lũ trẻ ra ngoài trong khi cha cô nhấm nháp rượu sake và mỉm cười vui vẻ, giơ chén rượu lên chào Mitsuri khi cô ngồi xuống cạnh ông.

“Trời đất, mấy đứa, để anh Iguro yên một phút đi. Ít nhất thì cũng giới thiệu bản thân để ảnh biết ai đang làm phiền mình đi chứ.”

“Chị xấu tính quá,” em gái út của cô chu môi tức tối, trước khi tự hào tuyên bố, “Em là con gái út, Kanroji Misaki. Em thích hoa và em tám tuổi rồi ạ!”

"Còn em là Kanroji Mayu, em hy vọng sau này sẽ lớn lên giống như chị tư của em!" Mitsuri thích thú kêu ré lên, vỗ nhẹ đầu cô em gái ngoan ngoãn trước khi Misaki cũng đòi được vỗ đầu. Mitsuri chiều lòng em và vỗ về cả hai chị em.

"Em là con trai út, Kanroji Masatane. Cảm ơn anh vì đã chăm sóc chị gái em ạ." Gia đình cô thật đáng yêu! Mitsuri cũng muốn vỗ đầu Masatane nhưng cậu ngồi bên kia bàn, mhưng cậu vẫn mỉm cười như thể hiểu mong muốn của cô.

Anh trai thứ hai của cô nở một nụ cười rạng rỡ, giơ ngón tay cái về phía mình từ phía bên kia Obanai. "Tên tôi là Kanroji Murashige, nhưng cậu cứ gọi tôi là Mura đi. Tôi là người anh trai ngầu hơn đấy."

"Nếu em ngầu vậy sao không có vợ đi," anh cả lầm bầm, nhận lấy cú đá vào ống quyển của Mura từ dưới gầm bàn. "Tôi là Kanroji Michifusa, anh cả của Mitsuri. Nếu cậu làm gì khiến em gái tôi buồn, tôi sẽ quẳng cậu cho heo ăn đấy."

Hai người này thì chắc chắn không được vỗ đầu rồi.

"Ha ha, vui quá, không khí gia đình lại sôi động rồi," cha của Mitsuri cười khúc khích. "Chú là Kanroji Makoto, trụ cột của gia đình này, và đây là người vợ yêu quý của chú, Mei. Hy vọng cháu sẽ tiếp tục đến thăm chúng ta, Iguro. Qua những lá thư của Mitsuri, chú có thể thấy cháu là một chàng trai chân thành và chú tin tưởng giao phó con bé cho cháu."

Mitsuri kêu ré lên thích thú, với lên và vỗ nhẹ đầu bố cô, ông mỉm cười mãn nguyện.

Mọi người cảm ơn bữa ăn và bắt đầu xới thức ăn, quyết định rằng tra tấn Obanai là việc ít quan trọng hơn so với việc lấp đầy bụng mình. Bàn ăn chất đầy thức ăn một cách thái quá, đủ để cho gấp ba lần số người trong gia đình, thế nhưng hầu hết thức ăn đều được dồn về phía Mitsuri.

"Thật vui vì con vẫn ăn khỏe thế này. Lần tới con nên mang qua chút mật ong con đang nuôi đi," Makoto nói.

Mitsuri mỉm cười toe toét trước lời đề nghị đó, sau đó rút ra một hũ mật từ trong khăn thắt lưng, tự hào giơ cao cho cả gia đình cùng xem. "Con biết ngay là cha sẽ hỏi mà! Đây là mật ong tươi từ những con ong do con nuôi đấy, cực kỳ ngon và ngọt luôn ạ!"

Cô cho mọi người chuyền tay nhau hũ mật ong để thưởng thức, đồng thời cảnh báo Masatane không được đổ hết lên thức ăn của cậu. "Con thích rưới mật ong lên tất cả món ăn mình nấu, và dạo này con đang rất hứng thú với các món ăn phương Tây. Con thường dùng anh Iguro làm chuột bạch, con đã bắt ảnh thử bánh kếp, bánh quế và bánh mì nướng với mật ong. Nhưng tụi con đều đồng ý là bánh kếp là ngon nhất ạ."

"Em nấu ăn cho tên này sao?" Michifusa dường như sắp nổi điên chỉ vì gợi ý đó.

"Em đã nấu ăn cho tất cả các trụ cột mà," Mitsuri chu môi, "và hầu hết các trụ cột đều là đàn ông."

Michifusa lập tức chìm vào vẻ trầm tư sâu sắc, mà theo như Mitsuri đoán, thì nội dung suy nghĩ đó có lẽ là biểu hiện của việc muốn thiêu trụi cả Sát Quỷ Đoàn.

"Kể cho tụi anh về những trụ cột khác đi," Murashige lên tiếng, "Những lá thư của em thường chỉ nhắc đến Kochou và Iguro, nhưng em từng nói tổng cộng có chín người."

"Vì em dành nhiều thời gian nhất với hai người đó thôi, tất cả các trụ cột đều cực kỳ mạnh mẽ và có cách chiến đấu riêng với quỷ. Mỗi người trong số họ đều tận tâm cống hiến để thế giới này an toàn hơn cho con người!" Mitsuri dõng dạc kết thúc, ánh mắt lấp lánh đầy tự hào nhìn về phía người đồng đội trụ cột. Nói về những thành tích của họ luôn khiến cô cảm thấy phấn chấn.

Thế nhưng Murashige dường như không hài lòng với câu trả lời đó, anh chang một ít mật ong lên cơm và cá của mình. "Ừm, ừm, nhưng ý anh là nói về cá nhân từng người ấy. Với Iguro đây thì bọn anh đã biết cậu ấy là Xà Trụ rồi, còn những chuyện khác nữa, ví dụ như lần em bắt gặp cậu ấy đang đo chiều cao trong hẻm và việc cậu ấy thích amezaiku [1]. Còn với Kochou thì bọn anh biết cổ có chị hai mà cổ đang cố gắng báo thù cho chỉ và nhận nuôi trẻ mồ côi, nhưng sáu người còn lại thì em chẳng mô tả gì về họ cả."

[1] Nghệ thuật kẹo Nhật Bản. Nghệ nhân sử dụng tay và các công cụ khác như nhíp và kéo, tạo ra một tác phẩm nghệ thuật với nhiều màu sắc khác nhau.

Mitsuri có đang đổ mồ hôi không? Đúng vậy, mồ hôi đang túa ra khắp người cô, cả người cô nóng ran khi người anh trai ngốc nghếch của cô vừa vô tình tiết lộ sự thật một cách hớ hênh. Obanai gục người về phía trước, mái tóc che khuất mặt, Mitsuri không thể đoán được anh đang tức giận hay xấu hổ. Mọi chuyện không phải lỗi của cô, ngay từ đầu, cô đã đi tìm Obanai và định gọi anh, nhưng lại khựng lại vì thấy anh đang làm điều gì đó kỳ lạ khi tựa vào một cột trụ bằng gỗ. Sau cuộc gặp gỡ, vì tò mò, cô quay lại thì tình cờ nhìn thấy một dấu phấn nhỏ xíu với số 162 được ghi bên cạnh.

Cảm ơn thần linh vì Murashige chưa tiết lộ chuyện lần đó cô chắc chắn nhìn thấy Obanai đang có một cuộc trò chuyện sôi nổi với Kaburamaru như thể con rắn là người, và anh nói chuyện y hệt như đang giả vờ rủ con rắn đi hẹn hò.

Mím chặt môi, Mitsuri bắt đầu kể về tất cả các trụ cột khác cho người anh trai tọc mạch, phản bội của mình, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Obanai, người giờ đang say sưa nghiên cứu một sợi chỉ trên quần. Masatane thì thầm điều gì đó với anh. Hy vọng đó là những lời an ủi và xin lỗi thay cho Mitsuri.

"Cậu Tomioka Giyu này có vẻ là một người đàn ông tốt bụng đấy nhỉ," Mei nhận xét, nhìn Mitsuri bằng ánh mắt mà chỉ có người mẹ mới dành cho con gái. "Con có cân nhắc đến bất kỳ người bạn săn quỷ nào khác của mình không?"

"Ah, mama, làm sao mẹ có thể hỏi con như vậy được!" Mitsuri lúng túng, không muốn tin rằng bữa tối này lại biến thành một nỗ lực khác để moi móc về chuyện tình cảm không tồn tại của cô. "R-rốt cuộc thì, chẳng phải mẹ đã yêu cầu con quay về vì một buổi xem mắt sao ạ?"

"Đúng vậy, nhưng nếu con tự tìm được cho mình một người đàn ông thì mẹ sẽ không cần phải chủ động ra tay nữa," bà nói với một nụ cười tinh nghịch.

"Nghề diệt quỷ không có nhiều thời gian rảnh đâu mẹ," Mitsuri yếu ớt phản bác, chỉ muốn cuộn tròn người lại và biến mất. Cô đang đổ rất nhiều mồ hôi và bữa tối vẫn chưa kết thúc.

May mắn thay, chủ đề cũ rích đó bỗng trở nên kém thú vị hơn so với Obanai, người giờ đang phải ứng phó với hàng loạt câu hỏi từ hai em gái của cô.

“Anh Iguro, anh bao nhiêu tuổi rồi?” Mayu hỏi.

“Tôi hăm mốt.”

“Anh có vợ chưa ạ?” cô bé tiếp tục.

“Chưa, tôi chưa có vợ.”

“Anh muốn có vợ không ạ?” Misaki chen ngang, khiến Mitsuri chực đưa tay lên véo má em gái để dạy cho em một bài học về phép lịch sự.

“Tôi muốn.”

Mitsuri dừng lại giữa chừng, tay đang chực véo má em gái chợt khựng lại, ngạc nhiên. Cô luôn than thở về việc mình chưa lấy chồng, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến khả năng Obanai cũng cảm thấy tương tự về tình trạng độc thân của anh.

“Cậu giết được bao nhiêu con quỷ rồi?” Murashige hỏi.

"Hơn một trăm con quỷ đã phải bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của tôi." Lời tuyên bố đó khiến cả gia đình Kanroji đều thốt lên những tiếng ooh và aww.

Misaki đưa ngón tay lên cằm, cau mày và nghiêng đầu như đang suy nghĩ sâu xa. "Tại sao anh lại có hai màu mắt khác nhau vậy?"

"Ngay từ khi sinh ra, tôi đã như thế này," Obanai giải thích, giọng không hề tỏ ra bị xúc phạm. "Đây là một đặc điểm gọi là loạn sắc tố mống mắt, nghĩa là một bên mắt có màu khác với bên còn lại."

"Ồ, ra là vậy ạ." Misaki gật đầu với chính mình, nhưng sự tò mò của em vẫn chưa được thỏa mãn. "Sao anh lại đeo băng quanh miệng thế? Em quan sát thấy anh ăn mà vẫn không tháo ra lần nào ạ."

Đúng là như vậy, những dải băng trắng vẫn che kín miệng Obanai trong khi đĩa đồ ăn của anh đã vơi đi một nửa.

Mei cáu tiết. "Đừng có nhìn chằm chằm người khác khi người ta đang ăn," bà nhẹ giọng quở trách, dù chính mắt bà cũng liếc nhìn Obanai cùng với ánh mắt tò mò của mọi người. Bản thân Mitsuri chưa bao giờ thực sự nghĩ đến việc hỏi Obanai, vì cô hiểu rõ cảm giác khó xử khi bị chất vấn về ngoại hình của mình, nhưng trong hai năm quen biết, cô chưa bao giờ thấy anh bỏ những dải băng đó ra. Thậm chí cả khi ngủ, anh cũng quấn băng.

"Anh cũng như vậy từ khi sinh ra rồi sao?" đứa con út nhà Kanroji thúc giục, "như đặc điểm loạn-sắc-mống-mắt của anh ấy?" Em lẩm nhẩm từ mới trong miệng, chắc chắn là đang ghi nhớ để sau này có thể sử dụng và gây ấn tượng với mọi người bằng vốn từ phong phú của mình.

"Đúng vậy. Và không, tôi sẽ không cho em xem đâu." Obanai nói thêm, khi thấy Misaki mở miệng định hỏi thêm. Anh đặt đũa xuống và cúi đầu. "Cảm ơn vì bữa ăn. Cháu còn việc phải giải quyết ạ."

Anh đứng dậy, Kaburamaru đã trườn lại quanh cổ anh thay vì trốn. Vẻ mặt khó gần quen thuộc trở lại trong cách anh đứng, trong ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống mọi người - biểu hiện thường thấy khi anh sẵn sàng chiến đấu với quỷ. Anh kéo cánh cửa lưới ra, biến mất khỏi hiên nhà mà không một tiếng động, lao mình vào màn đêm.

Misaki ngước lên nhìn chị gái, trên trán nhăn một nếp nhăn nhỏ. "Em làm ảnh buồn rồi sao?"

"Không có đâu." Mitsuri mỉm cười trấn an. "Anh Iguro sẽ quay lại trước khi trời sáng thôi."

Bữa tối vẫn tiếp tục, tiếng nói rộn ràng của mọi người hòa lẫn vào không khí ấm áp sum họp. Nhưng dù vậy, Mitsuri vẫn không khỏi cảm thấy mình nên ra ngoài giúp Obanai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro