7(H). Viên thuốc dối trá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uchiha Obito sau một giấc ngủ dài đằng đẵng từ từ mở mắt ra, dùng chút ý thức ngu ngốc của đứa trẻ mới sinh để từng chút một nhận biết những ảo ảnh xa lạ xung quanh mình.

Thời gian là mùa thu năm 2013, ở một nhà kho bỏ hoang ở Thủy Quốc.

Qua vách tường dày, hắn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng mưa không thôi ở Thủy Quốc. Những hạt mưa u ám rơi lộp độp trên nóc tòa nhà, vỡ thành từng mảnh và biến thành những tia nước bẩn.

Obito khó khăn nhấc cánh tay phải bó bột lên, cố gắng xác định tình trạng cơ thể mình - hắn vẫn còn sống, sống sót trong đống đổ nát.

Trong ký ức cuối cùng của hắn, mảnh lựu đạn xuyên vào da thịt, chặt một nửa cơ thể hắn thành từng mảnh bằng hàng ngàn thanh kiếm, trên mặt sông tiếng gió âm lãnh gào thét, xé nát làn da chi chít sẹo của hắn . Hắn bị trọng lực cực lớn kéo đi và rơi vào khe hở giữa mưa bom bão đạn cho đến khi dòng nước sông lạnh lẽo nuốt chửng lấy hắn.

Khi ý thức khôi phục, cơn đau do đòn tấn công gây ra ngày càng rõ ràng hơn. Thời gian được ghi lại một cách kỳ lạ, xuyên qua những lớp băng và ống dẫn rối rắm trên người nhắc nhở hắn rằng nhiệm vụ cầu Kannabi chưa trôi qua quá lâu.

Và một nhiệm vụ khác, cũng sắp mở màn.

"Bên kia cầu Kannabi là Thủy Quốc. Đáng lẽ tổ chức Akatsuki phải bố trí người theo dõi mọi hành động của mọi người trên cầu. Nếu em có thể sống sót sang được bên kia, em đã hoàn thành được một nửa nhiệm vụ." Đêm trước nhiệm vụ cầu Kannabi, Namikaze Minato chỉ vào bản đồ trên bàn và nói với Obito.

"Đã hiểu."

"Nửa còn lại có thể sẽ mất nhiều thời gian." Minato gỡ bản đồ ra, trong con ngươi màu xanh lam trở nên nghiêm túc hơn, "Em cần ẩn nấp trong Akatsuki, dần dần thâm nhập, thu thập càng nhiều tình báo về bọn họ càng tốt, chờ đợi thời cơ chín muồi sẽ liên lạc lại Konoha đem bọn chũng nhất cử tiêu diệt. Nhiệm vụ này đòi hỏi rất nhiều kiên nhẫn, chớ nóng vội đả thảo kinh xà*. "

*打草(đánh rắn động cỏ): câu thành ngữ được sử dụng để miêu tả một hành động không kín kẽ cẩn mật, để cho người ta phòng bị. Nó cũng có nghĩa là hành động hấp tấp, khiến địch thủ cảnh giác.

"Tôi sẽ cố hết sức."

"Cục cảnh sát Konoha sẽ không cung cấp cho em bất kỳ tài nguyên nào trong toàn bộ nhiệm vụ gián điệp này. Thầy hy vọng em có thể hiểu được."

"Vâng." Obito gật đầu.

"Obito... em có thực sự chắc chắn muốn thực hiện nhiệm vụ này không?" Minato xác nhận với hắn lần cuối.

Các lãnh đạo cảnh sát đã nhất trí quyết định tại một hội nghị nội bộ rằng nhiệm vụ tiềm ẩn phải được người đã được đào tạo chuyên nghiệp tại cục tình báo quốc gia Hatake Kakashi hoàn thành. Nội dung hội nghị đã bị Obito tình cờ đi ngang qua văn phòng nghe được nên trước khi chính Kakashi biết tin, hắn đã một mình gặp Minato tiến cử bản thân, lên đầu sóng ngọn gió.

Thân là nguyên cục trưởng cục cảnh sát Uchiha Madara , Uchiha Obito thực lực tự nhiên không thể khinh thường, mấy năm qua tại trong tiểu đội thành tích cũng rõ như ban ngày. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Minato vẫn là ủy thác nhiệm vụ quan trọng này cho người đàn ông với lòng dũng cảm phi thường này.

-----------

Trong nhà kho mục nát nồng nặc mùi ẩm mốc, trong bóng tối truyền đến tiếng bước chân kỳ quái.

"Này, ngươi tỉnh rồi, Obito."

Người đứng trước mặt có nước da trắng bệch, trên mặt nở nụ cười ma quái, thanh âm bén nhọn chói tai và gay gắt như kính cào trên bảng đen.

"Ngươi là ai?" Obito chật vật ngồi dậy, ống dẫn trên người đung đưa theo chuyển động của hắn.

"Ta là Zetsu." Người đàn ông tự giới thiệu mình với giọng điệu kỳ lạ, "Chào mừng đến với Akatsuki"

"Tại sao ngươi lại cứu ta?"

"Hừm, cái này ta cũng không biết, ngươi phải hỏi thủ lĩnh của chúng ta."

"Tên kia ở đâu?"

"Ông ấy bây giờ không có ở nơi này... Tôi cũng không biết ông ấy ở đâu." Zetsu nhẹ nhàng lướt ngón tay dọc theo vết băng dính máu, vừa lắc đầu vừa cười, không biết là thương hại hay chế nhạo, "Chậc chậc chặc, nhìn ngươi trong bộ dạng thế này, bị thương không nhẹ nha."

"Hừm." Obito quay người về hướng Zetsu đang đi, nhưng đau đến mức không thể ngồi yên, suýt chút nữa đã ngã xuống.

"Đây, cầm lấy đi." Zetsu mỉm cười, mở một lọ thuốc bẩn thỉu ra, đổ ra hai viên thuốc nhỏ, "Uống xong sẽ không đau nữa."

"Đây là cái gì?" Obito cảnh giác nhìn Zetsu.

"Ngươi ăn xong sẽ biết." Tuyệt Âm Dương cười quái dị nói.

Liệu hắn có chết không? Obito có chút bối rối cầm lấy viên thuốc, đặt ở trong lòng bàn tay. Không có chuẩn bị nước, hắn nhét viên thuốc vào cái miệng khô khốc, ngửa đầu một hơi nuốt xuống.

Có lẽ hắn sẽ không chết. Trong thời gian hắn hôn mê, "Akatsuki" đã có vô số cách khiến hắn chết một cách thảm hại, hoàn toàn không cần hao tâm tổn trí đem hắn cứu sống, chờ tỉnh lại lại hại hắn một lần nữa.

So với một cỗ thi thể, "Akatsuki" cần một cảnh sát Konoha có thể nói chuyện và có đầy đủ thông tin. Chừng nào hắn còn sống, hắn vẫn có giá trị. Các tiền bối trong sở cảnh sát từng nói rằng những kẻ thu thập thông tin điên cuồng đó giống như những con kền kền đói khát, chúng sẽ không bao giờ buông một chút mỡ nào trên con mồi, và nhất định sẽ ăn thịt con mồi đến tận khúc xương cuối cùng.

Bột lưu huỳnh được bao bọc bởi một lớp đường dày, để lại một vệt ngọt và béo giống như tinh dầu thức ăn giữa môi và lưỡi, sau khi vị ngọt tan đi, một vị đắng kỳ lạ đọng lại trong miệng, gây khó chịu thực quản. .

"Cảm giác thế nào?" Tuyệt mỉm cười hỏi hắn: "Không còn đau nữa sao?"

"Ừm... không còn đau nữa. Ta cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa. Rất vui." Obito cảm thấy sương mù nặng nề trong lòng bị một cơn gió thổi bay đi, trên mặt hiện lên một nụ cười máy móc.

"Đúng rồi. Thật hạnh phúc, không tốt sao?"

"Ừm, rất tốt."

"Bây giờ ngươi không còn cảm thấy khó chịu nữa, nguyện ý cùng ta trò chuyện không?"

"Được."

"Vậy chúng ta hãy nói chuyện gì đó vui vẻ nhé. Ta thích nghe truyện nhất. Hãy kể cho ta nghe những câu chuyện thú vị về Konoha đi!" Zetsu lôi ra một chiếc ghế rỉ sét từ trong bóng tối và ngồi lên đó.

"Ừm... để ta suy nghĩ một chút..." Obito biết đối phương muốn từ hắn lấy được một ít tin tức về Sở cảnh sát Konoha, chẳng những không có bất kỳ phản kháng nào, ngược lại không hiểu sao hắn lại muốn vui vẻ với tên kia trò chuyện, "Hãy để ta kể cho ngươi nghe câu chuyện về Bakashi!"

"Bakashi là cái gì vậy?"

"Bakashi chỉ là một tên ngốc rất ngu ngốc! Cậu ấy thật ngu ngốc! Tôi ghét cậu ấy nhất!"

Obito nhảy múa rất thích thú. Hắn không nhận ra, rằng giọng nói kỳ lạ của mình có mấy phần giống Zetsu.

---------

"Bakashi không thể đánh lại tôi! Cậu ấy đã thua tôi trong buổi diễn tập chiến đấu đó!"

Obito vốn muốn kể thêm một số câu chuyện thú vị hơn, bất quá lúc này trong đầu hắn đang rối bời bởi những bọt khí đầy màu sắc, trong lúc nhất thời chỉ có thể nhớ lại buổi diễn tập chiến đấu tại học viện cảnh sát vào đầu năm 2011.

Đối tượng chiến đấu được rút ngẫu nhiên. Obito khó chịu nhất cùng Kakashi 1 đối 1, trước đó hắn cùng Kakashi đơn đấu chiến tích tỷ số thắng chỉ là 0. So tài đủ loại hạng mục - vật lộn, chiến đấu, bắn mục tiêu - nhưng kết cục luôn luôn tương tự một cách đáng ngạc nhiên, hoặc là hắn bất đắc dĩ thua cuộc, hoặc là hắn bị đánh bại thảm hại, bởi vậy, những người cùng khóa với hắn gọi đùa là "người đàn ông trên vạn người, dưới Kakashi." Loại tổn thương tinh thần này còn lớn hơn nhiều so với nỗi đau thể xác sau một trận đánh nhau. Đáng tiếc oan gia ngõ hẹp, hết lần này tới lần khác lại rút trúng Kakashi, cho nên hắn đành phải kiên trì đi lên so tay một chút.

"Đuôi Hạc*, tiết kiệm sức lực đừng đánh nữa, trực tiếp nhận thua đi."

*: Ý nghĩa ban đầu là vật trang trí treo ở phía sau xe, nhưng bây giờ nó có nghĩa là người cuối cùng hoặc người thất bại, mang hàm ý xúc phạm .

Kakashi buông mí mắt xuống, đút hai tay vào túi quần, hất cằm khinh miệt về phía Obito. Chàng trai này có một kỹ năng độc đáo trong việc diss người khác, lực sát thương là vô cùng tận. Thật khó để có thể nói lời nói cay độc hay những cú đấm không ngừng nghỉ, cái nào đau hơn.

"Cậu mới là người phải thừa nhận thất bại!"

Obito xắn tay áo, các khớp xương duỗi ra kêu răng rắc, khí chất ngạo nghễ từ dưới đất cứ thế mà trỗi dậy - thân thể hắn có thể bị đánh bại, nhưng miệng tuyệt không thể thừa nhận thất bại.

Hai bên chiến đấu xuất sắc như hiệu ứng đặc biệt trong phim hành động. Mọi động tác dường như đã được luyện tập từ trước, màn diễn tập xuyên suốt chẳng thể khiến những người có mặt ở đó rời mắ. Các học sinh có mặt đều reo hò khen hay liên tụ, các huấn luyện viên cùng nhau vỗ tay tán dương.

Hiệp một, cả hai ngang tài ngang sức, chuyển biến phát sinh khi Obito dương đông kích tây vòng ra sau lưng Kakashi bằng đòn nhử. Kakashi không phải không biết, nhưng y lộ ra một cái khuyết điểm nhỏ, tựa hồ đánh giá thấp kẻ địch, động tác phòng ngự chậm nửa nhịp. Đương nhiên, Obito sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có như vậy, thừa thắng xông lên bẻ vai đối phương rồi ném hắn sang một bên.

Một âm thanh trầm đục khuấy động ba tấc cát bụi. Chiến vô bất thắng Hatake Kakashi nằm uể oải trên mặt cát, không có tinh thần chiến đấu nói: "Lần này cậu thắng."

Obito lắc đầu cố gắng thoát khỏi sự hoài nghi chẳng thể tượng tưởng nối nhất thời. Hắn hoảng sợ cúi xuống giúp đỡ bại tướng dưới tay hắn, một bên đỡ một bên suy nghĩ là lạ ở chỗ nào, hắn tự hỏi có chuyện gì xảy ra với tên đội trưởng tóc bạc đầy mưu mô này, đằng sau nói không chừngl à một cái bẫy tinh vi đã được giăng ra.

Kakashi đã ngã xuống thật sự, ngược lại đến bình ổn an tường. Vai y bị Obito quẳng làm trật khớp, cả đội để y đến bệnh xá để băng bó, còn cho hắn cả nửa ngày nghỉ.

Khi Obito trở về ký túc xá sau khi luyện tập vào buổi tối, Kakashi mang một tư thát đáng thương của kẻ thua cuộc, toàn bộ sự khéo léo của y trong trận chiến trước đó đã bị loại bỏ, một miếng băng bị kéo tới lui không thể buộc chặt được. Trông thật khó xử

"Obito...giúp tôi một chút..." Kakashi hơi ngước mắt lên, cầu xin Obito giúp đỡ.

Ánh trăng sáng chiếu lên mái tóc bạc của Kakashi, đồng thời dát lên phần thân trên lộ ra của y một tầng ánh sáng tuyệt mỹ. Obito lấy miếng băng từ tay Kakashi ngồi xuống mép giường, một vòng một vòng quấn quanh bờ vai , mỗi vòng lại chậm hơn vòng trước một chú. Vết thương là do Obito gây nên, cũng lẽ ra phải do Obito chăm sóc. Hắn cởi bỏ niềm vui chiến thắng trên đấu trường mang theo vài phần áy náy một giọng thành thật nói xin lỗi. Đối phương không có trả lời hắn, mà cứ dùng gò má hơi ửng hồng cọ lên cổ hắn. Hơi thở ấm áp như một làn sóng đập vào cổ anh từng đợt, sợi tóc rối trên trán khẽ đung đưa, như bất cẩn trêu chọc lấy hắn.

Gần quá.

Hắn cũng không phải là chưa từng cùng Kakashi gần gũi như vậy - khi đánh nhau, khoảng cách giữa họ so lúc này gần hơn nhiều.

Nhưng hắn chưa bao giờ thân thiết với Kakashi đến vậy. Khi ở gần, hắn có thể nhìn thấy những đường cơ bắp săn chắc trên cánh tay đối phương, cảm nhận được nhiệt độ hơi mát trên vai và ngửi thấy mùi thơm tươi mát của dầu gội thảo mộc trên tóc y.

Khoảnh khắc mũi của Kakashi chạm vào xương quai xanh hắn, Obito không có báo trước mà đông cứng người. Khoảng cách gần như vậy khiến hắn không thể che giấu bằng chứng dơ bản, hắn cố gắng tìm ra những lời bao biện khập khiễng cho tình trạng hiện tại của mình.

Kakashi là một đối thủ nguy hiểm. Những tình huống nguy hiểm sẽ kích thích vỏ não, khiến con người có ảo tưởng gần giống như "tình yêu".

Tuy nhiên, nếu thực sự nguy hiểm, tại sao hắn lại không chịu rút lui mà lại muốn đến gần cơ thể này?

"Đội trưởng... Tôi cứng lên bởi một người đàn ông... Điều này... có phải là... bất thường không..." Hắn trong lòng sợ hãi mà cất tiếng hỏi.

"Tôi không biết điều đó có bình thường hay không...nhưng...tôi tình cờ cũng vậy..."

Nói điều này giống như đổ thêm dầu vào lửa. Obito vốn mắc phải "hội chứng chân không yên" thích đá chân khi lo lắng. Bị những lời này làm kích động, thói xấu đá chân của hắn đột nhiên quay trở lại, hắn đá mạnh vào chân Kakashi, khiến đối phương khuỵu xuống, ôm cổ hắn cùng nhau ngã xuống giường.

Obito một tay ôm đệm, dang rộng chân đặt lên Kakashi. Sức hấp dẫn bản năng của cơ thể cạnh tranh với sự chống đối của lý trí, ấn hắn vào một tư thế cứng nhắc, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.

"Kakashi...tôi muốn nó...làm sao đây..."

"Bây giờ đã như thế này... không bằng... chúng ta làm đi." Kakashi nằm thẳng trên giường mà không có bất kỳ đòn tấn công nào, đôi mắt cá chết lạnh lùng hiếm có, "Đúng lúc, sử dụng 'áo mưa' mà cậu đem theo"

Obito rùng mình, lấy từ trong ví ra một chiếc 'áo mưa' không nhãn hiệu - chiếc 'áo mưa' này là một trong những món đồ trộm cắp thu giữ được từ một tên trộm mà họ thẩm vấn hai ngày trước. Toàn bộ tiền bạc và mọi thứ đều bị tịch thu, Obito lấy chiếc 'áo mưa' để trục lợi cho cá nhân, luôn mồm tuyên bố với Kakashi rằng hắn sẽ chinh phục nữ thần vào ngày lễ tình nhân.

Lúc này 'áo mưa' đã bị Kakashi giật lấy. Một đôi bàn tay có khớp xương rõ ràng đã sử dụng kỹ thuật không thành thạo để đặt ống bọc silicon trong suốt lên trên đầu tính khí, sau đó trượt từng chút một xuống dọc theo trục. Theo chuyển động của bàn tay Kakashi, bộ phận sinh dục của hắn to lên đến kích thước đáng kinh ngạc có thể nhận thấy bằng mắt thường.

"Hơi chật..." Đây là cảm giác khi đeo bao cao su sao? Chiếc bao cao su bị căng ra bị siết chặt đến hai phần ba trục khiến Obito có chút ngứa ngáy nhưng lại không dám cử động.

"Ai bảo cậu thuận tay! Cậu nên dùng kích thước cho vừa với cái đó của mình đi..."

"Cậu...cậu có chắc chắn muốn làm việc này không" Obito do dự trong khi kéo chiếc quần lót cotton màu xám sạch sẽ chỉ riêng làn da trắng sáng của y vùng ham muốn tình dục không một chút nào liên quan, chúng thuần khiết đến mức khó chịu.

"Muốn hay không thì tôi tự mình quyết định." Kakashi có chút cố chấp, cởi quần lót của mình ra, đẩy xuống đến mắt cá chân.

"Này! Ai nói tôi không muốn nữa! Cậu không được chơi xấu vào những thời điểm như thế này... " Obito miệng ủ rũ phàn nàn, thân thể nóng như lửa đốt, không quan tâm đến nhân từ, chính nghĩa và đạo đức. Hắn nghiến răng nghiến lợi, vô thức nhét vào, liều lĩnh di chuyển vài lần.

Đây là cảm giác của tình dục. Những bức tường thịt chật hẹp siết chặt lấy hắn, mỗi lần hắn đẩy vào, khoái cảm càng ngày càng sâu. Obito nhéo eo Kakashi, toàn thân hưng phấn run lên mấy cái, đang hưng phấn thì nghe thấy Kakashi gọi mình: "Đừng nhanh quá, nhẹ một chút."

Obito lau mồ hôi trên trán, sợ đến mức không cử động được, thở hổn hển. Sắc mặt Kakashi rất không ổn, hai hàng lông mày mỏng nhíu lại, môi mím laij mất sắc đỏ, bàn tay siết chặt lấy ga trả giường đến nhàu nát.

Tệ thật. Hắn làm y đau.

"A... Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . " Obito nhìn bộ dáng đáng thương của người dưới thân, hắn liền không thể vui mừng được nữa. Cậu em vừa rồi đang hưng phấn đột nhiên mất đà, chán nản mà xịu xuống, trượt ra khỏi hành lang chật hẹp.

Xấu hổ thay, khi Obito rút ra, chiếc 'áo mưa' vẫn còn nằm bên trong Kakashi.

"Đau không? Nếu đau, tôi cũng không muốn nữa..." Obito vừa thẹn vừa khó chịu nhăn lại cái mũi, không biết làm sao lẩm bẩm, nửa người dưới tạm thời đánh mất năng lực. Hắn tự trách mình đã quá hấp tấp, chỉ quan tâm đến hạnh phúc của bản thân mà không quan tâm đến người khác.

"Đau. Nhưng là đau vai." Kakashi vẫn như cũ không có chút phòng bị, bình thản nói lời đường mật quyến rũ, "Nếu cậu làm tôi sướng, tôi sẽ không còn cảm thấy đau vai nữa."

Cơ ngực cơ bụng Obito dấy lên một trận loạn chiến, chân cũng không nhịn được run rẩy.

Sau đó, Kakashi giống như một chuyên gia tồi dày dạn kinh nghiệm, lấy chiếc 'áo mưa' ra ném vào thùng rác. Y nhẹ nhàng an ủi Obito: "Mang cái này vào sẽ không thoải mái đâu. Đừng dùng."

"Ừm..." Obito nũng nịu nắm lấy cổ tay Kakashi, kéo vào dương vật bán cương của hắn, "Kakashi... giúp tôi sục nó đi..."

Ngón tay thon dài của y ôm trọn bộ phận sinh dục ấm nóng, di chuyển lên xuống đầy quyến rũ, "Hôn có thể gây hưng phấn tình dục... trong sách nói như vậy..."

Sau đó, Kakashi vươn cổ, đặt đôi môi mềm mại của mình lên môi Obito, nhẹ nhàng không chút do dự mà hôn vào, khiến Obito cảm thấy ngứa ngáy không thể gãi được, hắn giữ gáy Kakashi liền gặm cắn, không tiếc công sức để hôn lại kẻ đã châm lửa thiêu đốt mình. Dứt khỏi nụ hôn, khóe môi hai người vẫn còn vương dịch bọt, hắn dựa đầu vào thân hình uy nghiêm bên dưới để tiếp thêm dũng khí, đồng thời cố tình trách móc Kakashi.

"Cậu bình thường toàn đọc mấy loại sách loạn thất bát tao*!"

*七八糟 (Loạn thất bát thao): Lộn xộn, rối bời, không theo một trật tự nào cả.

"Cậu quản tôi làm cái gì?" Kakashi yếu ớt vặn lại, dùng sức kéo Obito lại gần mình.

Obito lại lần nữa động thân. Không có màng 'áo mưa; , anh có thể cảm nhận rõ hơn dịch ruột ấm áp và phần thịt mềm mại, từng chút kích thích giữa thâm nhập và rút ra càng trở nên rõ ràng hơn. Trong trải nghiệm đầu tiên, kỹ năng của Obito không phải là xuất sắc, nhưng với sự khuyến khích của Kakashi, hắn tìm lại được sức mạnh của bản thân trong chiến đấu, kĩ thuật dần tốt hơn càng dập càng hăng, mỗi một lần lớn mật thăm dò đều được đáp lại cùng tiếng rên rỉ mĩ miều của đối phương. Trong phút chốc, thành ruột biến thành dòng sông khoái cảm, chất lỏng dinh dính nhơn nhớt bơm đầy hậu nguyệt, nhẹ nhàng dận dụ Obito tiến vào sâu hơn.

"Obito... nhìn tôi... nhìn đây... tôi được cậu đụ thật mạnh..."

Obito cúi đầu thấy Kakashi một mặt mụ mị, tính khí kích thước không nhỏ đang cọ xát qua lại trên từng đường nét cơ bụng, không ngừng đẩy tới lui, tại hắn trong khe mông vạch ra những vệt nước dâm đãng - Người đội trưởng tóc bạc dường như thiếu sắc tố, toàn thân cao thấp đều là thanh thanh đạm đạm trắng sữ, cỗ tính khí có lẽ là phần tối màu nhất trên cơ thể, so với đùi cùng cặp mông trắng nõn kia, chúng trông đặc biệt tục tĩu.

"Obito... mau ôm tôi, tôi muốn bắn trên tay cậu..." Kakashi thanh âm trầm bổng, dàng người vặn vẹo.

Bản năng đàn ông khiến Obito không cách nào kiềm chế được bản thân, hắn nắm lấy dương vật đang rực lửa ma sát mạnh mẽ, đồng thời đâm sầm vào trong y. Từng lỗ chân lông trên cơ thể hắn mừng rỡ như điên mở ra, điên cuồng hấp thu niềm vui sướng chưa từng có trên đời - hắn đang xâm phạm vị đội trưởng tóc bạc cao ngạo lạnh lùng đến mức cực kỳ dâm đãng, chỉ nghĩ đến đó thôi cũng khiến máu hắn sôi sùng sục, chưa kể giọng nói khàn khàn cùng dòng lệ trong khóe mắt y.

Hai thân thể trẻ tuổi cường tráng va chạm mãnh liệt trong tư thế lưu loát, túc xá nhỏ hẹp nhiệt huyết sôi trào. Tinh dịch không kiềm chế bắn vào người họ, thấm ướt ga trải giường, nhỏ giọt xuống góc giường.

Tấm rèm chia ánh trăng tĩnh mịch thành nhiều vệt trắng bạc. hơi ấm đột ngột đốt lên lên một bí mật chỉ thuộc về Ký túc xá Học viện Cảnh sát Konoha mơ hồ tan biến trong hơi thở thô ráp vẫn chưa lắng xuống. Obito vùi mặt vào gối, nhẹ nhàng ôm trọn lấy Kakashi vào lòng, cẩn thận không chạm vào bờ vai bị thương của y. Sau khi những ham muốn dục tình rút đi, hắn trở nên nhẹ nhàng, cũng ôn nhu.

"Chúng ta như thế này... Bị người khác biết làm sao bây giờ ..."

"Sẽ không. Nếu bị phát hiện thì cứ nói là tôi quyến rũ cậu đi."

Kakashi lật người lại không nói gì thêm.

------

Obito ôm bóng hình tóc bạc vào lòng, dành cả đêm để suy nghĩ xem mối quan hệ giữa họ sẽ như thế nào. Hắn suy đi nghĩ lại, vẫn là quyết định xin lỗi đối phương trước - vì hắn lỗ màng, vì hắn liều lĩnh.

"Kakashi...đêm qua...tôi không thể kìm được sự xúc động, thật sự xin lỗi..."

"A, không có gì phải xin lỗi đâu, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Chúng ta đều có nhu cầu sinh lý bình thường, không có bạn tình khác giới phù hợp, chỉ là biện pháp cuối cùng thôi. Chuyện này đã là chuyện quá khứ rồi, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa."

"Nhưng......"

"Đi thôi, chúng ta sẽ muộn buổi tập."

"Thương thế của cậu..."

"Bây giờ thì ổn rồi."

Bakashi sao có thể ngu ngốc như vậy chứ! Y từ chối hắn mà không để hắn nói hết câu! Cái gì mà "chỉ là biện pháp cuối cùng" chứ? Có miễn cưỡng đến vậy không?!

Hoặc... Biểu hiện của mình tồi tệ đến vậy sao...

Obito có chút đau lòng. Điều hắn thực sự muốn nói vẫn chưa được thốt ra.

Kakashi, tối qua tôi không thể kiềm chế được sự thôi thúc của mình, tôi thực sự xin lỗi. Nhưng, coi như không có phát sinh chuyện như vậy, tôi cũng là thật lòng thích cậu. Tôi có thể làm bạn trai và có một mối quan hệ nghiêm túc với cậu không?

Cái đêm có phần xấu hổ nhưng tuyệt vời đó, mang theo xấu hổ và mơ hồ, ẩn giấu trong màn đêm đen tối, đọng lại trong lòng Obito.

------

"Tiền bối, hôm nay ngươi còn muốn nghe câu chuyện của Bakashi không?"

"Hôm nay không có chuyện gì nữa, chúng ta hãy làm điều gì đó nghiêm túc đi."

"Hả?"

"Vết thương gần như đã lành rồi, nên đưa ngươi vào gặp mặt."

Zetsu dẫn Obito vào một căn phòng bí mật.

Nguyên cục trưởng cục cảnh sát Madara, người được đồn đại là đã hi sinh khi làm nhiệm vụ, ngồi ở giữa, cười nói với hắn:

"Ta chờ ngươi lâu lắm rồi, Uchiha Obito."

------

Mùa mưa kéo dài ở Thủy Quốc giống như mộng cảnh vô tận của hắn, trong ảo ảnh giả tạo, lang thang trước huyễn cảnh cuồng hoang.

Chất kích thích nồng độ cao khiến hắn quên đi nỗi đau thể xác và tinh thần, đồng thời mang đến cho hắn một loại hạnh phúc giả tạo, trói buộc, hư cấu nhưng gần như có thật.

Có lẽ vì khuôn mặt đầy sẹo của hắn thu hút quá nhiều sự chú ý nên Zetsu đã tặng cho hắn một chiếc mặt nạ sọc hổ. Hắn nhận lấy chiếc mặt nạ và treo nó lên mặt. Từ đó trở đi, hắn không còn là người hùng Uchiha Obito, người phân biệt rõ ràng yêu ghét, ghét ác cũng như hận thù, thay vào đó anh là một kẻ lập dị tên là "Tobi" thích kể chuyện.

Đến cuối cùng tuyệt cũng không hề biết "Bakashi" mà Obito nhắc đến là ai.

Bản thân Obito cũng không biết nữa. Giống như "Tobi", "BaKashi" đã trở thành một nhân vật được tạo ra trong trí tưởng tượng, bị hắn kể thành từng cậu chuyện thật giả nửa nọ nửa kia

Trong những năm tháng đen tối đó, hắn nuốt hết viên thuốc này đến viên thuốc khác, biểu diễn hết màn kịch này đến màn kịch khác và kể những câu chuyện cười buồn nhất bằng ngữ điệu cường điệu nhất.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn khi thuốc hết tác dụng, hắn mới lấy lại được một số ký ức về Obito. Trong mỗi giây phút tỉnh dậy, nỗi đau xé lòng tàn nhẫn xé nát hạnh phúc bồng bềnh, nỗi đau thực sự nói với hắn rõ ràng rằng cơ thể này không thuộc về hắn, và hạnh phúc này vỗn cũng không thuộc về hắn nữa.

-------

Trong bảy năm qua, "Tobi" đã theo tổ chức "Akatsuki" đến nhiều thành trì bẩn thỉu khác nhau ở Thủy Quốc. Trong khoảng thời gian này, hắn lần lượt thu thập tất cả thông tin về "Akatsuki", đồng thời cũng lần lượt làm nhiều điều bẩn thỉu cho "Akatsuki".

Hắn đã tận mắt chứng kiến ​​cái chết của Rin, cũng tự tay giết chết nhiều người giống như Rin.

Cuối cùng, vào đầu năm 2020, Uchiha Madara đã được "Akatsuki" giao nhiệm vụ cuối cùng:

Quay trở lại Sở cảnh sát Konoha để làm gián điệp cho "Akatsuki", thu thập tất cả thông tin về độc dược nhân tạo ở đó.

Cuối cùng, tự tay giết chết Namikaze Minato.

Đây là điều kiện duy nhất để hắn có thể trở lại Konoha với tư cách là Uchiha Obito một lần nữa.

------

"Đừng để Bakashi biết Tobi là kẻ xấu!"

Tobi đổ số thuốc còn lại vào bồn cầu và xả nước, sau đó đóng nắp bồn cầu, ngồi lên đó và mở phần mềm nền tảng xã hội đã lâu không ai sử dụng. Hắn cười khúc khích, từ khóe mắt tràn xuống vô số giọt lệ, đem dòng trạng thái, xóa từng cái một.

Khi hắn muốn bấm "Xóa" ở trạng thái ngày 14 tháng 2 năm 2011, một giọt nước mắt đục xuất hiện trên màn hình, làm lòe đi chữ "Xóa".

"Tobi không có khóc. Nhất định là Bakashi ngu ngốc mới không muốn Tobi xóa nó."

Tobi lau khóe mắt bằng mu bàn tay bẩn thỉu của mình, nhưng không có xóa bỏ dòng trạng thái kia.

Nếu lúc đó hắn không rời đi thì có lẽ bây giờ họ vẫn ở bên nhau.

Nhưng nếu có ai phải chịu đau khổ nhiều hơn thì hắn hi vọng người đó sẽ là bản thân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro