2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mười hai giờ đêm, tại Flamenco bar.


Anh chàng bartender đang đứng trong quầy, nhanh nhẹn nhấc thang xếp chai rượu đắt tiền vào một góc khuất trên kệ, lúc bước xuống theo thói quen chỉnh lại chiếc nơ trên cổ cho thật ngay ngắn, dù sao trong mắt mọi người anh cũng là một tay pha chế có ngoại hình nhất nhì cái khu này đấy, chú ý hình tượng một chút là chuyện đáng làm. Huống chi, bạn nhỏ của anh đôi lúc cũng sẽ ghé mắt qua chỗ này, dùng đôi mắt cún con kia cười với anh một cái. Kim Chấn Vũ chớp chớp đôi mắt hoa đào, nhìn ly cocktail trước mặt quý khách của mình đã vơi đi đôi chút, tâm tình cũng tự động khẩn trương hơn. Nếu chỉ nhìn bề ngoài mà đoán sự việc, thì ai mà tin cho được khi anh nói đây là lần đầu anh cấu kết với tên lưu manh Vương Nhất Bác để làm chuyện xấu cơ chứ, ngoài mặt có vẻ lạnh nhạt như thế chứ thật ra anh cũng sợ chết đi được. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, người nọ mà phát hiện được thì coi như xong đời.


"Anh gì ơi, cho tôi hỏi mấy giờ rồi?"


Tiêu Chiến nén một tiếng thở ra, chán nản đến mức không phát hiện tầm mắt của Kim Chấn Vũ cứ nhìn chằm chằm vào mình, anh buồn bực đem ngón tay vẽ mấy vòng lên ly thủy tinh chỉ để ý đầu óc mình sắp choáng váng mất rồi. Không biết trên đời này có ai như anh không nữa, rõ ràng là đến đây để gặp kẻ phá hoại tình yêu của mình, mà cái tên đó chỉ là một kẻ thứ ba lại làm như là minh tinh nổi tiếng ấy, muốn gặp cũng khó quá trời.


Giọng người kia hình như có chút khẩn trương, anh đoán thế, Tiêu Chiến nghe thấy tiếng thở phào một cách nhẹ nhõm khi anh ta nâng niu chiếc ly thủy tinh trong tay sau đó mới ngẩng đầu nhìn anh, không nhanh không chậm đáp lời, "mười hai giờ rồi ạ!"


Ồ nhanh thật đấy, thế người đâu, ngay cả một tin nhắn cũng không có? Hay là hắn sợ quá nên không dám vác xác đến, nhưng mà không đúng, anh đâu có đáng sợ thế với cả hắn là người hẹn anh trước còn gì! Nhưng mà khoan đã, hình như anh không ổn rồi, không ổn thật rồi!


"Quý khách, cậu đi đâu đó?"


Kim Chấn Vũ hoảng hốt, nhìn quý khách của mình chạy vụt đi còn bản thân chỉ kịp nháy mắt đưa tín hiệu cho cậu nhóc phục vụ phía bên kia. Anh buông một tiếng thở dài, việc còn lại trông cậy vào bản lĩnh của Vương Nhất Bác vậy, hi vọng mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát.


Vương Nhất Bác lúc bước xuống sân khấu, từ phía bên trong cánh gà nhận khăn mặt cùng nước từ gã quản lí, hắn phóng khoáng ngửa đầu uống một ngụm nước lớn rồi lại xuyên qua đám người nhảy nhót lộn xộn nhìn tới bóng dáng đơn bạc nhưng lại nổi bật nhất giữa quán bar, ít ra trong mắt hắn là như vậy. Hôm nay anh ấy đáng yêu thật, lại còn mềm mại như một chiếc kẹo bông và con mẹ nó, hắn thực sự sẽ không chờ được đến giây phút mình siết lấy Tiêu Chiến rồi nhấn anh vào những cái hôn mất nóng cháy mất thôi. Lý Thắng Huân vẫn chịu khó theo sát bước chân của hắn âm thanh trầm thấp bên tai thông báo mọi việc đều đã sẵn sàng, gã nhìn theo tầm mắt của Vương Nhất Bác thở dài một tiếng có chút không hiểu nổi suy nghĩ của cái thằng nhóc này, người gần như đã nằm trong lòng bàn tay thế mà còn lo người ta biến mất, nhìn chằm chằm cứ như thể sắp nuốt vào bụng đến nơi ấy.

"Nhất Bác, lúc nãy thằng kia có gọi đến muốn cách liên lạc với Tiểu Lộ, anh đã tắt máy."


Lý Thắng Huân chậm rãi nói rõ tình huống, tầm mắt hướng đến điện thoại nằm trên bàn hiển thị thêm mấy cuộc gọi nhỡ. Giống như trong dự đoán của gã, chỉ thấy Vương Nhất Bác làm một vẻ mặt trào phúng.


"Em biết rồi, quên mất phải chặn số của cậu ta."

Vương Nhất Bác đáp lời, sau đó mới chậm rãi cởi áo và quần bó cũng vừa vặn khoác lên người bộ dạng của một người đàn ông thành thục đầy nam tính. Và, cũng là một kẻ thứ ba phá hoại tình yêu của người khác, à không, chỉ có mỗi Tiêu Chiến thôi.


"Anh Thắng Huân, mười hai giờ chưa?"


Vương Nhất Bác đứng trước gương chỉnh lại cổ áo sơmi, thầm cảm thán bộ dạng quyến rũ của chính mình chậm rãi hỏi một câu, dáng vẻ so với người cháy hết mình trên sân khấu lúc nãy hoàn toàn khác biệt khiến quen biết từ lâu đôi lúc còn bất giác ngẩn người.


"Sắp rồi!"

Hắn tuỳ tiện tháo nút ở cổ tay, với lấy chiếc chìa khoá trên bàn nhét vào tay Lý Thắng Huân trước sự khó hiểu của gã.

"Gì đây?"


"Căn phòng VIP ở tầng 6 hôm nay thuộc về anh, cứ bảo anh Chấn Vũ giao lại cho Bách Lý, em đã căn dặn trước rồi!"


"Như vậy..."


"Không phải muốn hẹn hò với Chấn Vũ sao, em tạo cơ hội cho hai người còn gì. Vui vẻ nhé!"


"Cậu cũng thế! Được rồi, anh đi trước."


Vương Nhất Bác nhìn theo bóng lưng vội vã của Lý Thắng Huân, thấy gã đưa chìa khoá đến trước mặt Kim Chấn Vũ lắc lư trêu chọc, thấy gã nắm lấy eo Chấn Vũ kéo một cái anh liền dính lên người gã sau đó giữa tiếng nhạc ồn ào cuồng nhiệt hôn lên. Vương Nhất Bác bật cười, tầm mắt bắt lấy tín hiệu của cậu nhóc phục vụ sau đó cũng nhanh chân đuổi theo.


Tửu lượng của Tiêu Chiến vốn không tốt, điều này Vương Nhất Bác thừa biết. Cũng vì tửu lượng không tốt nên hắn mới ngang nhiên lừa anh uống đến hai ly cocktail.


Mà bên trong ly thứ hai, còn có thuốc. Một tí xíu, chỉ tầm một nửa viên thuốc, có lẽ vậy.


Nói ra thì nghe có vẻ Vương Nhất Bác thực sự ác độc đấy, nhưng hắn lo lắng thật mà, lo lắng anh phát hiện, lo lắng kế hoạch hoàn hảo của hắn bị sụp đổ ngay trước mắt. Mặc dù hai chuyện hình như này chẳng liên quan nhau gì cả.


Vương Nhất Bác bật cười vì anh lại nói xin lỗi rồi kìa, bước chân loạng choạng cùng trạng thái mơ hồ hẳn là nguyên nhân khiến anh lại lần nữa va vào người khác. Tên đó dường như cũng không để ý chuyện này cho lắm chỉ dùng sức đẩy vai anh một cái, mà Vương Nhất Bác chắc rằng, cuộc vui đêm nay của hắn ta và cô ả bên cạnh hẳn là phải bỏ qua thôi, chỗ quan trọng không dùng được thì chơi kiểu gì bây giờ.


Hắn nhìn anh chui vào một phòng vệ sinh gần đó khoá trái cửa, và ngoài tiếng nhạc ồn ào ngoài kia ra hắn dường như chỉ nghe thấy tiếng anh nôn khan. Hẳn là khó chịu lắm nhỉ?


"Chiến Ch- xin lỗi, anh vẫn ổn chứ?"


Vương Nhất Bác bước đến gần, kéo lấy Tiêu Chiến khi anh gần như lại chuẩn bị trực tiếp đâm đầu vào đâu đó và lại nói xin lỗi như một cái máy, trên môi hắn ngay từ đầu vẫn treo nụ cười đúng quy chuẩn của một người đàn ông trưởng thành đầy sức quyến rũ.


"Cậu là vũ công lúc nãy...?"


Tiêu Chiến nhỏ giọng thì thầm, mấy ngón tay thon nhỏ cố bấu víu trên cổ áo của hắn khi cố nhớ lại nụ cười quen thuộc khiến trái tim anh gần như mềm nhũn. Bởi vì khoảnh khắc đó chính là lần đầu tiên bọn họ chạm mắt nhau, Tiêu Chiến nhớ rõ, và Vương Nhất Bác cũng không ngoại lệ.


"Giúp tôi..."


"Hửm? Khó chịu sao?"


Vương Nhất Bác vuột miệng hỏi, nhìn Tiêu Chiến hiện tại gần như dán hẳn cả thân thể lên một-người-lạ-như-hắn, sao anh ấy lại có thể dễ dàng tin tưởng rồi níu kéo một người lạ như thế này, nếu đổi lại là một người khác không phải hắn thì thế nào, Vương Nhất Bác nghĩ mình chắc sẽ phát điên lên mất. Mà ngay lúc này, hắn cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc đỡ lấy hai cánh tay của anh, và kéo vào lòng mình. Đúng vậy, hắn không có cách nào khác.


"Trong... bên trong rất nóng..."


Tiêu Chiến khe khẽ đáp lời, chóp mũi thanh tú chạm vào yết hầu đang chuyển động liên tục mà bản thân anh cũng không ý thức được mình đang liều lĩnh khơi dậy thứ dục vọng nguyên thủy nhất bên trong con người này. Anh làm gì có thời gian để ý, khi tay chật vật nới lỏng cổ áo hi vọng cảm giác khó chịu này sẽ giảm đi đôi chút.


"Này, anh đang làm cái quái gì đấy?"


Vương Nhất Bác gấp gáp đè lại mấy ngón tay lộn xộn của anh, mặc dù hắn ước rằng mình có thể chơi anh ngay được nhưng... ở đây là ngoài hành lang đó, và còn nhiều người qua lại nữa, không thể tùy tiện một cách quá đáng như vậy được.


Tiêu Chiến có điểm túng quẫn ngẩng mặt nhìn hắn, vành mắt đỏ lên giống hệt con thỏ nhỏ sắp bị chủ nhân bỏ rơi, rất đáng thương.


Ồ được rồi, trong tình huống này người ta có thể suy nghĩ được kha khá phương án để giải quyết đó, nhưng Vương Nhất Bác hôm nay tâm trạng rất tốt nên là, hắn nghĩ mình cũng nên làm người tốt một lần vậy, nhỉ?


"Gọi tôi là Nhất Bác, Vương Nhất Bác."


Vương Nhất Bác chậm rãi cởi áo khoác ngoài, nhìn Tiêu Chiến co chân bò lên giường, sau đó bận rộn gỡ khuy quần mà hình như anh cũng không nhìn rõ được, mấy ngón chân ngọ nguậy trong lớp tất trắng khiến anh dưới mắt hắn trông đáng yêu kinh khủng.


"Nhất Bác..."


"Chiến Chiến, anh-đang-gặp-nguy-hiểm-đấy!"


Vương Nhất Bác có chút giật mình vì tông giọt ngọt nị dính dấp, cố ý nhấn mạnh nhưng anh dường như không có ý định trả lời câu hỏi này của hắn, khuôn mặt xinh đẹp khẽ nhăn lại một cách bất mãn, gì đây - bày ra bộ dạng đáng thương như vậy là cố tình chọc cho người ta yêu thương hay sao? Tiêu Chiến nhìn hắn, đôi gò má mềm mại như một đám mây bất giác đỏ lên khi chiếc quần lót bé xíu đã tuột khỏi đôi chân thon dài của anh ấy và đôi mắt to tròn hẳn là dán vào đám cơ bụng săn chắc ẩn sau lớp áo sơmi kia. Anh túm lấy cổ áo hắn mạnh tay kéo xuống cho đến khi chóp mũi của cả hai chạm vào nhau, đến khi anh có thể cảm nhận được hơi thở của hắn gần ngay bên mình.


Quyến rũ và đầy nguy hiểm.


"Nhất Bác... hmm... Nhất Bác... giúp tôi một chút đi mà..."


Tiêu Chiến khẽ kéo tuột chiếc thun của mình qua khỏi đầu trước khi Vương Nhất Bác kịp hoàn thành một nhịp thở, hai chân thon dài tách mở để lộ nơi kín đáo đã thức giấc, mềm mại và sưng đỏ. Nhờ tác dụng tuyệt cmn vời của một nửa viên thuốc hòa lẫn trong ly cocktail và bí mật này đương nhiên chỉ một mình hắn biết.


Vương Nhất Bác rũ mắt, cắn lên vành tai đỏ rực của người nọ sau đó lại nghiêng người hôn lên má anh một cái. Trong lòng tự dưng khẩn trương muốn chết. Dù sao thì hắn cũng không ngờ được giây phút này chính mình đã thực sự ôm được Tiêu Chiến hôn lên má anh ấy đè anh ấy dưới thân, chỉ có điều, cách thức để đạt được những điều đó lại không mấy sạch sẽ!


"Tôi hôn anh, nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro