3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Off Jumpol tỉnh dậy đã là chín giờ sáng của ba ngày sau. Hắn không còn sốt cao nữa nhưng cơ thể vẫn yếu ớt như cũ, hắn cố gắng để đôi mắt lấy lại tiêu cự, cảm nhận được sự nặng nề ở một góc chăn, nhìn sang thì thấy một mái đầu mềm mại.

Nhóc con này không biết ở ngủ ở đây từ bao giờ, giống như ma xui quỷ khiến, hắn nâng tay mình lên khẽ khàng chạm vào những lọn tóc màu nâu ấy, chủ nhân của chúng giống như cảm nhận được, cựa mình tỉnh giấc.

Từ lúc Off Jumpol đổ bệnh, Gun Attbaphan chưa từng rời xa khỏi hắn quá ba mét trong mấy ngày hắn li bì trên giường, không quan tâm việc bản thân có thể sẽ bị lây bệnh, vì cậu đã hứa với anh thư ký nên cậu sẽ chăm sóc Off Jumpol đến khi hắn khoẻ mạnh như anh Mark vậy.

Off Jumpol hơi mất tự nhiên khi làm chuyện xấu bị bắt gặp, hơn nữa, nhóc con này còn đang mở đôi mắt như pha lê nhìn mình. Sống gần 30 năm, Off Jumpol đột nhiên phát hiện ra điểm yếu của mình.

"Nhóc ngủ ở đây từ khi nào?"

Giọng hắn thều thào và khản đặc, rồi hắn thấy nhóc con đột nhiên chạy ra khỏi phòng nhưng chưa tới hai phút đã quay lại với một cốc nước ấm trên tay. Off Jumpol cũng chậm rãi ngồi dậy để đón lấy cốc nước ấy.

Nước ấm thật!

"Sao chú... không chịu uống thuốc? Chú hư... quá!"

Gun Atthaphan không còn ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào Off Jumpol như hồi mới gặp nữa. Hắn cũng cảm thấy nhóc con này đột nhiên bạo gan quá, giờ còn dám chất vấn hắn, còn dám bảo hắn hư. Rồi không biết ai mới là người giám hộ của ai nữa.

"Singto lại nói gì với nhóc rồi?"

"Anh... anh thư kí không nói sai. Chú hư, chỉ có bé hư mới không chịu uống thuốc."

Off Jumpol lần đầu có cảm giác bất lực đến mức không thể phản bác, dù cho có ngồi trên bàn đàm phán những thương vụ tiền tỷ cũng không khiến hắn nao núng như lúc này.

"Nếu... nếu chú không chịu uống thuốc, Gun... sẽ không chơi với chú nữa."

Đây đúng là cách đe doạ đáng sợ đấy! Ít nhất là với Gun Atthaphan, các mẹ ở cô nhi viện vẫn thường hay bảo với cậu rằng, nếu cậu hư thì họ sẽ không cho các bạn khác chơi với cậu. Nhưng mà dù cậu có ngoan đến mấy thì những bạn nhỏ khác vẫn không thèm chơi với cậu.

Off Jumpol thở dài, hắn gật đầu, miễn cưỡng đồng ý với yêu cầu ngốc nghếch của Gun Atthaphan. Ai bảo hắn là người lớn, còn nhóc con này mới chỉ mười bảy tuổi đâu chứ.

Trong mắt hắn, Gun Atthaphan không khác gì trẻ nhỏ.

Dưới sự theo dõi và thúc giục của Gun Atthaphan, gần một tháng sau đó Off Jumpol đã chịu tới bệnh viện một lần, mời bác sĩ tới nhà một lần và uống một vài loại thuốc bổ. Hắn xử lý công việc từ xa thay vì đến công ty bán mạng như trước. Tuy nhiên, hắn vẫn không muốn điều trị tận gốc căn bệnh quái ác này, kế hoạch mà hắn định ra vẫn đang được thực hiện.

Hôm nay cũng như mọi người, Gun Atthaphan vẫn học online, sau đó lại lăng xăng chạy ra vườn viết viết vẽ vẽ lên cuốn sổ nhỏ của mình, và thời gian biểu ấy thêm một việc là nhắc nhở Off Jumpol uống thuốc đúng giờ.

Tuy nhiên, hôm nay, tại căn biệt thự này có thêm một vài vị khách không mời - một đôi vợ chồng trung niên và đứa con trai gần ba mươi của họ. Xét theo vai vế thì họ là vợ chồng chú út và em họ của Off Jumpol.

Off Jumpol là người nắm quyền hiện tại của nhà Adukittipol, hắn cũng là người có trong tay một doanh nghiệp phát triển từ đời cha ông. Chuyện nhà Adukittipol tranh giành gia sản đến mức vỡ đầu chảy máu đâu ai còn lạ.

Ông Bank cũng rất sợ đứa cháu trai này, nó là đứa có thù tất bảo, tuy vậy với những người năm đó không tham gia vào "kế hoạch" thì nó lại nhắm một mắt, mở một mắt. Đây cũng là lí do cả nhà ông ta có gan đến đây hôm nay.

Vài ngày trước, ông ta nghe ngóng được vô số tin đồn rằng Off Jumpol mắc bệnh ung thư, không còn sống được bao lâu. Ông ta suy đi tính lại, giờ đây chỉ còn gia đình ông ta là con cháu của dòng chính, khi Off Jumpol ngã xuống, chẳng phải mọi thứ sẽ rơi vào tay ông ta hay sao?

"Cô chú đến đây làm gì?" Off Jumpol ngồi trên ghế dựa, trên người khoác một chiếc áo len, thực tế trạng thái hiện tại của hắn đã khá hơn rất nhiều. Hắn nhìn ba người đang ngồi đối diện mình, trong mắt không hề có một chút tình cảm gia đình nào.

Ông Bank chưa kịp lên tiếng thì Nathan - đứa em họ của hắn đã cất lời.

"Anh họ, nhà em nghe được tin anh bệnh tật đầy người nên qua đây thăm."

Singto Prachaya đứng bên cạnh Off Jumpol nghe được lời này thì bất bình thay cho sếp nhà mình.

"Sếp cần nghỉ ngơi, các vị còn 5 phút."

Anh ghét một nhà ba người này, quả thật trong cuộc chiến tranh giành gia sản của nhà Adukittipol kia bọn họ chưa từng tham gia "kế hoạch" nhưng họ lại âm thầm tìm sự trợ giúp từ bên ngoài. Anh dám chắc, nếu như "kế hoạch" thành công thì bọn họ cũng cắn xé không ít tài sản đâu.

"Đây không phải chỗ cho loại làm thuê như anh chen ngang."

Nathan thừa biết, Off Jumpol giờ chẳng khác nào đèn cạn dầu, trong tay hắn nămd quyền thì sao, chẳng phải cũng ung thư sắp chết rồi à?

Off Jumpol cũng không khỏi nhíu mày, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn nghe xem ông Bank muốn gì.

"Off à, cháu không cần giấu nhà chú nữa, cháu đang bệnh như vậy mà vẫn cáng đáng công ty, nếu không thì cứ giao công ty cho cha con chú mà yên tâm chữa bệnh đi thôi."

Hoá ra vẫn chỉ có duy nhất một mục đích là công ty trong tay hắn, Off Jumpol cũng không quá bất ngờ với đống lý lẽ đạo đức giả của ông ta. Hắn cười khẩy, nói.

"Chú còn không rõ con trai chú bất tài cỡ nào sao? Với lại, dù cho chú đang giữ chức giám đốc chi nhanh cũng đừng nên đánh giá cao năng lực của bản thân quá."

Hắn lại cầm lên tách trà nóng, uống một ngụm để nhuận họng.

"Singto, mang tài liệu đến đây."

Off Jumpol ra lệnh cho Singto, sau khi nhận được sổ sách trong tay anh, hắn chậm rãi đọc.

"Dự án quy hoạch A, thua thầu, chú khiến công ty lỗ gần một triệu bath, mất cơ hội hợp tác với công ty X, khiến cho chi nhánh phải cắt giảm 1/3 nhân sự do thiếu hụt tài chính do thua lỗ. Chú thật sự nghĩ tôi sẽ để cho chú và đứa con trai của chú bước chân vào công ty?"

"Đồ ích kỷ, công ty là của Adulkittipol, chứ không phải của một mình anh đâu, Off Jumpol." Nathan không phục.

Off Jumpol thực sự thấy nực cười, hắn ném mạnh đống tư liệu xuống bàn trà. Giọng nói không còn chút độ ấm nào, lạnh tanh.

"Không phải của tôi? Vậy thì lúc nó lao đao trên bờ vực phá sản, các người đã làm cái gì? Các người thu dọn hành lý, trốn sang nước ngoài vì sợ báo nợ lên đầu, tuyên bố với những người trong giới rằng không còn quan hệ gì với tôi. Đúng là gia đình, nhỉ?"

Giọng hắn châm chọc, khiến cho gia đình ba người của ông Bank chột dạ, cũng đâu thể trách bọn họ được, tình hình như vậy thì chỉ có thể nghĩ cho bản thân trước mà thôi, người không vì mình, trời tru đất diệt.

Off Jumpol hơi thở dốc, nói một hơi dài như vậy làm cho phổi hắn không được thoải mái lắm.

"Singto, tiễn khách!"

Nếu còn ở lại nữa thì gia đình ông Bank không biết giấu mặt đi đâu, bọn họ đứng dậy rời đi.

Lúc đi ra cổng, Nathan có để ý đến một thiếu niên đang ngồi tronh vườn, hắn ta nghe phong phanh được gần đây Off Jumpol nhận nuôi một thằng ngốc, xem ra chính là thằng nhóc này.

Mẹ hắn ta nhìn thấy ánh mắt ga, bà ta hiểu cái đức hạnh rách nát, trai gái không tha của con mình, lập tức đá hắn ta một cái, cảnh cáo.

"Mày đang nghĩ cái gì trong đầu cũng đừng có làm liều giúp tao."

"Mẹ, mẹ cứ phải làm quá lên vậy? Chỉ là một thằng ngốc thôi."

Nathan cười thô bỉ, hắn ta xưa nay nổi tiếng là ăn chơi đàn đúm, thích nhất là chơi đùa mấy cô cậu thiếu niên mới lớn, có trách thì có trách Gun Atthaphan đúng gu cậu ta mà thôi, hơn nữa, đây chắc hẳn là cơ hội để sỉ nhục Off Jumpol, một thằng ngốc được nhận nuôi thì có thể gây ra sóng gió gì được?

Off Jumpol đứng trên lầu, qua khung cửa sổ, hắn có thể thấy rõ cảnh Nathan dùng ánh mắt toan tính tiểu nhân nhìn Gun Atthaphan. Lòng hắn khẽ thắt lại, nếu Nathan dám động đến một sợi tóc của nhóc con nhà hắn, dù thế nào hắn cũng xé xác tên khốn ấy ra.

"Cho người để ý hành động của bọn họ, nhất là Nathan."

"Vâng, sếp!"

Sắp xếp cho Singto đi làm việc xong mới khiến hắn yên tâm vài phần. Off Jumpol chợt nhận ra, nếu hắn đi rồi, có phải Gun Atthaphan sẽ không còn ai che chở, sẽ trở về như trước, ai muốn bắt nạt cũng được không?

Lần đầu trong đời hắn cảm thấy do dự về quyết định của mình.

Off Jumpol từng nghe Gun Atthaphan nói, cậu rất vui vì mình đã có gia đình, nếu hắn chết, Gun Atthaphan sẽ lại chỉ còn một mình.

"Chú ơi, tới giờ uống thuốc rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro