9. Change for love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Một mùa hè nữa lại tới.
     Muồng hoàng yến lại rực rỡ.
     Gun Atthaphan bước đi trên con đường đến trường quen thuộc. Khác với năm trước, bây giờ cậu không còn một mình nữa. Off đang đi bên cạnh cậu.
     Miệng anh không ngừng phàn nàn về tiết trời oi bức của Bangkok, nhưng chiếc quạt mini cầm tay thì luôn hướng về phía cậu. Hình như cảm thấy luồng gió từ chiếc quạt quá ít ỏi, anh thỉnh thoảng quay sang hỏi cậu: "Bé có nóng không? Không nóng thật hả?". Nhận được cái lắc đầu từ cậu, Off mới gật gù tỏ vẻ yên tâm.
     Thực ra làn gió từ chiếc quạt chẳng thấm tháp gì so với cái nắng nóng của mùa hè Bangkok. Nhưng không hiểu sao, làn gió mỏng manh ấy cứ len lỏi qua từng kẽ tóc, tấc da, rồi xâm nhập vào trái tim đang rạo rực của cậu.
     Gun nhìn Off, miệng khẽ mỉm cười.
    "Mát thật đấy."

     ~~~~~ ta là dải phân cách ~~~~~

Trường trung học Wat Ratchabophit

     Hôm nay là ngày khai giảng năm học mới.
     Gun Atthaphan đang đứng trên bục phát biểu, với tư cách là đại diện cho học sinh toàn trường. Lần đầu đứng trước nhiều người như vậy, cậu có chút lo lắng, hồi hộp. Cậu nhìn xuống hàng ghế đại biểu, thấy ba mình ngồi nghiêm nghị ở đó, nỗi căng thẳng tăng lên gấp bội. Nhưng khi gặp ánh mắt của người ấy, cậu bỗng chốc thấy bình tâm trở lại, hoàn thành bài phát biểu một cách trôi chảy.
     Giữa biển người mênh mông như vậy, trong mắt của anh và em, chỉ có đối phương.

     Mùa hè đầu tiên ta có nhau
     Nắng tinh nghịch đậu lại trên gương mặt, làm hồng thêm đôi gò má.
     Vạt áo trắng tinh khôi của người thiếu niên dưới màu trời Bangkok càng thêm sáng lòa.
     Cảnh vật xung quanh như bị xóa nhòa, hình ảnh đẹp nhất hồi ức lưu giữ lại là dáng hình của người thiếu niên đứng trên bục cao.
     Có lẽ, vẻ đẹp không nằm trên đôi má ửng hồng kia mà nằm trong ánh mắt của kẻ si tình.

     ~~~~~ ta là dải phân cách ~~~~~

Lớp M5 - A1

     Không khí đầu năm học đúng là náo nhiệt. Gun Atthaphan đứng từ hành lang đã nghe thấy âm thanh ồn ào từ lớp học. Nhưng khi cậu bước vào lớp thì mọi người bỗng dưng im lặng. Sau khi cậu ổn định chỗ ngồi thì một số âm thanh xì xào bắt đầu vang lên.
     "Mẹ, không phải từ đầu quyết định Oab sẽ là người sẽ lên phát biểu à? Sao cuối cùng lại thành cái thằng chảnh chọe kia vậy?"
     "Mày không nhìn xem họ của nó là gì à? Phunsawat đấy! Ba nó là lãnh đạo cấp cao ở cục an ninh, đầu tư cho trường mình không ít. Nó được lên đó là đúng rồi!"
     "Nào nào, thầy đã bảo thiên tài của chúng ta vừa được giải Bạc Olympic Toán nên được lên phát biểu còn gì!"
     "Thiên tài gì chứ! Có khi cái giải toán kia là ba nó mua cho đấy!"
     "Oab mày cố học được giải Đồng để làm gì, kiếm "ô dù" to giống người ta kìa!"

     Nghe những lời nói đó, Gun không kìm được mà người khẽ run, môi cậu mím chặt lại. Lần nào cũng vậy, mỗi khi cậu làm được một điều gì đó, bên cạnh những lời chúc mừng luôn là những ánh mắt dò xét, nghi ngờ. "Nó được như vậy là nhờ ba nó!". Bỗng cậu cảm thấy bàn tay mình được bao phủ lại, ấm nóng đến mức yên lòng. Bên tai cậu vang lên giọng nói quen thuộc:
     - Một lũ ghen ăn tức ở! - Câu nói của Off Jumpol khiến cho mấy người kia ngưng cười cợt, trên mặt lộ ra biểu cảm vô cùng khó coi. Off hướng mắt về phía Oab - người "ngầm" khơi lên những lời bàn tán này:
     - Oab, mày đúng là chẳng có gì thay đổi nhỉ? Từ kì thi lần đó.
     Nghe thấy bốn từ "kì thi lần đó", gương mặt của Oab tối sầm lại nhưng không nói gì. Mắt hắn nhìn chằm chằm vào Off và Gun, vô tình thấy đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau. Đáy mắt hắn thoáng nét kinh ngạc như vừa phát hiện ra điều gì đó. "Hai đứa chúng mày... Mẹ nó, cứ chờ đấy!"

     ~~~~~ ta là dải phân cách~~~~~

     - Gun, sao em lại kéo anh lên đây chứ! Anh còn phải cho bọn kia một trận mới hả dạ!
     Gun nhìn bộ dạng của Off tức giận vì bị kéo lên sân thượng, chưa kịp động thủ, cậu không kìm được mà phì cười. Gun lên tiếng dỗ dành:
     - Rồi rồi, anh xả giận giúp em thế là đủ rồi. Gió trên đây thổi mát như vậy, đã hạ hỏa chưa?
     - Thì cũng...
     Sau khi thấy tâm trạng của Off đã ổn định, Gun tiếp tục nói:
    - Cảm ơn anh nha. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên có người dám đứng ra nói giúp em. Nhưng dù vậy, đừng động một chút là đánh nhau được không? Em không muốn anh gặp nguy hiểm.
     Gió nổi lên làm từng lọn tóc của chàng thiếu niên tung bay, cùng với ánh mắt chân thành và nụ cười trên môi; tất cả khiến cho Off Jumpol sững sờ. Xem ra, anh hoàn toàn khuất phục cậu rồi.
     - Được, anh hứa với em, sẽ không bao giờ đánh nhau nữa.

     Off Jumpol rất giữ lời hứa. Kể từ ngày hôm đó, Gun không còn thấy anh gây gổ nữa. Thậm chí còn không trốn tiết, rất chăm chú nghe giảng và ghi chép bài. Và cậu phát hiện ra, năng lực học của anh thật sự rất tốt, khác hẳn so với những lần cậu kèm anh học. Giây phút này, Gun chợt nhận ra một mặt khác chưa từng thấy của Off, hay chính xác hơn là cậu chưa từng hiểu về anh.

     ~~~~~ ta là dải phân cách~~~~~

     "Ring ring..." - Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt giấc mộng đẹp của Tay Tawan. Anh khó chịu nhoài người với lấy điện thoại, vừa bắt máy thì một giọng nói rụt rè từ đầu dây bên kia vang lên:
     - Alo! P'Tay... phải không ạ? - Gun Atthaphan sau khi trằn trọc cả buổi tối, cuối cùng quyết định gọi cho Tay Tawan.
     Nghe thấy giọng nói, Tay Tawan tỉnh cả ngủ, vội đáp lời:
     - N'Gun hả? Nửa đêm còn gọi cho anh có chuyện gì vậy?
     - Em... em muốn hỏi anh về Papi. Hai người là bạn từ nhỏ chắc anh hiểu anh ấy lắm đúng không?
     - Ờ, cũng đại khái. Em muốn hỏi chuyện gì? Hay thằng Off nó làm gì em hả?
     Nghe Tay nói vậy, Gun cuống cuồng giải thích:
     - Không... Không có! Chỉ là... em muốn hiểu hơn về Papi thôi.
     Tay Tawan không cần nhìn cũng biết gương mặt Gun lúc này đỏ hơn quả cà chua. "Off, mày đúng là may mắn đấy!"
     Không để Gun chờ lâu, Tay bắt đầu thao thao bất tuyệt về từng thói quen, sở thích của thằng bạn thân:
     - Gun cũng biết rồi nhỉ? Thằng Off nó kén ăn lắm! Rau không ăn, nước xốt không ăn, đồ ăn cứng quá cũng không ăn. À đặc biệt không ăn cay! Mấy lần nó ăn đồ cay em đưa mà anh hú hồn luôn đấy! Nó còn sợ bóng bay nữa, không thích thức khuya, đi chơi ngoài trời. Còn gia đình nó thì... - Nói đến đây, Tay Tawan đột nhiên khựng lại.
     - Thì sao hả P'Tay?
     - À... Anh không biết có nên nói không nữa. Nhưng vì em đã hỏi, anh cũng không giấu. Nó là con một. Ba nó... mất vì tai nạn giao thông, còn mẹ nó thì... vừa mới mất cách đây hai năm, vì ung thư dạ dày.
     Nghe đến đây, Gun thấy tai mình bỗng nhiên ù đi. Trái tim quặn lại vì vừa thương vừa xót cho anh. Cậu vốn định cúp máy thì Tay tiếp tục nói:
     - Em có hỏi anh vì sao thằng Off tự nhiên học giỏi như vậy đúng không? Thực ra nó chưa từng học tệ. Vào kì thi năng lực quốc gia O-NET năm Matayom 3, vốn dĩ nó đứng đầu trường, có thể giành được học bổng, có tiền cho mẹ nó phẫu thuật nhưng vì một đứa khác có quan hệ nên đã cướp mất vị trí ấy. Thằng Off cảm thấy bất công, nên từ đó cũng bỏ bê học hành luôn. Bây giờ nó lại cố gắng học như vậy, là vì em đấy! Thằng Off bảo hôm khai giảng vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa em và ba. Ba em định hướng em vào một trường đại học danh tiếng. Off nó bảo muốn ở cạnh em thì chỉ có cố gắng bù lại cả những năm trước thôi. Gun này, hai đứa phải trân trọng nhau đấy!

     Điện thoại đã cúp từ lúc nào nhưng Gun vẫn không thể ngừng suy nghĩ về cuộc trò chuyện vừa rồi. Từng giọt nước mắt nóng hổi cứ không ngừng rơi xuống. Hóa ra không chỉ mình cậu mà cả anh cũng luôn cố gắng vì cuộc tình này. "Có lẽ em đã dùng hết may mắn đời mình cho khoảnh khắc gặp được anh."

     Anh cố gắng để trở thành một người ưu tú bên cạnh em
     Em cũng cố gắng để hiểu rõ anh hơn
     Chúng ta đều đang thay đổi
     Thay đổi vì tình yêu.

[Hello mọi người! Mình đã trở lại rồi đây! Dù đã "lặn" được một khoảng thời gian khá dài nhưng may là vẫn giữ được lời hứa comeback. Không biết mọi người còn nhớ mình không nữa. Nhưng nếu đã đọc đến đây rồi thì mình cảm ơn vì đã theo dõi và ủng hộ truyện của mình nha!!!]



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro