14.2 Ba ngày trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày trước.

'Chính xác thì Off đã về Thái Lan ba tháng trước', Alice giải thích với Gun khi cậu cố lấy lại hơi thở, nhặt điện thoại lên từ dưới sàn, 'Cậu ấy làm việc trong lĩnh vực PR và sống với Tay. Cậu ấy quay lại vì cậu ấy nói muốn xây dựng lại mối quan hệ với ba mình, vì vậy tao đoán cậu ấy sẽ ở lại đây'

'Và... cậu ta thế nào rồi?'

'Chà, cậu ấy đã thay đổi một chút', Alice thừa nhận, 'Cậu ấy hơi trầm tính và làm việc rất nhiều. Tao nghĩ trong số tất cả chúng ta, cậu ấy là người trưởng thành nhất... Nhưng tao không thực sự chắc liệu đó có phải là điều tốt nhất hay không'

'Chà, tao mừng là cậu ta vẫn ổn', Gun thì thầm.

'Cậu ấy bảnh trai', Alice nói thêm và tự cười thầm, 'Đẹp trai hơn cả thời trung học'

'Cậu ta không đẹp trai đến thế đâu', Gun chế giễu, và cậu giấu giọng nói lo lắng của mình bằng sự hài hước khi tiếp tục lắng nghe Alice.

'Mày nghe tao nói rồi đúng không?', Alice dừng cuộc trò chuyện bằng một câu hỏi, 'Cậu ấy sẽ đến dự bữa tối hội ngộ trung học'

Gun đã nhận được email. Nó nằm trong hộp thư rác của cậu ấy và cậu đã định xóa nó. Cậu không cảm thấy cần thiết phải gặp lại những người có lẽ đã quên mất mình. Những năm trung học của cậu thật nhàm chán và năm cuối cùng có lẽ là một trong những năm tồi tệ nhất trong cuộc đời cậu.

'Ừ, tao nghe mày nói từ lần đầu tiên rồi'

'Rồi sao? Mày có định tới không?', Alice hỏi, 'Ý tao là, nếu không phải vì cậu ta thì tại sao không phải là vì tao? Bọn mình đã không gặp nhau trong nhiều năm rồi. Không phải sẽ tuyệt vời lắm nếu được gặp lại nhau sao?'

'Có thể', Gun trả lời, nhưng có sự trống rỗng trong giọng nói cậu, 'Dù sao thì, Alice, tao cần phải đi, tao có một số việc phải làm', Gun cáo lỗi, cúp máy và ném nó lên bàn ăn. Cậu túm mạnh tóc mình và chửi thầm trong miệng.

Tại sao mình lại hỏi câu hỏi đáng nguyền rủa đó? Lẽ ra cậu đã nên ngừng hỏi từ nhiều năm trước. Cậu đã quên hết mọi chuyện từng xảy ra giữa họ nhưng chỉ với thanh âm về cái tên chết tiệt của hắn, mọi thứ đã dần dần ùa về.

Off Jumpol Adulkittiporn.

Nhưng điều đó thật ngu ngốc. Ai quan tâm liệu hắn có đến dự bữa tối hội ngộ cấp ba hay không? Bởi vì cậu chắc như đinh đóng cột rằng mình sẽ không đến.

————————————

Ngày Hội Ngộ.

'Mày có muốn tao quyên góp từ thiện những thứ này không?', Jingjing đá vào một trong những cái hộp. Gun đã dọn đủ chỗ trong tủ để quần áo mới của mình được cất vào và sau khi sắp xếp lại xong, cậu quay lại nhìn những bộ quần áo được đóng hộp.

'Ừ', Gun gật đầu, 'Hãy đem chúng đi đi', cậu ấy nói với cô khi bước trở lại tủ và treo quần áo lên, sắp xếp chúng lại theo màu sắc thay vì theo mùa. Bây giờ cậu có thể thở phào nhẹ nhõm vì không còn dấu vết nào về quá khứ của mình nữa. Nó thường mang lại cảm giác phũ phàng, khoảnh khắc của sự buông bỏ. Cậu đã đốt một số quần áo của người yêu cũ và một số thì cậu thẳng tay ném vào thùng rác và điều đó cảm giác thật tuyệt vời.

Gun mỉm cười một mình và thở phào nhẹ nhõm. Đó chỉ là một ngày khác của sự tiến lên và cảm giác rất tuyệt. Cảm giác tuyệt vời bỏ mẹ.

Cho đến khi cậu nghe thấy tiếng cửa trước đóng sầm lại, và như bản năng, cậu chạy ra khỏi tủ quần áo và nhìn ra phòng mình để tìm những cái hộp đã biến mất.

'Jingjing! Jingjing! Đợi đã!', Gun chạy ra phòng khách và may mắn thay Jingjing không đủ khỏe để bê hết số hộp và cậu đã ngăn được cô ấy vứt nó ra khỏi cửa trước.

'Sao vậy?', cô ấy hỏi, 'Mày quên gì à?'

'Ừ... Mày có thể lấy phần còn lại, nhưng tao sẽ giữ lại cái hộp này', cậu ấy chỉ vào cái hộp lớn nhất trong số chúng, có tiêu đề 'đồ vớ vẩn trung học'

'Ừ, mày chắc chưa?', cô ấy nhìn xuống nó với ánh mắt dò hỏi, 'Chúng chỉ là quần áo cũ mà thôi'

'Tao chỉ muốn xem liệu tao có cần gì trong đó không thôi'

'Giờ mày có quần áo đẹp hơn ở đây nhiều'

'Jingjing, chỉ cần đưa nó cho tao', Gun gọi lớn, bước tới bê cái hộp nặng nề lên. Cậu biết người bạn thân của mình đang nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ, nhưng cậu không quan tâm. Cậu cần cái hộp đó trong phòng của mình.

Thật là một kẻ thua cuộc chết tiệt. Cậu biết mình là một kẻ thua cuộc thảm hại. Lẽ ra cậu phải cảm thấy tuyệt vời và tự do, nhưng không. Tiếng thở dài nhẹ nhõm của cậu chuyển thành lo lắng và cậu nhận ra mình chỉ là không muốn vứt nó đi.

'Thật là khốn nạn', Gun rít lên với chính mình khi mở hộp và lôi ra chiếc áo cũ của Off. Nó không có mùi giống hắn nữa, cậu thậm chí còn không thể tưởng tượng được việc Off mặc nó, nhưng cậu biết nó thuộc về hắn, 'Thằng đuồi bầu khốn kiếp'

Cậu ấy ghét Off Jumpol. Cậu ghét hắn đến từng thớ thịt trong con người chết tiệt của hắn ta. Off ra đi không để lại một dấu vết nào và không có hy vọng gì hắn ta sẽ quay lại. Gun phải sống với điều đó và quên đi một người như Off từng tồn tại trong cuộc đời cậu. Và bây giờ tên khốn đó lại cả gan quay lại và chiếm giữ tâm trí cậu lần nữa? Giống như khi cậu vẫn còn mười tám tuổi và say mê hắn? Đậu xanh rau má Off Jumpol.

Cậu lấy điện thoại ra tìm số của Alice, nhanh chóng nhắn tin cho cô trước khi ném điện thoại lên giường.

Này Alice. Tao nghĩ sẽ rất vui được gặp mọi người tối nay. Tính cả tao vào nhé.

————————————

Gun dành thời gian còn lại của buổi chiều ở bên ngoài để mua sắm. Đó là điều cậu làm tốt nhất khi căng thẳng. Đáng lẽ cậu không nên làm thế, vì phòng trong căn hộ của cậu không có đủ chỗ để chứa thêm quần áo, nhưng cậu không còn cách nào khác. Tối nay cậu phải trông thật ổn.

'Mình sẽ cho hắn thấy hắn đã bỏ lỡ điều gì', Gun tự nhủ, nhìn vào gương trong phòng thay đồ và chọn ra thứ gì đó trông hợp với mình. Sự trả thù được thực hiện một cách lạnh lùng nhất và cậu sẽ cho Off thấy rằng cậu đã thay đổi. Cậu không còn là thằng nhóc phiền phức ở trường trung học nữa. Cậu rõ ràng là một người đang sống cuộc sống tốt nhất mà mình có thể.

Jingjing có thể sẽ nói khác. Trên thực tế, cô ấy đã sẵn sàng dội gáo nước lạnh về thực tế với người bạn thân của cô ấy khi cậu bước vào căn hộ của họ với những túi quần áo và giày dép mà rõ ràng cậu không cần vì cậu đã có đủ quần áo để mặc cho cả một ngôi làng trong tủ của mình rồi.

'Gun, theo đúng nghĩa đen, mày hãy cầu xin tao hỏi mày có chuyện gì đi', cô chỉ ra từ phòng khách, nơi cô đang ngồi trên ghế sofa với chiếc chăn quấn quanh người để xem Netflix.

'Thôi nào cưng, tao chỉ đang sống cuộc sống tốt nhất của mình thôi', Gun mỉm cười rạng rỡ với cô ấy.

'Được rồi, nếu đó là những gì mày nói', Jingjing trả lời, nhưng giọng cô ấy có chút mỉa mai.

'Jingjing, nếu mày có điều gì muốn nói với tao, thì hãy nói ngay bây giờ khi tao đang vui vẻ nhé', Gun đảo mắt và nhận ra ngay giọng điệu của cô.

'Gun, tao đã biết mày được năm năm rồi', Jingjing trả lời, 'Và tao yêu mày. Nhưng có vẻ như mày đang che giấu điều gì đó với phần còn lại của thế giới'

'Mọi người đều che giấu nhiều thứ', Gun nhún vai, 'Không phải ai cũng có thể rõ ràng như vậy'

'Nhưng vấn đề là ở chỗ đó', Jingjing thở dài, 'Có vẻ như mày đã đóng cửa lòng vì trước đây mày đã cho ai đó bước vào', cô ấy chỉ ra, 'Tao biết cảm giác như thế nào khi ai đó bị người mà họ tin tưởng làm cho đau lòng. Và mày trông giống như vậy'

Gun như đóng băng trong bếp. Cậu cầm bộ quần áo bên trong một trong những chiếc túi và chỉ nhìn chằm chằm vào nó. Tất nhiên, người bạn thân nhất của cô ấy hiểu chính mình. Cô ấy không cần phải biết mọi thứ về quá khứ của cậu để phân tích cậu.

'Gun, tao không biết ai là người mà mày đã để điều đó xảy ra và tao không thể quyết định thay mày rằng phải làm gì, nhưng chỉ cần... Bình tĩnh được chứ?', Cô ấy nói, 'Có lẽ hãy tiếp nhận mọi chuyện một cách chậm rãi và suy nghĩ thấu đáo. Và, nếu mày vẫn liên lạc với người đó, có thể hãy nói chuyện với họ và đưa ra sự giải thoát?', Jingjing gợi ý và cô ấy mỉm cười với cậu như thể cậu ấy là thế giới của cô, và theo một khía cạnh nào đó, cậu ấy thật sự là vậy. Suy cho cùng thì họ cũng là bạn thân và Gun biết cô ấy có ý tốt.

'Giải thoát', cậu lặp lại với chính mình, 'Có lẽ...'

————————————

'Off... P'Off, phải mày không? Chúa ơi, thật ngu ngốc', Gun thì thầm với chính mình. Cậu đã đến sớm. Hầu như chưa có ai xuất hiện và cậu lẻn qua căn tin trước khi ai đó có thể phát hiện ra cậu. Cậu ấy không muốn bị nhìn thấy. Chính xác hơn thì vẫn chưa.

Cậu không nghĩ sân thượng sẽ mở, nhưng may mắn là cửa không khóa khi cậu đến đó. Trời đã tối và bầu trời đã nhuộm một màu xanh đen thẫm. Ngôi trường nhỏ hơn nhiều so với những gì cậu nhớ. Nó khiến cậu tràn ngập nỗi nhớ khi cậu đi ngang qua thư viện và hành lang trong khi hướng lên sân thượng. Cậu vẫn nhớ mọi thứ ở đâu, mặc dù cậu đã không về thăm lần nào kể từ khi họ tốt nghiệp. Nó giống như trí nhớ cơ bắp vậy. Cậu thậm chí vẫn còn nhớ cái bàn mà cậu đã từng ngồi ăn trưa.

'Này, tao là Gun Atthaphan, mày có nhớ tao không?', Gun thử lại. Cậu ấy không biết tại sao mình lại luyện tập phát biểu với Off. Ban đầu cậu dự định sẽ phớt lờ hắn trong suốt bữa tối, nhưng những gì Jingjing gợi ý với cậu đều bị mắc kẹt lại. Có lẽ tất cả những gì cậu ấy cần là một sự giải thoát? Chỉ một cuộc trò chuyện nữa với Off trước khi cậu bước tiếp. Và cuộc trò chuyện cuối cùng của họ diễn ra tại chính tòa nhà mà họ gặp nhau sẽ mang tính biểu tượng như thế nào? Gun không phải là một nhà thơ giỏi, nhưng cậu nghĩ, nếu cuộc sống muốn trở nên chó chết thì cậu cũng nên theo đó mà làm.

'Này Off, tao chỉ muốn nói chuyện với mày... Mày biết đó... Về mọi thứ... Tao không biết liệu mày có nhớ ra tao không nhưng tao hy vọng mày đủ nhớ để biết rằng tao... tao...'

Đã yêu mày? Mày là mối tình đầu của tao?

'Chính xác thì chúng ta đã là gì hả Off?', cậu tự hỏi, nhưng thay vào đó cậu đã thực sự muốn hỏi Off, 'Chúng ta đã là cái quái gì vậy?'

Có lẽ toàn bộ việc giải thoát này không phải là một ý tưởng hay. Có lẽ cậu không nên hứa với Alice rằng cậu sẽ xuất hiện khi chính bản thân cậu cũng bối rối không hiểu tại sao mình lại ở đây. Kết thúc hay trả thù? Chấm dứt hay thất vọng?

'Có lẽ tao chỉ nhớ mày thôi', Gun thì thầm nhưng cậu lắc đầu ngay lập tức, xua tan suy nghĩ đó ngay khi nó xuất hiện trong đầu. Không, cậu ấy không nhớ một người như Off. Cậu thậm chí đã không nghĩ về hắn ta trong nhiều năm.

'Thử lại lần nữa nào', Gun thì thầm với chính mình khi chải lại tóc và vuốt thẳng áo khoác của mình. Cậu đã cầu nguyện rằng mình không ăn mặc quá lố trong dịp này khi nhìn xuống bộ vets màu xanh nhạt của mình, 'Chào Off... P'Off... Này Off...'

'Hù!'

Gun quá bận rộn với thế giới riêng của mình đến nỗi không nhận thấy có ai đó đang tiến đến gần sau lưng mình trong bóng tối. Cậu hét lớn khi cảm thấy có thứ gì đó đẩy mình và cậu đã bị vấp phải đôi giày của chính mình vì sốc. Cậu tưởng mình sẽ rơi xuống đất với một tiếng uỵch lớn, nhưng đột nhiên, cậu cảm thấy có vòng tay ôm lấy mình, bảo vệ cậu khi chạm xuống mặt đất.

'Má ơi!', cậu nghe thấy chính mình hét lên, đá vào bất cứ ai đang giữ lấy cậu, sợ hãi cho tính mạng của mình.

'Mẹ kiếp, cú đá của mày vẫn mạnh như vậy hả?', ngay khi cậu định hét lên kêu cứu, cậu đã nghe thấy một giọng nói mà cậu nhận ra ngay lập tức. Cậu đơ người lại và có cảm giác như cơ thể mình theo bản năng đang mềm nhũn ra. Đó là một cú sốc và tâm trí cậu vẫn quay cuồng, nhưng cơ thể cậu thì lại thoải mái. Bởi vì, nếu đó là giọng nói của hắn, thì có nghĩa là vòng tay bảo vệ đang ôm lấy cậu cũng chính là vòng tay mà cậu đã trao thân gửi phận. Cậu ngước lên, điều chỉnh lại tầm nhìn để tìm lại khuôn mặt mà cậu đã quên đang nhìn thẳng vào mình lần đầu tiên sau sáu năm.

Off Jumpol.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro