15.2 Ngày lễ tốt nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Arm ra hiệu cho gia đình mình lên xe mà không có anh ấy. Anh vẫn ôm bó hoa được mẹ trao cho khi chạy trở lại sân trường với hy vọng đuổi kịp Alice. Ít nhất thì anh cũng muốn chúc mừng cô ấy trước khi rời đi. Anh đành phải từ bỏ việc gây áp lực buộc cô phải nói chuyện nếu cô không muốn. Nếu Alice muốn hàn gắn mọi chuyện với anh thì cô đã làm sớm hơn nên anh đành phải tôn trọng quyết định chia tay anh của cô ấy. Dù anh có muốn nói chuyện với cô ấy đến thế nào đi nữa thì cũng đành phải bỏ cuộc.

Sân trường gần như đã trống trải và anh cảm thấy tay mình run lên khi nghĩ rằng anh có lẽ sẽ nhớ cô ấy. Nhưng ngay khi nghe thấy Mild cười, anh quay lại nhìn về phía cô và thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Alice cùng bạn bè vẫn đang chụp ảnh trên sân.

'Alice!', anh gọi lớn, chạy về phía cô.

Cô gái quay lại nhìn Arm. Cô nhận thấy mái tóc của anh ấy rối bù và chiếc áo choàng không cài nút tuột ra sau lưng anh ấy. Nụ cười của cô nhạt dần nhưng tim cô bắt đầu đập nhanh, lòng bàn tay đổ mồ hôi đầy lo lắng. Cô cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến Arm. Cô vẫn không thể tự mình đến gần anh ta, nhất là khi cô đã hành động như một con khốn mà không có lý do. Cô vẫn còn hơi xấu hổ.

'Này', cô gọi anh ấy bằng một cái vẫy tay nhỏ.

'Tôi chỉ muốn nói lời chúc mừng', Arm nói giữa hơi thở, 'Tôi có cái này cho cậu', đó là một lời nói dối. Đây là bó hoa mà mẹ anh đã tặng anh, nhưng anh có một bó hoa khác từ ba mình trong xe, vì vậy anh nghĩ tặng đi một bó hoa không phải là điều tồi tệ nhất.

'Ồ, cảm ơn nhé', Alice mỉm cười khi cầm lấy những bông hồng đỏ được buộc gọn gàng xung quanh giấy gói trong suốt có chiếc nơ đỏ buộc quanh chúng, 'Tôi rất biết ơn'

'Tôi chỉ muốn nói rằng tôi tự hào về cậu. Cậu đã làm rất tốt trong năm nay'

'Cảm ơn', Alice cười rạng rỡ, 'Cậu cũng vậy'

'Chà... Được rồi', Arm gật đầu đáp lại. Anh ấy nhận ra rằng tất cả bạn bè của cô ấy đã im lặng, tập trung ánh mắt vào anh, điều này khiến anh ấy hơi không thoải mái, 'Tôi nghĩ là... tôi sẽ đi đây', anh ấy thông báo khi cái nhìn chằm chằm đó hơi quá sức đối với mình.

'Đợi đã', Alice gọi, đưa tay nắm lấy tay anh. Arm nhìn xuống và anh cảm thấy tim mình lỡ một nhịp, 'Cậu định làm gì trong mùa hè?', cô hỏi và ngực anh thắt lại. Mơ tưởng của anh đã hy vọng rằng Alice đang hỏi xin thời gian của mình.

'Chỉ đi chơi với bạn bè thôi', anh nói và nhận thấy cô đang mỉm cười với anh thực sự chân thành.

'Chà, tôi cũng vậy. Có lẽ chúng ta có thể làm gì đó cùng nhau được không?', cuối cùng cô ấy nói thêm, yêu cầu của cô khiến Arm có cảm giác như anh ấy đang bước đi trên mặt trăng chết tiệt vậy.

'Ừ, tất nhiên rồi!'

————————————

Khu phố quyết định hỏa táng bà Pho bất chấp sự từ chối của Off. Bà Pho không phải là một phụ nữ giàu có và cái chết đột ngột của bà đồng nghĩa với việc có rất ít thời gian và tiền bạc để mua một mảnh đất nhỏ. Off chưa bao giờ trải nghiệm với cái chết trước đây và hắn đã không biết nó là cách thức không hối tiếc như vậy.

Hắn đã không đủ bình tĩnh để ngồi nghe lời khuyên của bác sĩ trong những ngày đưa thi thể bà ra khỏi nhà xác. Hắn cũng cảm thấy phát bệnh khi nói chuyện với các nhà tang lễ về giá quan tài, thứ mà không ai có thể có đủ khả năng chi trả. Nó khiến hắn choáng váng, bụng hắn quặn lên khi nhìn vào những chiếc hộp chết tiệt vừa được đánh bóng, trang trí quá cầu kỳ và đắt đỏ dù sao đi nữa cũng sẽ bị chôn vùi hai mét xuống đất, vì vậy hắn không biết tại sao lại có người lợi dụng nó làm tiền.

P'Pik nhìn thấy đôi má nhợt nhạt và đôi mắt ủ rũ của hắn, liền kéo hắn sang một bên và động viên hắn về nhà. Cậu bé không cần phải nghe tất cả những điều này.

'Em sẽ trả tiền cho mọi thứ. Em sẽ trả tiền cho mảnh đất', Off đưa ra lời đề nghị khi nghe P'Pik cuối cùng cũng nói cho hắn biết quyết định của mọi người. Bà Pho không có con và chồng bà đã qua đời trước bà nên mọi người trong chợ đêm có trách nhiệm quyết định xem phải làm gì.

'Off... Nó thực sự đắt tiền và quá gấp rút. Giá cả sẽ bị tăng gấp đôi', P'Pik đề cập với hắn nhưng Off không quan tâm.

'Em không muốn bác ấy cảm thấy như thể chúng ta vừa được giải thoát khỏi bác ấy', Off thở dài, nắm chặt tay, 'Em đủ khả năng trả mà'

'Off, đây là cách tốt nhất để bác ấy đi', P'Pik nắm lấy tay hắn, buộc hắn phải tập trung, 'Chúng ta sẽ rải tro của bác ấy trên biển và bác ấy sẽ được tự do'

Off vẫn chống lại điều đó. Nhưng với sự đồng ý của những người khác, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo. Bà Pho luôn là nơi trú ẩn an toàn của hắn còn hắn lại ích kỷ. Hắn muốn cảm nhận được bà ấy, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc đến thăm mộ bà. Bằng việc để bà ra biển, hắn không còn nơi nào khác để nương tựa. Hắn sẽ phải từ bỏ sự an toàn đã soi đường dẫn lối cho hắn từ khi còn nhỏ. Không có từ ngữ nào diễn tả được. Hắn muốn lần theo những dấu vết cuối cùng của bà Pho.

'Off, đi nghỉ ngơi đi', P'Pik vuốt tóc hắn ra sau, 'Và có lẽ hãy bắt đầu lên kế hoạch cho mùa hè của mình với bạn bè. Sẽ không lâu nữa đâu cho đến khi cậu rời đến trường đại học '

À. Hắn chưa nói với ai khác ngoài Gun rằng mình sẽ đến London. Hắn không biết liệu mình có đủ can đảm để nói với P'Pik và những người khác hay không. Hắn tự hỏi khi nào sẽ nói với bạn bè mình.

————————————

Off nhìn chằm chằm vào lá thư trúng tuyển của mình. Trường Đại học Bangkok được dán bằng một phông chữ lớn ở phía cạnh và trông thật đáng ghét.

Kính gửi: Jumpol Adulkittiporn

Chúng tôi xin vui mừng thông báo về vị trí của bạn tại Đại học Bangkok ngành Kinh doanh và Quản trị. Vui lòng đọc thông tin bên dưới về những ngày quan trọng, các bài diễn thuyết chuẩn bị chào mừng và hội thảo mùa hè mà chúng tôi tổ chức trong khi bạn chuẩn bị chuyển đến khuôn viên trường của chúng tôi.

Hắn có thể ở lại đây với Gun. Đó là một lựa chọn mà hắn đã nghĩ tới kể từ khi mở lá thư mà ba hắn đẩy vào dưới cửa phòng. Điều đó có nghĩa là hắn cũng phải ở lại với ba mình. Hắn không nhận được học bổng nên phải dựa vào thu nhập tài chính của ông ấy để trang trải học phí và ký túc xá. Điều đó có nghĩa là hắn phải quay lại thăm ông ấy thường xuyên và hắn không nghĩ mình có thể làm được điều đó. Hắn không thể tự ép bản thân hòa hợp với ba mình được.

Quyết định này có lẽ đã dễ dàng vài tuần trước. Hắn sẽ vui vẻ chấp nhận lời mời nhập học của Đại học Bangkok. Trên thực tế, nếu không được vào, hắn sẽ cầu xin trường đại học cho mình một cơ hội. Hắn là một tên ngốc khi nghĩ rằng nếu theo Gun vào đại học thì người thấp hơn kia có thể sẽ coi trọng hắn và có lẽ...

Chà, bây giờ nghĩ về nó có ý nghĩa gì? Hắn gấp lá thư lại, nhét vào phong bì, ném vào ngăn kéo rồi đóng sầm lại. Hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ chối suất học của mình.

————————————

Bữa Tối Hội Ngộ.

'Chính xác thì Arm đã giành lại được mày bằng cách nào?', Jane hỏi khi họ chia sẻ một ly rượu vang khác với nhau. Sau khi đùa giỡn về cuộc sống của mọi người, cả lớp nhìn chằm chằm vào cặp đôi đã đính hôn, bật cười khi Alice liên tục khoe chiếc nhẫn kim cương của mình.

'Tao hấp dẫn không cưỡng lại được chứ sao', Arm nói đùa và nhận được một cú đấm tinh nghịch từ Alice.

'Alice đã xin lỗi cậu ấy', New chen vào và thay mặt họ trả lời, 'Hồi đó cô ấy biết mình là một nữ thần'

'Im đi New', Alice đảo mắt.

'Đúng rồi đó!', Mild hét lên từ phía đối diện, 'Mày đã làm lay động được địa ngục rồi!'

Alice đang định phản đối thì những người còn lại trong bàn bắt đầu la hét, mắng mỏ cô vì đã khiến Arm phải chịu cảnh địa ngục trong nhiều tuần.

'Tại sao cuối cùng mày lại xin lỗi cậu ấy?', Mike hỏi sau khi tiếng cười lắng xuống. Anh quay sang Alice, tò mò muốn biết làm thế nào một người mà anh nhớ là thậm chí đã từ chối nhìn Arm lại có thể là người xin lỗi trước.

'Gun bảo tao làm vậy', Alice thành thật trả lời và ngay cả Arm cũng có vẻ hơi sốc khi nhấp một ngụm rượu.

'Cậu ta cái gì cơ?', Arm hỏi cô, 'Cậu ấy đã nói chuyện với em à?'

'Đúng vậy', Alice nhún vai thờ ơ. Cô đã không đề cập điều đó với Arm vì cô cảm thấy không cần thiết, nhưng cô nhớ Gun đã kéo cô sang một bên khi họ đang chụp ảnh trong lễ tốt nghiệp. Cậu ấy không nói gì nhiều, chỉ khuyên cô nên thừa nhận sai lầm của mình vì cả hai đều biết Arm sẽ không để bụng mà chống lại cô. Anh ấy không phải loại người như vậy, 'Cậu ấy chỉ cho tao vài lời khuyên thôi', cô nói thêm.

'Vậy thì, nếu Gun đến tối nay, tốt nhất mày nên gửi lời cảm ơn sâu sắc đến cậu ta', Mike nói thêm và cười khúc khích trước phản ứng của Arm. Sự thật là mọi người đều biết rằng bất chấp bản tính dễ tha thứ của Arm, anh và Gun không hòa hợp và có lẽ vẫn không hợp nhau nếu họ gặp lại nhau vào tối nay.

'Tao thắc mắc nó đâu rồi', Tay thì thầm với New khi anh nhận thấy chiếc ghế trống bên cạnh mình. Off đã đi được kha khá thời gian và anh tự hỏi liệu tên đó có quyết định bỏ trốn khỏi bữa tối mà không báo trước cho họ hay không.

'Cậu ta nói muốn đi vệ sinh', New nhắc nhở, không hề lo lắng chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro